Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 34: Hồi Kinh



– Điện hạ, Diệp Tri nói ngài là đoạn tụ. – Vi Kỳ rốt cuộc đã tìm được cơ hội để cáo trạng, lần này là giáp mặt luận tội, có chứng cớ, có nhân chứng rõ ràng, không lo Diệp Tri không chịu nhận tội.

Về phần Quân Hoằng, hắn đứng dậy, chỉnh lại xiêm y, sải bước về phía con ngựa của mình, chỉ bỏ lại một câu.

– Vớ vẩn!

Còn về phần Diệp Tri, nàng lại càng không để ý, lời cáo trạng hùng hồn của

Vi Kỳ còn chưa kết thúc, nàng đã đi được một đoạn khá xa.

Bỏ lại Vi Kỳ và Diệp Tinh Dương hai mặt nhìn nhau, nửa ngày sau, Vi Kỳ khóc không ra nước mắt, ca thán.

– Ngươi nói xem, Diệp Tri có phải hay không quá kiêu ngạo?

Diệp Tinh Dương ho khụ một tiếng.

– Không phải Diệp Tri quá kiêu ngạo, mà là do điện hạ dung túng. – Hắn còn gật gật đầu để tăng thêm hiệu quả cho câu khẳng định của mình, nói tiếp.

– Nếu có thì cũng không lo, là điện hạ cho phép, không phải lỗi của Diệp Tri.

Dù thế nào, hắn cũng tuyệt đối không cho là tiểu thư sai.

Tiểu thư vĩnh viễn đúng!

Khi bọn họ cho rằng tiểu thư không đúng, sẽ tự giác tham khảo câu ở trên.

– Diệp Tri, đoạn tụ là cái gì? – Rốt cuộc đã tìm được thời điểm chỉ có riêng hai người, Quân Hoằng hỏi lại vấn đề nghẹn trong lòng hắn từ sáng tới giờ. Trước kia có nghe thoáng qua, nhưng chưa từng thật sự chú ý xem nó có ý nghĩa gì. Có điều, hắn khẳng định rằng đây không phải thứ tốt đẹp gì.

Diệp Lạc nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, sau đó, lắc đầu, thở dài một tiếng.

– Có đôi khi, ta rất hoài nghi không biết ngươi là từ nơi nào chui ra.

Một địa phương như Hoàng cung thực sự có thể nuôi dưỡng ra loài động vật đơn thuần như vậy sao?

– Vậy ngươi nói cho ta biết đó là cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ biết, mọi người không nói, ta làm sao biết được. – Quân Hoằng hoàn toàn không có nhận thức là bản thân mình thiếu hiểu biết.

– Quân Hoằng. – Diệp Lạc nhìn kỹ hắn, có lẽ, vị thái tử này so với trong tưởng tượng của nàng thực sự rất khác nhau.

– Ngươi chưa từng nghe hí khúc, xem sách giải trí, hay nghe kể chuyện xưa?

Quân Hoằng rất khinh bỉ liếc nàng một cái, lập tức nhớ tới người nào đó khi ở trên đường đi đến Hoa Gian quốc, ngồi vào bất cứ trà lâu tửu quán nào, vừa nghe thấy ai kể chuyện xưa là hai mắt lập tức sáng lên, hoàn toàn giống dáng vẻ của một kẻ không có tiền đồ.

– Ta thân là thái tử một quốc gia, từ nhỏ chỉ đọc binh thư mưu lược, học đạo trị quốc, dù có đọc sách nghe chuyện xưa thì cũng là truyện ký sự của tổ tiên hoặc lịch sử các đời. – Dừng một chút, lại tiếp tục nói.

– Đoạn tụ thì liên quan gì đến việc này?

Diệp Lạc thực sự không kìm nén được nữa, vẫy tay với hắn.

– Lại đây!

Thấy hơi khó hiểu, nhưng Quân Hoằng vẫn phối hợp thúc ngựa lại gần.

– Làm sao vậy?

– Xoay người, cúi đầu.

Quân Hoằng nghi hoặc cúi đầu, Diệp Lạc nâng tay lên, vỗ vỗ đỉnh đầu hắn.

– Bé ngoan!

Quân Hoằng nhất thời vạch đen đầu đầy.

– Diệp Tri, ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi?

Diệp Lạc cười nói.

– Không có, ngươi cứ như vậy là tốt rồi, thật sự rất tốt!

– Diệp Tri! – Rốt cuộc có muốn giải thích cho hắn hay không?

– Cái gọi là đoạn tụ, hay còn gọi là đoạn tay áo, được xuất phát từ một điển cố, một người nam nhân ngủ gối đầu lên ống tay áo của một người nam nhân khác, người nam nhân muốn rời giường nhưng lại không đành lòng làm người kia thức giấc, hắn bèn cầm kiếm cắt bỏ tay áo của chính mình. Từ đó, mọi người đã lấy cụm từ ‘Đoạn tụ’ để ám chỉ tình yêu giữa nam nhân và nam nhân.

– Ồ! – Quân Hoằng gật gật đầu, không nói gì.

Diệp Lạc giải thích câu hỏi một cách hoàn hảo, rồi lập tức tăng tốc độ phi ngựa.

Thúc ngựa chạy như điên cho đến giữa trưa, khi ăn cơm trưa, Quân Hoằng lại xán đến hỏi.

– Vậy ngươi làm sao mà biết được ta là đoạn tụ?

Diệp Lạc ôm trán.

– Điện hạ, ta chỉ trêu chọc Vi Kỳ thôi.

Quân Hoằng liếc nàng một cái,

– Xem ra ngươi rất thích trêu chọc Vi Kỳ, vui lắm sao?

Diệp Lạc gật gật đầu một cách yếu ớt, điện hạ, thật ra trêu ngươi cũng rất vui!

Có lẽ vì họ đã đến gần kinh thành, hoặc vì dọc đường đã ra tay giết chóc quá tuyệt tình nên đối phương bị dọa sợ, mà trên quãng đường chỉ còn cách kinh thành một ngày đường này lại có vẻ thoải mái hơn rất nhiều so với lúc trước.

Ngoài cửa thành, nhân mã hai phương đã phân thành hai đội ngũ riêng biệt.

Dịch Kinh Hồng mang theo người của phủ Thái tử đứng ở bên trái, Phong Gian Ảnh mang theo thị vệ Diệp gia đứng ở bên phải.

Khi đoàn người Quân Hoằng xuất hiện, mọi người một trái một phải chạy lên đón.

– Điện hạ!

– Công tử!

Quân Hoằng gật đầu với Dịch Kinh Hồng, ánh mắt lại tập trung ở hướng khác.

Phong Gian Ảnh lập tức ôm chặt lấy Diệp Lạc, nhắm mắt lại, một lúc lâu vẫn không chịu buông tay.

– Phong Gian, ta không sao. – Hiểu được những lời hắn không nói ra miệng, Diệp Lạc vỗ của hắn lưng, khẽ an ủi.

Phong Gian Ảnh lắc đầu, cũng không nói gì, lại càng ôm chặt hơn.

Diệp Lạc biết lần này nàng đã thật sự làm bọn họ sợ hãi, đành thả lỏng thân thể, mặc cho hắn ôm.

– Điện hạ, chúng ta về cung trước đi! – Dịch Kinh Hồng thu hồi ánh mắt, nói với Quân Hoằng.

Quân Hoằng không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.

– Điện hạ? – Dịch Kinh Hồng lại gọi một tiếng.

– Điện…

Nói chưa dứt lời, người Quân Hoằng bỗng dưng động đậy, chẳng qua hướng hắn đi lại là hướng ngược lại.

– Diệp Tri, ngươi về phủ trước, hay tiến cung trước?

Diệp Lạc ở trong lòng Phong Gian Ảnh rầu rĩ lên tiếng.

– Tiến cung.

– Sao còn không đi?

Diệp Lạc cựa quậy mãi không thoát ra được, đành phải nói một tiếng.

– Phong Gian, buông tay.

– Không buông. – Giọng Phong Gian Ảnh có chút khàn khàn.

Diệp Lạc vỗ vỗ lưng hắn, dịu giọng thương lượng.

– Về nhà cho ngươi từ từ ôm, được chưa?

Một hồi lâu sau, Phong Gian Ảnh mới từ từ ổn định lại cảm xúc, hơi thả lỏng tay.

– Về sau ta muốn ôm lúc nào cũng được?

– Được! – Diệp Lạc sắp không nhẫn nhịn được nữa, tên nhóc này lúc nào cũng biết lợi dụng thời cơ để cò kè mặc cả.

Phong Gian Ảnh lấy được câu trả lời vừa ý mới chịu buông tay, đã thế còn tỏ vẻ không cam tâm tình nguyện.

Diệp Lạc ngẩng đầu lên, nhìn cửa thành đang rộng mở trước mặt, không chút nhúc nhích.

– Không có việc gì, dù sao chúng ta cũng đã đi hết cả quãng đường. – Quân Hoằng đứng ở bên cạnh nàng lên tiếng.

Diệp Lạc cười cười.

– Đúng vậy, cả chặng đường dài chúng ta còn vượt qua được, chỉ một đoạn ngắn thế này đương nhiên có thể vượt qua. Điện hạ, mời!

Lương tướng và Quân Nặc, cùng các đại thần khác đều đứng bên ngoài tẩm cung Hoàng Thượng, ở trung gian được ngăn cách bởi mấy tầng cấm vệ quân.

Quân Hoằng vừa đến, văn võ đại thần đều quỳ xuống, trên mặt lộ vẻ kích động.

– Tham kiến Thái tử điện hạ!

Nay Hoàng Thượng ở trong tẩm cung cách biệt với bên ngoài sống chết chưa rõ, cũng không lâm triều trong một khoảng thời gian khá dài, đồng thời chưa đại thần nào được đi vào diện kiến. Trong khoảng thời gian ngắn, các loại tin đồn thất thiệt xuất hiện không ngừng, cả hoàng cung như rắn mất đầu, lòng người hoảng sợ.

Quân Hoằng lập tức đi đến trước mặt một người thị vệ.

– Đi vào thông báo, bản cung muốn gặp phụ hoàng.

Thị vệ vội vàng quỳ xuống, ánh mắt lại đáp trên người Diệp Lạc.

– Hoàng Thượng có chỉ, nếu Diệp thị lang đã trở về thì chỉ mình Diệp thị lang được tấn kiến.

Lời vừa nói ra, tất cả văn võ bá quan có mặt tại đó cùng ồ lên.

Ngay cả Quân Hoằng cũng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Lạc, hắn đương nhiên biết phụ hoàng rất coi trọng Diệp Lạc, nhưng cũng không ngờ lại coi trọng đến mức này.

Quân Nặc nâng mí mắt, ánh mắt hắn chỉ thoáng tạm dừng trên người Diệp Lạc trong giây lát rồi chuyển sang nơi khác.

Diệp Lạc nhanh chóng cất bước đi vào, ngay khi bắt gặp hàng loạt thái y cùng mùi thuốc nồng nặc trong điện, đáy lòng nàng đã có một dự cảm xấu.

Sau khi đi vào điện, nhìn thấy Hoàng Thượng với sắc mặt vàng như nến, nàng vừa định hành lễ, đã bị Quân Bách nâng tay ngăn lại.

– Không cần, ngươi đi theo trẫm.

– Hoàng Thượng, nghe nói ngài bị trúng tên? – Diệp Lạc nhìn Quân Bách được thái giám đỡ đứng dậy, đi lại có vẻ khó khăn, chỉ đi được vài bước đã thở hồng hộc.

– Người bị trúng tên, không chỉ mình trẫm. – Quân Bách đưa nàng tới một cái giường trong nội điện.

– Khi đó Thái Phó đã chắn trước người trẫm, mũi tên kia đã đâm xuyên tim, khi đến người trẫm, lực đạo đã bị giảm bớt.

Đâm xuyên tim? Diệp Lạc chỉ kịp bắt lấy ba từ này, những cái khác đều không lọt vào tai.

Người nằm trên giường, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt xám như tro tàn.

Diệp Lạc quỳ xuống trước giường, hai tay run rẩy kịch liệt, mãi cũng không định thần lại được, khoé môi run run, một hồi lâu nàng mới tìm lại được giọng mình.

– Gia… gia gia!

Người nằm trên giường không có phản ứng, tay Diệp Lạc khẽ đặt lên ngực ông, thẳng đến khi cảm nhận được nhịp tim đập yếu ớt của ông, nàng mới có dũng khí gọi một tiếng nữa.

– Gia gia!

Thanh âm của Quân Bách từ phía sau vang lên.

– Mũi tên đâm xuyên tim, thái y nói theo lẽ là chết ngay lúc đó, nhưng Thái Phó vẫn cố gắng lưu trữ một hơi thở. Suốt đoạn thời gian này, hoàn toàn dựa vào dược cùng đồ bổ để níu kéo một hơi này.

Nước mắt Diệp Lạc cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống, giằng co giữa sự sống và cái chết như vậy có bao nhiêu khổ sở? Gia gia, người cố chấp không chịu rời đi là vì lo lắng cho Lạc Lạc sao?

– Gia gia, là ta, ta đã trở về.

Diệp Cạnh vẫn không có phản ứng, thái y ở bên cạnh đang bắt mạch bỗng nhẹ giọng kêu lên.

– Mạch đập mạnh hơn, Diệp thị lang, ngươi lại gọi thử xem.

– Gia gia, gia gia, ngươi hãy mở mắt ra nhìn ta, ta đã trở về!

Mí mắt Diệp Cạnh khẽ động đậy, nhưng thế nào cũng không mở ra được.

– Diệp thị lang, ngươi hãy tiếp tục gọi.

Tầm nhìn của Diệp Lạc như bị phủ một lớp sương mù, nhưng nàng vẫn thấy rõ dấu hiệu ông đang nhíu mày, cùng với lớp mồ hôi ẩn hiện trên trán.

– Diệp thị lang, ngươi gọi đi chứ, sao ngươi không gọi?

Diệp Lạc cắn môi, không dám khóc thành tiếng.

– Diệp thị lang, ngươi mau gọi đi!

Cắn môi tới mức chảy máu, nàng lắc lắc đầu.

Mũi tên bắn xuyên tim, gia gia còn cố sức lưu lại hơi thở, thì sẽ phải chịu đựng muôn vàn dày vò!

Nỗi đau xuyên tim, là nỗi đau đớn đến chết đi sống lại, vậy mà gia gia đã phải chịu đựng suốt gần một tháng, nàng nào có thể nhẫn tâm để gia gia phải tiếp tục chịu đựng thêm nữa.

Nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay ông, sau đó áp má vào má ông, gắng gượng mỉm cười.

– Gia gia, người yên tâm, ta đã bình an đã trở lại.

Nàng cố sức kìm nén tiếng thổn thức, nói tiếp.

– Về sau, mọi việc của Diệp gia sẽ do ta lo liệu.

Nàng hít một hơi rồi nói tiếp.

– Người không cần lo lắng, chúng ta sẽ sống thật tốt.

Cuối cùng, nàng nói.

– Gia gia, ta cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho chính mình, ta sẽ hạnh phúc!

Những lời này vừa nói xong, mày Diệp Cạnh đang nhíu bỗng giãn ra, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, nhưng trên mặt đã thay bằng vẻ an tĩnh yên bình.

– Khởi bẩm Hoàng Thượng, Diệp thái phó đi rồi!

Mà trong khoảnh khắc đó, Diệp Lạc kìm nén đã lâu cuối cùng cũng cho phép mình khóc thành tiếng.

– Gia gia, không!