Ngài Fred! Tại Sao Là Em?

Chương 223: 223




Sau khi vượt qua chướng ngại này xong, không chần chừ thêm nữa, tất cả đều vội vàng tiến về phía trước.
Trương Ý Nhi sắp chịu không nổi rồi.
Sau cơn bão ánh mặt trời lại dó dạng.
Không khí tự nhiên của Trái Đất trở về, mặt nạ được cởi ra, ai cũng thở phào nhẹ nhõm tựa vào tường nghỉ ngơi.
“Ăn chút đồ đã.” Bươn trải một hồi lâu như vậy, mọi người đều đã đói đến lả người.
Frederick Nhược Đông đưa thanh socola cho vợ, món đồ ngọt này chắc chắn cô có thể nuốt trôi mà không bị thai nghén hoành hành.
Sau khi lót bụng xong, thể xác và tinh thần gần như đã hồi phục.
Dòng người được nạp đầy năng lượng, phấn chấn mà tiếp tục hành trình.
Trải qua 7749 bẫy rạp, phía trước là một cánh cửa lớn được dựng bằng sắt thép kiên cố.
Cửa dùng mật khẩu số, đúng là khiến người ta nhức não.
Liên quan đến Lạc Hồ Vận, cuộc đời hắn chỉ quanh quẩn Lạc Hồ Linh.
Lạc Hồ Nhuận báo ngày tháng năm sinh của cô ấy, giờ hoàng đạo được sinh ra trên cõi đời này, đến cả ngày mất của cô ấy nhưng đều thất bại.
“Chỉ còn một lần cuối cùng.” Nếu vượt qua năm lần nhập không đúng mật khẩu, mật khẩu sẽ bị khóa, đoán chừng phải mất một thời gian mới có thể tiếp tục.
Frederick Nhược Đông vuốt ve mặt vợ hỏi: “Em từng tiếp xúc qua Lạc Hồ Vận, em cố gắng nhớ lại xem có từng thấy bất kỳ dãy số nào liên quan đến hắn hay Lạc Hồ Linh không?”

Trương Ý Nhi cũng suy nghĩ nát óc từ nãy đến giờ, chỉ là trí nhớ của cô có hạn, cô không nhớ nổi dãy số nào, cô gái nhỏ mím môi, ánh mắt bất lực nhìn hắn rồi lắc đầu chịu thua.
Lẩm nhẩm cái tên “Tiểu Linh” vài lần, chợt hai mắt cô như phát ra tia sáng của vầng dương.

“Nhược Đông, hình như em…”
Cô gái nhỏ có một đôi con ngươi màu nâu nhạt cực kỳ trong, gần như không lẫn chút hạt bụi bẩn nào, mỗi khi bản thân phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, đôi mắt ấy tuyệt đối không thể che giấu được cảm xúc vui sướng.

Cô trong trẻo, sạch sẽ như vậy, trong lòng có chuyện gì đều bày hết trên khuôn mặt phúng phính.

Frederick Nhược Đông vỗ nhẹ đầu cô, hắn không ngạc nhiên như mọi người mà dịu dàng tiếp lời: “Em nhớ ra chuyện gì rồi?”
Đúng như suy đoán của hắn, Trương Ý Nhi đã bỏ quên một chi tiết nhỏ, thậm chí nó gần như mờ nhạt, suýt thì không lưu lại trong ký ức của cô, nhưng ngay thời điểm này cô thật sự đã loáng thoáng nhớ được một chút.
“Khi chúng ta còn ở mật thất trong rừng cấm, Lạc Hồ Vận đã dẫn em đến gặp Lạc Hồ Linh.

Xác cô ấy nằm trong một tủ kính, ngón tay của em vô ý chạm vào hàng chữ được khắc trên tủ kính.

Em có nhìn lướt qua, phát hiện đó là một dãy bốn chữ số, chỉ là… lúc ấy em không để ý cũng không quan tâm tới dãy số đó có ý nghĩa gì.

Hiện tại em không cách nào nhớ chính xác, thậm chí là hoàn toàn mờ nhạt, nhưng em vẫn còn lưu trữ cảm xúc khi chạm vào nó trên ngón tay.

Chữ số thứ ba là số 0, đó là con số em có thể chắc chắn bằng trí óc của mình.

Còn lại ba chữ số, em cần thời gian xác định thêm.” Đến lúc này cô mới hiểu rõ nguyên nhân Lạc Hồ Vận mang cô đi gặp Lạc Hồ Linh còn liên quan đến mật mã này.

Nhưng hắn ta hình như đánh giá cao trí nhớ của cô rồi thì phải, cô không phải cô gái nhỏ lướt qua gì đó liền nhớ như in.

Càng nghĩ càng sầu.
Không ai hối thúc Trương Ý Nhi, bởi vì ngoài cô ra thì ở đây không ai giải được mật khẩu đó.

Trong lúc ai nấy đều tập trung quan sát cô gái nhỏ đang dựa vào tường đá nhắm mắt suy ngẫm thì hành động của Frederick Nhược Đông khiến tất cả đều giật mình.
Hắn ghé gần vợ yêu, một tay chống tường, một tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, không chờ cô mở mắt vì ngạc nhiên hắn bắt đầu lẩm bẩm nói gì đó, không ai nghe rõ, chỉ có mỗi Trương Ý Nhi là như biến thành một con người khác.
Cô hé ra cặp mắt vô cảm, nhìn chằm chằm Frederick Nhược Đông, não bộ tập trung những chỉ dẫn của hắn, cô dần dần quay ngược thời gian trở về dưới mật thất tại Rừng Cấm.
Đan Đan sáng mắt, rồi cúi đầu cười nhẹ thì thầm: “Đúng vậy, tại sao bọn họ lại quên mất công dụng của Chip BC cơ chứ.”
Mạc Chính Thiên ở bên cạnh, ánh mắt ngờ vực xen lẫn ý tìm tòi từ hai thân ảnh đang bày ra tư thế thân mật chuyển sang người bên cạnh.

“Ý em là Frederick đang điều khiển não bộ Trương Ý Nhi thông qua Chip BC?” Việc Frederick Nhược Đông sáng chế ra đống con Chip đầy quyến rũ cũng nguy hiểm này y đã nghe qua, chỉ là chưa có dịp chứng kiến công dụng của chúng.
Hiện giờ quan sát Frederick như đang đi vào não bộ của Trương Ý Nhi lục lọi đáp án trong ký ức, y là một người vô cùng bình tĩnh trước vô số chuyện đời nhiệm mầu nhưng lúc này vẫn phải ngả mũ cảm thán đối với Frederick.

Thật sự hắn quá cường mạnh và thông minh.

Y thừa nhận y không thể bằng hắn.
Từng cảnh, từng cảnh chầm chậm chạy quanh tâm trí, Trương Ý Nhi nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Đúng vậy, em chạm phải gì đó không được trơn láng… thế nào… em nhìn thấy… đúng… cố gắng nhìn thật kỹ… không rõ sao… vậy cảm giác chạm vào thì thế nào… bây giờ thì em hãy phác họa lại thứ đó cho anh biết… đừng loạn, tập trung.” Frederick Nhược Đông dịu dàng lau mồ hôi đang túa ra trên trán cô, hắn đau lòng nhưng chỉ có cách này mới ép cô đưa ra được đáp án cuối cùng.
Bạc môi lạnh băng chạm vào khóe môi đang run run của vợ, hắn khô khốc lên tiếng điều khiển: “Bốn chữ số… vẽ nó vào tay anh.” Hắn nâng niu bàn tay mềm mại nắm trong lòng bàn tay, khẽ chạm vào vành tai thổi giọng nhè nhẹ: “Viết đi.”
Từng chữ từng chữ được cô dùng ngón tay vẽ trong lòng bàn tay, hắn ghi nhớ một cách hoàn mỹ.

Có vài giây hắn ngưng trọng, mày hơi động như đang xác định lần nữa bởi con số 6 và 9, cho đến khi nhìn ra quy luật cô bé đó nguệch ngoạc lại lần nữa.

Cô nhóc thế nhưng thích viết ngược số.


Có chút buồn cười nhẹ cắn lên cái mũi thon thon.
Hắn vẫn nhìn cô như cũ, sau đó lẩm bẩm vài câu kết thúc kết nối Chip BC.
Thành công.

Hắn đỡ thân thể gần như vô lực vào ngực ôm chặt: “Tốt rồi, cô bé, em làm tốt lắm.”
Vừa ôm cô vừa đến trước ô mật khẩu, hắn không chút hoảng loạn hay lo lắng, ngón tay nhanh chóng ấn chính xác bốn chữ số.
Ngón tay thon dài, tinh tế của người đàn ông rời đi, cửa thép kiên cố vang lên một tiếng không nhỏ, vài giây sau từng chút từng chút một cửa được khai thông.
Mã số mà bọn họ thấy Frederick Nhược Đông nhập vào, là 2406.

Ý nghĩa của nó không một ai biết, bởi vì nó thuộc về riêng Lạc Hồ Vận và Lạc Hồ Linh.

Có chăng từ khoảnh khắc này nó đã trở thành dĩ vãng không một ai động chạm đến nữa..


— QUẢNG CÁO —