Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 106





Trực thăng thả thang xuống, Phó Mặc Thần một mình xuống đó.

Vài người vệ sĩ theo sau.

Gió lướt qua người anh lạnh đến thấu xương.

Cô trốn ở vùng núi xa lạ này, chẳng trách anh không tìm được.
Đường trên núi vô cùng nguy hiểm, toàn suối và sỏi đá.

Cách vài ngọn núi mới thấy một căn nhà lụp xụp.

Cái cách anh nhìn những người sống ở đây như nhìn những kẻ man di mọi rợ, ánh mắt không hề có chút thương cảm nào, tất cả chỉ là vô tình.
Đoàn người của anh tách ra, anh sợ đi đông thì sẽ bị cô phát hiện.

Một một đội gồm có 3 người, sau khi tìm thấy cô thì sẽ dùng flycam để thông báo.

Trên núi không có sóng, rất khó để liên lạc nên đành phải dùng cách này.
Họ chia nhau ra, từng nhóm một rời đi.

Đêm xuống trời bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa rào gột rửa tất thảy.

Trời về đêm càng lúc càng lạnh hơn, cả người Phó Mặc Thần đều bị ướt nhẹp.


Đến giờ anh vẫn chưa tìm ra được tung tích gì.

Bọn họ dựng lều nghỉ tạm.
Một bà lão đột nhiên đi tới, trông bà có hơi khả nghi vì trời mưa thế này sẽ có rất ít người ra ngoài.

Vệ sĩ chặn bà lại không cho bà tới trước mặt Phó Mặc Thần.
Anh cũng chẳng buồn nói, mặc kệ những gì họ làm.

Bà già đó tự giới thiệu: “Ta là trưởng làng, các cậu từ đâu tới? Tới đây có mục đích gì? Tìm người hay tham quan?”
Bà lão ấy làm Phó Mặc Thần quan tâm, đúng rồi, tìm người chỉ hỏi trưởng làng là được.

Anh ra hiệu cho vệ sĩ lùi lại.

Phó Mặc Thần tiến lại gần chỗ bà lão cất giọng hỏi: “Bà có biết người phụ nữ này không?”
Anh giơ bức ảnh của Tô Tư Yên ra trước mặt bà ấy.

Giọng anh lạnh thấu xương, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác run sợ.

Bà lão kia nhìn qua một lần, không nói không rằng.
Lần nữa Phó Mặc Thần lại lên tiếng, lần này giọng anh có vẻ đang cố nhẫn nại: “Bà biết cô ấy không?”
Trưởng làng không trả lời câu hỏi của anh ngược lại còn hỏi: “Anh tìm cô gái này? Cô ấy có quan hệ gì với anh?”
Lần này thì Phó Mặc Thần mất kiên nhẫn thật rồi: “Không biết thì thôi.”
Anh ra hiệu cho vệ sĩ đi, trưởng làng nhìn vẻ lạnh lùng của anh ta, từng cử chỉ ánh mắt đều cho thấy anh ta không quan tâm, mọi sự quan tâm đều dồn vào người phụ nữ trong bức ảnh.
“Nếu cậu tìm được thì sao? Khi một người đã chấp nhận ra đi thì việc cậu tìm ra cô ấy chứng minh được điều gì? Là cậu yêu cô ấy hay thực sự chỉ vì vướng bận trong lòng không can tâm.”
Bước chân Phó Mặc Thần dừng lại, từng tiếng của trưởng làng đều làm anh ta suy nghĩ.

Thấy anh dừng lại vệ sĩ phía sau cũng dừng lại.

Bà ấy tiếp tục: “Nếu hai người đã không có duyên hà tất phải ép buộc như vậy.

Tha cho cô ấy đi, tất cả những gì cô ấy làm đều vì cậu, khi không có cậu, cô ấy dù trong lòng tan nát nhưng vẫn tỏ ra kiên cường lắm, cô ấy của bây giờ đầy rẫy những vết sẹo chưa lành.”
Giọng của Phó Mặc Thần lạnh lẽo vang lên: “Tôi muốn cô ấy phải trả lại thứ mà tôi muốn!”
Chỉ một câu này thôi, anh ta tiếp tục đi, lần này trưởng làng cũng không ngăn cản nữa.

Vì lúc này có lẽ cô đã đi thật xa rồi.

Ngay từ khi thấy trực thăng trên bầu trời bà đã cho A Đinh lái xe tới chỗ của Tô Tư Yên cất dọn đồ đạc rồi rời đi.

Lần này coi như bà đã trả hết nợ cho Kỷ viện trưởng rồi.
----------------------
Phó Mặc Thần đứng trước cửa một căn nhà gỗ tạm bợ, anh lấy tay đẩy cửa ra.

Trong phòng là mùi hương quen thuộc của cô.

Anh dám chắc cô đang ở đây.


Đi xung quanh căn phòng, ngoài mấy đồ vật đã cũ thì không có gì làm anh hứng thú.

Anh đẩy cửa phòng ngủ, vừa rồi anh còn không biết phải đối mặt với cô ra sao nhưng nhìn thấy căn phòng trống rỗng một lần nữa trái tim bên ngực trái trở lên lạnh ngắt và đông cứng.
Phó Mặc Thần đấm mạnh vào tủ, bức ảnh bọn trẻ vẽ tặng cô đặt ngay trên bàn.

Anh cầm bức ảnh đó lên ném ra ngoài cửa.

Khung ảnh vỡ tan, vệ sĩ bên ngoài không dám ho he lời nào.

Anh tiến lại tủ, mở nó ra, bên trong vẫn còn quần áo của cô.

Một ý nghĩ điên dại hiện lên trong đầu anh.

Có lẽ cô chỉ ra ngoài có chút chuyện thôi.
Thế là anh chờ, chờ từ sáng đến tối, lại chờ từ tối đến sáng vẫn không có bóng dáng một người phụ nữ nào xuất hiện.

Đôi mắt Phó Mặc Thần đỏ ngầu, đồ đạc trong phòng bị anh đập phá không thương tiếc.

Đột nhiên anh nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ được giấu dưới tủ.

Phó Mặc Thần nhẹ nhàng mang nó lên mở ra xem.
Từng bức thư đã được tháo ra, đều là chữ của cô và nhà họ Kỷ.

Trong những bức thư ấy không hề nhắc tới anh.

Tô Tư Yên tôi phải làm sao? Làm sao để quên đi sự tuyệt tình này mà cướp lại trái tim tôi bây giờ.
Phó Mặc Thần đọc từng bức thư cho đến hai bức cuối cùng.

Nội dung trong thư nói đến việc anh kết hôn và một việc nữa là hai người đã có con.

Cầm bức thư trong tay, Phó Mặc Thần run rẩy.

Những vết loang lổ trên giấy chứng minh cô đã khóc.

Nếu vậy tại sao không tới tìm anh, chỉ cần cô nói một câu Phó Mặc Thần anh nhất định sẽ từ bỏ tất cả.

Tại sao trốn tránh để rồi đau khổ tại một nơi như thế này.

Cô muốn tự giày vò mình ư?
------------------------
Tô Tư Yên ngồi trong chiếc xe bán tải, ôm lấy đứa nhỏ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trong lòng đầy tâm tư.
A Đinh bên cạnh thấy vậy cất tiếng: “Cô Kỷ, cô không sao chứ?”
Tô Tư Yên lắc đầu: “Tôi không sao, rời đi nơi này trở lại thành phố dường như tôi không quen lắm.”
A Đinh thở dài: “Vậy cũng hết cách rồi, không rời đi cũng không được.”

“Ừ, thôi cậu tập trung lái xe đi.”
“Vâng.”
Sau khi xuống được trạm dừng, A Đinh mua vé tàu cho Tô Tư Yên, vì là có trẻ con cô bắt buộc phải ngồi riêng khoang.

A Đinh đưa cô một chiếc điện thoại, bên trong có và số liên lạc đã được cài sẵn.
“Khi nào xuống tàu cô cứ gọi người trong đó, sẽ có người đưa cô trở về Kỷ gia.”
Tô Tư Yên gật đầu: “Cảm ơn cậu nhiều, A Đinh.”
A Đinh gãi đầu, vẫy tay chào.

Tàu bắt đầu chuyển động, mọi thứ trước mắt vượt qua một cách nhanh chóng.

Sắp trở về thành phố rồi, cô sẽ gặp được con gái của cô, gặp được mọi người.

Trong lòng dù rất muốn vui nhưng cũng không thể vui lên được.
Cô thiếp ngủ, thực sự muốn quên hết tất cả mà sống tiếp.
Trạm tiếp theo cô sẽ xuống, theo lời A Đinh thì người này sẽ chờ cô.

Tàu dừng, Tô Tư Yên ôm đứa bé bước xuống, nhìn một lát thì có người chạy đến hỏi: “Cô là Kỷ Yên?”
Tô Tư Yên nhanh chóng gật đầu.

Hai người họ đưa cô lên xe.

Suốt quãng đường đi cô không nói không rằng gì chỉ ngồi im lặng.

Xe cuối cùng cũng dừng bên một căn nhà ven biển.

Tô Tư Yên ngờ vực lúc này mới cất giọng hỏi: “Cha tôi bảo các người đưa tôi tới đây sao?”
Lái xe tắt máy: “Cô Kỷ, tiên sinh đang chờ cô bên trong.”
Tô Tư Yên sợ sệt, cô không dám xuống xe, chỉ ôm thật chặt đứa trẻ, giọng ra lệnh: “Đưa tôi về Kỷ gia.”
“Rất xin lỗi, tôi chỉ nghe theo lời của tiên sinh.”
Lần này họ cưỡng ép cô xuống xe, một người phụ nữ lại gần muốn bế lấy đứa trẻ nhưng cô nhất quyết không buông.
“Tôi sẽ gặp người đó, các người đừng lấy con của tôi.”
Mặc dù cô nói vậy nhưng người phụ nữ kia vẫn tiếp tục giằng co, đứa trẻ trong lòng khóc.

Tô Tư Yên vội vàng bỏ tay ra, cô sợ nó đau.

Mắt cô đỏ hoe: “Đừng, trả lại con cho tôi, trả lại cho tôi.”.