Chân Văn Quân cẩn thận đuổi theo ở phía sau Hổ Bôn binh lính kia, không dám đến quá gần, sợ tiếng vó ngựa làm bại lộ hành tung của chính mình, chỉ có thể căn cứ vào dấu chân ngựa mờ nhạt ở phía trước mà gian nan bám theo.
Người này quả nhiên là hướng đến Mạnh Lương.
Sắc trời càng lúc càng tối, lần tìm theo dấu chân ngựa cũng càng lúc càng khó khăn. Chân Văn Quân không có mang theo hỏa chiết tử bên người, lại đang vào mùa xuân ẩm ướt, tuyết trắng hòa tan vạn vật sống lại, khắp nơi đều ẩm ướt, nàng căn bản là đốt lửa không cháy. May mà tối nay gió mát trăng thanh vả lại cây cối ở phương bắc còn chưa kịp trổ lá, dưới tình huống không có gì che chắn ánh trăng có thể chiếu sáng đầy đủ trên mặt đất, Chân Văn Quân vẫn là dựa vào ánh trăng cùng dấu vết mơ hồ mà đuổi kịp Hổ Bôn binh lính kia.
Khi nàng quét sạch đống bụi gai cùng các loại cành khô cỏ dại ở trên người đi, thì phát hiện một hàng dấu chân ngựa cuối cùng.
Cách đó không xa có vài làn khói nhẹ lượn lờ trong gió sau đó rất nhanh liền tiêu tán, tiếng người rõ ràng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười cùng tiếng hô hào tràn đầy trung khí của nam tử.
Đã tòng quân chinh chiến mấy tháng nay Chân Văn Quân lập tức hiểu được phía trước chính là đại doanh của quân đội. Dựa theo chiến báo ở tiền phương đưa về, trong lúc một nhánh của Duật quân chủ lực chi viện cho Giải huyện thì Cáp Nhĩ Tỳ đã đánh vào bên trong Mạnh Lương thành, một lần nữa xoay chuyển chiến cuộc. A Hâm trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng nàng vẫn nhẫn nại, phải bảo đảm tính mạng của Lý Cử sau đó mới có thể chạy trở về Mạnh Lương. A Hâm tiến đánh trở lại, Vệ Cảnh An theo sát phía sau mang binh thảo phạt. Hai người bọn họ đều đã nghe nói đến danh hào của đối phương nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp mặt, sự dũng mãnh của A Hâm cả Đại Duật đều biết, sự lợi hại của Vệ Cảnh An lại càng vượt ra ngoài dự kiến của A Hâm.
Trận chiến ngày hôm qua, Vệ Cảnh An một thương đâm xuyên qua cổ tay của Thủ lĩnh Trùng Tấn Cáp Nhĩ Tỳ, bắt sống hai Vương tử của hắn, chặt đầu ba gã Đại tướng tiên phong. Tuy rằng Mạnh Lương thành vẫn không thể một hơi đánh hạ thu hồi về trong tay, nhưng cũng coi như là đại hoạch toàn thắng. Vệ Cảnh An đặc biệt lớn mật cho trú đóng quân doanh của Vệ gia ở bên ngoài Mạnh Lương thành cách đó năm dặm, phân phát rượu ngon thịt ngon cho các bộ khúc, hạ quân lệnh, ngày mai trước khi hừng đông xuất phát, đánh cho đám phiên cẩu đó một trận trở tay không kịp.
Trùng Tấn quân bị tổn thất Đại tướng Thủ lĩnh lại mất đi Vương tử, đúng là một đoàn rối loạn, Duật quân cũng đã chết hơn ngàn binh sĩ, Vệ Cảnh An dự đoán Cáp Nhĩ Tỳ sẽ cho rằng Duật quân ít nhất phải trì hoãn vài ngày mới có thể phát động đợt công kích tiếp theo, nếu như trong đêm tiến đánh vào thành thì nhất định có thể đánh cho đám cẩu tặc này chân tay luống cuống.
A Hâm sau khi biết được mưu kế của Vệ Cảnh An thì cảm thán hắn không chỉ là một vị thần long sa trường dũng mãnh, mà còn có khí chất của một tướng soái huyết khí phương cương. Nàng nguyện đem quân đội của chính mình tạm thời sáp nhập vào Vệ gia quân, muốn cùng Vệ Cảnh An đoạt lại Mạnh Lương.
Vệ Cảnh An biết A Hâm là nữ nhi của Tạ Phù Thần, càng biết rõ nàng vì bảo vệ Đại Duật đã có rất nhiều cống hiến. Đại địch trước mặt, ngay cả A Hâm cũng không chút nào so đo tính toán xem ai tới thống lĩnh quân đội cam nguyện phục tùng, vậy thì hắn còn gì phải e ngại.
"Được!" Vệ Cảnh An sang sảng nói, "Hôm nay hai nhà Vệ Tạ chúng ta không phải là kẻ thù truyền kiếp, mà đều là chiến sĩ của Đại Duật! Ngày mai giờ dần thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi chúng ta liền tiến đánh vào bên trong thành đoạt lại Mạnh Lương, lấy thủ cấp của Cáp Nhĩ Tỳ! Để an ủi vong hồn tử sĩ!"
"Được! Chén rượu này, ta kính ngươi!" A Hâm cùng Vệ Cảnh An thỏa sức uống liên tục ba chén, Vệ Cảnh An nói:
"Ngươi cùng người của Tạ gia bất đồng."
A Hâm nói: "Đợi sau khi giết chết Cáp Nhĩ Tỳ rồi hãy bàn lại việc này!"
Vệ Cảnh An uống hết sáu chén rượu, toàn thân trở nên ấm áp, đem tâm tư chém giết đang sôi trào khẽ đè ép xuống một chút, cảm thấy hơi buồn ngủ chuẩn bị đi ngủ, dưới sự hộ tống của các hộ vệ đi trở về lều trại.
"Công tử." Một tiểu tốt trong đội bộ khúc tiến lên kề vào tai hắn nói gì đó, Vệ Cảnh An tròn xoe đôi mắt, cười ha ha:
"Lại có việc này? Đã là hảo ý của các đồng hương nếu như thoái thác thì quá không hợp tình người rồi." Trên gương mặt anh tuấn của Vệ Cảnh An nổi lên một tầng đỏ ửng đầy hưng phấn, "Đến đến đến! Đưa vào trong lều của ta!"
Vệ Cảnh An dẫn đầu đi vào bên trong lều trại, hai binh sĩ dẫn theo một nữ nhân đội mũ sa, khoác áo choàng màu đen đưa đến trước lều trại, xốc màn che lên để nàng đi vào bên trong cùng Vệ Cảnh An, những người khác ở lại bên ngoài.
Chân Văn Quân trốn ở phía sau một thân cây trơ trụi cách đó không xa thấy Vệ Cảnh An lại cứ như vậy để cho một "nữ tử" lai lịch bất minh tiến vào trong lều, thật sự lo lắng vạn phần. Nhị công tử này trông có vẻ dũng mãnh, nhưng lại không có được nửa phần cảnh giác của Vệ Đình Húc! Rừng núi hoang vắng như thế này lấy đâu ra cái gì thôn phụ! Nói muốn tới "An ủi Tướng quân" liền trực tiếp đưa vào trong lều trại? Chân Văn Quân lo lắng vô cùng, hận không thể lập tức xông vào.
Đúng vậy, người khoác áo choàng đen đó không phải là nữ nhân, mà chính là gã Hổ Bôn binh lính ở bên cạnh Lý Cử đã lặn lội đường xa đến đây.
Trước lúc canh ba, Chân Văn Quân đã chính mắt nhìn thấy gã Hổ Bôn binh lính này đem con ngựa cột ở bên trong rừng cây, trút bỏ nam trang thay vào y phục của nữ tử, thậm chí còn chuẩn bị hai khối bột nhão và bó eo. Người này cũng không phải một khắc nông nỗi mà tùy ý cải trang, cũng không thể nói là hứng thú trỗi dậy, khi hắn cải trang thành thôn phụ đi đến đại doanh thì Chân Văn Quân đã đoán ra được ý định của người này, âm thầm chế giễu Lý Cử thủ đoạn thấp kém. Chút tài mọn như vậy làm sao có thể khiến cho Vệ Cảnh An mắc mưu?
Mà thực tế trước mắt lại nói cho nàng biết, nàng quả thực không hiểu được nam nhân. . . . . .
Gã Hổ Bôn binh lính kia cứ như vậy hiên ngang tiến vào bên trong lều trại của Vệ Cảnh An, đơn độc cùng hắn ở chung. Nếu như trong lúc tình cảm dâng trào rút đao ám sát, nói không chừng thật sự sẽ có thể thành công.
Nghĩ đến đây Chân Văn Quân rốt cuộc không đợi được nữa, liền đi về phía lều trại.
"Ai!" Tùy tùng của Vệ Cảnh An ngược lại rất tỉnh táo, thấy có bóng đen từ bên ngoài chui vào muốn lén lút đi vào bên trong lều trại của nhị công tử, lập tức xông tới, muốn bắt lấy nàng. Chân Văn Quân lớn tiếng nói:
"Thôn phụ bên trong lều trại chính là thích khách giả trang! Các ngươi còn không mau đi cứu nhị công tử!"
Đám tùy tùng này làm sao lại nghe lời một tiểu cô nương không biết từ chỗ nào xông ra tùy ý ồn ào, binh khí cùng hướng về phía nàng, ra vẻ muốn bắt nàng lại. Chân Văn Quân đã sớm dự đoán được sẽ có tình huống này, trong lòng sốt ruột không rảnh dây dưa cùng bọn họ, đạp vào xe ngựa một cước bay lên, nhảy vọt đến một chiếc xe ngựa khác, lại bay xuyên qua trên đỉnh từng lều trại, làm cho các binh sĩ trong khắp doanh địa chạy đuổi theo nàng nhưng lại khó lòng bắt được nàng. Một chiêu này chính là bắt chước theo cách thức Tạ thị A Hâm từng dùng để đào tẩu lúc ở bên trong doanh địa của Lý Duyên Ý, chẳng qua A Hâm khinh công rất cao, lúc nhảy lên thân thể nhẹ tựa cánh én cực kỳ tiêu sái phiêu dật, nhảy một phát có thể bắn xa hơn mười bước. Chân Văn Quân khinh công căn bản cũng không tồi, a mẫu dạy nàng võ nghệ, căn cơ vô cùng tốt, mấy năm nay bản thân nàng cũng không hề xao nhãng, vẫn một mực khổ luyện. Chẳng qua không có quá nhiều thời gian để nghiên cứu võ học tất cả đều là từ người này học một chút từ người kia nắm mấy chiêu, công phu đi đứng hỗn độn, lại càng không nói tới khinh công. Chân Văn Quân có thể chạy như bay trên đỉnh các lều trại, thùng xe, hoàn toàn là bởi vì nàng lá gan đủ lớn bốc đồng đủ dùng, nếu như hơi có một tia do dự mà dừng bước, lập tức sẽ bị bắt giữ.
Mắt thấy đã sắp vọt tới lều trại của Vệ Cảnh An ở trung tâm doanh địa, mấy mũi tên bắn lén từ sau lưng phóng tới, Chân Văn Quân ở tại chỗ xoay chuyển thân mình né tránh từng phát một, lúc từ trên xe ngựa trở xuống thì một loạt cung thủ đã chuẩn bị sẵn sàng cho đợt tấn công kế tiếp. Chân Văn Quân nắm lấy roi ngựa trên xe, vung tới trước, từ cán roi cho đến thân roi toàn bộ đều quất vào mặt cung thủ, đánh cho bọn họ lùi lại một bước dài. Nhưng một đội cung thủ khác đã vào vị trí chuẩn bị bắn, Chân Văn Quân cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để hứng chịu vài mũi tên rồi, dù sao trên người mặc nhuyễn giáp, đau đớn nhất thời mà thôi.
Nàng không quan tâm mà tiếp tục chạy về phía lều trại của Vệ Cảnh An, ngay tại khoảnh khắc hàng trăm mũi tên sắp bắn ra thì có người hô to một tiếng: "Chậm đã! Ngươi là ân nhân cứu mạng của nữ lang, Chân Văn Quân Chân cô nương đúng không!"
Chân Văn Quân đã sắp nhảy vọt ra xa hơn mười bước, nghe được có người nhận ra nàng vạn phần xúc động, trong lòng buông lỏng lúc rơi xuống đất không chuẩn bị tốt tư thế, bị sái chân. Chịu đựng đau đớn đứng lên, nhìn thấy người nhận ra nàng thực xa lạ, hẳn là chưa từng chính thức gặp mặt. Người nọ nói hắn là tiểu tùy tùng của nhị công tử, từng ở trong Vệ phủ gặp qua Chân cô nương. . . . . . Nói đến chỗ này người nọ hơi giương khóe miệng lên, trông vẻ tươi cười này là muốn biểu lộ chút thân thiện, nhưng Chân Văn Quân lại bị nụ cười này của hắn làm nhớ tới chính mình sau khi say rượu nắm tay Vệ Luân hát vang.
"Khụ, ngươi nhận ra ta thì tốt rồi." Chân Văn Quân vội vàng đem đề tài chuyển dời đến chuyện khẩn yếu nhất, "Vừa rồi người cùng nhị công tử tiến vào lều trại chính là thích khách! Là binh sĩ của Hổ Bôn quân! E rằng nhị công tử sẽ có nguy hiểm, mau mau cứu viện!"
Một vòng người ở chung quanh nghe được lời này của nàng đều nở nụ cười, cười đến làm cho Chân Văn Quân đang thực sự sốt ruột có cảm giác mình giống như một ngốc tử.
"Chân cô nương không cần lo lắng, nhị công tử đã sớm nhìn ra người nọ là thích khách rồi, cố ý để cho hắn đến bên trong lều trại. Cái gọi là bắt ba ba từ bình lớn, chính là đạo lý này."
Chân Văn Quân vừa mới loáng thoáng hiểu ra, chợt nghe thấy âm thanh vải bố bị rách toạc, có người từ trong lều vọt ra, ngã nhào một phát lăn tới giữa đám đông người. Tuy rằng hiện tại là ngày xuân nhưng bắc địa vẫn như trước rét lạnh, người nọ vậy mà lại chỉ mặc một cái quần bó hẹp, thân trên trần trụi khiến người nhìn thấy đều phải phát run.
Nhóm tư binh lập tức bao vây tiến lên định hắn bắt, người này trông có vẻ gầy gò nhưng thân thủ lại bất phàm, một đợt tư binh đầu tiên tiến lên đều bị hắn đánh lùi trở về, còn đoạt lấy trường đao của một người trong số đó.
"Phi!" Lúc này Vệ Cảnh An mới chậm rãi từ bên trong lều đi ra, cầm trong tay trường thương của hắn, phẫn hận không thôi, tỏ vẻ căm ghét nói, "Tốt xấu gì cũng là một thích khách, nếu như muốn cải trang thành nữ nhân thì có thể cải trang cho giống một chút được không! Râu cũng chưa cạo sạch mà ngươi còn muốn giúp ta giải khuây!"
Vệ Cảnh An tức giận khó nén, mà mọi người lại cười to không ngừng.
Thì ra hắn cố ý để cho thích khách tiến vào lều trại, mục đích là trêu chọc đối phương. Chân Văn Quân thấy Vệ Cảnh An cá tính thô cuồng phóng khoáng lại cương mãnh, đại ca của hắn cũng là danh tướng, so với Vệ Đình Húc âm trầm đa nghi hoàn toàn bất đồng. Không biết nếu như Vệ Đình Húc lúc còn nhỏ chưa từng tao ngộ cuộc vây hãm ở Nhưỡng Xuyên, thì bản tính vốn có sẽ là dáng vẻ như thế nào.
Thích khách đương nhiên biết đại doanh rất khó tiếp cận, vốn định dùng "sắc" dụ, nhân lúc Vệ Cảnh An thiếu phòng bị nhất thì lấy mạng hắn. Vứt bỏ tôn nghiêm cải trang giả dạng không thành công mà còn thành toàn cho một trận đùa cợt của Vệ Cảnh An, hiện giờ mặt mũi tô son trát phấn mặc váy không nói, lại còn nửa thân trần trụi tóc dài tán loạn giống như kẻ điên.
Vệ Cảnh An bảo mọi người tránh ra, để hắn một mình đấu với thích khách này.
Vệ Cảnh An quả nhiên là một con mãnh hổ, toàn thân sức lực dồi dào vô hạn. Thích khách kia cùng hắn đánh chỉ mới mười chiêu đã bị đâm thủng ba lỗ máu, Vệ Cảnh An càng đánh càng hăng, đâm một thương thật mạnh nhắm vào đỉnh đầu của thích khách, thích khách cảm giác trước mắt lóe sáng ý thức thoáng chốc rời rạc, Vệ Cảnh An xoay người đâm một thương xuyên thẳng vào tim của thích khách.
Chân Văn Quân búng ngón tay bắn ra một viên đá hướng đến ánh mắt của Vệ Cảnh An. Vệ Cảnh An nghiêng đầu né tránh, viên đá đập vào trên mặt hắn, cũng chẳng có đau đớn gì.
Thích khách kia nhân cơ hội đó lồm cồm vùng dậy chạy trốn, nhóm tư binh nhanh chóng xông lên bao vây, Chân Văn Quân âm thầm giúp hắn thoát ly vòng vây, thích khách kia cũng cảm thấy có người đang hỗ trợ, cuối cùng liều mạng giãy dụa, chạy ra khỏi vòng vây, đoạt lấy dã lộ mà chạy trốn, nương theo bóng đêm rất nhanh liền biến mất.
"Quên đi đừng đuổi theo." Vệ Cảnh An nói, "Một tên thích khách nho nhỏ mà thôi, không đáng quan tâm. Nếu như đuổi theo ra ngoài trúng kế điệu hổ ly sơn hoặc đã sớm có mai phục thì mới là mất nhiều hơn được." Hắn tương đối bình tĩnh cho lui binh trở về, sau đó an bài ba đợt tuần tra ban đêm, bảo mọi người mau chóng đi nghỉ ngơi, đến giờ dần còn phải công thành.
"A, tiểu cô nương kia không thấy đâu nữa." Người vừa rồi đã nhận ra Chân Văn Quân chợt nói.
Vệ Cảnh An suy tư một lát, cười ôm vai hắn kéo lại gần: "Tiểu cô nương mà, trong lòng cất chứa cái gì ai biết, cứ mặc nàng đi là được rồi, có thể đã quay về Giải huyện tìm muội muội ta rồi."
Thích khách thở hổn hển nhịn đau chạy điên cuồng, vừa chạy vừa nhìn lại phía sau.
Không nghĩ tới người muốn giết hắn cũng không có ở sau lưng, mà là ở trên đỉnh đầu.
Chân Văn Quân một đường lao lực nhảy qua những ngọn cây, thỉnh thoảng lại bẻ gãy vài cành cây khô ở phía sau thích khách, khiến cho hắn cảm giác phía sau vẫn liên tục có động tĩnh. Đợi đến lúc xác định không còn ai đuổi theo nữa, nàng mới nhảy xuống, cầm tảng đá trong tay nện xuống đỉnh đầu của thích khách. Thích khách khẽ kêu lên một tiếng ngã xuống đất, Chân Văn Quân túm lấy tóc hắn lôi hắn đứng dậy, kim thiền đao dán sát vào cổ hắn.
"Lý Cử vì sao lại phái ngươi đến ám sát Vệ công tử? Không sợ Vệ công tử chết rồi, đại quân Trùng Tấn sẽ tiến đánh vào Trung Nguyên hay sao?"
Thích khách nở nụ cười nhàn nhạt, hai hàm răng đang muốn dùng sức, Chân Văn Quân dùng một tay bóp chặt hai gò má hắn.
"Muốn cắn vỡ túi thuốc độc tự sát? Ngươi cảm thấy ta sẽ để cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng như vậy sao?" Chân Văn Quân trên tay vừa dùng lực, liền kéo mở cằm của hắn xuống. Từ bên hông rút ra chủy thủ, luồn vào trong miệng hắn, chậm rãi thám xét chung quanh trong miệng hắn. Thích khách không thể động đậy, ánh mắt tức giận nhìn trừng trừng Chân Văn Quân.
Cảm giác chủy thủ chạm vào một sợi dây trên lợi răng, Chân Văn Quân xoay chuyển bàn tay đem túi thuốc độc lấy ra, kèm theo một cái răng của thích khách.
Thích khách dưới cơn đau nhức phẫn nộ không thôi, Chân Văn Quân thấy hắn đã có cảm xúc, lại càng dễ xử lý. Bàn tay vỗ vào cằm hắn đẩy trở về vị trí cũ.
"Nói đi, Lý Cử vì sao lại muốn giết chết Vệ Cảnh An?" Thật ra trong lòng Chân Văn Quân đã có đáp án, nhưng kỳ lạ là nàng lại muốn thích khách này chính miệng nói ra.
Khi đã xác định có thể khống chế địch nhân, nắm giữ tính mạng của đối phương, trong tận đáy lòng nàng có một tia hưng phấn. Loại hưng phấn này trước kia rất ít khi xuất hiện, từ khi nàng bắt đầu chinh chiến thì lại lũ lượt kéo đến, cảm giác hưng phấn cũng càng mạnh mẽ hơn, càng lúc càng không thể khống chế được.
Thích khách đương nhiên không mở miệng, Chân Văn Quân không nói hai lời, chặt đứt hai ngón tay của hắn.
Thích khách đau đến kêu gào, Chân Văn Quân dùng chủy thủ nhắm ngay mắt hắn:
"Bởi vì Lý Cử không muốn Vệ Cảnh An đánh lui quân địch lập công, không muốn phong thưởng hay cấp quan hàm gì cho hắn, cho nên muốn giết hắn, có đúng không?"
Thích khách ôm chặt bàn tay vẫn không nói chuyện, Chân Văn Quân cũng không phải nói đùa, nhắm ngay mắt hắn định đâm tới.
"Ta không biết!" Thích khách rốt cục mở miệng, "Ta bất quá chỉ là một thích khách nho nhỏ! Làm sao biết được!"
Chân Văn Quân nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng."
"Ta cái gì cũng không biết, chỉ là phụng mệnh Hoàng thượng làm việc mà thôi, ta. . . . . ."
Bàn tay của Chân Văn Quân bất ngờ quét qua cổ hắn, thích khách còn chưa kịp nói xong đã bị kim thiền đao cắt một nhát mất mạng. Thích khách co giật vài cái, máu chảy đầy trên đất, rất nhanh đã chết.
Thở hổn hển, ở sâu bên trong rừng cây mờ tối Chân Văn Quân rạch mở lớp da mặt của thi thể, men theo sau gáy hắn đem toàn bộ lớp da mặt hoàn chỉnh lột ra.
Lần này đặc biệt thành công, so với lớp da người lần trước khi lẻn vào Tạ phủ toàn vẹn hơn rất nhiều.
Có điều y phục của người này còn để lại ở bên trong đại doanh, không tiện quay trở lại lấy. Nhưng cũng không sao, nàng nhớ rõ khi gã thích khách này đến đã mặc một thân quân phục hết sức bình thường, trở lại Giải huyện tùy thời đều có thể tìm được một bộ giống vậy y như đúc.
Nàng đem lớp mặt nạ da người nhét vào trong tay áo, lần mò tìm ra được Tiểu Tuyết của nàng, trong đêm cưỡi ngựa trở lại Giải huyện.
Lúc trở lại Giải huyện thì trời đã sáng rực, nàng bất chấp nghỉ ngơi, đem lớp da người xử lý thật tốt sau đó tìm lấy một bộ quân phục, trải qua dịch dung sau đó tiến vào huyện nha.
Hổ Bôn quân bao vây kín kẽ cả bên trong lẫn bên ngoài huyện nha, Chân Văn Quân đi vào trong, binh sĩ thủ vệ nhìn nàng một cái cũng không nói gì, Chân Văn Quân liền ngẩng đầu ưỡn ngực càng tỏ vẻ ngang nhiên mà đi tìm Lý Cử, tìm Lý Cử để "phục mệnh".
Nơi ở của Lý Cử vô cùng dễ tìm, gian phòng nào có nhiều người canh giữ ở bên ngoài đó chính là nơi ở của hắn.
Chân Văn Quân đi vào bên trong gian phòng có hơn mười Hổ Bôn binh sĩ thủ vệ, Lý Cử nghe có tiếng người bước vào phòng, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy chính là thích khách đêm qua đã xuất phát, mừng rỡ nói:
"Vệ Tử Luyện đã chết rồi chứ?!"
Đây là lần đầu tiên Chân Văn Quân mặt đối mặt với Lý Cử ở khoảng cách gần như vậy. Vị đương kim Hoàng thượng này nhìn qua gầy yếu lại thấp bé, sau khi bị trọng thương vẫn chưa thể bồi dưỡng thân mình khôi phục, vẫn như trước gầy như que củi dáng vẻ tiều tụy.
Hoàng đế, Hoàng đế đứng trên vạn người, Hoàng đế thần thụ quân quyền, bất quá cũng chỉ như thế.
Nếu không phải do bên ngoài phòng có quá nhiều Hổ Bôn tướng sĩ, nàng hoàn toàn có thể dùng một tay bóp chết Lý Cử.
Chân Văn Quân dâng lên một chiếc hộp gỗ, hắn mở ra nhìn thấy bên trong có hai ngón tay, thật sự dọa hắn nhảy dựng.
"Đây. . . . . . Đây là ngón tay của Vệ Tử Luyện sao?"
Chân Văn Quân gật đầu.
"Ngươi vì sao không nói lời nào?" Lý Cử nhìn ra sự khác thường của hắn.
Nàng nắm vạt áo kéo ra, một miệng máu thật sâu hiện ra ở trước mặt Lý Cử. Lý Cử "A" một tiếng: "Thì ra ngươi bị thương. Cũng đúng, Vệ Cảnh An không phải là người bình thường, muốn ám sát hắn cũng không phải là chuyện dễ, nếu như ngươi chỉ chém đứt được ngón tay hắn quả nhân cũng không trách ngươi. Nhưng mà đả thảo kinh xà về sau muốn giết hắn sẽ càng khó khăn. Nhưng hắn không thể không chết. Nếu như giữ lại tính mạng của hắn Lý Duyên Ý sẽ tiến thêm một bước lung lạc lòng người, mà Vệ thị lại sắp xuất hiện một vị Đại Tướng quân, lo gì yêu nữ không đắc thế a!"
Chân Văn Quân từ trong ngực áo lấy ra một cây bút, nhúng vào chậu nước nhỏ ở trong phòng, viết ra trên mặt đất:
"Bệ hạ còn có kế gì?"
Lý Cử chỉ cười không nói, cũng không nói gì với nàng.
Chân Văn Quân không có ngay lập tức giết chết Lý Cử, đương nhiên, ngay lập tức giết chết hắn cũng không phải là một kế hoạch tốt.
Nàng không thể để cho Lý Cử và Tạ Phù Thần bắt được một chút nhược điểm nào của Vệ gia.
Lúc Chân Văn Quân từ trong phòng đi ra, Lý Cử chợt gọi nàng lại.
Nàng ngập ngừng quay đầu lại, thấy Lý Cử tự mình cầm một hộp thuốc, đưa cho hắn: "Ngươi là một người dũng cảm, dám đơn thương độc mã đi đoạt lấy tính mạng của Vệ Cảnh An. Hiện giờ bị thương, cầm lấy số thuốc này trở về chữa trị một chút đi."
Chân Văn Quân tiếp nhận hộp thuốc, Lý Cử ho khan vài tiếng, nhìn nàng cười nói: "Quả nhân cũng là từ quỷ môn quan mà trở về, cũng có một đám người đang muốn lấy mạng quả nhân, ngóng trông quả nhân chết. Quả nhân có thể có được một vị trung thần tài giỏi thật không dễ, ngươi cố gắng điều dưỡng thân mình cho thật tốt, lui xuống đi."
Chân Văn Quân lui xuống, đem cánh cửa khép lại.
Lý Cử không quá giống như trong suy nghĩ của nàng.
Ở trong miệng Vệ Đình Húc cùng Lý Duyên Ý, Lý Cử là một kẻ mê muội vô năng, nếu không phải Tạ Phù Thần một mình chống đỡ, các nàng đã sớm lôi Lý Cử xuống long ỷ quất hắn thành bùn nát rồi. Hắn chính là loại hôn quân nhút nhát bất lực đã được ghi lại trong vô số sử sách mà a mẫu từng kể qua, là một kẻ vô tích sự chỉ biết phạm sai lầm không xứng với danh xưng Hoàng đế.
Hôm nay nàng tới gặp Lý Cử tặng cho hắn một hộp Diêm Vương hương, vốn là hạ quyết tâm ôm tâm tư miệt thị nhìn xem Lý Cử đến tột cùng là một phế vật như thế nào, không nghĩ tới hắn lại ôn hòa hơn so với trong tưởng tượng, thậm chí không có quá nhiều phong thái kiêu ngạo của một Hoàng đế, so với suy nghĩ của nàng thì không giống cho lắm.
Lý Cử so với trong suy nghĩ của nàng còn trẻ tuổi hơn rất nhiều, nếu như cởi bỏ chiếc mũ Hoàng đế, bất quá chỉ là một lang quân trẻ tuổi nhà bên mà thôi.
Nhưng hắn suy cho cùng cũng không phải.
Khi rời khỏi huyện nha, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi này, giống như đang nhìn một tòa lăng mộ an tĩnh.
Nàng cũng không phải là không để lại cái gì. Hai ngón tay kia cũng không phải đơn thuần chỉ là đạo cụ phục mệnh mà thôi.
Trên ngón tay đó nàng đã rải độc dược.
Loại độc này tên là "Truy Hồn Hương", Truy Hồn Hương vốn có một mùi hương rõ rệt, nàng đem nó để vào bên trong hộp gỗ cùng mùi máu hòa làm một thể, khiến cho Lý Cử không thể ngửi thấy được. Loại hương này cũng sẽ không làm cho người ta lập tức mất mạng, nếu không thì tính mạng của chính Chân Văn Quân cũng khó mà bảo toàn, thậm chí còn có thuốc giải. Nhưng nếu sau khi ngửi qua không được ăn giải dược đúng lúc, bảy ngày sau độc tố sẽ phát tác, không gì có thể cứu chữa được.
Nàng đem nó đưa cho Lý Cử, mà Lý Cử cứ như vậy đặt ở trong tay, trong lúc vô tình đã hít ngửi. Còn nàng thì đã sớm ăn giải dược.
Đã một lần bỏ lỡ cơ hội, lần này phải đòi lại hết thảy.
Chân Văn Quân trở về sau đó đem sự tính toán của Lý Cử nói với Vệ Đình Húc, Vệ Đình Húc xoa vuốt tiểu ấm lô trong lòng bàn tay, tựa như đang vuốt ve một con mèo nhỏ dịu ngoan.
"Hoa hồng bên trong Nhữ Trữ Vệ phủ hẳn là đã được trồng rất tốt rồi." Vệ Đình Húc lại xoay chuyển đề tài, "Muội muội, chờ đến lúc chúng ta trở về, chắc hẳn hoa hồng khắp viện đã nở rộ rất đẹp."
Dựa vào sự hiểu biết của Chân Văn Quân đối với nàng, trong lòng nàng đã có sát ý nồng đậm.
Nàng không chỉ muốn Lý Cử chết, còn muốn tận mắt nhìn hắn chết.
Vệ Cảnh An cùng A Hâm trong đêm tập kích Mạnh Lương thành, không tiếc lấy huyết nhục làm dây thang tiến công vào thành.
Binh lính Trùng Tấn trong lúc đang ngủ bỗng nghe thấy tiếng hô giết mãnh liệt vang trời, cuống cuồng hoảng loạn ngay cả ngựa cũng chưa kịp cưỡi. Vệ Cảnh An từ đại đạo ở trong thành một mạch tiến đánh, còn A Hâm cùng Quách Kiêu dẫn binh từ hai đường đánh bọc sườn, trời còn chưa sáng hẳn đã tiêu diệt được hơn một vạn binh lính Trùng Tấn. Cáp Nhĩ Tỳ giày cũng chưa kịp mang chật vật chạy trốn, Vệ Cảnh An truy đuổi không tha, liên tục đuổi theo tới tận mười dặm thiếu chút nữa đã chặt bỏ được đầu của Cáp Nhĩ Tỳ, lại bị viện binh ngăn chặn.
Đội quân ba trăm người tinh nhuệ của Vệ Cảnh An bị hai ngàn viện binh Trùng Tấn bao vây, nhưng hắn vẫn kiên cường xông ra khỏi vòng vây, giữa đám loạn quân lấy mạng người giống như lấy đồ trong túi.
Tất cả binh lính Trùng Tấn bị hắn hù dọa tới mức lòng can đảm đều nứt vỡ, không dám tấn công nữa, tất cả đều rút lui.
Vệ Cảnh An cả người đều bị máu của địch nhân tẩm ướt, ngửa mặt lên trời thét dài nhiệt lệ rơi không ngừng. Vì bản thân hắn, vì Vệ gia, còn vì đại ca của hắn.
Khi Cáp Nhĩ Tỳ rút lui trở về ba quận phương bắc thì chỉ còn lại không đến một vạn nhân mã, có thể nói là thảm bại.
"Con dân của Ô Lạp Nhĩ há có thể chịu thua như vậy!" Cáp Nhĩ Tỳ không cam lòng, hắn phải quay trở lại xâm lược! Đợi sau khi dưỡng thương thật tốt nhất định phải trở lại cùng nam nhân Đại Duật kia quyết một trận thắng bại!
Trong khi Cáp Nhĩ Tỳ đang nghỉ ngơi dưỡng sức tiếp tục chiêu binh mãi mã, lúc A Hâm quay trở về Giải huyện, Hạ Thanh đã bị giết.
Sáng sớm hôm ấy, Lý Cử từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, hắn mơ thấy có người muốn giết hắn, Hạ Thanh cùng Hổ Bôn quân vì bảo hộ hắn toàn bộ đều bỏ mạng.
Khi tỉnh lại thì phát hiện, hóa ra đây không phải là mộng.
Cánh cửa phòng ngủ bị mở rộng ra, thi thể nằm khắp nơi trên mặt đất, Hạ Thanh mở to đôi mắt nằm ở bên chân hắn, có người bước qua thi thể tiến đến.
"Vệ. . . . . . Vệ Tử Trác. . . . . ."
Khi Lý Cử thấy rõ mặt của người đang đi tới, hắn sợ tới mức giật bắn cả người lập tức từ trên giường đứng phắt dậy.
"Bệ hạ." Vệ Đình Húc dùng hai chân của chính mình bước đi, đi tới trước mặt Lý Cử.
Ở phía sau nàng là Chân Văn Quân, Tiểu Hoa, Linh Bích, còn có toàn bộ tùy tùng, cao thủ ám vệ của Vệ gia từng người một đứng dàn trải. Từng người bọn họ đều như hổ rình mồi mà nhìn Lý Cử, giống như một bầy lang sói đang nhìn chằm chằm một chú nai con yếu ớt bất lực.
Lý Cử cả người phát run, quát to một tiếng nhặt lấy thanh đao của Hạ Thanh hướng đến đầu của Vệ Đình Húc mà chém. Thanh đao vừa giơ lên, chỉ cảm thấy trong bụng đau nhức, một ngụm máu phun ra trên mặt đất.
Lý Cử suy sụp ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng tựa như bị cái gì đó gặm cắn, làm cho hắn điên cuồng nôn ra từng ngụm máu tươi.
Vệ Đình Húc đi đến bên người hắn, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm hắn, cười nói: "Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, Thần Sơ Đế. Hoài An Vương rất nhanh sẽ đi theo bồi tiếp bệ hạ."
Trên cằm của Lý Cử đều là máu đen, hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Đình Húc đang gần trong gang tấc, nước mắt chậm rãi tẩm ướt hốc mắt.
Cuối cùng cũng đi tới một bước này. . . . . .
Hắn cuối cùng cũng thất bại trước Lý Duyên Ý.
Không, không phải Lý Duyên Ý.
Lý Cử từ trong mắt Vệ Đình Húc nhìn thấy được một ít thần thái không giống như trước đây, loại thần thái này bao hàm ý tứ mà trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Lý Cử bỗng nhiên nắm lấy bàn tay Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân cùng Tiểu Hoa lập tức xông lên định kéo hắn ra, Vệ Đình Húc ra hiệu ý bảo không ngại.
"Hoàng tử của quả nhân. . . . . ." Lý Cử nói ra một chữ liền nôn một ngụm máu, trên trán nổi hằn gân xanh, khắp mặt đều là mồ hôi, nước mắt rơi như mưa. Chỉ thốt ra vài lời ngắn ngủi nhưng lại giống như dùng hết toàn lực, "Buông tha. . . . . . hài tử của ta. . . . . . Hắn là, vô tội. . . . . ."
Hai mắt của Lý Cử trừng lớn đến mức gần như sắp rớt ra ngoài, chỉ chờ Vệ Đình Húc đáp ứng hắn, hắn liền có thể trút xuống một hơi thở cuối cùng này.
Vệ Đình Húc không hề có sự giãy dụa nào, ngược lại còn kề sát vào, ở bên tai Lý Cử nói một câu.
Lý Cử sắc mặt đột nhiên biến đổi thân thể trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, tư thế cứng ngắc này cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh liền giống như một con rối gỗ bị đứt dây ngã xuống đất.
Đã chết, Lý Cử đã chết. Chân Văn Quân nhìn thấy tử trạng khủng khiếp của hắn, tim bỗng đập nhanh hơn.
Vệ Đình Húc chống đỡ thân mình đứng dậy ra lệnh một tiếng: