Trần Tinh lại kéo chặt hắn, hiếm khi kích động như vậy, phải biết những bộ phim điện ảnh được Cannes lựa chọn là từ khắp mọi nơi trên thế giới, hơn nữa đây còn là bộ điện ảnh đầu tay của Lục Yến, chỉ bằng một vai nam chính cổ trang đã được đề cử, cho dù không đoạt giải đi nữa, đây cũng được xem như một sự công nhận.
Gã nói: "Lúc qua đó nhớ ăn mặc đẹp trai vào."
Nói xong lại bổ sung: "Mai nay tổ chức ăn mừng chuyện doanh thu và đoạt cúp luôn!"
Thi Tình chậc chậc: "Đúng là keo."
Đoàn người vui mừng tụ họp rồi rời đi với vẻ mặt rạng rỡ.
Lúc Lục Yến gọi qua, đội ngũ của Cố Tư mang theo vừa mới ăn vội bữa sáng, mỗi người mang theo một tách cà phê đang ngồi trong phòng họp.
Cố Tư nhìn thấy tên người gọi, bèn cầm lấy di động đứng dậy: "Tạm dừng một lát."
Mãi cho đến khi sếp rời đi, các nhân viên mới thấy hoang mang, ông chủ nhà họ trước nay đều nghiêm túc hơn bất kỳ ai trong lúc họp, thế mà bây giờ không chỉ khi đi đường cứ nhìn điện thoại, còn cho tạm ngưng cuộc họp để ra ngoài nghe điện thoại!
Từ Phi ngồi một bên cười ha hả: "Chắc là cuộc gọi quan trọng nào đó thôi."
Các nhân viên vội gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bên Lục Yến hơi ồn: "Liên hoan phim vừa kết thúc."
Cố Tư mím môi một lát: "Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."
"Đừng," Lục Yến nói, "Anh cứ lo làm việc đi, bận bịu lâu như vậy, không thể tốn công vô ích được."
Cố Tư trầm giọng nói: "Những việc này em không cần ra mặt xử lý, anh tới giải quyết."
"Được nha," Lục Yến cười tủm tỉm đồng ý, cũng không hỏi đối phương định giải quyết thế nào, "Em đang định về khách sạn, bên đó anh có bận không?"
Cố Tư quay đầu nhìn các nhân viên đang uống cà phê tranh thủ lúc nghỉ giữa chừng, nói: "Không vội."
Nói xong, anh dặn dò: "Khoảng thời gian này phải ăn uống đầy đủ, đợi anh về."
"Đã biết," Lục Yến đáp, "Ngày nào em cũng chạy đến quán thịt nướng."
Cố Tư nhoẻn miệng cười: "Ăn nhiều ngán lắm đấy."
Lục Yến ngồi trên xe Tiểu Lưu, bỗng nhiên nhớ ra gì đó: "À đúng rồi, em nói chuyện tụi mình với mẹ em rồi."
"..."
Cố Tư im lặng một lát, cố gắng kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, "Dì nói gì không em?"
Lục Yến vờ nghiêm túc: "Nói là chờ anh về sẽ đập anh một trận."
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: "Anh sợ tay dì đau thôi."
"Sao anh lại dẻo miệng quá vậy?" Lục Yến không khỏi cười nói.
Hai người nói chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.
Trở lại phòng họp, Cố Tư đặt di động bên cạnh tài liệu, màn hình ngửa lên trên.
Sau đó anh nghiêng đầu hỏi: "Bên kia trả lời chưa?"
Từ Phi nói: "Vẫn chưa."
Cố Tư: "Giục họ."
Từ Phi đáp vâng, lập tức gọi cho người bên Danh Thắng.
Cuộc họp tiến hành được một nửa, di động Cố Tư lại vang lên.
Cố Quốc Trung ba chữ hiện rõ mồn một trên màn hình.
Cố Tư bấm tắt rất dứt khoát.
Đối phương lại gọi tiếp.
Lại từ chối.
Lại gọi.
Cố Tư cau mày: "Tạm dừng một lát nữa."
Anh đi ra khỏi phòng, điện thoại vừa kết nối, bên kia đã truyền đến tiếng rống: "Tôi gọi anh còn dám cúp máy?"
Cố Tư: "Có chuyện gì không ba?"
"Tôi tìm anh vì chuyện gì anh còn không biết sao?" Cố Quốc Trung cả giận, "Anh với Lục Yến... Ảnh chụp bị truyền đi khắp nơi, có biết xấu hổ không hả?!"
Sau lần gặp hôm trước, Cố Quốc Trung đặc biệt quan tâm đến Lục Yến, cho nên cố ý dặn dò trợ lý chú ý đến tin tức của Lục Yến.
Kết quả hôm nay vừa đến Mỹ, bữa sáng còn chưa ăn được mấy miếng, đã được người báo cho rằng ảnh Lục Yến và người đàn ông khác bị đăng lên mạng.
Ông ta còn chưa kịp mừng vì Lục Yến và Cố Tư sắp xong rồi, lại tức giận con trai mình bị cắm sừng.
Nhìn thấy bức ảnh kia, sữa bò trong miệng ông thiếu điều bị phun ra hết.
Người khác nhận không ra, ông có thể không nhận ra ư?
Bóng dáng này rõ ràng là Cố Tư!!!
... Cố Quốc Trung ông đây giữ gìn trong sạch suốt mấy chục năm, thế mà con trai ông một chút cũng không học được!
Cố Tư nhìn đồng hồ, trả lời rất tự nhiên: "Không xấu hổ."
"..."
Cố Tư: "Con đang bận, cúp máy đây."
Cố Quốc Trung nói: "Tôi nói bao nhiêu lần rồi, không thể cúp máy trước trưởng bối..."
Vừa dứt lời, tiếp bíp bíp của điện thoại thành công giật được kíp nổ Cố Quốc Trung.
Cố Quốc Trung thở hổn hển thả di động ra, hít thở sâu vài lần mới hạ được cơn giận dữ.
Ông ta gọi trợ lý: "...Đi tra xem, ai tung ảnh ra."
"Dạ vâng." Trợ lý đáp lời chuẩn bị ra ngoài.
"Khoan đã!" Cố Quốc Trung gọi người lại, "Đè những tin tức tức hỗn loạn ấy xuống đi!"
Trợ lý theo Cố Quốc Trung đã nhiều năm, chưa bao giờ xử lý chuyện kiểu này, do dự một lát hỏi: "Chủ tịch, ngài muốn đè tin nào ạ?"
Cố Quốc Trung trừng mắt: "Đương nhiên là Lục Yến!" Đỡ phải liên lụy đến con ông.
Trợ lý lập tức gật đầu: "Vâng."
Cố Quốc Trung do dự một lát lại hỏi: "Truyền ra tin tức kiểu này, có phải cậu ta sẽ không thể đóng phim được nữa không?"
Trợ lý: "...Chủ tịch, tôi cũng không rõ lắm."
"Ra ngoài, ra ngoài đi," Cố Quốc Trung cau mày xua tay nói.
Bởi vì lo lắng cho Lục Miểu, đêm đó Lục Yến đặt vé bay về thành phố B, vừa xuống máy bay đã nhận được tin của Lưu Minh Y, nói rằng đã làm xong mọi chuyện.
Trên đường về nhà, hắn mở Weibo ra xem.
Hai mươi phút trước, Lưu Minh Y đã đăng Weibo, nói Chu Minh lúc cử hành hôn lễ còn được, hôm sau thấy mấy tin tức thật giả lẫn lộn trên mạng của cô liền bắt đầu dùng lời lẽ sỉ nhục cô, thậm chí còn động tay động chân rất nhiều lần, cuối cùng còn đá vào bụng làm mất đi đứa con của cô.
Lúc đó cô đã định báo công an, nhưng lại sợ mẹ Chu Minh đánh mắng, hơn nữa còn bị bạo lực mạng cho nên cô chỉ đành nhịn.
Bên dưới, cô còn đính kèm thêm báo cáo xác nhận thương tích, bày tỏ mai nay sẽ đi báo án.
Cái đám gia đình Chu Minh từ lâu đã không phải thứ tốt lành, bản thân Chu Minh lại cực kỳ gia trưởng, nói trắng là thẳng nam ung thư thời kỳ cuối, còn thêm bà mẹ trọng nam khinh nữ, chú định ai gả đến nhà họ đều sẽ không có được ngày lành, càng chưa kể Lưu Minh Y tai tiếng ngập trời.
Chỉ là hắn không nghĩ mấy năm nay Chu Minh còn thăng cấp, học mẹ ông ta, bắt đầu đánh đập phụ nữ.
Mở Weibo Chu Minh, bình luận bên dưới đã sớm ngập tràn những câu chửi mắng.
"Toàn thế giới nên nhớ kỹ gia đinh này, ai gả vào là xui xẻo!"
"Đánh phụ nữ còn dùng tiền phụ nữ, đúng là mất mặt cánh mày râu."
"Thẳng nam từ chối cái nồi này, cái loại này phải thuộc vào hàng cặn bã xã hội."
Lâm An ngồi ở ghế trước quay đầu lại nói: "Quả báo đến, chuyện ồn ào lớn thế này xem sau này ai dám hợp tác với công ty ông ta? Chưa kể, có thể còn bị Lưu Minh Y kiện phải mất một số tiền lớn, anh xem Weibo của lão còn thảm hơn cả bên Weibo Lưu Minh Y trước đó!"
Dù sao cũng là ba ruột Lục Yến, Lâm An chỉ đành nuốt lại câu "Thật sảng khoái" vào bụng.
Lục Yến cười khẽ không nói gì, cái kiểu bình luận dưới Weibo này, tốt nhất đừng nên cười nhạo làm gì, bên dưới Weibo hắn phỏng chừng cũng toàn anti-fan thôi.
Ngón tay ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn bấm vào phần bình luận ở Weibo mình.
Hắn nhìn sơ qua vài cái.
Tình hình này... không giống với hắn nghĩ lắm?
"Lúc trước vì tên cặn bã kia chửi cậu, tôi tới đây để xin lỗi."
"Nhìn thấy anh không ngồi với đoàn [Chiến Ca] em muốn khóc, cũng may anh ngồi chỗ nào cũng đẹp trai ngời ngời như vậy."
"Vẫn luôn tự thấy bản thân sở hữu mắt hủ thấy gay, không ngờ tới lần này đúng thật.."
"Thế lúc trước với Cố Tư là vì hiệu ứng chương trình hả? Không cần mà, em mê hai anh lâu rồi QAQ"
Thỉnh thoảng có một hai bình luận kỳ thị đồng tính đều bị cư dân mạng dập lại ngay lập tức.
Lục Yến nhịn không được hỏi: "Anh thuê seeding à?"
Lâm An nói: "Không mà?"
Lục Yến: "Thế bên dưới Weibo em là sao..."
"Em cảm thấy vẫn như trước ư?" Lâm An nói, "Bây giờ cư dân mạng thông minh hơn nhiều rồi, trước đó mắng em là vì chuyện Chu Minh, cho nên bây giờ chỗ nào cũng thấy yêu đương không sai, bằng không sao có nhiều nghệ sĩ bán hủ như vậy?"
Tâm trạng Lục Yến có hơi chút... khó tả.
Trước kia bị mắng là bồ nhí người ta, ngay cả fan trong hội nhóm chính thức cũng mắng nhiếc hắn.
Bây giờ, các cô ấy là kiên định đứng ra trước giúp hắn chửi lại đám anti, còn liên tục gửi tin nhắn riêng an ủi động viên hắn.
Lâm An đột nhiên nghiêng người, hưng phấn nói: "Không ấy chúng ta dậu đổ bìm leo đi? Hotsearch vừa bị ép xuống, chắc là Boss Cố làm. Chúng ta đăng bài làm sáng tỏ chắc kịp, tương lai sau này sáng lạn!"
Lục Yến bị mọi người làm cho cảm động đến mức giọng Lâm An lớn như thế cũng không làm hắn thoát ra, chỉ nhìn ra cửa sổ, không trả lời.
Lâm An tiếp tục huyên thuyên: "Boss Cố đều giúp em đè hết tin xuống, không phải chứng tỏ anh ấy cũng hy vọng em về sau còn có thể tiếp tục đóng phim à?"
"Nói sau đi," Lục Yến nói, "Tiểu Lưu, không về chung cư, đến nhà mẹ anh."
Lục Yến vào nhà, Lục Miểu đang thu dọn hành lý để ngày mai đi Mỹ.
Nhìn thấy hắn, Lục Miểu không vui nhưng vẫn đi rót cho hắn cốc nước.
Chỉ là lúc đặt ly xuống trước mặt hắn, lực đạo hơi nặng.
"..." Lục Yến lấy giấy lau đi những giọt nước văng ra xung quanh, "Trễ rồi mà mẹ còn xếp hành lý hả?"
Lục Miểu hờ hững: "Ngày mai đi Mỹ."
Lục Yến gật đầu, không nói gì.
Ngược lại Lục Miểu nhịn không được, quay người lại, ngồi trên sàn chất vấn hắn: "Con với Cố Tư bắt đầu từ khi nào?"
"Lần đó cậu ấy tới có phải hai đứa đã ở bên nhau rồi không?"
Lục Yến ngồi thẳng người, thành thật đáp: "Dạ."
Lục Miểu hỏi: "Vì sao không nói cho mẹ biết? Còn người Hứa Trạch kia..."
"Con với Hứa Trạch không có quan hệ gì cả," hắn lười giải thích chuyện lúc trước với Hứa Trạch, "Con không phải muốn giấu mẹ, vốn định đợi anh ấy đi Mỹ về sẽ dẫn đến gặp mẹ."
Lục Miểu vẫn chưa tiêu hóa được chuyện con trai mình đột nhiên yêu đương với một người đàn ông, hơn nữa: "Cha của Cố Tư là sếp mẹ, mẹ cậu ấy là bạn mẹ, con thế này thì sao mẹ đi gặp họ đây?"
Lục Yến nói: "Ba mẹ Cố Tư đều biết chuyện chúng con hết rồi."
"..." Lục Miểu tức giận càng dữ hơn: "Mẹ là người biết chuyện này cuối cùng?"
Lục Yến: "Là con không đúng, lúc trước bận chạy khắp nơi quảng bá phim nên mới trì hoãn đến giờ."
"Quảng bá là mới đây thôi, Cố Tư đến nhà là chuyện từ khi nào rồi đấy?" Lục Miểu không dễ bị lừa.
Lục Yến cúi đầu nhịn cười.
Bây giờ Lục Miểu tức giận nhưng không phải vì "hắn và Cố Tư ở bên nhau".
"Đều là con không tốt," Lục Yến nhận lỗi, "Chờ anh ấy về chúng con sẽ đến tạ lỗi với mẹ."