Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 92: Ý Trời



Sau khi ăn xong cơm chiều, Diệp Lạc vừa ra ngoài lều đã thấy hai bóng người khả nghi đang lén lén lút lút. Ánh mắt nàng ngừng lại, xoay người một cái đã nhảy tới một chỗ khác. Sau đó nhanh như chớp điểm huyệt đối phương.

“Diệp tướng!” Bóng đen lên tiếng.

Diệp Lạc vội vàng giải huyệt: “Tào Võ, Khương Tán, sao lại là các ngươi?“

Lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẩn trương liếc nhau một cái rồi lại nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

“Làm sao hả? Nhăn nhăn nhó nhó không phù hợp với tác phong của hai vị thống lĩnh đâu.” Diệp Lạc cười nói.

Lúc này, Tào Võ mới đi lên mấy bước, nói: “Diệp tướng. Người lúc trước đấu trí với Lương Lược trên triều là ngươi sao?”

“Phải.”

“Thế người phá Tán Thạch Trận của bọn ta trên giáo trường cũng là ngươi sao?”

“Phải.”

“…” Tào Võ lại nhìn nàng. Tuy bây giờ nàng vẫn mặc nam trang giống như trước, nhưng từ khi biết thân phận nữ nhi của nàng, thì lại thấy nàng có vẻ thanh tú của nữ nhi nhiều hơn vẻ oai hùng trước kia: “Vậy, Diệp tướng, ngươi có dám đánh với chúng ta một trận không?”

Diệp Lạc nháy mắt mấy cái, nở nụ cười.

Tin tức được truyền ra, ngay cả Diệp Tinh Dương không thể rời giường cũng tựa vào lưng Giản Phàm, đi theo ra ngoài thành. Lúc Diệp Lạc đi tới, cũng bị đám người đông nghìn nghịt này dọa sợ. Nàng kéo tay áo Quân Hoằng: “Này, binh lính của ngươi không đi huấn luyện, chạy đi xem náo nhiệt mà ngươi không quản à?”

Quân Hoằng cười nói: “Xem thực chiến, còn hiệu quả hơn là huấn luyện.”

Diệp Lạc sờ mũi, nhìn trái nhìn phải: “Nhưng ngươi không thấy là quá nhiều người sao?”

“Không có gì đâu. Dần dần sẽ quen.” Quân Hoằng chậm rãi trả lời nàng: “Lễ sắc phong còn nhiều người hơn.”

“…”

“A!” Quân Hoằng cười khổ nhìn dấu vết màu đỏ trên mu bàn tay.

Tào Võ và Khương Tán đã triển khai thế trận thế. Khác với trận đánh nhỏ ở Hổ Bí Doanh mấy tháng trước, dưới sự mạo hiểm chiến đấu nửa năm qua, các tướng sĩ và trận pháp đều không ngừng được hoàn thiện, phối hợp ăn ý với nhau.

Chỉ đứng ở gần trận pháp là đã cảm nhận được sát ý sắc bén rồi.

Diệp Lạc cầm kiếm đứng đó, không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Tang Du, chuẩn bị xong chưa?”

Tang Du vung tay lên, hơn mười phủ binh ở phía sau nhanh chóng xếp hàng: “Đã xong, tiểu thư.”

Đây là chiến trường của Quân Sùng Hưng và Quân Phi Tự mấy ngày trước. Ở đây có mười vạn linh hồn anh dũng.

Diệp Lạc hơi cúi đầu, trong lòng đau nhói như là có một bụi gai mọc trong đó, chặt không đứt. Đất dưới chân mang màu đỏ sẫm, là máu năm trăm phủ binh của nàng nhuộm lên.

Nàng vẫy tay: “Tiến trận.”

Có rất nhiều sự hoài niệm không thể nói rõ. Có rất nhiều nỗi đau không thể khóc. Dùng toàn lực để ứng phó một trận chiến, là hình thức tưởng niệm cao nhất của Hổ Bí Doanh đối với các chiến hữu từng kề vai sát cánh; cũng là sự đưa tiễn chân thành nhất của phủ binh Diệp gia dành cho đồng bọn từng đồng sinh cộng tử.

Quân nhân dùng việc chết trận sa trường làm vinh dự, cho nên, người còn sống không thể rơi lệ.

Không thể rơi lệ, cho nên phải liều mạng đổ mồ hôi.

Người Diệp gia cứ ba người một đội, bảo vệ lẫn nhau, dũng cảm bước tới.

Thanh kiếm trong tay Diệp Lạc, kiếm khí màu hồng, hào quang rực rỡ, trong cảnh tối tăm mù mịt của Tán Thạch Trận là thứ nổi bật nhất, mang theo sức mạnh của các phủ binh.

Giữa khí thế bức người, ánh mắt Diệp Lạc không hề chớp, giơ kiếm lên.

Mặt trời chạy từ chính giữa về phía tây. Một tiếng “Phá!” chói tai mang theo bụi đất bay lên không trung. Diệp Lạc và Tang Du sóng vai xông ra, mấy phủ binh đi sát phía sau.

Diệp Lạc xoay người đi, thở ra.

Tào Võ và Khương Tán đi ra, ôm quyền, cùng nói: “Diệp tướng!” Chỉ một câu này đã đủ biểu lộ sự tán thành về thân phận và năng lực của Diệp Lạc.

Khương Tán nói: “Bây giờ ta đã hiểu được, vì sao lúc trước Diệp Nhất nói, bất luận con đường phía trước thế nào cũng không ngại sống chết.”

Diệp Nhất! Nước mắt Diệp Lạc kìm nén đã lâu, rốt cuộc cũng tràn mi.

Rất nhiều năm trước, dưới tàng cây hạnh ở sau núi Diệp phủ, một nam hài mặc đồ xanh bằng vải bố bất mãn nhìn nàng: “Ta không muốn gọi là Diệp Nhất. Thật khó nghe.”

“Gọi là Diệp Nhất, thì chính là phủ binh thứ nhất của Diệp gia mà!”

“Thật sao?” Ánh mắt hoài nghi ánh mắt.

“Ừ.” Giọng điệu vô cùng chắc chắn.

“Vậy được rồi ta là Diệp Nhất.”

Mười năm sau, cũng ở chỗ đó.

“Diệp Nhất, ngươi đi bảo vệ ca ca đi!”

“Tiểu thư, ta muốn làm việc ở bên ngoài với Tinh Dương.”

“Chỉ có giao ca ca cho ngươi bảo vệ thì ta mới yên tâm được. Diệp Nhất, ngươi là phủ binh thứ nhất của ta mà.”

“Vậy được, tiểu thư.”

…….

Mà hôm nay, không còn được nghe hắn nói: “Vậy được!” nữa rồi. Cũng không còn sự đắc ý, vui sướng nho nhỏ khi dụ dỗ được Diệp Nhất nữa rồi.

Diệp Nhất, Diệp Nhị, còn nhiều phủ binh Diệp gia nữa, đều ngủ say rồi, không thể nhìn thấy nữa.

Diệp Lạc ngồi sụp xuống, che mặt gào khóc.

Quân Hoằng đi đến, lại bị Tang Du ngăn cản: “Để nàng khóc đi, khóc xong thì sẽ tốt hơn.”

Quân Hoằng nhìn hắn một cái, hắn nói: “Năm trăm phủ binh kia giống với bọn Diệp Nhất, đều lớn lên với tiểu thư.”

Mặt trời xuống núi, làm cho cả một vùng rộng lớn này có vẻ thê lương.

Mấy vạn đại quân, mặc ngân giáp trên người, im lặng đứng đó. Tiếng khóc của nữ tử trong sân, nghe mà thấy lòng chua xót.

Thành Phụng Định đã an toàn, nhưng tình thế trong nước vẫn ác liệt như cũ. Ngày hôm sau, Quân Hoằng đã về trung bộ của Sùng Hưng.

Chỗ biên giới với Hoa Gian Quốc, không thể không có binh lính canh gác. Diệp Tinh Dương bị thương nặng chưa khỏi hẳn, mấy thị trấn ở biên quan cũng bị tàn phá nặng nề. Dưới tình thế này, Diệp Lạc không thể đi được.

Hổ Bí Doanh dũng mãnh thiện chiến, tiến công tốt, phòng thủ không giỏi, đi theo Quân Hoằng sẽ phát huy được ưu thế hơn.

Vì thế, những thứ Diệp Lạc có là, một tòa thành trì có nhu cầu tu sửa cấp bách, đám binh lính bị thương nặng, đội quân không đến một vạn người, còn lại là không có.

Quân Hoằng đứng ngoài trướng một đêm, Diệp Lạc vẫn không chịu thay đổi ý định.

“Diệp Lạc, dưới tình thế như thế này, ngươi chỉ giữ lại vài người, thì ta yên tâm làm sao được?” Sắp tới giờ xuất phát, Quân Hoằng vẫn còn cố chấp đứng ở đó.

Diệp Lạc thở dài: “Quân Hoằng, ta đã giải thích với ngươi rất nhiều lần rồi. Nếu Quân Phi Tự lại đến, thì dù ngươi có để lại cho ta năm vạn người cũng vô dụng thôi. Nếu phân tán binh lực của ngươi thì đến lúc cả hai bên đều không chống đỡ được, không phải là thiệt lớn sao? Hơn nữa lúc này Hoa Gian Quốc còn đang nội chiến, ốc còn không mang nổi mình ốc, không đến nữa đâu.”

“Vậy ngươi định làm gì đây? Chỉ với một vạn người, ngươi có thể bảo vệ biên quan sao?”

Diệp Lạc cười cười: “Yên tâm đi. Bây giờ dùng tên của Tinh Dương để trưng binh, thì sẽ có hiệu quả lớn.”

Sau một hồi im lặng, Quân Hoằng bất đắc dĩ nói: “Diệp Lạc, ngươi luôn tính toán tốt mọi thứ!”

“Quân Hoằng, dù sao ta mà lâm vào hiểm cảnh (hoàn cảnh nguy hiểm) lần nữa, ngươi cũng có thể tới cứu ta mà. Sợ gì chứ!”

Quân Hoằng nắm chặt tay nàng, hơn nửa ngày mới nói: “Ta sẽ đến, cho dù có núi đao biển lửa, ta cũng sẽ đến. Nhưng mà Diệp Lạc à. Ta không muốn ngươi lại trải qua hiểm cảnh như vậy một lần.”

“Ta sẽ không…….” Lời còn chưa nói xong đã biến mất giữa hai cánh tay Quân Hoằng, hắn ôm nàng thật chặt: “Ta rất sợ. Sợ ta sẽ không đến kịp, sợ ngươi sẽ rời bỏ ta.”

“Quân Hoằng.”

“Diệp Lạc, ngươi phải nhớ kỹ, bất luận ngươi ở trong hiểm cảnh nào, ta cũng sẽ đến, cho dù phải chết.” Sau khi ôm chặt nàng một cái, hắn xoay người rời đi.

Sợ còn tiếp tục đứng đó, sẽ không bước đi được nữa.

Nếu không phải tình cảm đậm sâu, sao có thể sáng chiều thương nhớ? Nếu có thể thật hy vọng cứ mãi cầm tay như thế, mà không phải chia lìa.

Nhưng thân là một Quân Vương, hắn có rất nhiều trách nhiệm chưa hoàn thành. Quân Hoằng đi rất nhanh. Thanh kiếm bên hông đập lên khôi giáp, hơi hơi rung động.

Chỉ mong sau trận này, có thể bình loạn trừ gian, giữ thiên hạ thanh bình, để còn đoàn tụ sum vầy.

Mấy tháng sau, vô số thanh niẻn trai tráng từ khắp mọi nơi của Sùng Hưng chạy tới Phụng Định.

Nguyên nhân là trên hoàng bảng dán giấy chiêu binh. Diệp Tinh Dương làm Tướng lấy tên là Quân Diệp gia. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Sùng Hưng, có một quân đội lấy dòng họ của Tướng lĩnh làm tên.

Trong lúc này, dù không dù ngòi bút làm vũ khí, nhưng ai cũng không thể quên, Quân đội do Diệp Tinh Dương dẫn dắt lấy một địch hai, thành công ngăn cản Quân Phi Tự. Sự anh dũng bước ra từ mạng sống và máu tươi, đủ để thuyết phục lòng người, trở thành anh hùng được miij người tôn trọng.

Có thể trở thành Quân Diệp gia, là một chuyện rất kiêu ngạo đối với các nam nhi nhiệt huyết.

Mà trong triều đình, vì Tô Thành bỏ đi, nên đã có rất nhiều quan văn bắt đầu dao động, nảy sinh dị tâm. Cũng có người còn đang do dự. Nhưng cũng có người đã từ quan.

Dịch Kinh Hồng làm theo mật lệnh của Quân Hoằng, dù là phản bội hay từ quan, cũng đều thả ra khỏi kinh thành. Hơn nữa đa số các quan võ là tùy tùng của Trương Đài Minh, vốn đã gia nhập trận doanh của Quân Nặc từ lâu. Vì vậy các văn võ đại thần cũng không còn nhiều.

Tromg thời điểm này, mới bộc lộ ra điểm đặc biệt của Quân Hoằng. Hắn không những không lôi kéo, giữ người, mà còn làm ngược lại. Hắn khuyên các quần thần, nếu ai có tư tưởng bo bo giữ lấy mình thì nhanh chóng đi đi, hắn sẽ không gây khó dễ. Đồng thời, dựa vào danh sách Quân Bách để lại cho hắn, ngầm đề bạt một số người có thể dùng lên các chức vị quan trọng. Rồi để Liên Minh Hi, Trương Vũ, Thạch Vệ Phong chọn thêm người mới từ cuộc thi khoa cử.

Sau này, có nhà sử học bình luận về hành động này của Quân Hoằng: Mặc dù người còn trẻ, nhưng văn võ bá quan trong triều đều là người trung thành với Hoàng Đế, trên dưới quân thần đều đoàn kết một lòng, cùng tiến cùng lùi. Trong các triều đại cũ không hề được như vậy.

Hơn nữa lần này thay đổi quyền lực, bỏ đi một bộ phận thế lực ngoan cố cũ thì Quân Hoằng lại thuận lợi thi hành rất nhiều chính sách mới lợi nước lợi dân, thiên hạ thái bình.

Cho nên nói trên lịch sử là không có ưu điểm, khuyết điểm, là phúc hay là họa đều phải dựa vào rất nhiều năm sau, mới có thể nói rõ.

Lúc đó, dù là Quân Hoằng, hay người có tri thức khác cũng đều không tính được là cuộc nội loạn này phải tới năm sau mới gây ra ảnh hưởng. Quân Hoằng vẫn đang vội vàng đánh với thế lực đi ra từ Cốc Tử Vong.

Mà Quân Nặc, nhìn ra được trong kinh thành không còn người của mình, thì mang theo một bộ phận quan văn, quan võ quy hàng đi, buông tha kinh thành.

Chỉ cần tiêu diệt Quân Hoằng, thì kinh thành không đánh cũng mất. Cho nên, bây giờ đi chiếm một cái kinh thành không có Quân Hoằng là việc vô nghĩa.

Mà bên ngoài, đúng như Diệp Lạc tính trước, Dực quốc và Hoa Gian quốc còn bận giải quyết việc tranh giành quyền lực, không có tâm tư quấy rầy Sùng Hưng. Vì vậy, biên quan lại an bình một cách kỳ lạ.

Trên Thương Vụ Môn, Thương Vụ lão nhân tóc trắng xoá đứng xem tinh tượng hồi lâu, rốt cục phun ra một câu: “Quả nhiên không ngoài dự liệu. Thiên hạ không thể thống nhất, ba sao cùng tồn tại, lại trở về cân bằng.”

Ông thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, trên mặt đầy nếp nhăn xuất hiện nụ cười khó phát hiện: “Cho dù là ý trời, cũng sẽ có chuyện xấu!”