Trình Thiếu Phàm hỏi Vân Hi một câu đã thấy tâm trạng cô trùng xuống hẳn, hắn khẳng định chỉ muốn cô vui vẻ nên mới nghĩ đến việc giết chết ông ta thay cô. Nhưng không ngờ hiện tại cô nhìn cũng không muốn nhìn hắn...
"Tôi nghĩ cô ghét ông ta, nên tôi mới giết ông tay thay cô..."
Vân Hi ghét Bạc Tả là có thật, thậm chí muốn ông ta phải xuống suối vàng quỳ lạy cầu xin cha cô tha thứ cho lỗi lầm đáng chết của ông ta. Nhưng việc Trình Thiếu Phàm nhúng tay vào, cô lại không hề có dự tính từ trước nên không biết nên giải quyết thế nào cho hợp lý...
"Anh giết ông ta công khai như vậy, lỡ chẳng may phía cảnh sát điều ra được thì sao...chẳng lẽ anh không nghĩ đến hậu quả khi làm việc này à.. ấu trĩ cũng phải vừa vừa thôi chứ...!"
Trình Thiếu Phàm tưởng Vân Hi thế nào, thì ra là sợ cảnh sát điều tra đến tận đây. Nếu hắn giết người mà bị bắt thì bản án phải tuyên suốt ba kiếp mới hết được...
"Cô yên tâm đi, tôi là sát thủ của tổ chức...sau khi xong việc sẽ có người dọn dẹp..."
Tuy nói vậy nhưng Vân Hi vẫn không tài nào yên tâm được, trước tiên cô phải đến bệnh viện xem thử tình hình hiện tại của mẹ cô. Sau này nếu không bị cảnh sát điều tra đến thì sẽ tính đường lui khác cho bản thân mình...
"Tôi vào bệnh viện một lát, lần sau anh đừng làm bất cứ điều gì cả nếu không có sự cho phép của tôi..."
Vân Hi cảnh cáo Trình Thiếu Phàm một câu liền lấy xe của hắn đến bệnh viện đóng viện phí liền xe tình hình của mẹ cô liệu có chuyển biến nào xấu hay không. Đột nhiên cô nhìn thấy Lạc Thanh đang ôm con gấu nhỏ được cô tặng cho khi sinh nhật sáu tuổi, cậu bé đứng trước cửa phòng mẹ cứ nhìn chằm chằm vào bên trong...
"Lạc Thanh...sao em lại chạy ra đây rồi, còn đi chân đất nữa cơ chứ, chẳng may bị cảm lạnh thì chị không ôm em nữa đâu..."
Lạc Thanh vừa thấy Vân Hi liền vui vẻ ôm lấy cô, cậu chỉ là thấy bác sĩ bận rộn chạy vào căn phòng này nên mới tò mò xem thử mà thôi. Sau này cậu cũng muốn được bận rộn như họ vậy...
"Chị...Chị sao lâu quá không đến chơi với em vậy...em không muốn ở cùng mẹ nữa đâu...mẹ làm em sợ lắm...chị...chị mang em đi với..."
Vân Hi xoa đầu cậu bé liền cảm thấy chua xót, nếu bọn họ không làm tròn trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ thì chính cô sẽ là người nuôi dưỡng cậu bé nên người...
"Được...Lạc Thanh của chị...chị sẽ mang em đi, chị sẽ nuôi em lớn được không nào...còn bây giờ thì về phòng bệnh trước nhé, lát chị qua với em..."
Lạc Thanh hôn nhẹ lên má Vân Hi mỉm cười thật tươi chạy về phòng ngủ, cậu bé tuy còn nhỏ nhưng lại vô cùng thông minh linh hoạt. Cậu biết rằng người duy nhất không bao giờ bỏ rơi mình chỉ có thể là Vân Hi mà thôi, còn người mẹ kia cứ ép cậu làm những điều mà bà muốn...hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cậu giống như chị...
Vân Hi ngồi trên hàng ghế chờ liền thấy bác sĩ đi ra, trên gương mặt ông vẫn là biểu tình bình thản đó...
"Chẳng phải lần trước tôi đã nói với cô rồi hay sao, thay vì đưa mẹ cô đi gặp bác sĩ tâm lý để điều trị căn bệnh này sẽ có kết quả tốt...bây giờ thêm một cú sốc tâm lý nữa...e rằng nhẹ là trầm cảm còn nặng là...tâm thần đấy..."
Vân Hi không nói gì để tránh làm vị bác sĩ kia khó chịu, mẹ cô đánh mắng chửi rủa cô cho đã rồi cuối cùng lại bị trầm cảm đến mức tâm thần chỉ vì một tên đàn ông bên ngoài. Mặc dù mẹ ruột của mình đã đến bước đường này, nhưng cô lại không có cảm giác đau đớn là mấy. Có lẽ tình thân đã chết ngay từ khi mẹ cô lừa dối cô rồi...
"Tôi sẽ chuyển cho các người một khoản tiền đủ để cho mẹ tôi tịnh dưỡng ở bệnh viện đến khi nào bà ấy muốn, còn Lạc Thanh sẽ xuất viện cùng với tôi..."
Vân Hi nói giảm nói tránh cho có chứ thật ra trong đầu bác sĩ lẫn y tá ở đây đều hiểu được rằng cô đang muốn ruồng rẫy người mẹ không bình thường này mà thầm khinh ghét cô. Nhưng bọn họ cũng không bao giờ biết rằng cô đã trải qua những chuyện gì để đưa ra quyết định như thế...
Vân Hi xác nhận mẹ cô đã không có nguy hiểm gì đến tính mạng liền quay trở lại phòng bệnh của Lạc Thanh để đưa thằng bé về biệt thự gia đình. Có lẽ cô cũng nên chuyển khỏi nhà Trình Thiếu Phàm để về nhà mình với lý do chăm sóc em trai...
"Bây giờ chị đưa tiểu Thanh về nhà của chúng ta nhé...!"
Vân Hi đặt Lạc Thanh ngồi trong xe liền đưa cậu bé đến nhà Trình Thiếu Phàm lấy đồ dùng cá nhân trước, ít ra cũng phải thông báo với hắn một tiếng cho hợp quy tắc...
"Tôi đưa em trai về biệt thự, để tiện chăm sóc cho cậu bé thì tôi sẽ chuyển về đó sống luôn nhé...!"
Trình Thiếu Phàm sau khi nghe Vân Hi nói muốn chuyển đi liền nhảy dựng lên ép chặt hai vai cô vào thành tường, khuôn mặt hắn cũng theo lời nói mà biến sắc...