"Thiếu phu nhân! Người ăn một chút đi, cứ như vậy sẽ hại thân thể đó" Người làm nhìn khay đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn, bà đã đen lên đây nửa tiếng rồi nhưng thiếu phu nhân không hề động tới.
"Để đó đi!" Thiên Kì Nhan nhẹ nhàng nói.
"Nhưng mà...thiếu gia nói nếu thiếu phu nhân không ăn thì chúng tôi đều sẽ chết!"
Thiên Kì Nhan im lặng chốc lát rồi quay người cầm thìa lên bắt đầu ăn, không kháng cự nữa.
Người làm thấy vậy thở phào một hơi. Cũng thật khổ cho thiếu phu nhân bị ngăn cản ước mơ, cấm đoán. Cũng tại tính chiếm hữu của thiếu gia bọn họ quá cao. Thiếu phu nhân giống như là con chim bị bẻ cánh sẽ trở nên bất lực...
Sau khi ăn xong người hầu bưng khay đồ ăn đi. Thiên Kì Nhan chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Căn bản cô ăn không nổi! Suốt nửa năm qua cô bị giam cầm tại nơi này hạn chế toàn bộ sinh hoạt cả ngày chỉ ở trong biệt thự. Cô cũng nhiều lần trốn ra nhưng mỗi lần trốn thì đều có 3 người làm sẽ phải chết. Bản thân cô cũng thử tuyệt thực, doạ tự sát nhưng đều vô dụng với An Vũ Phong. Anh nói chỉ có như vậy cô mới thuộc về anh.
"Em lại nôn?" Giọng nói không vui của An Vũ Phong vang lên.
Thiên Kì Nhan giật mình quay người lại lùi từng bước về phía sau.
An Vũ Phong tiến tới ôm cô lên đi ra ngoài đặt cô lên đùi ôm chặt cô vào lòng: "Em không khoẻ sao? Anh gọi bác sĩ nhé?"
Thiên Kì Nhan im lặng không nói. Cô thực sự sợ người đàn ông này, ân cần chu đáo...nhưng lại tới mức đáng sợ cô phát hiện mặt khác của người đàn ông lúc nào cũng dịu dàng lịch lãm lại giết người không chớp mắt.
"Sao lại không nói gì? Đau ở đâu?" Xoay người Thiên Kì Nhan lại đối mặt với mình.
"Phong...anh quay lại đi..." Thiên Kì Nhan đưa tay vuốt ve khuôn mặt quen thuộc nhiều năm, càng ngày càng không thể hiểu nổi người đàn ông này. Tàn nhẫn? Vô tình? Độc đoán?
"Hửm? Sao lại nói những lời vô nghĩa như thế?"
"Anh không thể quay trở lại giống trước kia sao? Một người luôn dịu dàng ủng hộ em từ đằng sau..."
"Đủ rồi! Anh vẫn là anh từ trước tới nay chưa hề thay đổi! Không được phép nhắc lại chuyện trước kia!"
"Phong...em muốn tự do...." Nước mắt Thiên Kì Nhan như từng giọt châu sa rớt xuống nóng hổi.
"Tự do? Anh có rằng buộc em đâu! Chỉ là... người phụ nữ của anh chỉ thuộc về một mình anh!"
"Đừng kháng cự vô ích, nếu em muốn thêm người chết..." Ánh mắt An Vũ Phong nheo lại lạnh lẽo khiến cô giật thót.
"Sống như vậy...thà em chết còn hơn..." Cánh tay Thiên Kì Nhan buông thả, xoay mặt nhìn ra cửa sổ.
"Không được phép nhắc tới từ đó! Nếu không anh lập tức giết toàn bộ người trong biệt thự!" Nghe tới từ chết An Vũ Phong liền tức giận. Anh ghét nhất là từ đó. Chết! Chết! Chết!
Thiên Kì Nhan chỉ ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại cô không muốn nhìn nữa. Ước gì mình có thể mù... không...vô cảm...
"### Nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ gọi bác sĩ tới! Nói cho em biết thân thể em có chuyện gì bà ta sẽ chết! Ngoan ngủ đi" Người An Vũ Phong nhắc tới là người chuyên phục vụ ăn uống hằng ngày của Thiên Kì Nhan.
Cô không nói gì nhưng nước mắt đã chảy đầm đìa khuân mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Ác mộng! Đây là ác mộng!
Lăng Nhiễm tỉnh lại sau hai ngày nữa. Phải làm một loạt kiểm tra phức tạp.
"Sao rồi?" Hoắc Mạc Đình hỏi Triệu Khải.
"Không có vấn đề gì cả! An toàn tuyệt đối, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều sẽ bình thường nhanh thôi"
"Khải ca, cảm ơn anh nhé" Lăng Nhiễm tựa vào thành giường nói.
"Không có gì, chuyện nên làm, cái đó...Nhiễm Nhiễm có thể nể mặt kêu chồng em cho anh mượn chiếc Bugatti Centodieci của cậu ta được không?" Triệu Khải xoa xoa hai bàn tay.
Lăng Nhiễm nghiêng đầu Bugatti Centodieci?: "Siêu xe sao?"
Triệu Khải gật đầu như bổ củi. Anh còn thích chiếc đó hơn cả bây bi của mình, không ngờ lúc đỗ xe anh vô tình đi vào gara nhà Hoắc Mạc Đình, biết là anh bạn mình giàu nứt vách nhưng khi thấy dàn xe của anh bạn vẫn khiến anh choáng ngợp hãng xe nào cũng có rất nhiều loại thể thao siêu xe siêu ngầu nhưng chả hiểu sao tên đó lại thích đi Rolls Royce cứng ngắc. Haizzz. Trong đó chiếc Bugatti Centodieci đã lọt vào mắt xanh của anh toàn thế giới chỉ có duy nhất 10 chiếc, nếu lái con xe đó tới trường đua ngầm sẽ rất ngầu.
"Cuốn xéo!" Hoắc Mạc Đình không thèm liếc Triệu Khải đã thẳng thừng đuổi người.
Triệu Khải: "..."
"Haha!" Lăng Nhiễm cười vui vẻ, nụ cười đầu tiên khi tỉnh lại sảng khoái thật.
Lát sau Triệu Khải đã bị Hoắc Mạc Đình 'đá' ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Bỗng nhiên anh đi tới ôm cô vào lòng bất ngờ khiến Lăng Nhiễm không kịp phản ứng.
"Cuối cùng em cũng tỉnh..."
"Ừm, em tỉnh rồi" Lăng Nhiễm nghe ra giọng nói của anh hơi run, giống như dây đàn sắp đứt.
"3 tháng...em hôn mê cả 3 tháng...đều tại anh quá bất cẩn không phòng ngừa xung quanh"
"Em không sao, không phải lỗi của anh" Tại sao Hoắc Mạc Đình bây giờ có vẻ trở nên yếu đuối như vậy.
"Trong chuyện n..."
"Suỵt! Mọi chuyện để sau đi! Em có chuyện muốn nói!" Lăng Nhiễm đưa tay che miệng anh lại. Biểu cảm cũng ảm đạm đi...