Kaishan giật ngay lấy tờ giấy trong tay Ellie đảo mắt một vòng, những con chữ nhảy nhót lộn xộn trên mặt giấy trắng, nét chữ như vậy cũng quá cẩu thả rồi. Nhưng đó không phải thứ họ quan tâm, thứ khiến họ sững sờ nhất chính là nội dung, trong tờ giấy người đó giới thiệu qua loa về bản thân mình sau đó là một loạt thông tin.
" Tôi là em gái của chị Riri đây, cô là Ellie đúng chứ? Tôi đã nghe chị ấy kể về cô rất nhiều, mặc dù sự khủng hoảng vẫn còn đó nhưng biết làm sao đây? Tôi vẫn không thể ngó lơ được nguyện vọng không tưởng này của chị ấy, thứ chị ấy trăn trối trước khi ra đi chỉ có một điều thôi…Vào lúc 1 giờ 30 phút rạng sáng hôm sau, lính đi tuần sẽ rút hết về phía cảnh chính, những người còn lại trong biệt thự đều chìm vào giấc ngủ sâu. Sâu bên trong bụi rậm nơi chúng ta bất đầu, sẽ là cánh cửa đến với thế giới tốt đẹp hơn, chỉ cần bước khỏi đây và chạy thẳng, chỉ cần nhắm mắt và chạy thẳng thôi cô sẽ được giải thoát…"
Vậy là sao chứ? Em gái của Riri và lời trăn trối cuối cùng chị ấy, nơi mà thế giới tốt đẹp hơn sao. Ellie ngồi thụp xuống đất cả người run rẩy, cô như sắp khóc tới nơi rồi. Không ngờ trong lúc cô như đang dần bỏ cuộc thì mọi người vẫn tích cực giúp đỡ cô.
Dietrich, Riri, Kaytlyn và cả em gái của Riri nữa, họ đều đang cố gắng hết sức trong khả năng của mình chỉ để giúp cô dù có phải đối diện với cái chết, vậy mà sao cô lỡ nản lòng trước khó khăn. Dường như một lân nữa thần linh lại chiếu xuống cho Ellie một tia hy vọng nhỏ trong lúc cô tuyệt vọng nhất.
" Kaishan, hãy chuẩn bị đi "
" Cậu chắc chứ? Liệu có thể tin tưởng vào thông tin này không? " - Kaishan nắm chặt tờ giấy trên tay, ngờ vực hỏi.
Không khá hơn Ellie là mấy, hy vọng vào một thế giới tươi đẹp hơn nằm ngay trước mắt, việc gì mà họ phải chần chừ cơ chứ. Tuy nhiên việc gì cũng phải có cái giá của nó, liệu có thể tin vào nó không. Ngoài Ellie ra cậu chẳng còn tin tưởng bất cứ ai, Kaishan cúi mặt nhìn Ellie đang ngồi dưới đất, cô cũng ngước mắt lên nhìn cậu vẻ quyết tâm.
" Chắc! Lần này sẽ được thôi! "
" Được, tôi tin cậu! "
" Trước đó hãy chuẩn bị mọi thứ chúng ta cần, tôi sẽ thông báo với Kaytlyn về điều này…"
" Kaytlyn? " - Kaishan ngạc nhiên hỏi.
" Sao vậy? Cậu ấy đã giúp chúng ta rất nhiều, cậu ấy cũng cần rời khỏi chỗ này "
Nghe vậy Kaishan như muốn nói gì thêm nhưng lại thôi, cậu gật đầu. Ellie không phát hiện ra điều bất thường từ cậu, đứng dậy tới lại gần chiếc chiếu mỏng cũ nát ở góc phòng. Đó là chiếc chiếu duy nhất ở đây, Kaishan đã nhường lại nó cho cô.
" Nghỉ ngơi trước đi, cần phải giữ sức. Mấy ngày rồi chúng ta chỉ dựa vào số đồ ăn ít ỏi ấy không đủ để chống chọi lại với cái đói. "
" Khoan đã " - Bất thình lình Kaishan giữ chặt lấy tay Ellie, mặt cậu trông vô cùng nghiêm trọng, môi mím lại với nhau và hai hàng lông màu hơi nhíu xuống, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Kaishan không nói gì, cậu kéo tay Ellie tới chỗ có nhiều ánh sáng nhất rồi nhấn vai bắt cô ngồi xuống, kế đó cậu lấy hộp cứu thương rồi cũng ngồi xuống đối diện với Ellie. Ellie chẳng hiểu mô tê gì, cô tưởng rằng cậu thấy đau nên nhờ cô bôi thuốc.
" Hừm…cậu đau ở đâu à? Để tôi…"
Chưa dứt lời Kaishan đã bắt lấy bàn tay của Ellie đang đưa phía cậu, lên giọng nói như đang ra lệnh.
" Quay lưng lại và kéo áo lên "
Trong phút chốc Ellie như đứng hình, cô sững người nhìn chằm chằm vào Kaishan. Sau đó lập tức đưa hai tay che lấy cơ thể mình, lùi lại phía sau mấy bận nhưng cũng chẳng kéo xa nổi khoảng cách giữa hai người là bao. Cô hoảng loạn thu mình.
" Cậu…cậu định làm gì?! "
" Nhanh lên " - Kaishan gằn giọng thúc giục, " Cậu tưởng có thể giấu được tôi? Cho dù có giấu được thì cậu nghĩ cậu tự mình lén bôi thuốc được bao lâu? Nó chỉ càng làm vết thương của cậu lâu lành hơn thôi "
Ellie kinh ngạc, cậu ấy đã biết từ khi nào, việc cô mỗi tối đều canh lúc Kaishan ngủ mà tự mình hành sự, mỗi lần đều rất chật vật và khó khăn, cơn đau nhói liên hồi khi cô chạm vào miệng vết thương khiến cô khó mà xuống tay. Còn chưa kể có mấy lần lỡ tay quẹt quá mạnh khiến nó một lần nữa rỉ máu. Ellie cúi gằm mặt, cô cũng muốn nhờ lắm chứ nhưng đâu thể nhờ một người con trai chạm vào cơ thể mình.
" Tôi có thể tự làm được…"
" Đừng để tôi nói nhiều nữa. Một là cậu tự tự giác, hai là tôi tự làm mặc cho cậu có kháng cự như nào "
Đây chính là đang ép người quá đáng, có câu " Ép dầu ép mỡ ai lỡ ép duyên…" mặc dù không phải ép duyên nhưng từng câu từng chữ đầy uy lực cậu ta nói ra cũng đủ hiểu ý cậu ta là đang hăm dọa uy hiếp. Chọn cái nào cũng chỉ có một kết cục, cáu khác biệt duy nhất là bớt mệt nhọc hơn chút thôi, dù gì tự nguyện vẫn hơn là bị cậu ta đè ra rồi dí thuốc vào, nghĩ thôi đã thấy lựa chọn hơn đau đớn tới mức nào rồi.
Nhìn vào ánh mắt giận dữ đó, Ellie chỉ còn cách nghe theo. Cô nhích lại gần Kaishan lại quay lưng lại với cậu ta, chầm chầm kéo áo lên để lộ phần eo trần thon gọn, cô ngại chết mất chỉ muốn tìm đại cái lỗ nào mà chui xuống. Ellie mắt nhắm nghiền, cô giữ chặt nắm áo, co rúm người lại.
" Cậu…cậu nhẹ tay chút " - Nói ra câu này chẳng hiểu nỗi gì cô lại thấy có chút kỳ quặc.
Kaishan ngẩn người trước làn da trắng trẻo cùng vòng eo đang phập phòng của Ellie. Cậu bất chợt đỏ mặt, cổ họng tự dưng lại thấy khô khốc lạ thường, nghĩ lại quả thực là không nên đưa ra cái đề nghị quái đản này, nhưng biết sao đây lời đã ra khỏi miệng thì đâu thể rút lại được.
Tay cậu cầm nhúm bông ẩm ướt mà run run, một phần bị ngại một phần vì sợ sẽ làm cô đau, nghe lời thỉnh cầu quá đỗi nhẹ nhàng pha chút run rẩy đến đáng yêu của Ellie lại càng khiến cậu căng thẳng.
Kaishan cuối cùng cũng chịu hành động sau vài phút ổn định lại tâm trạng, một tay cậu đưa ra giữ lại bên eo của Ellie khiến cô giật nảy. Sự mềm mại ấm áp đến cuốn hút khiến Kaishan không thẻ rút tay lại, cậu nghiến chặt răng, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán, tay còn lại bắt đầu chấm thuốc. Mỗi lần chiếc bôm mềm nhấn xuống, chạm vào vết thương là cơ thể Ellie theo phản sợ run lên. Kaishan lo lắng xoay người cô lại hỏi hăn.
" Không sao chứ? Cậu đau lắm hả? "
Ellie lắc đầy nguầy nguậy, nhưng vẻ mặt đỏ bừng cũng đôi mắt long lanh đẫm lệ quá đỗi mê hoặc của cô đã hoàn toàn đánh bại Kaishan. Cậu sầm mặt không nói gì mà thi dọn đống thuốc rồi đứng phắt dậy quay người đi ra chỗ khác trong ánh nhìn ngơ ngác của Ellie