Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 112: Duy đăng hạp kiếm (2)



Trận mưa rả rích cuối mùa hạ này đã kéo dài suốt ba ngày, xe ngựa cùng người đi đường tới lui bên trong Nhữ Trữ thành giẫm đạp trên mặt đường lầy lội bôn ba xử lý công việc của chính mình. Dưới bầu trời u ám tất cả mọi người đội mũ mặc áo tơi đều cúi đầu, đều muốn nhanh chóng xử lý xong mọi việc sớm một chút trở về nhà, tránh đi trận mưa xúi quẩy này.

Vệ Luân cùng Trưởng Tôn Diệu sóng vai đứng ở bên trong Thái Cực điện trưng bày vô số lễ phục mũ ngọc, cầm trong tay điển sách đọc từng điều từng điều giải thích rõ cho Lý Duyên Ý về tổ huấn lễ chế đại điển đăng cơ, Lý Duyên Ý ngồi trên ngự tọa tận lực kiên nhẫn mà nghe, tất cả lễ tiết đăng cơ hết sức rườm rà lại phức tạp, nàng cần phải ghi nhớ toàn bộ chi tiết, nhưng lại cứ liên tục thất thần.

Vệ Luân nhìn ra nàng tâm tư không yên, cầm điển sách khép lại: "Bệ hạ, người còn có điều gì băn khoăn sao?"

Lý Duyên Ý xấu hổ cười cười, không trả lời hắn.

Trưởng Tôn Diệu trộm liếc mắt nhìn Lý Duyên Ý một cái, hắn biết Lý Duyên Ý gần đây ngoại trừ đang bận rộn chuyện diệt trừ dư đảng cùng đăng cơ thì vẫn luôn phiền nhiễu vì chuyện A Hâm.

Từ sau trận đại chiến Mạnh Lương thân thể của A Hâm vẫn rất không tốt, vết thương ở bên hông thậm chí đã ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của nàng. Lý Duyên Ý đã phái vô số Ngự y đến Tạ phủ muốn giúp nàng trị thương, nhưng A Hâm lại đuổi hết tất cả Ngự y trở về, cự tuyệt tiếp nhận ân huệ của nàng. Hiện giờ sắp đến thời điểm đăng cơ, Tạ Phù Thần toàn gia nhất định phải quét sạch, A Hâm chính là đích nữ của Tạ Phù Thần, không thể không giết.

Không thể không giết, nếu nàng cùng Lý Duyên Ý không có bất kỳ quan hệ gì với nhau.

Vệ Luân cùng Trưởng Tôn Diệu ngoài mặt đã sớm ngấm ngầm thúc giục Lý Duyên Ý vô số lần, Tạ Phù Thần là phải giết, Tạ gia lại càng phải nhổ cỏ tận gốc, quyết không thể lưu giữ bất cứ một khả năng nào khơi lại tro tàn. Một khi lưu lại, đó chính là lưu lại một thanh đao báo thù bất kỳ lúc nào cũng có thể đâm vào trong tim, sở vi di tộc chính là đạo lý này.

Thế nhưng Lý Duyên Ý cho đến bây giờ vẫn không hề hạ xuống bất kỳ mệnh lệnh nào trảm trừ Tạ gia, thậm chí còn đưa tới Tạ gia một đống dược liệu cùng Ngự y, ai cũng hiểu được trong lòng nàng là đang nghĩ cái gì, lưu tâm cái gì, cho nên cũng chưa có ai dám nhiều lời.

Hiện giờ đại điển gần ngay trước mắt, nỗi ưu sầu trong lòng Lý Duyên Ý lại càng là nỗi ưu sầu của Vệ Luân Trưởng Tôn Diệu. Chuyện tương tự nếu như đặt ở trên người một vị đế vương khác, các thần tử chỉ cần một câu "Hồng nhan họa thủy, nên lấy xã tắc làm trọng" là có thể khuyên ngăn. Nhưng đối mặt với vị đệ nhất nữ đế tự cổ chí kim sắp đăng đỉnh này, hai người bọn họ có chút cạn lời, không có bất kỳ bản gốc nào để tham khảo, chỉ cần không cẩn thận là rất dễ dàng nói sai. Cho dù miệng lưỡi nhanh nhạy như hai vị cựu thần này thì giờ đây cũng đều câm nín không nói gì được.

"Tiếp tục đi." Lý Duyên Ý xoa xoa huyệt thái dương, mở to đôi mắt đã một đêm không ngủ, muốn gắng gượng xốc dậy chút tinh thần.

Đem những từ ngữ đăng cơ không bỏ sót một chữ nào thuật lại một lần nữa, lại đi đến đỉnh núi Vọng Quân Sơn xem tình hình chuẩn bị tế cáo tông miếu, theo Thiếu phủ đi một chuyến qua lộ tuyến ngày mai phải đi, rồi trở lại Tử Vy cung đọc cho hết những lời phát biểu lúc đăng cơ, đến lúc mệt mỏi hoa mắt choáng váng mới xem như xong xuôi hoàn toàn.

"Bệ hạ, hoa văn ở cổ tay áo của cổn phục đã sửa xong, có cần thử lại một lần nữa không?" Thiếu giám của Thiếu phủ giám quỳ rạp ở phía trước xe ngựa bẩm báo.

Lý Duyên Ý mệt mỏi "Ân" một tiếng, chưa nói được cũng chưa nói không được. Thiếu giám không nghe được câu trả lời không biết có nên di chuyển hay không, chột dạ nhìn thoáng qua thượng cấp của hắn Trưởng Tôn Diệu. Trưởng Tôn Diệu cau mày lắc lắc đầu, Thiếu giám ho khan một tiếng lui sang một bên.

"Đi thôi." Lý Duyên Ý nói.

"Khởi giá!" Hoàng môn Thị lang hét lên một tiếng lanh lảnh, xa giá của Lý Duyên Ý khởi hành hồi cung.

Ngay khi nàng từ trên Vọng Quân Sơn đi trở xuống, ở phía cuối cùng của đội ngũ có một tiểu Hoàng môn càng đi càng chậm, rơi xuống hàng sau cùng của đội ngũ, đợi đến lúc xác định không có ai chú ý hắn liền vọt thật nhanh vào bên trong rừng cây, lập tức biến mất tăm.

Từ dã lộ chạy một đường xuống tới chân núi thì hắn đã thay đổi thành một thân bố y bình dân, âm thầm tiến vào Tạ phủ.

"Nói vậy mấy ngày nay Lý Duyên Ý quả thực đang chuyên tâm trù bị cho đại điển ngày mai." Tạ Phù Thần nhấp một ngụm trà.

"Đúng vậy Tạ Tư mã." Tiểu Hoàng môn nói, "Lý Duyên Ý còn bởi vì việc trù bị quá mức rườm rà mà sinh ra phiền muộn, còn suýt chút nữa là nổi giận."

Lý Duyên Ý cùng đám người Vệ Luân đang chuyên tâm trù bị, xem ra chuyện ngày mai cử hành đại điển nhất định không phải là giả.

Đáng tiếc, các ngươi đợi không được đến lúc mặt trời mọc ngày mai.

Tiểu Hoàng môn cầm bạc lui ra ngoài, kích động mừng rỡ mới vừa đi đến trong viện đã bị một bóng đen chẳng biết từ lúc nào bay ra đâm xuyên qua ngực trái.

Sau khi bóng đen kia rút đao ra tiểu Hoàng môn còn chạy được mấy bước, căn bản không phát hiện chính mình đã bị đâm. Đợi đến khi phát giác ra thì chút cảm giác đau đớn vừa rồi đã càng lúc càng khó nhịn, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện máu đang chảy xối xả, trong cơn hoảng sợ lập tức đã bị hù chết.

Tạ Phù Thần đem áo tơi màu đen khoác lên người, lớp vải che mưa ở mặt trong lớp lá cọ được hắn cột chặt ở dưới cằm. Tóc dài được nhét vào bên trong chiếc mũ tơi rộng lớn, bên hông cầm kiếm, bước nhanh vào trong đêm mưa. Theo sát phía sau hắn có hơn mười hắc y nhân, tất cả đều mặc trang phục giống hắn, còn có mấy ngàn người giống như nước chảy thành dòng nhập vào biển rất nhanh liền biến mất trong đêm tối của Nhữ Trữ thành. Vị cao thủ vừa giết chết tiểu Hoàng môn kia từ trên ngọn cây chợt phóng vút qua, ngọn cây khẽ nhoáng lên một cái không thể phát giác được, động tĩnh còn nhỏ hơn so với một con chim hỉ thước đậu trên ngọn cây.

Người này chính là hiệp khách Hàng Liệt, đã từng hạ độc hại chết Lâm Quyền, làm cho trên dưới Hoài Sâm phủ đều phải run sợ. Từ sau khi Lam Xác Nhi xuất hiện Hàng Liệt đã không còn cơ hội để hạ độc nữa, thậm chí ngay cả hạ thủ ám sát cũng không thể thực hiện, bất luận là Hoài Sâm phủ hay Vệ phủ đều bố trí canh phòng nghiêm mật, hắn vẫn bị gắt gao khắc chế. Tạ công ở bắc cương cứu hắn một mạng đối với hắn ân trọng như núi, thế mà hắn lại tiêu phí tiền tài thức ăn vô ích cái gì cũng làm không được. Đêm nay, chính là lúc để hắn nở mày nở mặt.

Tạ thị A Huân cũng ở trong đó.

Nàng vẫn luôn muốn tìm cơ hội giết chết A Lai, nhưng A Lai lại đi bắc cương, khiến cho nàng một tia cơ hội cũng không có. Thấy tàn quân quay về kinh, nàng dự tính thừa dịp đối phương vừa trải qua đại chiến mệt mỏi mà động thủ, liền mạo hiểm đi đến Vệ phủ thám thính tin tức. Khiến cho nàng bất ngờ chính là lại thám thính được tin tức "Chân Văn Quân" đã chết. Nực cười, nàng ta vậy mà lại chết ở bắc cương, không để cho nàng chính tay giết chết kẻ phản bội này! Cũng được thôi, nàng ta bất quá chỉ là một tiểu lâu la, Lý Duyên Ý và Vệ Đình Húc mới là mục tiêu của nàng. Tới tình cảnh hiện giờ đã không thể để cho các nàng có bất kỳ con đường sống nào để rút lui, chỉ có thể cầm lấy đao kiếm, chém chết đám loạn thần tặc tử này quét ra khỏi lịch sử!

Tạ Phù Thần đã đem toàn bộ già trẻ bên trong Tạ phủ đưa ra khỏi Nhữ Trữ, hắn biết Nhữ Trữ đêm nay sẽ trở thành điểm gãy của Đại Duật, bất luận như thế nào hắn cũng phải bảo hộ người nhà an toàn.

Mưa càng rơi càng lớn, đúng là mở màn cho trận quyết chiến.

Xe ngựa của Tạ gia sắp rời khỏi Nhữ Trữ, A Hâm tỉnh lại.

Nàng phát hiện chính mình lại đang ở bên trong xe ngựa.

"Ngươi tỉnh rồi." Tam di ngồi ở bên cạnh nàng, thấy nàng tỉnh lại có chút lúng túng.

"Tại sao ta lại ở đây?" A Hâm chống thắt lưng thống khổ mà ngồi dậy, xốc màn che lên nhìn ra bên ngoài, cửa thành Nhữ Trữ đã gần trong gang tấc.

"Có ý tứ gì?" A Hâm quay đầu lại chất vấn bằng một thanh âm không hề lớn nhưng lại khiến Tam di sợ tới mức cả người run lên. A Hâm quanh năm mang binh đánh giặc, có một loại khí tràng không giận tự uy, Tam di đại môn không ra nhị môn không bước cho dù chỉ bị nàng trừng mắt thôi cũng đã sợ đến mức nứt vỡ lá gan.

"Chuyện. . . . . . chuyện này không liên quan đến ta a!" Tam di lùi người vào trong góc.

A Hâm đau đầu muốn nứt ra, ngồi bên trong xe ngựa lắc lư đung đưa thiếu chút nữa ngã ập xuống, Tam di vội vàng đỡ lấy nàng.

"Các người, cho ta ăn thôi miên dược?" A Hâm cầm lấy bàn tay của Tam di, cơ hồ muốn bẻ gãy cánh tay nàng.

"Đây là do Tạ công phân phó! Không phải chủ ý của ta a! Ta cũng không biết vì sao hắn phải làm như vậy, ta có thể có biện pháp gì chứ, ta chỉ có thể nghe theo sự phân phó của hắn! A Hâm. . . . . . Ngươi làm đau ta!" Tam di trong mắt lệ ý cuồn cuộn, yếu ớt nhỏ nhẹ mà hướng A Hâm cầu xin, A Hâm suy nghĩ trong chốc lát lập tức hiểu ra.

Buông bàn tay của Tam di ra, nàng đứng ở bên ngoài thùng xe, phía sau hơn mười chiếc xe ngựa tất cả đều là của Tạ phủ, đã xác minh cho suy nghĩ trong lòng nàng.

A phụ có hành động lớn.

Xe ngựa đã chạy tới cửa thành, rất thuận lợi mà ra khỏi thành, A Hâm đội mũ tơi lên đầu ngồi ở bên cạnh xa phu.

Nàng chung quy vẫn cảm thấy có chút bất an, càng nghĩ càng sợ hãi.

Nhập ngũ chinh chiến đã nhiều năm, A Hâm có cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm mà người bình thường không có được, nàng nhìn màn mưa tối đen, từng giọt mưa từ trước mắt rơi xuống, nàng vẫn một mực tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhất ở bốn phía, muốn tìm đến một ít dấu vết nào đó để chống đỡ cho trái tim thấp thỏm không yên của nàng.

Khi đoàn xe của Tạ gia từ cửa thành nối đuôi nhau chạy ra, tiến lên quan đạo sắp sửa chân chính rời khỏi Nhữ Trữ, nàng bỗng nhiên nhảy xuống xe ngựa, lao nhanh về phía con đường vừa chạy qua.

"A Hâm! A Hâm ngươi đi đâu vậy!" Tam di vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng chỉ sợ nàng sẽ làm bừa, không ngờ thật đúng là bị mình đoán trúng. Tam di ló đầu ra bên ngoài xe ngựa, búi tóc trong nháy mắt đã bị mưa to giội ướt, hận không thể lập tức nhảy xuống xe túm lấy nàng trở về. Tạ công đã đặc biệt dặn dò nàng phải trông chừng A Hâm thật kỹ, nhất định phải làm cho A Hâm ra khỏi thành, thôi miên dược mà nàng đã hạ thậm chí có liều lượng đủ để ngủ mê man cả ngày. Biết A Hâm rất có thể sẽ sớm tỉnh lại, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới A Hâm lại tỉnh nhanh như vậy. Nếu như để mất dấu A Hâm, Tạ công sẽ quở trách nàng như thế nào đây.

A Hâm ôm eo sau khi chạy được vài bước, cơn đau đớn dữ dội làm cho nàng không thể chạy nhanh được nữa, chỉ có thể cắn răng bước thật nhanh.

Có mai phục.

Mưa càng rơi càng lớn, đánh vào trên mặt trên người A Hâm, làm cho bước chân đi tới của nàng càng lúc càng gian nan.

A phụ muốn đưa tất cả mọi người trong phủ đi, nhất định là có kế hoạch lớn uy hiếp đến tính mạng của mọi người, nếu như thất bại thì toàn bộ Tạ phủ đều sẽ phải hứng chịu tai ương ngập đầu, cho nên trước khi kế hoạch chân chính được thực thi mới đem người trong phủ di tản đi. Nhưng mà hơn mười chiếc xe ngựa của Tạ gia quá mức nổi bật, cho dù có giả dạng thành thương đội bình thường cũng sẽ khiến cho người ta phải chú ý. Có công văn xuất thành ở trong tay, thông thường ra vào đều không có trở ngại, nhưng Lý Duyên Ý sắp sửa đăng cơ, đây là lần đầu tiên từ xưa đến nay. Bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm nàng muốn kéo nàng xuống ngựa, vào thời điểm mấu chốt như thế này nàng sao lại không có chút đề phòng nào? Tạ gia là địch nhân lớn nhất của nàng, đợi đến lúc nàng đăng cơ thì nhất định phải nhanh chóng diệt trừ, làm sao lại để cho Kim ngô vệ thủ thành lơi lỏng như thế, tùy tiện để cho hơn mười chiếc xe ngựa chạy đi? Cho dù a phụ có mua chuộc được Kim ngô vệ, vậy thì trên quan đạo hẳn cũng phải có binh lính tuần tra.

Nghĩ đến đây A Hâm liền tâm loạn như ma.

Trúng kế, a phụ chắc chắn đã trúng kế rồi!

Không hề bố trí phòng vệ mà mở rộng cửa thành, để cho a phụ có thể thoải mái dẫn binh phá cửa, đúng là kế hoạch của đám người Lý Duyên Ý! Chỉ cần a phụ phát động tiến công thì sẽ rơi vào bên trong cạm bẫy của Lý Duyên Ý. Đến thời điểm loạn chiến sẽ giết chết a phụ hoặc lấy tội danh mưu phản chém đầu hắn đều dễ như trở bàn tay!

A Hâm càng chạy càng nhanh, muốn dùng những sải bước thường ngày nhanh chóng tiến tới, nhưng thân thể trọng thương chưa lành căn bản không thể chống đỡ nổi sự gắng sức như thế, dưới chân đột nhiên mềm nhũn, cả người của A Hâm đổ nhào tới trước, tưởng rằng chính mình sắp ngã xuống đất bùn, bỗng nhiên lại rơi vào trong vòng tay của một người.

"Lý. . . . . . Lý Duyên Ý." Người vừa bảo hộ nàng đúng là Lý Duyên Ý đang mặc một thân y phục dạ hành.

Lý Duyên Ý đầu đội mũ sa lại đeo mặt nạ, phía sau là sáu hộ vệ tinh tráng. Nếu không phải khoảng cách quá gần thấy được đôi mắt nàng, chỉ sợ ngay cả A Hâm cũng không thể liếc mắt một cái liền nhận ra được nàng.

"Đi." Bàn tay của Lý Duyên Ý chợt xoay đảo, dùng dây thừng trói hai tay của A Hâm lại với nhau. Nếu như là lúc bình thường, với khí lực của A Hâm tuyệt đối có thể chỉ trong nháy mắt trước khi bị trói đã vùng thoát đồng thời phản kích, nhưng hiện giờ chỉ cần thoáng dùng sức một chút thôi cơn đau đớn bên hông lại tựa như mũi nhọn hung hăng đâm vào nàng, căn bản không thể dùng lực được.

"Thả ta ra!" A Hâm nâng khuỷu tay lên định đánh vào mặt Lý Duyên Ý, Lý Duyên Ý căn bản không có ý muốn tránh né, khi khuỷu tay vung lên cách khuôn mặt nàng chỉ một tấc thì chợt ngừng lại.

Đôi môi hồng nhạt của Lý Duyên Ý dính nước mưa, chậm rãi nhếch lên, tựa hồ đã sớm đoán được nàng sẽ không thật sự xuống tay. A Hâm tức giận, khuỷu tay quét qua khiến thân mình của Lý Duyên Ý nhoáng lên một cái, thị vệ ở phía sau lập tức xông lên bắt giữ A Hâm lại.

"Không được đối với nàng thô bạo, đưa nàng ra khỏi Nhữ Trữ là được rồi." Lý Duyên Ý ôm lấy gò má đang đỏ lên, nói.

"Ta không đi! Lý Duyên Ý, Tạ gia chúng ta căn bản không muốn nợ tình cảm của ngươi! Ngươi tưởng là để cho cửa thành rộng mở thả cho xe ngựa Tạ gia rời đi thì sẽ có người mang ơn đối với ngươi sao? Ngươi nếu vẫn còn là một người sảng khoái thì mau thả ta ra, chúng ta gặp nhau trên chiến trường phân thắng bại! Đến lúc đó nếu ta thất bại thì tùy ngươi xử trí, tuyệt không nuốt lời!" Tiếng gào thét phẫn nộ của A Hâm ở bên trong cơn mưa xối xả suy yếu lại thiếu sinh khí, "Ngươi có biết đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì không! Ngươi cho là lừa a phụ ta vào thành thì sẽ có thể dùng kế tiêu diệt? Ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi! Đại chiến sinh tử há chỉ bằng vài sách lược lý luận suông của ngươi thì có thể thắng được? Ngươi có bao nhiêu trung quân? Năm ngàn? Một vạn?! Ngươi muốn chịu chết vô ích hay sao! Người phải đi chính là ngươi!"

A Hâm mỗi lần thét lên một chữ đều đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, Lý Duyên Ý lại bước tới nâng gương mặt nàng lên, nở nụ cười:

"Thì ra ngươi chạy trở về là vì muốn cứu ta."

A Hâm lại một lần nữa hất đẩy nàng ra.

"Ngươi có biết trong lời nói vừa rồi của ngươi có bao nhiêu điểm mâu thuẫn không? Ngươi rốt cuộc là muốn giúp a phụ ngươi giết ta hay là cứu ta? Chính ngươi có bao giờ từng hỏi qua nơi này, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì không?" Lý Duyên Ý chỉ vào ngực A Hâm, "A Hâm, con người không thể có lòng tham không đáy, ngươi không thể có được tất cả mọi thứ ngươi muốn trên thế gian này, ngươi phải lựa chọn. Ta chưa bao giờ bức ngươi, nhưng hiện tại chuyện đã đi tới bước đường cùng, ngươi nhất định phải có sự lựa chọn. Chọn ta, hay là a phụ ngươi."

A Hâm biết Lý Duyên Ý nói đúng, nàng không thể không thừa nhận Lý Duyên Ý vẫn luôn hiểu nàng như thế.

Nàng vẫn luôn rất mâu thuẫn. Nhìn bề ngoài thì nàng đã sớm vứt bỏ duyên phận cùng Lý Duyên Ý, trở thành lực lượng trung kiên của Tạ gia. Thời điểm nhảy xuống xe ngựa chạy trở về nàng vẫn còn đang cố gắng tìm kiếm cho chính mình một cái cớ, tự nhủ rằng chính mình là lo lắng a phụ trúng kế nên mới trở về, thế nhưng từng lời nói sâu bên trong nội tâm đến khi gặp được Lý Duyên Ý lại nhịn không được mà thốt ra khỏi miệng.

Nàng lo lắng cho a phụ, cũng lo lắng cho Lý Duyên Ý.

Nàng có thể cùng Lý Duyên Ý là địch nhân, thậm chí có thể đối địch cả một đời một kiếp, chỉ cần Lý Duyên Ý còn sống.

Chỉ cần người này vẫn còn tồn tại trên thế gian, nàng liền có thể kiên định vững lòng đi làm bất cứ chuyện gì, mà sự bao dung của Lý Duyên Ý cho tới nay nàng cũng nhìn thấy hết ở trong mắt, mặc nàng đánh chửi mặc nàng nháo, chưa bao giờ đối với nàng nói qua một câu "Rời khỏi Tạ gia" hay tương tự như thế. Lý Duyên Ý là người hiểu nàng nhất trên thế gian này, nhưng vì sao người hiểu nàng nhất, khiến cho nàng lưu tâm lại phải đi trên con đường trái nghịch với nàng?

Thấy A Hâm dần dần cúi đầu, Lý Duyên Ý nhìn thấy nước mắt của nàng hòa vào bên trong màn mưa, trái tim cũng tan nát.

"A Hâm. . . . . . Ta cũng không muốn bức ngươi, nhưng đây là sự thật. Ngươi trước tiên cứ rời khỏi nơi này, chờ sau khi tất cả mọi chuyện đều chấm dứt ta liền đi đón ngươi trở về. Có ta ở đây, không ai có thể động đến ngươi dù chỉ một cọng tóc. Đến lúc đó ta sẽ phong ngươi làm Hậu, chúng ta. . . . . ."

"Phong ngươi làm Hậu" bốn chữ này làm cho tất cả biểu tình của A Hâm đều ngưng đọng lại, nàng không nói gì, hai người đứng bên trong màn mưa yên lặng suốt thời gian nửa nén nhang.

"Lý Duyên Ý." Khi A Hâm mở miệng một lần nữa thì ngữ khí đã bình tĩnh trở lại, nàng nói, "Ta vẫn chưa bao giờ quên được năm đó ngươi cùng ta ước hẹn bên khóm hoa hải đường. Cho tới nay ta cũng không thể nhìn thẳng vào ngươi, vẫn cáu kỉnh với ngươi, cũng không ngừng làm tổn thương ngươi, nhưng mà. . . . . ."

A Hâm nâng đôi mắt lên, chăm chú nhìn Lý Duyên Ý, Lý Duyên Ý phát hiện ánh mắt mềm mại của nàng giống như trở về tới khoảng thời gian mười năm trước khi các nàng vô ưu vô lự nhất. A Hâm khi đó chính là như vậy, dùng ánh mắt sùng bái lại nóng bỏng mà chăm chú nhìn nàng, chẳng qua hiện tại ngoại trừ sùng bái cùng nóng bỏng còn phủ kín một tầng u sầu lau mãi không sạch.

"Nhưng mà, ngươi không thể chết, ta không thể để cho ngươi chết. Ta sẽ không đi, chỉ cần ngươi không rời khỏi Nhữ Trữ ta cũng sẽ không rời đi."

Lý Duyên Ý phát hiện nàng cúi rũ gương mặt muốn che giấu nét ửng đỏ trên mặt mình, liền nhìn trời cười to:

"Không nghĩ tới khúc mắc giữa hai chúng ta nhiều năm khó giải, rốt cuộc lại vào lúc này được cởi bỏ! Quả nhân có ngươi cũng có thiên hạ, ông trời đối đãi với quả nhân không tệ!" Lý Duyên Ý ôm nàng vào lòng, chỉ ngược về hướng cửa đông Nhữ Trữ, ở trên tường thành giữa màn mưa lớn, có một ánh lửa yếu ớt đang chậm rãi dâng lên.

Trường minh đăng*.

(*) Trường minh đăng (长明灯): còn gọi là đèn chong, được thắp sáng liên tục, chủ yếu dùng trong việc thờ cúng

A Hâm vô cùng quen thuộc đối này trường minh đăng này, bất luận mưa có lớn đến đâu cũng không thể xuyên thấu qua lớp vải dầu bền chắc bao phủ ở bên ngoài bấc đèn, loại đèn này là tín hiệu thường được chọn dùng nhất khi tập kích giữa trời mưa to.

"Đó là tín hiệu tiến công Nhữ Trữ của a phụ ngươi." Lý Duyên Ý nói, "Mười vạn đại quân của hắn lén lút đóng quân ở chung quanh Nhữ Trữ, cửa đông chính là thông đạo duy nhất để quân đội tiến vào. Tạ Phù Thần sau khi giết thủ vệ cửa đông sẽ mở rộng cửa thành để cho quân đội tiến vào thành, trung quân của ta quả thực chỉ có không đến một vạn người, trận này Tạ Phù Thần chính là người nắm chắc phần thắng."

Một khắc trước.

Thủ vệ bên dưới cửa thành phía đông một tiếng cũng chưa kịp hô lên thì đã bị giết. Tiếng mưa lớn đã che lấp âm thanh bọn họ ngã xuống mặt đất, còn hơn ba mươi Kim ngô vệ phụ trách tuần tra trên tường thành trong tay cầm thương, vẫn đang chậm rãi tuần tra. Trong cơn mưa lớn lửa khó bùng cháy, tầm nhìn cực kỳ dễ dàng bị che đậy, bọn họ chỉ có thể lao lực dựa vào mắt thường quan sát động tĩnh bên trong và ngoài thành.

Ngay trước khi sắp chống đỡ được tới thời điểm thay phiên trực gác, thì bên ngoài tường thành tựa hồ có chút động tĩnh.

"Này! Các ngươi đến xem!" Một Kim ngô vệ trẻ tuổi phát hiện động tĩnh lập tức kêu gọi mọi người chung quanh đến đây, mọi người nhìn xuống phía dưới, quả nhiên trong màn mưa rả rích bên dưới thành có một đoàn bóng đen đang chuyển động qua lại.

"Có địch tình!" Một Kim ngô vệ tuổi còn trẻ trong số đó sắp sửa đi gõ chuông cảnh báo, bị Trung hầu lớn tuổi hơn kéo trở lại.

"Ngươi điên rồi, chuông cảnh báo này là có thể tùy ý gõ hay sao hả? Huống chi ngày mai nữ đế sẽ đăng cơ, nếu không thấy rõ ràng tình hình thực tế mà tùy ý gõ chuông quấy nhiễu tới triều đình, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém!"

"Nhưng. . . . . . Vạn nhất thực sự là địch tình thì sao?"

"Các thôn trấn ở bốn phía Nhữ Trữ cũng không có bất kỳ chiến báo gì truyền đến, làm sao có thể vô duyên vô cớ ở nơi này đột nhiên xảy ra trạng huống, chắc là đám súc sinh không biết suy nghĩ lại chạy tới kiếm ăn rồi." Trung hầu tìm lấy một tấm vải dầu quấn quanh khối gỗ châm lửa ném xuống dưới, cây đuốc trước khi tắt lửa đã chiếu sáng tới bên dưới thành, quả nhiên là một đám chồn hoang đang nháo thành.

"Ta nói rồi mà, đám súc sinh này đến mùa hạ hàng năm đều muốn thừa dịp trời mưa mà chuồn vào. . . . . ." Câu nói của Trung hầu bị một thanh đao sắc bén cắt đứt im bặt.

Một đám hắc y nhân xông lên trên tường thành cửa đông, chém giết cùng các Kim ngô vệ đang canh giữ tại đây. Đám hắc y nhân này tiến đến một cách nhẹ nhàng lặng lẽ hơn nữa võ nghệ lại cao cường, rất nhanh liền chiếm thế thượng phong. Bọn họ đánh đòn phủ đầu trước tiên giết chết Trung hầu, những binh lính trẻ tuổi khác lâm vào khủng hoảng, nhanh chóng bị chém chết hơn phân nửa.

Kim ngô vệ ban đầu phát hiện động tĩnh dưới thành bị chém hai nhát đao vào ngực, liều mạng muốn chạy đi gõ chuông, nhưng mỗi lần xông ra khỏi vòng vây sắp đụng đến cây chùy gõ chuông thì lại bị kéo trở về.

Vô số đao kiếm thương phủ giao chiến chém nhau, máu hòa lẫn nước mưa dọc theo những bậc đá trên tường thành chậm rãi chảy xuống, tiếng gào thét bị mưa to bao trùm, khó có thể nghe rõ được.

Một đội Kim ngô vệ khác gồm một trăm hai mươi người đang tuần tra ở trong thành đi ngang qua đông thành, tựa hồ nghe thấy động tĩnh gì đó, cố gắng hướng lên trên tường thành nhìn kỹ lắng nghe, một mảnh tối đen như mực tựa hồ đã nghe ra hay nhìn thấy cái gì đó, lại giống như là ảo giác do trận mưa to tạo thành.

"Đi xem." Ngay sau khi Vệ trưởng ra lệnh một tiếng, đội tuần tra lập tức tiến đến cửa đông, bỗng nhiên trên tường thành dâng lên một chùm ánh lửa.

Bọn họ đều bị ánh lửa lắc lư chao đảo dâng lên trong màn mưa to hấp dẫn, chỉ nghe Vệ trưởng quát lớn một tiếng "Không ổn", theo sau đó là tiếng vó ngựa tựa như tiếng sấm ở sâu bên trong bóng tối đột ngột trỗi dậy, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt bọn họ. Bọn họ giống như con thuyền chài nho nhỏ giữa sóng lớn, ngay cả một chút âm thanh cũng không thể phát ra đã bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ.

Tạ Phù Thần đứng ở phía trên tường thành cửa đông đã bị huyết tẩy toàn bộ, nhìn đại quân đã mai phục rất lâu thừa dịp ban đêm lao thật nhanh một mạch tràn vào bên trong Nhữ Trữ thành, trong chớp mắt đã bao phủ tất cả các đường phố, giống như một bàn tay của hắn, bóp chặt yết hầu của Nhữ Trữ, bóp chặt yết hầu của Lý Duyên Ý.

Đại quân của Tạ Phù Thần tiến công mạnh mẽ tựa như bẻ gãy cành khô, trung quân yếu ớt vừa mới thành lập ở bên trong Nhữ Trữ thành đứng trước mặt bọn họ chính là đám hài nhi tay trói gà không chặt, liên tiếp bại lui.

Các binh lính trung quân Nhữ Trữ hoàn toàn không biết đội quân kỳ quái này là từ nơi nào xông tới, đại quân mặc áo giáp màu đen giống như là quân đội do các vong hồn ở âm giới tạo thành, trong đêm mưa không đèn không lửa bỗng nhiên xuất hiện đồng thời giết chóc không chút kiêng nể. Khiến cho trái tim của Đại Duật lâm vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Trung quân cùng quân đội đóng giữ tại Lâm huyện nhanh chóng lao tới cửa đông muốn chi viện cho cửa đông, lấp vào chỗ hổng này. Khi bọn họ vừa mới chạy tới cửa đông thì một cửa thành khác lại bị quấy nhiễu.

"Là đám nghịch tặc Hoàng Thổ!" Kim ngô vệ canh giữ ở cửa chính đau đầu không thôi, lũ châu chấu này đánh không tan giết không chết lại kéo tới nữa, thừa dịp hỗn loạn chạy ùa tới từng cửa thành. Tạ Phù Thần đứng trên chỗ cao phát hiện quân đội trong thành Nhữ Trữ đã mệt mỏi, không giống như là có trạng thái đề phòng, lập tức quyết định kéo quân xông vào Cấm uyển!

Mười vạn đại quân phá vỡ đại môn Cấm uyển, tiếng hò hét lập tức phá tan sự tĩnh lặng lâu năm của Cấm uyển.

Cung nữ nội thị trong cung sợ tới mức hồn phi phách tán, Hổ Bôn quân trấn thủ cửa vào Cấm uyển dựa vào địa thế hiểm yếu ngoan cố chống trả, cuối cùng vẫn không thể kéo dài đến thời gian hai nén nhang đã bị đánh tan.

Tạ Phù Thần rốt cục cũng tiến vào Cấm uyển.

Chính đường của Thái Cực điện đang ở ngay trước mắt, trong điện đèn đuốc sáng rực, hắn đã sớm nhận được mật báo rằng Lý Duyên Ý vẫn liên tục ở trong điện chuẩn bị cho đại điển. Hiện tại còn chưa ngồi trên ngai vàng mà đầu lại phải rơi xuống đất, ha ha ha. . . . . . Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục, ưu hỷ tụ môn hề, cát hung đồng vực* a.

(*) Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục; ưu hỷ tụ môn hề, cát hung đồng vực (祸兮福所倚福兮祸所伏, 优喜聚门兮, 吉凶同域): họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ nấp của họa; buồn và vui, may mắn và bất hạnh là những mặt đối lập tồn tại song song trong cùng một sự vật sự việc

"Tạ lão tặc, ta chờ ngươi đã rất lâu rồi."

Trong cơn mưa tầm tã, một thanh âm trẻ tuổi hùng mạnh xuyên qua mưa gió truyền vào trong tai hắn, người này đứng ở bậc thềm cao nhất trên điện, hướng đến Tạ Phù Thần kêu gọi đầu hàng, chính là Vệ gia nhị công tử Vệ Cảnh An.

"Lão tặc, ngươi thế mà lại thông đồng với nghịch đảng khởi binh mưu phản, có biết đó là trọng tội gì không?!" Vệ Cảnh An chĩa mũi thương về hướng Tạ Phù Thần, lớn tiếng quát tháo, "Các huynh đệ dưới thành hãy nghe cho thật kỹ! Tạ Phù Thần vị Tư mã này từng chịu ân đức sâu sắc của Hoàng thượng, vốn phải phụ tá tân quân giúp đỡ xã tắc, vậy mà sau khi Hoàng thượng băng hà lại khởi binh mưu toan đoạt vị! Quả là loại người lòng lang dạ sói, tội đáng chém đầu! Quốc nhân đều muốn giết chết! Các ngươi đây là chẳng khác nào trợ Trụ vi ngược đều phải xử tội phản quốc! Đến lúc đó các ngươi còn phải bồi thường cả tính mạng của phụ mẫu thê nhi già trẻ toàn tộc! Ta khuyên chư quân lập tức buông binh khí đầu hàng, triều đình có thể bỏ qua chuyện cũ! Tương lai ra trận giết địch lại lập quân công mới là chính đạo!"

Tạ Phù Thần cảm thấy buồn cười: "Các ngươi còn có bao nhiêu người, mà lại khẩu xuất cuồng ngôn? Đến tột cùng ai là nghịch đảng ai muốn mưu phản, các ngươi trong lòng hiểu rõ!" Tạ Phù Thần ra lệnh một tiếng, đại quân đánh thẳng vào Thái Cực điện, "Bắt lấy yêu nữ, thiên đao vạn quả!"

Đại quân nhanh chóng áp sát, tướng lĩnh đi đầu Quách Mãnh dẫn binh tiến mạnh. Quân đội do Vệ Cảnh An thống lĩnh có không tới một vạn người, Tạ Phù Thần tính toán không tới nửa canh giờ liền có thể đoạt được Cấm uyển.

Ngay từ đầu tình thế cũng là phát triển như vậy.

Chính đường của Thái Cực điện thường ngày trông vô cùng rộng lớn, hiện giờ đại quân song phương dồn vào cùng một chỗ hỗn chiến, nơi này liền có vẻ chật hẹp, thấy không rõ tình huống. Hắn chỉ cảm thấy quân đội của chính mình đang từng chút một nhấn chìm đối phương.

Rất nhanh đã không còn nhìn thấy binh lính của Vệ Cảnh An nữa, bọn họ hẳn là đã bị quân địch giết sạch rồi, nhưng vì sao Thái Cực điện vẫn như trước bình yên vô sự đứng sừng sững trong đêm mưa, giống như đang cười nhạo sự cuồng vọng không biết tự lượng sức mình của Tạ Phù Thần.

Tướng lĩnh đi đầu Quách Mãnh cưỡi ngựa lao ra khỏi trận hỗn chiến, chạy về phía Tạ Phù Thần. Tạ Phù Thần chờ hắn mở miệng báo cáo tình hình chiến đấu, ai ngờ đại đao trong tay hắn lại hướng đến đầu của Tạ Phù Thần chém xuống.

Nếu không phải Tạ Phù Thần thời trẻ từng là Khinh kỵ Giáo úy có kinh nghiệm đại chiến, dựa vào bản năng nhảy về phía sau tránh thoát được một nhát trí mạng đó, thì giờ khắc này đầu của hắn đã rơi xuống đất rồi.

Ngực bị cắt ra một miệng máu thật sâu, Tạ Phù Thần ôm chặt vết thương đứng không vững. Hắn nhìn thấy con ngựa của Quách Mãnh trong nháy mắt chợt dừng lại, người ngồi trên lưng ngựa kéo xuống lớp mặt nạ da người, hướng về phía hắn cuồng vọng cười to.

Đây không phải là Quách Mãnh, rõ ràng chính là Chân Văn Quân, là A Lai!

"Tạ lão tặc!" Chân Văn Quân chỉ vào Tạ Phù Thần, "Hôm nay ta sẽ lấy đầu chó của ngươi, an ủi hồn thiêng của a mẫu ta!"

Tình hình chiến sự ở phía sau Tạ Phù Thần cũng đã nảy sinh sự biến hóa kỳ dị.

Mười vạn đại quân do hắn suất lĩnh bắt đầu chém giết lẫn nhau.

Địch quân lẫn vào bên trong đại quân!

Trong lúc nhất thời địch hữu khó phân biệt, chiến cuộc xoay chuyển nghiêng trời lệch đất.