Ngài Hoắc Em Yêu Anh

Chương 91: Quyết đấu [1]



Dung Tâm mang theo Lăng Nhiễm tới một căn nhà cũ bên trong có An Vũ Phong chờ đợi sẵn.

Lăng Nhiễm đã lờ mờ tỉnh lại khi xe vừa dừng. Mãi khi một thùng nước lạnh dội từ trên đầu dội xuống mới khiến cô tỉnh táo hơn. Thuốc mê mà Dung Tâm cắm lên cổ cô thực chất chỉ là một chiếc kim gây mê, tác dụng nhanh nhưng cũng nhanh chóng hết tác dụng, còn ống tiêm rơi ở căn cứ chỉ là giả tưởng ngầm kích thích chồng cô mà thôi.

Bây giờ mới có cơ hội đánh giá xung quanh đây là một căn nhà nhỏ cũ kĩ chỉ bằng 1 phần 3 biệt thự Hoắc gia, do đã cũ nên trên tường xuất hiện rất nhiều vết nứt góc tường bề mặt tường mọc đầy rêu xanh. Ngoại trừ chiếc sofa An Vũ Phong đang ngồi là sạch sẽ mới mẻ thì cái gì cũng cũ kĩ tồi tệ.

Phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh nức nở, Lăng Nhiễm quay người lại phát hiện Tăng Tử và ba mẹ nhóc cũng bị trói lại một góc, sao họ lại ở đây?

Miệng họ đều bị bịt kín lại nên không thể nói chỉ biết bất lực, bọn họ biết lần này họ chết chắc rồi nên không chống cự nhiều. Lũ khốn kia giả danh Lăng Nhiễm nhờ giúp đỡ nên bọn họ không chần chừ mà nhận lời hoá ra đó chỉ là một cái bẫy.

Lăng Nhiễm lại phát hiện một chuyện kì lạ hơn rõ ràng cùng bị bắt nhưng so với gia đình Tăng Tử cô không bị trói hay bịt miệng lại.

"Lăng Nhiễm, cảm giác hơn một năm qua làm người phụ nữ của Hoắc Mạc Đình thế nào?" Quách Tuấn Khanh đầu tóc rồi bời lên tiếng.

Lăng Nhiễm hờ hững đáp lại âm thanh có chút khàn: "Rất tốt! Quách lão đại có muốn thử không?"

Quách Tuấn Khanh đen mặt bóp nát điếu thuốc trên tay định lên tiếng.

An Vũ Phong kiềm anh ta lại nhìn thẳng vào Lăng Nhiễm: "Phách lối như nhau, quả nhiên là vợ chồng!"

"Không phải Hoắc phu nhân biết chút võ công sao? Chi bằng giải trí một chút?" Quách Tuấn Khanh nhếch miệng lại rút điếu thuốc khác ra.

"Lăng Nhiễm! Vì con đàn bà khốn khiếp nhà cô mà Nhan Nhan nhà tôi mới ra nông nỗi này" An Vũ Phong đứng dậy tới gần Lăng Nhiễm bóp chặt cằm cô.

Lăng Nhiễm cười khẩy chẳng hề sợ hãi chút nào: "Vì tôi? Cô ấy như thế là do anh ép đấy! Với cách yêu đương bạo ngược giống anh thử hỏi phụ nữ trên thế giới này xem hỏi mười người thì chắc chắn cả mười người sẽ lựa chọn tránh xa anh thật nhanh!"



"Vậy sao? Vậy mười người đó sẽ phải nói lời tạm biệt với thế giới này rồi" An Vũ Phong chẳng mảy may gì tới lời công kích của cô, quả nhiên là nam chính haha có được thứ mà người khác khó có được.

Cuối cùng bọn họ bị đưa tới một võ đài phía sau căn nhà nhỏ. Lăng Nhiễm bị ném lên sàn đấu, phía vai và cánh tay truyền tới từng đợt đau đớn. Dù vậy cô vẫn cắn răng chịu đựng.

An Vũ Phong ngồi trên ghế quan sát chính chủ lạnh lùng nói: "Lăng Nhiễm! Trước tiên là trả thù cho thuộc hạ của tôi vì cô mà chết"

Dứt lời một đám người mặc đồ đen khiêng ba cây cột lớn lại phía trên mỗi cột...buộc một người lần lượt là ba mẹ Tăng Tử rồi tới cậu nhóc.

An Vũ Phong biết Lăng Nhiễm bây giờ rất biết xót người, đặc biệt lại còn có giao tình anh ta đã lợi dụng điểm này trừ khử dần.

"Cô có thể từ bỏ nhưng họ thì..."

An Vũ Phong nói tới đó thì dừng lại "Pằng! Pằng! Pằng!" 3 tiếng súng lớn vang lên 3 viên đạn nằm ngay cạnh đầu mỗi người trên cây cột lớn kia, sắc mặt Lăng Nhiễm thoáng hoảng chỉ chệc một tý là họ có thể sẽ thăng thiên.

An Vũ Phong khẽ nhếch miệng ra lệnh: "Dung Tâm! Tới lúc tính sổ cho em gái chú rồi, giữ lại mạng cô ta còn lại lực đạo kiểu cách tùy chú"

Dung Tâm lập tức tiến về sàn đấu leo lên.

Lăng Nhiễm cảnh giác lôi cô đến đây để đánh nhau à? Đùa gì vậy? Dung Liên còn không đánh lại thì Dung Tâm làm sao mà đỡ được! Má nó! Ỷ đông hiếp yếu! Đợi chồng bà tìm tới nơi bà cho chúng mày biết tay!

Quách Tuấn Khanh từ lúc bước vào bây giờ mới lên tiếng: "Mỗi người 3 chiêu, nếu cô trống đỡ được tổng cộng 9 chiêu của Dung Tâm thì cô và bọn họ an toàn ngược lại nếu không đỡ nổi 3 chiêu 1 người thì người đó lập tức chết! Đối tượng từ trái sang phải"

Sắc mặt Lăng Nhiễm nặng nề nhìn bọn họ, cô...có thể ích kỷ không?

Im lặng một lúc lâu Lăng Nhiễm mới chậm rãi lên tiếng: "Được!"



Hoắc Mạc Đình... chồng ơi...em thất hứa rồi...

Một tiếng súng vang lên báo hiệu đã bắt đầu.

Dung Tâm nhàn nhạt liếc nhìn Lăng Nhiễm, vẻ khinh thường lan tỏa khắp cả người, hắn ta tung một cước về phía cô nhắm thẳng bụng mà tấn công.

Lăng Nhiễm mở to mắt nhìn chằm chằm vào động tác vung chân của hắn, nhanh quá! Ngay lúc sắp chạm tới bụng cô Lăng Nhiễm dùng tay đấm mạnh về phía trung tâm ***** ** lòng bàn chân qua lớp giày của hắn. Lực lớn sức đàn ông khiến Lăng Nhiễm lùi lại phía sau lưng đập vào tấm chắn. Khớp tay có chút đau nhưng không sao chưa bị tổn thương gì.

Ngược lại Dung Tâm hơi chao đảo hắn cau mày cố làm dịu đi cơn đau phía bàn chân, người phụ nữ này biết nhấn ***** **, còn thông thạo các tử huyệt trên cơ thể người.

An Vũ Phong và Quách Tuấn Khanh hơi bất ngờ vì tài lẻ cỏn con này của Lăng Nhiễm.

"Tiếp tục!"

Dung Tâm lại hồi sức tiếp tục tiến về phía cô, dùng tốc độ kinh người kẹp chặt lấy bàn tay Lăng Nhiễm, động tác này của hắn đã đả động tới vết thương cũ Lăng Nhiễm khó chịu khẽ rít một hơi rồi đá gót chân thẳng vào đùi non hắn nhờ thân hình nhỏ bé và mức độ dẻo dai.

Hai chiêu thức của Dung Tâm ấy vậy mà lại thất bại.

"Tiếp tục!"

Dung Tâm đã phát hiện điểm yếu của Lăng Nhiễm nằm ở vai trái, liền từ từ tiến lại gần không vội ra tay tới khi cách cô 5 bước chân hắn vọt nhanh ra phía sau cô dùng lực bóp lên bả vai trái của cô.

Lăng Nhiễm né nhưng có vẻ không được, cơn đau như cắn xé truyền tới, sắc mặt cô trắng bệch ôm vai lùi lại, bây giờ xác định cô chỉ còn một tay và hai chân có thể cử động.

Nhưng cô chưa ngã xuống nên chưa tính là thua, đây là đặc quyền dành cho cô một con gà bệnh yếu ớt! Nếu chiêu thức của Dung Tâm bị cô phá thì coi như hắn thua còn cô chỉ khi gục xuống không dậy nổi mới tính là thua.