Ngài Hoắc Em Yêu Anh

Chương 47: Không mua thì biến!



Rất nhanh đã tới ngày mà Hoắc Mạc Đình đi công tác trước khi lên máy bay anh cúi người thì thầm vài tai Lăng Nhiễm: "Yên tâm! Anh sẽ cẩn thận"

Lăng Nhiễm gật đầu vẫy vẫy tay.

"Được rồi! Hai người đừng có ở đó mà ân ân ái ái nữa, chói mắt quá!" Triệu Khải trước khi lên máy bay còn bị nhồi cơm cún thì rất không vui.

"Đừng coi tụi tôi là thứ vô hình vậy chứ!" Vương Thiếu Tuyền cũng chả vui tẹo nào.

"Cẩu độc thân làm sao hiểu" Hoắc Mạc Đình chẳng thèm liếc hai người họ quay người rời đi.

Triệu Khải: "..." Phải đẩy nhanh tiến độ cưa đổ Doanh Doanh trả thù mới được!

Vương Thiếu Tuyền: "..."

"Tự do rồi! Chị Nhiễm chúng ta đi chơi thôi!" Bích Lạc Doanh giống như chỉ đợi giây phút này, cả Triệu Khải, Vương Thiếu Tuyền đều đi cùng vậy là không có ai quản bọn họ rồi.

"Bích tiểu thư! Phu nhân! Hai người đừng chạy lung tung!" Tiểu Lý chặn đường hai người.

"Làm gì vậy?" Bích Lạc Doanh không vui nhíu mày.

"Thiếu gia dặn dò chúng tôi phải trông chừng hai người!" Tiểu Long đứng đằng sau nói.

Lăng Nhiễm nháy mắt với Bích Lạc Doanh, hai người thoả hiệp lên xe, ngay lúc Tiểu Lý, Tiểu Long vừa lên xe thắt đai an toàn hai người liền lao xuống xe.

"Yên tâm đi! Chúng tôi sẽ trở về sớm! Đừng báo lại với A Đình!" Lăng Nhiễm vừa chạy vừa nói vọng lại.

"Phu nhân!" Tiểu Lý lập tức phi ra nhưng sân bay đông người quá hình bóng hai người họ đã mất hút giữa đám người.

"Chết tiệt! Lái xe!"



Tiểu Long lập tức dùng trình độ cua xe chuyên nghiệp quay một vòng 360° rồi phóng xe. Phu nhân bỏ trốn đi chơi rồi, đâu cần như vậy đâu chỉ cần nói địa điểm là bọn họ có thể đưa đi mà.

Nửa tiếng sau hai người vệ sĩ lén lút đi sau Lăng Nhiễm và Bích Lạc Doanh đứng ngoài một cửa hàng thời trang, haiz tìm hai người này không dễ chút nào.

"Chị Nhiễm! Đợi em chút em đi thử đồ!" Bích Lạc Doanh cầm chiếc váy vừa chọn được đi vào phòng thử đồ.

"Đi đi"

"Zô! Đây không phải là bạn học Lăng Nhiễm sao?" Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Lăng Nhiễm quay đầu lại, ai vậy? Quen nhau sao?: "Cô là ai?"

"Không nhận ra mình ư? Lâm Ánh Tuyết! Cũng phải thôi mình vừa đi nước ngoài về nên cậu không nhận ra cũng phải! Cậu làm nhân viên ở đây à?"

Lâm Ánh Tuyết là bạn học của Lăng Nhiễm, là một tiểu thư kiêu ngạo, con gái út của nhà họ Lâm, không có mối quan hệ tốt với Lăng Nhiễm, thường xuyên gây khó dễ cô.

"Không phải" Lăng Nhiễm cũng lười phản ứng nhàn nhạt trả lời rồi tiếp tục lựa đồ.

"Vậy là nhân viên lao công hả?" Lâm Ánh Tuyết không từ bỏ mọi cơ hội công kích Lăng Nhiễm.

"..." Cô thấy nhân viên lao công nào như tôi chưa?

"Xem ra là đúng rồi, đừng đụng lung tung nhé coi chừng hỏng, đồ này mắc lắm cậu trả không nổi đâu!" Nếu Lăng Nhiễm được sự công nhận của Lăng gia thì cô ta sẽ không ghét Lăng Nhiễm vì gia thế nhà họ Lăng cũng coi là ổn định.

Lăng Nhiễm không thèm đáp lời, điều này khiến Lâm Ánh Tuyết tức giận: "Cửa hàng này có vấn đề à? Sao lại để loại thấp kém này vào đây?"

"Xin lỗi quý khách, đã vào cửa hàng của chúng tôi chỉ có một loại đó chính là khách hàng!" Nhân viên lập tức đi lại cúi người mỉm cười một cách chuyên nghiệp.



"Ha...nực cười cũng phải xem nơi này là nơi nào, cửa hàng mấy người chứa cô ta vậy chắc chắn không phải đồ tốt"

"Không mua thì biến! Đừng làm loạn nơi công cộng" Lăng Nhiễm nhíu mày, lời của Lâm Ánh Tuyết tương đối lớn cũng thu hút vài vị khách tới hóng dưa. Cô lại không thích đông người vây.

"Một đứa con bị ghẻ lạnh như mày mà dám ăn nói với tao như vậy sao?" Bị chửi như vậy Lâm Ánh Tuyết hiển nhiên là không chịu.

"Thì sao?" Dì cả của cô vẫn chưa đi đâu nhé, tính khí dễ nóng nảy nha!

"Mày!...Hừ! Đợi đó!" Lâm Ánh Tuyết không nói được câu gì, đành tức giận rời đi. Mấy vị khách hóng dưa cảm thấy chả có gì đặc biệt liền rời đi. Chuyện này cô sẽ tính sổ sau nhất định sẽ không bỏ qua. Lăng Nhiễm mày cứ đợi đấy!

"Xin lỗi quý khách! Chúc quý khách mua hàng vui vẻ!" Nhân viên phục vụ nhiệt tình nói rồi giới thiệu vài mẫu đồ khác cho Lăng Nhiễm.

"Ừm" Đây mới thực sự là nhân viên này, không có chuyện khinh miệt khách hàng đáng để noi theo.

"Chị Nhiễm! Chị thấy thế nào?" Bích Lạc Doanh một thân màu xanh lá đi ra.

Lăng Nhiễm không nghĩ Bích Lạc Doanh lại hợp với màu xanh lá như vậy, tôn lên làn da trắng mịn của cô ấy: "Đẹp lắm!"

"Hì hì, chị mau vào thử màu xanh dương đi chị hợp màu đó hơn em!"

Lát sau Lăng Nhiễm mặc một chiếc váy xoè màu xanh dương, phong cách trẻ trung, phần tay hơi phồng, phía eo nhỏ gọn, cổ vuông lộ toàn bộ xương quai xanh tuyệt đẹp, Bích Lạc Doanh nhìn không rời mắt.

"Chị Nhiễm...em sắp bị bẻ cong rồi!"

Lăng Nhiễm mỉm cười tươi tắn không thay lại đồ mà quẹt thẻ rồi trực tiếp đi luôn, cô sẽ làm tiểu phú bà một hôm.

Tiểu Lý, Tiểu Long đã bị phát hiện liền trở thành cu li xách đồ theo sau.

"Á!" Lăng Nhiễm đang đi bị một người va vào suýt nữa thì ngã, đối phương mất thăng bằng mà ngã xuống, người này rất khả nghi bịt khẩu trang đeo kính râm đội mũ vành lớn hình như đang trốn gì đó.