Ngài Hoắc Em Yêu Anh

Chương 93: Cậu ta đau khổ rồi...



7 giờ tối trên một ngọn đồi trống trải, đèn điện được kích hoạt làm cả khu vực đỉnh đồi sáng choang. Tiếng động cơ truyền tới từ phía xa xa.

Quách Tuấn Khanh vuốt ve khẩu súng ngắn trên tay, đây chính là khẩu súng đã kết liễu Dung Liên, khẩu súng Hoắc Mạc Đình để lại.

Trước mặt hắn dần xuất hiện một chiếc Roll-Royce đen. Cánh cửa xe bật mở Hoắc Mạc Đình nhét súng vào trong áo rồi bước ra.

Hai mấy thuộc hạ của Quách Tuấn Khanh cũng cảnh giác vây quanh vị trí của Hoắc Mạc Đình.

Anh không quan tâm tới mấy chuyện đó lạnh giọng quát: "Thả người!"

Quách Tuấn Khanh cười rộ lên: "Haha! Thả người? Cậu đang kể chuyện cười à? Muốn thả người cũng được trừ khi cậu khiến người phụ nữ của tôi sống lại?"

"Bớt nói nhảm! Giao người ra đây!" Anh cau chặt mày khí thế ngang ngược tàn bạo.

"Đúng là càng ngày càng phách lối mà! Đến cũng đã đến rồi chi bằng ngồi xuống ôn lại chuyện cũ một chút?"

Thuộc hạ của Quách Tuấn Khanh mang một chiếc ghế đặt đối diện hắn.

Quách Tuấn Khanh làm động tác mời.

Ai ngờ Hoắc Mạc Đình đạp vỡ tan chiếc ghế mất kiên nhẫn nói: "Mau giao người! Đừng để tôi có cơ hội giết cậu!"

Quách Tuấn Khanh nhếch miệng: "Tới đây a! Giết tôi đi!"

"Tạch!" Tiếng công tắc vang lên, Hoắc Mạc Đình quay người lại thấy Lăng Nhiễm bị trói vào xe lăn, cả người rũ rượi nhếch nhác chỉ có đôi mắt đỏ ửng là có chút sinh khí đang được đẩy tới đây, miệng cô bị nhét khăn, tay và chân trói cố định lên xe lăn.

Nhìn cô như vậy tim anh như bị kìm cặp, đau đớn vô cùng.

"Lăng Nhiễm! CMN!" Hoắc Mạc Đình tiến tới túm cổ áo Quách Tuấn Khanh nã thẳng vào mặt anh ta khiến anh ta rời ghế ngã xuống đất.

Thuộc hạ xung quanh muốn lao vào nhưng Quách Tuấn Khanh giơ tay ra hiệu bọn họ lùi ra.

Lão đại bị sao vậy? Lần đầu tiên thấy lão đại bị đấm đau như vậy! Nhưng bọn họ chỉ liếc nhau rồi trở về vị trí cũ.

Quách Tuấn Khanh đứng dậy lau máu nơi khoé miệng cười nhạt: "Anh đánh tôi! Cô ta sẽ bị đánh!"

Dứt lời Lăng Nhiễm liền nhận một gậy vào chân từ thuộc hạ: "Ưm!!!"



Hoắc Mạc Đình cảm giác máu của mình như dồn lên não, cảm xúc muốn hủy diệt tất cả những thứ xung quanh không chừa sót lại một cái gì!

Lăng Nhiễm đau tới không mở nổi mắt yếu ớt dựa vào xe lăn, lát sau mới hé mắt ra nhìn thấy Hoắc Mạc Đình liền muốn khóc nước mắt tích trữ bấy lâu bây giờ lập tức mất khống chế tuôn trào muốn mở miệng gọi chồng ơi em không sao anh đừng lo nhưng không thể chỉ liều mạng lắc đầu.

"Hoắc Mạc Đình! Ba mẹ tao bị mày cướp đi tới cả người phụ nữ của tao cũng bị mày cướp đi! Từng người một bên cạnh tao! Hoắc Mạc Đình mày tài giỏi thì đã sao chẳng phải vẫn để con đàn bà của mày chịu tổn thương thế kia à? Lúc nào hào quang cũng bị mày chiếm lấy! Hoắc Mạc Đình mày là cái thá gì hả? Mày là cái thá gì!!!" Quách Tuấn Khanh gào lên.

Hoắc Mạc Đình nghiến răng gầm lên: "Tao là bố mày! Vừa ý chưa?"

Quách Tuấn Khanh: "..."

Thuộc hạ xung quanh cùng Lăng Nhiễm: "..."

Chẳng ai ngờ được rất lâu về trước Quách Tuấn Khanh từng là anh em tốt cực tốt của Hoắc Mạc Đình, bọn họ cùng ăn cùng uống cùng vui vẻ nghịch ngợm cười đùa như bao đứa trẻ khác, có một tuổi thơ gần như là tốt đẹp, ba mẹ Quách Tuấn Khanh làm người dưới cánh Hoắc thị, nhưng lại chẳng ai ngờ họ dóc tâm phản bội Hoắc thị hại ba mẹ anh chết thảm còn tự hào về sau nói sẽ thống lĩnh Hoắc thị. Khi đó bọn họ chỉ vài tuổi mà thôi hiểu làm sao được sinh tử.

Khi biết được sự thật Hoắc Mạc Đình không nói với Quách Tuấn Khanh một mình chịu đựng sự dày vò, cô quạch, ở nhà người thân điều dưỡng lên kế hoạch phục thù, vào mười hai năm trước anh mới mười bảy tuổi liền tự tay kết liễu ba mẹ Quách Tuấn Khanh phục thù cho ba mẹ mình.

Quách Tuấn Khanh là người chứng kiến vô cùng tức giận có cả sợ hãi không dám tin đây là người anh em từng kề vai suốt những ngày tháng còn bé của mình. Quách Tuấn Khanh cố gắng gặng hỏi vì sao vì sao lại làm ra cái loại chuyện đó nhưng Hoắc Mạc Đình không trả lời chỉ im lặng nhìn anh ta bằng cặp mắt xa lạ lạnh lẽo đầy sát khí. Ánh mắt đó so với bây giờ cũng chẳng khác gì nhau thậm trí còn hận trên cả hận.

"Đêm đó trăng không sáng như bây giờ cũng không có sao nên chẳng ai thấy được sự thống khổ của tao! Xem ra hôm nay ông trời ủng hộ tao rồi, Hoắc Mạc Đình hãy để mọi người thấy bộ mặt tệ hại đó của mày đi!" Quách Tuấn Khanh giương súng hướng về phía bụng Lăng Nhiễm bóp cò.

Cùng lúc đó cũng vang lên một tiếng súng khác là Hoắc Mạc Đình nổ súng, anh bắn về phía bánh xe lăn khiến bánh xe mất hương lệch đi đạn của Quách Tuấn Khanh ghim vào thuộc hạ đằng sau xe lăn hắn ta ôm "chỗ đó" gục xuống rên rỉ. Lăng Nhiễm nhìn cảnh đó lại tưởng tượng tới hình ảnh trong căn nhà kia chợt ghê cổ!

"Ồ! Độ chính xác cao đó!" Quách Tuấn Khanh vui vẻ sờ khẩu súng trên tay, mùi thuốc súng nồng nặc thật thơm!

"Quách Tuấn Khanh! Trước đó buông tha cho mày là sai lầm của tao!"

Quách Tuấn Khanh lại cười lớn: "Hối hận thì làm được gì? Chẳng phải mày giết người hay lắm sao? Giết tao đi!"

Hoắc Mạc Đình khẽ nhếch miệng nổ súng bóp cò viên đạn sượt qua tai Quách Tuấn Khanh, máu rỉ ra một chút. Viên đạn manh ý cảnh cáo cao.

Hắn biết rõ muốn giết hắn Hoắc Mạc Đình làm dễ như trở bàn tay nhưng mà hắn ta có điểm yếu! Điểm yếu đó còn nằm trong tay hắn!

Quách Tuấn Khanh chợt chú ý tới bước chân đang khẽ di chuyển về phía Lăng Nhiễm liền không lên tiếng mặc xác Hoắc Mạc Đình.

Anh chậm rãi tiến tới bên cô nói: "Nhiễm Nhiễm! Nghe anh nhắm mắt lại!"



Lăng Nhiễm nghe lời nhắm tịt mắt lại không dám hé ra. Mấy tiếng súng nổ vang lên những người đàn ông đứng chắn trước mặt cô đều lần lượt ngã xuống.

Một thuộc hạ tiến lên đứng sau Quách Tuấn Khanh: "Lão đại..."

"Cút!"

Thuộc hạ lập tức lui ra sau.

Hoắc Mạc Đình nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô đưa tay khẽ khàng tháo chiếc khăn bịt trên miệng cô, bàn tay run rẩy cùng vành mắt đỏ hoe anh không dám ôm cô...chỉ sợ ôm rồi sẽ khiến cô đau...

Cổ họng khô khan của Lăng Nhiễm cố nặn ra hai chữ: "Chồng ơi..."

Anh vội vã hôn lên môi cô thật nhẹ đáp lại: "Anh đây! Đừng sợ!"

Lăng Nhiễm lắc đầu, em sẽ không sợ đâu! Vì anh sẽ tới mà! Anh sẽ tới!

Quách Tuấn Khanh chứng kiến màn này chỉ cười khẩy, cố mà nói cho nốt mấy câu đi sắp phải tạm biệt nhau âm dương cách biệt rồi! Là người khác hắn sẽ không cho cơ hội trò chuyện như vậy đâu nhưng Hoắc Mạc Đình là đặc biệt.

Chỉ chốc lát sau Lăng Nhiễm cảm thấy tức ngực vô cùng.

"Khục!" Lăng Nhiễm tựa cằm lên vai anh, một dòng máu đỏ tươi chảy từ miệng cô thấm một vệt dài trên chiếc áo sơ mi trắng của anh.

"Nhiễm Nhiễm? Sao vậy em?!" Hoắc Mạc Đình gấp gáp nâng mặt cô lên nhưng mà cô... không có phản ứng...

"Nhiễm Nhiễm?" Cô bây giờ yếu đuối nhưng sẽ không như vậy. Như vậy là bị làm sao?

"..."

Lăng Nhiễm mềm nhũn ngã xuống vai anh, mắt nhắm chặt máu tươi vẫn rỉ từng chút một ra ngoài, hơi thở yếu ớt vô cùng, cảm giác như sinh mệnh rời đi lần thứ ba trong cuộc đời.

"Nhiễm Nhiễm!" Hoắc Mạc Đình run rẩy vuốt ve mặt cô, một giọt nước trắng tinh khiết rơi trên mặt cô, rồi hai giọt, ba giọt...Nhiễm Nhiễm sao thế? Sao lại chảy máu...sao không trả lời anh?

Hoắc Mạc Đình chưa bao giờ cảm thấy luống cuống như bây giờ: "Nhiễm Nhiễm! Dậy đi! Anh đến rồi mà..anh đến rồi..."

"Đừng phí công vô ích cô ta sẽ sớm xuống dưới gặp Dung Liên thay mày tạ tội!"

Quách Tuấn Khanh dù hơi bất ngờ vì lần đầu tiên thấy Hoắc Mạc Đình rơi nước mắt dáng vẻ vô dụng thất bại này của anh khiến hắn vui vẻ vạn phần, cũng là lần đầu tiên anh ta thấy dáng vẻ yếu đuối bại hoại kia của anh, chỉ lẳng lặng quỳ ở đó bàn tay di chuyển linh hoạt không biết nên đặt ở đâu, nước mắt rơi liên tục, ba mẹ? Con làm được rồi...cậu ta đau khổ rồi...