''Bằng nhịp thở?.''
Yeowun bị sốc, và Nano trả lời cậu.
[Số nhịp thở trung bình của một nam thanh niên từ mười lăm đến hai mươi tuổi là khoảng 16 nhịp mỗi phút. Nhịp thở của chủ nhân vừa rồi là khoảng tám lần trong một phút, cho thấy chủ nhân đang nỗ lực che giấu trạng thái lo lắng.]
''… Ta không cần lời giải thích.''
Yeowun chưa bao giờ nghĩ rằng lại có một người có thể cảm nhận được những điều như vậy. Submeng Hộ Pháp cười,
- Hahaha. Ta không nghĩ những đứa trẻ ngày nay lại can đảm như cậu.
''Huh?.''
Yeowun nghĩ rằng Submeng Hộ Pháp ở đây vì anh ta biết Yeowun tự khiến bản thân bị thương, nhưng có vẻ như không phải vậy. Vì vậy, cậu nhẹ lòng đi.
- Những đứa trẻ ngày nay không có sức bền. Chúng luôn chọn con đường dễ dàng!
Yeowun cảm thấy tồi tệ. Cậu không nghe thấy bất cứ điều gì cả. Cậu chỉ đứng đó vì Nano đã tắt hết âm thanh.
- Vì vậy, ý ta là cậu có gan dạ mà không đứa trẻ nào khác có được.
Yeowun không cảm thấy thoải mái khi nghe tất cả những lời khen không đáng có. Cậu định tự chữa lành vết thương sau khi đánh lừa Jongmeng, nhưng nghe tất cả những điều này khiến cậu cảm thấy đau đớn một lần nữa. Mặt cậu ta bắt đầu tái đi.
- Submeng Hộ Pháp, bệnh nhân của tôi không ở trong tình trạng tốt. Chúng ta nên quan tâm đến cậu ấy trước.
- Được rồi.
Submeng Hộ Pháp sau đó nhận thấy khuôn mặt biến sắc của Yeowun. Sau đó anh giải phóng nội công của mình và để Yeowun nằm xuống giường một lần nữa.
- Để ta nói lại, nhóc. Ta sẽ nhận cậu làm đồ đệ.
Mắt Yeowun mở to, và Jongmeng cũng vậy. Submeng Hộ Pháp - Lưỡi dao điên cuồng là một trong mười võ sĩ mạnh nhất trong Thiên Ma Thần Giáo. Anh ta cũng nổi tiếng khắp Wulin.
- Ngài đang nói về cái gì vậy?.
Yeowun không bị thuyết phục vì cậu đã sống cả đời trong sự đày đọa và hiểm nguy. Tuy nhiên, Submeng Hộ Pháp trông rất nghiêm túc, nếu không xét đến mùi rượu.
- Ta đang nói về việc nhận cậu làm đệ tử của ta.
- … Submeng Hộ Pháp. Ngài không biết tôi là ai?.
Mọi người đều biết về Yeowun trong giáo phái.
- Liệu có ai không biết về cậu không?.
- Lục đại môn sẽ không vui nếu ngài đưa tôi vào.
Submeng Hộ Pháp dường như không quan tâm. Anh nói như thể nó không có gì.
- Hah, những tên đó sẽ làm gì?. Dù có hay không có cậu, họ vẫn phải cạnh tranh lẫn nhau.
Không giống như Hameng, Submeng Hộ Pháp luôn làm theo ý mình. Người mà anh ta sợ hãi và đi theo là Giáo chủ của Ma Đạo. Lúc này Yeowun bị cám dỗ bởi lời đề nghị.
''Nhưng nếu đây là một cái bẫy thì sao?.''
Yeowun đã trải qua quá nhiều lời đe dọa nên cậu rất nghi ngờ. Submeng Hộ Pháp đang nhìn cậu từ một phía, anh ta cũng trở nên thích thú.
''Vậy thì, đây là tiểu giáo chủ nổi tiếng.''
Sau đó anh ta đưa ra kết luận về nội lực của Yeowun.
''Vì vậy, đó là lý do tại sao... họ đã đi quá xa.''
Ban đầu anh không thể hiểu lý do tại sao Yeowun lại đổ máu đến vậy, nhưng nếu lục đại môn tham gia vào chuyện này, đó không phải là không thể. Và kết luận của Baek Jongmeng thật may mắn cho Yeowun.
- Tôi không biết phải nói gì với lời đề nghị đó, đặc biệt là vì tôi sẽ có một sư phụ nơi này.
- Ugh, điều này nghe có vẻ như ta đang cầu xin cậu làm đệ tử của ta!
Sau đó Submeng Hộ Pháp uống lấy chai rượu của mình.
‘Tên nhóc này vẫn chưa bị thuyết phục.’
Jongmeng chưa bao giờ nhận bất kỳ đệ tử nào cho đến bây giờ, nhưng nhìn thấy Yeowun chịu đựng sóng âm đã thôi thúc anh nhận Yeowun làm đệ tử của mình. Tuy nhiên, trông Yeowun có vẻ không háo hức cho lắm.
- Được chứ. Nếu cậu vẫn chưa thuyết phục, ta sẽ cung cấp cho cậu một thứ mà cậu không thể từ chối.
Sau đó Submeng Hộ Pháp lấy ra một tờ giấy cũ nhăn nheo và đặt nó xuống giường. Tuy nhiên, Yeowun không thể di chuyển nên không thể kiểm tra xem đó là gì.
- Heh, cậu có tò mò về cái gì đây không?.
- Nó là gì?.
- Đó là những gì cậu cần nhất nếu cậu muốn tồn tại ở đây.
- Gì?.
- Cậu đã bị tổn thương bên trong vào ngày đầu tiên của cậu ở Ma Đạo Quán. Cậu không nghĩ rằng cậu sẽ bị bỏ lại phía sau sao?.
Chủ nhân của Ma Đạo Quán là Hameng, nhưng Submeng cũng có kinh nghiệm vì từng là đệ tử ở đây. Ma Đạo Quán tiến triển khác nhau mỗi lần, nhưng mọi thứ đều hoạt động theo những cách tương tự.
- Cậu có thể thực hiện bài kiểm tra đầu tiên thông qua ý chí tuyệt đối, nhưng cậu không thể vượt qua bước thứ hai chỉ với điều đó.
- Đ-đó là…
- Và cậu đã ở phía sau. Cậu vẫn sẽ bị mắc kẹt trong y quán trong hai tuần?. Điều đó sẽ đẩy cậu lùi xa hơn nữa.
Lời nói của Submeng Hộ Pháp là chính xác. Yeowun có những cách để chữa trị trong vài giờ nếu cần, nhưng điều đó sẽ khiến lục đại môn nghi ngờ, vì vậy cậu phải ở lại đây thêm vài ngày.
- Cậu có biết tại sao tên tóc đỏ gửi cậu đến đây không?.
- Tóc đỏ?. Ý ngài là Hộ Pháp Trái?.
- Ừ.
- Có phải là do tôi bị nội thương không?. Yeowun lúng túng hỏi.
- Tất nhiên, nhưng nó không kỳ lạ sao?. Có những tên khác đã bị nội thương, nhưng tại sao chúng không ở đây?.
''Huh?. Phải!''
Như Submeng Hộ Pháp nói, hơn một nửa số võ đồ bị ngã và hầu hết trong số họ đã bị tổn thương bên trong trong bài kiểm tra đầu tiên. Tuy nhiên, không ai trong số họ đã được đưa đến đây.
- Hầu hết mọi người của Wulin đều có thể tự chữa lành các tổn thương bên trong cơ thể thông qua thiền định. Hơn nữa, chúng chữa lành nhanh hơn với sự trợ giúp của y sư hoặc dược phẩm.
- Ý nghĩa?.
- Phải. Những đứa trẻ khác không cần phải được gửi đến đây vì chúng có thể tự chữa trị.
- Oh.
Sau đó Yeowun nhận ra ý của anh ta. Điều đó có nghĩa là Hameng đã xác minh rằng Yeowun không có bất kỳ nội lực nào, nghĩa là Yeowun không thể tự chữa lành và phải được gửi xuống đây.
Submeng Hộ Pháp sau đó quyết định chấm dứt lời đề nghị của mình.
- Cậu có nghĩ rằng một tên nhóc như cậu thậm chí không thể thiền định có thể chữa lành trong vài ngày?.
''…Đúng.''
Yeowun có thể chữa lành trong một ngày nhờ Nano, nhưng đó là điều tối mật.
''Đúng, anh ta nói đúng. Nếu mình muốn đi bước tiếp theo, mình sẽ cần nội lực và… oh! ''
Sau đó Yeowun nghĩ về một điều gì đó mà cậu đã quên cho đến bây giờ.
- Tôi quên mất. Tôi nghe nói rằng nếu tôi vượt qua bài kiểm tra đầu tiên, tôi sẽ được phát thuốc và vào được tầng một của thư các của Ma Đạo Quán.
Có nhiều cuốn sách khác nhau ở tầng một của thư các sẽ khá hữu ích.
- Hahahahaha!
Sau đó Submeng Hộ Pháp phá lên cười và Yeowun giật mình.
- Ta cũng sẽ làm điều đó, nhưng có vẻ như tên tóc đỏ đã bỏ qua điều quan trọng thực sự ở đó.
- Gì?. Ông ấy đã bỏ qua điều gì?.
- Không có chuyện cậu luôn được phép vào thư các. Cậu chỉ có thể vào một lần sau mỗi lần kiểm tra.
- Gì?.
Điều đó còn lâu mới có quyền hành để vào đó.
- Tất cả những cuốn sách quan trọng đó đều ở trong đó. Cậu có nghĩ rằng cậu sẽ có thể tự do vào một nơi như vậy không?.
Submeng Hộ Pháp cảm thấy thích thú trước phản ứng kinh ngạc của Yeowun và tiếp tục nói
- Cậu chỉ có thể ở tầng một trong hai giờ. Và khi cậu chuyển lên cao hơn, cậu sẽ có nhiều thời gian hơn vì sách ở những tầng đó rất phức tạp, nhưng cậu vẫn không có đủ thời gian.
- Vì vậy, cũng có giới hạn thời gian?. Thật thú vị.
- Chưa kể, cậu không thể sao chép bất kỳ nội dung nào xuống. Sẽ rất tốt nếu cậu có thể ghi nhớ một hoặc hai cuốn sách. Hầu hết sử dụng tất cả thời gian ấy chỉ đủ để họ cố gắng tìm được cuốn sách mà họ muốn.
Đây là thông tin quan trọng mà Hameng không nói. Nếu mọi người vào thư các mà không biết điều này, họ sẽ lãng phí thời gian của mình cho đến khi nó kết thúc.
‘Nhưng mình có Nano.’
Sau đó Yeowun nhận ra mình có Nano, có thể scan một cuốn sách trong vài giây.
''Điều này thực sự hoạt động tốt hơn cho mình!''
Hai giờ có lẽ là đủ để Yeowun thậm chí có thể scan hàng trăm cuốn sách. Thông tin mà Submeng Hộ Pháp cung cấp cho Yeowun để cậu cảm thấy nản lòng thực sự lại có tác dụng ngược lại. Jongmeng không biết điều này, vì anh ta nghĩ rằng đã đến thời điểm thích hợp.
- Vì vậy, một tên nhóc như cậu có giới hạn về việc cậu có thể đi bao xa mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào.
Hầu hết các võ đồ vào Ma Đạo Quán đều ít nhất đã được đào tạo về võ thuật của gia tộc họ. Yeowun suy nghĩ một giây và hỏi,
- Tờ giấy... nó có phải là Vô Thiên Tâm Pháp không?.
''Mình đã ném mồi, và cậu ta đã cắn nó!''
Jongmeng rất vui vì Yeowun đã cắn câu, nhưng anh ta lại hành động như thể không mấy hào hứng.
- Heh, vậy là cậu không ngốc như vậy đâu.
- Sao lại là…
- Nếu cậu trở thành học trò của ta, ta sẽ dạy cậu Vô Thiên Tâm Pháp cho bài học đầu tiên.
Yeowun đã bị cám dỗ. Cậu đã khao khát nó, nhưng cậu không thể học nó vì lời thề. Sau đó Submeng Hộ Pháp biết lời đề nghị của mình đã thành công.
‘Người này có thực sự coi mình làm đệ tử không?.’
Yeowun nhìn Submeng Hộ Pháp. Anh ta trông giống như một người say rượu, nhưng vẫn là một Hộ Pháp chính đáng. Yeowun cũng cảm thấy rằng Jongmeng thực sự muốn giúp cậu.
''Vậy thì mình nên để anh ta đứng về phía mình.''
Yeowun biết việc có một đồng minh sẽ hữu ích như thế nào khi những người khác đều là kẻ thù. Sau đó cậu gần như không đứng dậy được với khuôn mặt tái mét và bước xuống giường.
- Oh?.
Submeng Hộ Pháp nhìn cậu đầy tò mò và Yeowun cúi đầu xuống đất.
- Con nhận Hộ Pháp Phải làm sư phụ của mình. Xin hãy nhận cái cúi đầu của con.
Yeowun cúi đầu, rùng mình vì đau. Submeng Hộ Pháp trở nên hài lòng. Yeowun định tiếp tục cúi đầu thì đột nhiên bị nội lực kéo lên.
- Dừng lại. Dòng máu của Chun không cúi đầu trước bất cứ ai khác ngoài chính tộc trưởng.
Đó là luật của giáo phái.
- Heh, đồ đệ của ta.
Sau đó Submeng Hộ Pháp cảm thấy xấu hổ vì đã nói những lời như vậy và anh dùng nội lực nâng Yeowun lên để đặt cậu trở lại giường.
- Con sẽ cần phải nghỉ ngơi trong ngày hôm nay. Vì vậy, cho đến khi ta quay lại, hãy xem qua ghi chú đó và học hỏi.
Sau đó Submeng Hộ Pháp cười toe toét và bước ra ngoài. Thật không ngờ, nhưng thật may là Yeowun đã có được một đồng minh như vậy trong Ma Đạo Quán.
Và tại sân tập, đội hình đã được diễn ra. Và khi nó gần kết thúc, Chun Mukeum của Phúc Ma Môn cười toe toét.
''Chúng ta ở trong cùng một đội, tên thấp hèn. Hehehehe… ''