Vệ Đình Húc co rụt hai vai, lặp lại một lần nữa: "Ngươi làm đau ta."
Chân Văn Quân tựa như trong mộng mới tỉnh vội buông nàng ra, luống cuống tay chân đi đốt đèn.
Đem ngọn đèn di chuyển đến gần Vệ Đình Húc, dưới ánh đèn màu quất ấm áp đích thật là khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt của Vệ Đình Húc.
"Thật đúng là ngươi. . . . . ." Chân Văn Quân không biết nên khóc hay nên cười, "Không phải là con dã hồ ly thành tinh nào đó đến câu dẫn ta, muốn hút nhân khí của ta."
"Nghĩ đến thật đẹp đấy." Vệ Đình Húc thoáng căng giãn thân mình, giảm bớt cơn đau nhức ở eo và chân.
Đêm qua thừa dịp sau khi Chân Văn Quân ngủ say nàng đã lén chui vào bên trong lều trại, chính là để sáng nay có thể trông thấy biểu tình phấn khích của Chân Văn Quân lúc này. Tiểu tâm tư đã được thỏa mãn, nhưng lại khiến cho cả người không thoải mái, cũng biết được Chân Văn Quân ở bên ngoài thật sự sống kham khổ tạm bợ, mặt đất lạnh cứng như thế chỉ lót một lớp vải bố, tùy ý lôi một tấm thảm xuống trải ra nằm liền ngủ, chăn cũng là một lớp mỏng. Nếu không phải nằm trong lòng Chân Văn Quân ấm áp, đêm nay Vệ Đình Húc đã có thể bị lạnh cóng đến mất mạng rồi.
Vệ Đình Húc cả người khó chịu, cũng không hề mở miệng.
"Có phải là ngủ không ngon không?" Chân Văn Quân sau khi đã xác định thật sự là nương tử nhà mình, cầm ngọn đèn đặt xuống bên cạnh tấm thảm, nhíu chặt mày biểu tình nghiêm túc, "Làm sao có thể ngủ ngon được, đệm giường ở trong nhà đều là đệm dày được làm từ nhựa cây cao su cô đọng mà thành, mềm đến mức xương cốt của ta đều muốn tan rã, vậy mà rất nhiều lần ngươi rời giường cũng còn cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức. Nói gì cái này." Chân Văn Quân vỗ vỗ vào tấm thảm lạnh cứng, "Ngươi làm sao có thể chịu được?"
"Xem thường ta." Vệ Đình Húc nghiêm mặt nói, "Ta từ nhỏ đi đứng bất tiện nhưng cũng đã đi khắp toàn bộ Đại Duật, không chỉ là dựa vào sự hầu hạ của người khác, mà còn dựa vào sự kiên trì của bản thân ta."
"Tử Trác của ta đương nhiên rất lợi hại, ngươi đã đi qua rất nhiều địa phương biết được rất nhiều chuyện ta chưa từng biết, nhưng ta vẫn là đau lòng ngươi a, điều này cũng không mâu thuẫn. Cũng giống như ngươi đau lòng ta, không muốn ta một người thiên sơn vạn thủy một mình phó hiểm cho nên giả vờ từ bỏ việc đi theo nhưng lại âm thầm lén lút đi theo, còn thừa dịp ta đang ngủ chui vào trong lòng ta."
Chân Văn Quân nói từng câu từng chữ đều hết mực ôn nhu.
Nàng biết Vệ Đình Húc đã từng trải qua những gì, Vệ Đình Húc vẫn luôn đem từng vết sẹo biến thành áo giáp, bất kể quá trình đó gian nan đến mức nào nàng có lẽ cũng đã làm được rồi, Chân Văn Quân một chút cũng không muốn thử đem lớp áo giáp có thể chạm thương đến người thân thiết nhất đó từ trên người nàng lột xuống, bởi vì một cú lột này có thể mang theo cả máu thịt. Sự tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của Vệ Đình Húc, là thứ mà Chân Văn Quân muốn che chở nhất.
Lời nói của Chân Văn Quân khiến Vệ Đình Húc thực hài lòng.
"Mồm mép này ngược lại là càng ngày càng lanh lợi. Có điều ta cũng không phải đi theo ngươi." Vệ Đình Húc đem y phục mặc vào, "Chẳng qua ngươi ta tiện đường, ngươi đi quá chậm mới đúng lúc gặp nhau thôi."
Chân Văn Quân "Nga" một tiếng: "Lại có chuyện trùng hợp như vậy. Không biết Tử Trác muốn đi nơi nào?"
"Cùng hảo hữu kết giao du ngoạn, hướng đến phía nam trốn tránh gió lạnh mùa đông mà thôi." Vệ Đình Húc vừa xốc màn che trong lều lên, tiếng cười quen thuộc lập tức nhẹ nhàng tiến vào.
"Lần trước đi Túc Độ thật sự quá vội vàng, căn bản không có thời gian hảo hảo ngắm nhìn mỹ mạo của nữ tử Túc Độ, lần này nhất định phải đến bù lại. Một phẩm hoa hiền sĩ như ta đây bôn ba khắp nơi lâu như vậy cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi thả lỏng rồi."
Không cần phải suy xét đến giọng nói, chỉ cần đem hai câu nói này viết lên trên cuộn da dê Chân Văn Quân cũng có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra được là xuất phát từ miệng ai.
Đi theo Vệ Đình Húc cùng nhau ra khỏi lều trại, thấy A Liêu đang ngồi bên cạnh đống lửa, một nhóm toàn các tiểu cô nương vây xung quanh nàng, nghe nàng nói gàn nói dở nhưng lại không có ai cảm thấy không ổn, ngược lại tiếng cười yêu kiều nổi lên bốn phía.
A Tranh trong tay đang cầm một hộp son, đầu ngón áp út chấm vào bên trong hộp son, thấm chút màu sắc lấy ra nhẹ nhàng thoa lên môi của A Liêu, giúp nàng trang điểm.
"Bất quá tối đa cũng chỉ có thể tìm thêm hai vị nương tử nữa thôi, nếu không thì Thanh Viên của chúng ta cũng không đủ chỗ ngồi."
A Liêu vẫn như trước mặc một thân nam trang phiêu dật, áo choàng màu xanh nhạt cùng hai sợi tơ đỏ trên mũ ngọc ở đỉnh đầu buông rũ xuống tô điểm cho nhau, chiếc quạt quanh năm mang theo không có mở ra mà chỉ nắm trong tay. Nàng với đôi mắt hạnh ẩn tình đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, đem bàn tay của A Tranh cầm vào trong tay mình:
"Xe có thể lại đổi, mỹ nhân một khi bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa. Đáng thương A Ức nương tử của ta, tuổi còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc vẫn, lại còn là chết ở trong tay ta. Mỗi khi nhớ tới bộ dáng xinh đẹp của nàng bị cắt xẻ đến loạn thất bát tao lại còn bị ném vào trong hồ trong biển, không biết là bị ngâm thành cái dạng gì rồi a, ai. . . . . . Chính là ngươi." A Liêu dùng chiếc quạt chỉ về hướng Vệ Đình Húc mới từ trong lều đi tới, "Chính là ngươi loại người nhẫn tâm chỉ biết chà đạp mỹ nhân."
Vệ Đình Húc nói: "Ngươi lại nhắc tới sự kiện kia. Lúc trước để cho ngươi tiếp cận A Ức ngươi cũng không có bất kỳ ý kiến phản đối gì, người cũng đã chết lâu như vậy rồi ngươi còn suốt ngày treo ở bên miệng không ngại phiền."
"Loại người vô tình như ngươi làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của ta. Ta đã nhiều ngày luôn nhìn thấy A Ức nương tử lắc lư ở trước mắt ta, làm cho ta trà không nhớ cơm không nghĩ, A Tranh ngươi nhìn ta xem, đều gầy đi rồi. . . . . ." A Liêu hướng đến A Tranh làm nũng, Chân Văn Quân đi theo từ phía sau Vệ Đình Húc đi tới nhìn thấy bộ dáng này của A Liêu thật sự không thể lý giải nổi, càng không thể lý giải chính là A Tranh. Nếu Vệ Đình Húc cũng giống A Liêu như vậy nay Tần mai Sở, thì nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý tương giao. A Tranh rồi còn cả đám tỷ tỷ muội muội bên cạnh A Liêu đây đối với hành vi của A Liêu gặp một người liền thích một người trêu chọc một người có vẻ như là chẳng có gì bất ngờ đáng nói, đại khái là đã quen rồi. Cũng đúng, trong thời loạn thế có thể có được một đại tộc để nương tựa, không còn là tấm bèo trôi thân bất do kỷ, có lẽ đó là nguyện vọng của mọi người, huống chi là nữ nhân không thể nhập sĩ. A Liêu là một người đa tình, lại còn là nữ tử, nương tựa vào nàng so với nương tựa vào mấy gã kiêu hùng quái kiệt thì an toàn thoải mái hơn rất nhiều.
"A Liêu cũng cùng chúng ta đi đến Vạn Hướng Chi Lộ sao?" Chân Văn Quân giúp Vệ Đình Húc múc một chén cháo loãng, đợi sau khi nàng rửa mặt xong cũng không còn quá nóng nữa, độ ấm khi cho vào miệng cũng vừa vặn, Chân Văn Quân nhấp một ngụm nhỏ rồi mới đưa cho Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc tiếp nhận sau đó húp hai ngụm nhỏ: "Ngươi đi đường của ngươi, ta cùng A Liêu du ngoạn đi đường của chúng ta."
Chân Văn Quân thật muốn khóc: "Tử Trác đừng nháo, không cho ngươi tới ngươi không phải cũng sử dụng chiêu trò mà tới đây rồi sao, ta căn bản là không có năng lực đuổi ngươi quay trở về a, ta còn chưa nói ngươi ỷ vào ta thương ngươi liền khi dễ ta như vậy, ta chỉ là cảm thấy. . . . . . Hành trình này rất nhiều hiểm trở, nhóm tỷ tỷ muội muội này của A Liêu nhìn qua đã quen sống an nhàn sung sướng, ta sợ các nàng chịu không nổi xóc nảy dọc đường."
Vệ Đình Húc thấy nàng nhận thua như vậy thật đáng yêu, cũng không trêu đùa nàng nữa, nghiêm mặt nói: "Trên Vạn Hướng Chi Lộ sẽ có những nguy cơ gì trong lòng ta cũng có cân nhắc, tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi, lại càng sẽ không mang theo một chút gánh nặng nào đến. Bên trong 'Thanh Viên' của A Liêu thực ra là có rất nhiều càn khôn. Các tiểu cô nương này mỗi người đều mang tuyệt kỹ, đều không phải là thị tỳ bình thường. Đợi qua mấy ngày nữa ngươi sẽ biết được sự lợi hại của các nàng."
"Nga?" Khi Chân Văn Quân ngoảnh đầu lại nhìn A Liêu, phát hiện A Tranh đang nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến mức nàng chẳng hiểu vì sao.
Nhớ lại lần trước lúc ở Trúc uyển A Tranh cũng nhìn nàng như vậy, không biết rốt cuộc là vì sao.
Hay là nàng và A Tranh đã từng có mặt ở cùng một nơi? Không có khả năng lớn lắm, A Tranh tướng mạo thanh lệ khí chất thuần nhu, nếu như đã từng gặp qua Chân Văn Quân không có khả năng không nhớ rõ.
Giả vờ như không hề phát hiện ánh mắt của A Tranh, Chân Văn Quân chậm rãi xoay người trở lại, thấy Vệ Đình Húc vậy mà đã uống xong chén cháo rồi. Trước đây Vệ Đình Húc ở bên ngoài là tuyệt đối không ăn bất cứ thứ gì, Tiểu Hoa dọn ra cho nàng một mâm đầy thức ăn đã lột sẵn cắt sẵn đến hoàn hảo mà nàng cũng không đụng tới một chút.
"Tử Trác đây là đói lắm sao? Ta sẽ giúp ngươi múc thêm một chén nữa."
Vệ Đình Húc giữ nàng lại, lắc đầu nói: "Ta ăn no rồi."
Hóa ra nàng đối với Chân Văn Quân là hoàn toàn tín nhiệm, chỉ cần sau khi Chân Văn Quân nếm qua chắc chắn không có độc, nàng liền có thể an tâm nuốt xuống, huống chi nàng cũng không muốn cô phụ tấm lòng của Chân Văn Quân, mặc dù loại cháo trắng này trong ngày thường nếu không chuẩn bị kèm với cá biển tươi hoặc măng đỏ thì nàng tuyệt đối sẽ không uống.
Ăn uống no đủ, Tiểu Hoa cùng mấy vị nương tử mà A Liêu mang đến nhanh chóng đem dụng cụ bếp núc thu thập chỉnh tề, các tùy tùng đang đóng gói hành trang đồng thời thu dọn lều trại. Trọng Kế cũng đi theo đến đây, nàng lặng lẽ đem hòm thuốc bảo bối đeo ở phía sau lưng, cầm trong tay một quyển sách mà đọc.
"Vạn Hướng Giáo úy" Tả Khôn Đạt do Lý Duyên Ý khâm điểm mang theo đội ngũ tiên phong dò đường hơn mười người đã trở lại, sau khi xuống ngựa nhìn thấy Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc không biết nên hướng đến ai để hồi báo mới phải. Vệ Đình Húc nói:
"Hành trình này Văn Quân là chủ tướng, tất cả mọi người đều phải nghe theo sự an bài của nàng. Phía trước có tình huống gì trực tiếp hướng Văn Quân hồi báo."
"Dạ!" Tả Khôn Đạt hướng về Chân Văn Quân ôm quyền nói, "Hồi báo nữ lang, trong vòng một trăm dặm phía trước có rất nhiều sơn đạo lại có sương mù dày đặc, chỉ cần vượt qua đoạn sơn đạo này là có thể một lần nữa tiến vào quan đạo. Vượt qua Thu Thủy đi thêm ba ngày nữa là có thể đến Nam Nhai. Đường xá ở Nam Nhai không quá dễ đi, vì để an toàn vượt qua Nam Nhai phải cần đến thời gian nửa tháng. Tại hạ tính toán khi xe ngựa đến được biên giới Đại Duật là vừa đúng vào mùa mưa, chúng ta tốt nhất nên chuẩn bị đầy đủ đồ che mưa, đặc biệt là vải dầu để che đậy cho xe ngựa, nếu không thì tơ lụa cùng lá trà sẽ khó bảo toàn."
Tả Khôn Đạt quanh năm bôn ba ở bên ngoài truyền tin, đối với đặc điểm khí hậu ở các nơi rất có kinh nghiệm. Mặc dù A Hy không ở đây nhưng Tả Khôn Đạt cũng có chút hữu dụng.
Đi mua về năm trăm tấm vải dầu, xe ngựa cuồn cuộn tiến tới, khi đến được biên cảnh quả nhiên trời đổ mưa to. Mưa tầm tã cứ như trên bầu trời bị thủng một lỗ lớn, xe ngựa đi trên sơn đạo thập phần khó khăn, hai mắt của mã phu bị nước mưa che phủ cái gì cũng nhìn không thấy, còn gặp phải sương mù dày đặc. Roi ngựa không dám vung lên, chỉ có thể leo xuống lôi kéo con ngựa cẩn thận đi về phía trước.
Chân Văn Quân vốn ngồi ở bên trong thùng xe, nhìn thấy tình huống này sợ xa phu sơ ý một phát đánh xe rơi xuống vách núi, vậy hết thảy đều kết thúc. Nàng mặc áo tơi xuống ngựa, tự mình lôi kéo xe ngựa của Vệ Đình Húc, cẩn thận từng li từng tí tiến tới. May mà nơi này Chân Văn Quân đã từng đi qua, biết rõ những khúc ngoặt của sơn đạo có bao nhiêu gấp xiết, có thể khống chế xe ngựa thật tốt. Nàng lớn tiếng hô gào, nhắc nhở các xa phu ở phía trước cẩn thận các đoạn đường quanh co. Đợi cho đến khi thật vất vả mới vượt qua đỉnh núi tiến vào đại đạo bằng phẳng, Chân Văn Quân đã ướt sũng cả người, giọng nói cũng khàn đục.
Khi tới được Túc Độ, nước lũ bất ngờ bộc phát, Chân Văn Quân chỉ huy mọi người né tránh dòng nước lũ, cả một đêm cũng không ngủ.
Vệ Đình Húc ngồi ở bên trong xe ngựa lắc lư lảo đảo nhìn ra bên ngoài, cơ hồ nhìn không thấy bóng dáng của nàng.
"Đình Húc a, ngươi không mau chóng bảo Văn Quân muội muội trở vào sao? Trận lũ này rất nguy hiểm, vạn nhất bị chôn vùi thì làm sao bây giờ? Rối loạn trượt chân rơi xuống vách núi lại càng không biết đi đâu mà tìm nha." A Liêu thấy Chân Văn Quân đi qua đi lại như con thoi giữa đoàn xe ngựa, vừa túm chặt dây cương vừa tận lực hô gào đến đứt hơi khàn tiếng, mưa và bùn quất vào mặt cũng hồn nhiên không biết, thật sự là vạn phần đau lòng.
Vệ Đình Húc lại hoàn toàn không có ý tứ muốn gọi nàng trở vào: "Nàng không giống với những đóa kiều hoa trong nhà ấm mà ngươi dưỡng kia."
"Hắc, ta dưỡng cũng không phải là kiều hoa trong nhà ấm, bản lĩnh của các nàng ngươi cũng biết mà, chẳng qua ta không đành lòng để các nương tử của ta chịu khổ. Ngươi xem Văn Quân muội muội vốn là tiểu kiều nương, mấy năm nay bị ngươi mài giũa đến càng ngày càng thô ráp, Đình Húc a nói ngươi là một người nhẫn tâm cũng thật sự là không nói sai."
Vệ Đình Húc cười nói: "Ngươi ta nhận thức nhiều năm như vậy, tới hiện tại mới biết được ta là người nhẫn tâm?"
A Liêu nghĩ tới cái gì đó, "Hì hì" cười: "Ta nhận thức ngươi nhiều năm như vậy, mới biết được ngươi rốt cuộc lại thích một người như thế. Văn Quân muội muội túc trí đa mưu lại dũng mãnh vô song, đúng thực là làm cho Đình Húc động tâm rồi?"
Vệ Đình Húc chưa nói phải cũng chưa nói không phải, Tiểu Hoa vẫn ngồi ở một bên hầu hạ các nàng nghe được lời này đôi mắt chợt lóe, không có ngẩng đầu, nhưng trong lòng lại đang hốt hoảng.
"Năm đó khi ngươi đem Văn Quân muội muội đưa đến bên cạnh bệ hạ ta còn suy nghĩ, một ngày nào đó Văn Quân muội muội có thể thành thục hơn một chút, có thể vì Đình Húc ngươi đảm đương mọi việc, khi đó ta mới có thể không còn vướng bận mà dẫn dắt các hồng phấn tri kỷ đi ngao du thiên hạ. Hiện tại xem ra Văn Quân muội muội không chỉ có thể đảm đương mọi việc, e rằng cũng đã vây bắt được toàn bộ tâm tư của Đình Húc rồi. Ai nha nha thật đáng mừng thật đáng mừng." A Liêu tự nói tự vui vẻ, "Nhớ lại ngươi lúc trước vì tìm kiếm Văn Quân muội muội mà hao tốn biết bao tâm tư, giết nhiều họa sĩ như vậy, lúc đó ta còn tưởng ngươi bị ma nhập. Kỳ thật Đình Húc ngươi đã sớm ngầm bộc lộ tâm hồn thiếu nữ rồi, đúng không?"
A Liêu trăm phương nghìn kế muốn đâm trúng vào một điểm nào đó của Vệ Đình Húc, bức thiết muốn nhìn xem Vệ Đình Húc bộc lộ trạng thái xấu hổ của tiểu nữ nhi gia sẽ là dáng vẻ mới lạ thế nào. Hai người chính là thanh mai, tuyệt đối không thể có ý nghĩ kết tình, chỉ đơn giản là A Liêu đối với những người xinh đẹp không có bất kỳ lực chống đỡ nào, nàng có thể thuần túy mà thưởng thức mỹ mạo của Vệ Đình Húc, lại càng hi vọng thu thập được tất cả những khoảnh khắc động lòng người của nàng.
Là xấu hổ tức giận hay là thẹn thùng? A Liêu hưng trí bừng bừng chờ đợi kết quả.
Vệ Đình Húc không có lộ ra phản ứng gì rõ ràng, nếu muốn nói có, thì đó là khuôn mặt nàng hoàn toàn lạnh xuống.
A Liêu lập tức câm miệng. Thanh mai thẹn thùng là cái dạng gì nàng chưa thấy qua, nhưng trước khi giết người là cái dạng gì thì nàng lại rất quen thuộc.
Mí mắt của Vệ Đình Húc thoáng chốc khẽ nảy giật, có thể A Liêu nhìn không thấy rõ, nhưng mà Tiểu Hoa biết rõ.
Tiểu Hoa biết lời nói của A Liêu rốt cuộc đã đâm trúng cái gì nhắc nhở điều gì.
Xe ngựa cơ hồ rung lắc đến muốn rụng rã, "Thanh Viên" hoa lệ rộng rãi của A Liêu tựa như một hạt đường đậu rực rỡ tươi đẹp được đặt ở trên sợi dây thừng, bất cứ lúc nào cũng có thể trượt xuống vách núi đầy nguy hiểm. Các nương tử trong xe nín thở im lặng, thở cũng không dám thở lớn, chỉ sợ vừa thở một hơi liền đem Thanh Viên thổi bay xuống vực sâu vạn trượng.
Chân Văn Quân dẫn người vừa túm vừa kéo, giống như một con trâu già đang cày bừa trong ruộng bùn, cuối cùng cũng mang tất cả xe ngựa an toàn ra khỏi khu vực lũ lụt nguy hiểm. Ngoại trừ bị tổn thất hai xe ngựa chở lá trà, thì không có tổn thất tùy tùng, hàng hóa cũng chỉ bị ướt ba mươi cuộn tơ lụa mà thôi. Đối với kết quả này Chân Văn Quân đã rất hài lòng rồi. Đợi đến khi các nàng tiến vào địa phận Túc Độ lại chạy gấp cả một ngày, cơn mưa mới dần dần nhỏ đi. Tả Khôn Đạt trở về nói phía trước là đại lộ bằng phẳng, cách đây ba dặm có một tiểu khách điếm, ở bên ngoài khách điếm có thể hạ trại, là một nơi thuận tiện để nghỉ tạm.
Chân Văn Quân vất vả hộ tống đoàn xe tới bên cạnh khách điếm, giám sát các tùy tùng đem hàng hóa cột lại thật tốt, an bài cẩn thận người thay phiên canh giữ sau đó vô tri vô giác mà đi vào trong khách điếm, cùng nhóm người Vệ Đình Húc hội hợp.
Túc Độ địa thế hẹp dài kéo dài từ đông sang tây, từ bắc tới nam rất dễ dàng vượt qua, khách điếm này tọa lạc ở dưới chân ngọn núi hoang ở cực nam Túc Độ, khách điếm không lớn lão bản nương cũng rất nhiệt tình.
Lão bản nương thấy nhóm người Vệ Đình Húc vào cửa, lập tức tự mình nghênh đón chào hỏi. Lão bản nương này khoảng ba mươi tuổi, mặc phục sức điển hình của người Cô Thương tộc, đeo một lớp mạng che mặt như ẩn như hiện, ngược lại cũng biết nói tiếng Trung Nguyên mang theo khẩu âm địa phương, hỏi các vị có phải là đến ở trọ hay không.
Bôn ba gấp rút nhiều ngày, ngày mưa lại khó có thể hạ trại, ngủ ở trên xe ngựa đến cả người cực kỳ khó chịu. Bên trong Thanh Viên của A Liêu có giường lớn nhuyễn tháp nhưng vẫn ngủ không được an ổn, lại càng không nói đến chiếc xe mà Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc ngồi. Chân Văn Quân đã dốc hết khả năng bố trí mọi chỗ trong xe cho thật mềm mại ấm áp, chẳng qua chỉ là xóc nảy cũng đủ làm cho người ta thống khổ. Vệ Đình Húc nửa câu oán hận cũng không có, nhưng Chân Văn Quân biết nàng hẳn là có bao nhiêu khó chịu.
Thật vất vả mới tìm được một khách điếm, tất nhiên phải dừng lại bố trí ổn thỏa.
Khách điếm này nhìn qua đầy vết dầu mỡ không quá sạch sẽ, bên trong căn nhà gỗ mờ tối phân thành hai tầng trên dưới, phía dưới là bàn ghế và gian bếp của phòng ăn, phía trên là năm gian khách phòng. Bầu không khí bên trong khách điếm có chút cổ quái nói không nên lời, Chân Văn Quân quét qua một vòng, phát hiện trong điếm đốt toàn là những ngọn nến màu trắng. Chẳng lẽ đây là tập quán của người Cô Thương tộc? Chân Văn Quân bỗng nhiên nghĩ đến, Tiểu Hoa không phải là người Cô Thương tộc sao, chuyện này hỏi nàng là biết ngay.
"Lúc ta rời khỏi Túc Độ tuổi còn quá nhỏ, có rất nhiều chi tiết không nhớ rõ cho lắm." Tiểu Hoa thành thật trả lời.
Chân Văn Quân bị giội mưa mấy ngày lại mệt nhọc quá độ, lúc này hai chân đã mềm nhũn không chịu nổi, trên mí mắt giống như có hai luồng hỏa đè nặng. Cảm giác hoa mắt từng đợt khiến nàng xác định chính mình là nhiễm phong hàn rồi, chỉ sợ sẽ bệnh nặng một trận. Kiên trì tra xét một vòng khách điếm trong ngoài trước sau, thấy nơi này ngoại trừ hơi bẩn thì không có chỗ nào quá kỳ quái, lúc này mới yên tâm mang theo Vệ Đình Húc đến trên lầu tìm chỗ ngủ.
Mưa gần như đã ngừng, Tả Khôn Đạt cùng các tùy tùng hạ trại ở bên ngoài khách điếm, A Liêu cùng các nương tử của nàng độc chiếm bốn gian phòng, một gian còn lại để cho Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân. Tiểu Hoa vì các nàng đem toàn bộ đồ vật trong phòng lau chùi qua một lần, bỏ đi tất cả đệm chăn, đem đệm chăn thảm lông mà Vệ Đình Húc mang đến thay vào, lại đốt chút hương huân, hết thảy đều có hương vị quen thuộc an tâm nhất.
Khách phòng bẩn như vậy qua bàn tay khéo léo của Tiểu Hoa rất nhanh đã trở nên ấm áp sạch sẽ, Chân Văn Quân rốt cục cũng có thể ngã xuống.
"Nàng sốt cao quá." Vệ Đình Húc sờ sờ trán Chân Văn Quân, nóng đến phỏng tay.
Chân Văn Quân cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã mê man, Vệ Đình Húc bảo Tiểu Hoa đi lấy dược, Tiểu Hoa đáp một tiếng "Dạ", đi được hai bước lại quay trở về.
Vệ Đình Húc nhìn về phía nàng.
"Nữ lang chớ quên kế hoạch ban đầu."
Câu nói của Tiểu Hoa khiến trong mắt Vệ Đình Húc sinh ra ánh lửa.
Tiểu Hoa biết Vệ Đình Húc không thích bất kỳ kẻ nào đối với nàng chỉ tay năm ngón, nàng tự có kế hoạch của chính mình, nhưng mà chuyện này đã không thể khống chế được nữa rồi.
"Cho dù nữ lang có trách phạt nô tỳ nô tỳ cũng muốn nói. Từ sau khi Linh Bích qua đời, quan hệ giữa nữ lang cùng Chân Văn Quân nô tỳ đều nhìn thấy ở trong mắt, ban đầu người làm cho nàng dỡ xuống phòng bị chính là Linh Bích, đây là kế hoạch của nữ lang, Linh Bích cũng không biết rõ tình huống. Mà tới hiện giờ, kế hoạch trước đây của nữ lang còn lại mấy phần? Không biết nữ lang có còn nhớ các loại cảnh tượng hung ác đã nhìn thấy khi đi ngao du khắp Đại Duật hay không? Chỉ mong nữ lang chưa bao giờ quên mất chí nguyện trong lòng, không bị tư tình nhi nữ làm chậm trễ. Nữ lang có còn nhớ lúc trước vì sao quyết định trợ giúp Lý Duyên Ý bước lên đế vị hay không? Nữ lang nếu còn nhớ rõ, hẳn là phải hiểu không nên trở thành người giống như nàng."
Tiểu Hoa quỳ rạp trên mặt đất, nói từng quãng cũng không hề ngẩng đầu lên, từng câu từng chữ đều nói đến âm vang hữu lực không có chút dao động nào.
"Những lời này, ngươi hẳn là đã giấu ở trong lòng muốn nói từ rất lâu rồi đi." Lời nói của Vệ Đình Húc giống như là hỏi vặn lại trước lúc nổi giận, cũng giống như là lời thăm hỏi hòa ái, ngay cả Tiểu Hoa cũng phân biệt không ra.
"Từ sau khi Tiểu Hoa hầu hạ nữ lang, trong lòng suy nghĩ chỉ có chuyện của nữ lang."
Vệ Đình Húc "Ân" một tiếng nói: "Ta biết rồi. Ngươi đi làm chút thức ăn cho ta đi, ta có chút đói bụng."
Tiểu Hoa tiếp tục quỳ trên mặt đất một lúc, đáp lại một tiếng "Dạ", đứng lên muốn đi đến phòng bếp.
"Tiểu Hoa."
Khi Tiểu Hoa sắp đóng cửa lại thì Vệ Đình Húc mở miệng nói:
"Hồng chí* tuyệt đối sẽ không quên." Vệ Đình Húc nhìn chằm chằm vào nàng, "Đa tạ lời nhắc nhở của ngươi, ngươi phải luôn luôn bồi ở bên cạnh ta."
(*) Hồng chí (鸿志): chí nguyện cao xa, chí lớn
Tiểu Hoa trong lòng lệ ý cuồn cuộn, cái gì cũng không nói thêm nữa.
"Bụng cá chiên kèm với canh đậu hũ, có được không?"
Vệ Đình Húc gật gật đầu: "Vất vả rồi."
Tiểu Hoa rời khỏi phòng, Vệ Đình Húc ngồi ở bên giường của Chân Văn Quân hồi lâu, nét mặt tựa như ngưng đọng lại.
Chân Văn Quân đang chìm trong giấc mộng kinh hoảng mà nỉ non một tiếng, bỗng nhiên nâng tay cầm lấy bàn tay Vệ Đình Húc, ngón tay cọ cọ ở trên mu bàn tay nàng, sau đó lại an tâm mà tiếp tục ngủ.
Vệ Đình Húc ôn nhu xoa vuốt vầng trán của Chân Văn Quân, nàng ngay tại trước mắt, vì sao trong lòng lại sinh ra rất nhiều luyến tiếc?
Kế hoạch lúc ban đầu vẫn chưa di lệch, Vệ Đình Húc chỉ nói với Tiểu Hoa một nửa.
Hồng chí không quên, Văn Quân cũng phải có. Nàng chính là người lòng tham không đáy như thế.
Vệ Đình Húc không ăn thức ăn bên ngoài, bất luận đi đến chỗ nào chỉ có thức ăn do chính tay Tiểu Hoa làm nàng mới có thể ăn vài ngụm. Lúc Tiểu Hoa đi mượn phòng bếp nhờ lão bản nương hỗ trợ làm một ngàn năm trăm phần thức ăn, đưa đến doanh địa ở bên ngoài khách điếm cấp cho các tùy tùng, giúp mọi người lấp đầy bụng rồi tự nhiên sẽ có tiền thưởng.
Đây là một vụ làm ăn lớn, lão bản nương vốn nên vui vẻ mới phải, nhưng nơi hoang sơn dã lĩnh này của nàng thường ngày những người bôn tẩu lui tới tất cả đều là khách qua đường lác đác, rất hiếm khi có nhiều người như vậy, lương thực mà nàng chuẩn bị thật sự có hạn.
"Gạo và mì thì có chút ít mọi người phân chia ra mỗi người đều có thể lót dạ, nữ lang ngươi thấy như vậy thế nào." Lão bản nương cùng nàng thương lượng, "Túc Độ phong phú nhất chính là sơn gian dã vị, ta dẫn người đi lên núi hái chút rau dại bắt mấy con gà rừng thì thế nào? Nhưng mà cần phải tốn chút thời gian, cho ta một canh giờ, nhất định sẽ làm cho mọi người no bụng!"
Tiểu Hoa ngẫm nghĩ thấy cũng hợp lý. Hành trình này của các nàng còn không biết phải đi bao lâu, ngân lượng có đủ, chỉ sợ không đủ thức ăn. Có thể không động đến lương thực dự trữ thì tạm thời không nên động.
Tiểu Hoa nhận lời cấp cho lão bản nương năm lượng bạc xem như là thù lao thêm vào. Lão bản nương vui mừng phấn khởi dẫn người đi lên núi. Cũng không phải là Tiểu Hoa keo kiệt, xuất môn đi ra ngoài không thể để lộ tiền tài, cho dù người đi theo rất đông, nhưng có thể bớt được bao nhiêu phiền toái thì hay bấy nhiêu.
Lão bản nương dẫn người đi lên núi đào bới sau một lúc lâu, mang theo rất nhiều rau dại nấm ăn trở về, sau khi cho vào trong canh thơm ngọt vô cùng, Tiểu Hoa bưng một chén cùng với Trọng Kế cẩn thận thử độc, ngân châm không có biến thành màu đen, mới đem canh rau nấm phân phát cho các tùy tùng.
Mệt nhọc đã nhiều ngày có chén canh nóng uống thật sự không dễ, sau khi uống xong mọi người đều sảng khoái mà ngủ thiếp đi.
Vệ Đình Húc ăn chút thức ăn do Tiểu Hoa làm sau đó cho Chân Văn Quân uống thuốc, một đêm không mộng mị. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy Chân Văn Quân lại không có ở bên người.
Vệ Đình Húc trong lòng hoảng hốt lập tức ngồi dậy định đi ra ngoài, cánh cửa chợt mở ra.
"Dậy rồi? Ta đi ra ngoài nhìn một chút, hôm nay sẽ không có mưa, nếu chúng ta thuận lợi chạy trong một ngày thì hẳn sẽ ra khỏi Túc Độ." Chân Văn Quân nói chuyện thanh âm rất lớn nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm, Vệ Đình Húc nâng tay lên nói:
"Lại đây."
Chân Văn Quân cất cao giọng nói: "Ta không sao thật mà!"
Vệ Đình Húc lập tức nghiêm mặt.
Chân Văn Quân đành phải đi qua, đem trán mình dán vào lòng bàn tay nàng.
"Quả nhiên vẫn còn nóng."
"Ta thực sự không sao mà, tối hôm qua uống thuốc xong đã gần khỏe lại rồi, thật sự đặc biệt phấn chấn, chẳng qua thân nhiệt còn chưa có giảm đi mà thôi."
"Không cần nhiều lời, hôm nay không thể lên đường, ngươi cần phải tiếp tục nghỉ ngơi."
"Không được, mùa mưa ở nơi này rất dài, nếu không thừa dịp ngày nắng trong khởi hành chạy tới điểm dừng chân kế tiếp, chỉ sợ sẽ lại bị vây khốn ở trên đường. Nhất thiết không thể bởi vì một mình ta mà chậm trễ mọi người. Ta đã cho thu thập chỉnh đốn xe ngựa thật tốt rồi, chỉ chờ ngươi rửa mặt xong là có thể xuất phát."
Vệ Đình Húc lắc đầu, giống như không có nghe được nàng nói cái gì. Chân Văn Quân nói hết lời cũng không có biện pháp, đành hạ quyết tâm trực tiếp đem Vệ Đình Húc bế lên.
Vệ Đình Húc thân mình nhoáng lên một cái vội vàng ôm lấy cổ Chân Văn Quân, Chân Văn Quân không nói hai lời ôm nàng xuống lầu.
Vệ Đình Húc cũng không giãy dụa, cứ để mặc nàng ôm mình lên xe ngựa.
Chân Văn Quân đối với nàng ngoan ngoãn như thế có chút bất ngờ. Kỳ thực hai người ở chung với nhau thời gian cũng không dài, lần lượt từng chút một khai thác đặc điểm tính cách của đối phương là một chuyện khá thú vị.
Chân Văn Quân hỏi nàng: "Như thế nào không giãy dụa cũng không mắng ta?"
Vệ Đình Húc: "Ta có mắng ngươi bao giờ? Luận khí lực ta chắc chắn không thắng được ngươi, nếu như giãy dụa thì cảnh tượng quá khó coi, không bằng cứ nhớ kỹ món nợ này, tương lai còn dài, khi nào nhớ tới thì tùy tiện bấm đùi một cái véo cánh tay một chút chẳng hạn cũng thuận tiện."
Chân Văn Quân: ". . . . . . Tử Trác tuyệt đối không phải là người mang thù như vậy."
"Ngươi lại sai rồi, ta so với bất kỳ ai khác còn mang thù hơn."
Xe ngựa chuẩn bị xong xuôi sắp sửa lên đường, lão bản nương vô cùng lo lắng chạy ra đứng chắn ở trước đầu xe: "Xin hỏi các vị cô nương chính là muốn đi đến Dã Hồ Lĩnh?"
Lời này vừa nói ra Chân Văn Quân Vệ Đình Húc cả đám người không hề đáp lại, cũng không nói là phải hay không phải, Tiểu Hoa cảnh giác đi tới bên cạnh xe ngựa của Vệ Đình Húc.
"Các vị cô nương, ta không có ý gì khác. Dã Hồ Lĩnh này là con đường duy nhất đi thông tới Lưu Hỏa quốc, đã có rất nhiều người đi qua nơi này tiến vào Dã Hồ Lĩnh, nhưng không có mấy người có thể sống sót trở ra. Ta nói một chuyện thật các ngươi đừng sợ." Lão bản nương còn chưa có mở miệng tựa hồ đã tự mình dọa mình, sắc mặt vô cùng không tốt, nàng chỉ vào rừng cây phía sau bị sương mù dày đặc quấn quanh nói, "Ở trong đó, có quỷ!"
"Quỷ?" Chân Văn Quân cười cười nói, "Phải không?"
"Ngài cũng đừng xem đây là chuyện đùa! Nghe nói quỷ ở trong đó tất cả đều là những người muốn đi Lưu Hỏa quốc khai thác mỏ vàng sau khi chết hóa thân mà thành, thích nhất là làm cho người đi đường bị lạc mất phương hướng. Lúc mọi người bị lạc đường thất kinh thì quỷ sẽ bám vào trên người bọn họ, một khi bị phụ thân thì tất cả xem như xong!"
Lão bản nương nói đến tỉ mỉ chi tiết tựa như đã tận mắt chứng kiến, Chân Văn Quân vẫn cảm thấy buồn cười: "Nghe nói? Do ai nói? Do quỷ nói sao? Ta đây thật sự là phải nhanh chóng đi nhìn xem quỷ có bộ dáng thế nào."
Lão bản nương có khuyên nữa cũng vô dụng, Chân Văn Quân ra lệnh một tiếng toàn đội xuất phát.
Lão bản nương không nói nữa, lắc đầu quay trở về khách điếm.
"Lão bản nương kia có lẽ là muốn chúng ta ở lại thêm mấy ngày thuận tiện kiếm thêm chút ngân lượng." Trên đường đi đến Dã Hồ Lĩnh, A Liêu cùng hai tiểu nương tử mang chút rượu chạy đến trong xe ngựa của Vệ Đình Húc, dự tính uống chút rượu nói chuyện phiếm, thời gian ngồi ở trên xe cũng sẽ không quá buồn tẻ.
Vệ Đình Húc thản nhiên cười cười. Trọng Kế đang ở bên trong xe ngựa đem hàn đoàn cùng dược vật sẽ dùng trong những ngày kế tiếp phân chia làm mấy phần, thoáng chút bất an thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Tiểu Hoa rất ít khi nhìn thấy Trọng Kế lộ ra biểu tình như vậy.
"Ta đang nghĩ, lão bản nương kia có lẽ cũng không có nói sai." Trọng Kế lo lắng nói, "Chúng ta vẫn đang đi lòng vòng tại chỗ."
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Chân Văn Quân xốc màn che lên sải bước tiến vào nói: "Hình như lạc đường rồi."
Câu nói này của nàng lập tức làm cho mọi người nghĩ đến những lời nói vừa rồi của lão bản nương. Quỷ trước tiên sẽ làm cho người ta lạc đường, sau đó sẽ bám thân. . . . . .
"Đừng, đừng dọa người có được không?" A Liêu nói chuyện cũng có chút lắp bắp, "Không, không phải là sương mù quá dày nên không thể nhìn rõ đường sao? Cây cối trong khu rừng này nhìn qua cũng gần giống nhau mà!"
"Không phải." Chân Văn Quân nói chắc như đinh đóng cột, "Ta sợ lạc đường nên đã khắc ký hiệu lên thân cây, chúng ta đích thực là đã đi vòng trở lại."
Mọi người đều im lặng.
"Ha ha."
Ngay trong lúc mọi người đang không biết nói gì mới phải, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khiến người ta sởn gai ốc.
"Hê hê hê, ha ha ha hi hi hi."
Trọng Kế ngồi ở trong góc thùng xe không hề báo trước đột ngột co rúm cả người bật cười, tiếng cười có chút quỷ dị, giống như là âm thanh chói tai do hai miếng ngọc lưu ly cọ sát vào nhau phát ra.
Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân đưa mắt nhìn nhau. Trọng Kế tuy rằng nhỏ tuổi nhưng từ trước đến nay luôn luôn ổn trọng, chưa từng thấy nàng cười như vậy bao giờ.
Giống như trúng tà.
"Hi hi hi hi hi. . . . . ." Không nghĩ tới Tiểu Hoa cũng cười lên. Tiểu Hoa luôn luôn nghiêm túc đột nhiên co giật các thớ cơ trên mặt, ngũ quan gần như bị dịch chuyển, cười đến có phần thống khổ, tiếng cười vô cùng quỷ quái.
Trọng Kế, Tiểu Hoa, A Liêu cùng với hai tiểu nương tử bên cạnh nàng tất cả đều đang vui cười không ngừng, cười đến mức gân xanh trên trán nổi hằn cơ bắp vặn vẹo, bên trong thùng xe đã biến thành một kịch viện cổ quái, tất cả mọi người không biết đang biểu diễn cái gì cười cái gì, toàn thân đều là mồ hôi.
Tình cảnh đáng sợ như thế cho dù là Vệ Đình Húc cũng không hiểu gì cả. Nàng lập tức túm lấy bàn tay của Chân Văn Quân định cùng nàng trốn thoát khỏi xe ngựa.
"Hi hi hi. . . . . ."
Vệ Đình Húc bất ngờ cả kinh.
Chân Văn Quân đứng ở trước mặt nàng hai hàng lông mày cùng khóe miệng đều run rẩy, ngũ quan vặn vẹo biến thành một khuôn mặt tươi cười, cười đến giống y như đúc mọi người chung quanh.