Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 101: 101




Ngày hôm sau, khi Thẩm Lạc Ngưng thức dậy thì Vương Đình Hi đã trở về Quân Khu làm việc trở lại.
Cả ngày hôm đó cô dùng để vẽ tranh, hai tác phẩm rất nhanh đã hoàn thành, sau khi vẽ xong Thẩm Lạc Ngưng liền gọi báo cho Alex đến lấy.
Tối hôm đó cô hẹn Hứa Du và Phương Kỳ ra ngoài ăn.
Cả hai biết tin cô trở về rồi thì mừng như điên, Hứa Du liền quăng Bình Bình cho Hàn Vũ mà đi tìm Thẩm Lạc Ngưng.
"Tiểu Lạc Ngưng, cậu làm mình điên mất thôi" Hứa Du thấy Thẩm Lạc Ngưng lái xe đến đón thì nhào thẳng vào trong xe khóc lớn.
"Bình tĩnh một chút nào, đừng doạ em bé của Lạc Ngưng sợ" Phương Kỳ lúc nảy cũng có chút kích động nhưng không giống như Hứa Du.
Thẩm Lạc Ngưng cười cười, an ủi Hứa Du một chút.
Cả ba cùng đến một nhà hàng dùng cơm tối.
"Trong bụng cậu nhất định là con trai, sau này sẽ là con rể của mình" Hứa Du nhìn nhìn cái bụng hơi nhô lên của Thẩm Lạc Ngưng nói.
"Cậu thích con trai hay con gái?" Phương Kỳ nghiêng đầu hỏi Thẩm Lạc Ngưng.
"Cả hai đều thích, nhưng nếu là con trai sẽ thích hơn" Thẩm Lạc Ngưng đặt một tay lên bụng nói.
"Cậu có hỏi Vương Đình Hi chưa? Xem anh ấy thích con trai hay con gái?" Hứa Du vừa ăn vừa nói.
Thẩm Lạc Ngưng nghe đến đây thì sựng người lại, từ lúc trở về đến giờ, quả thực Vương Đình Hi chưa từng hỏi thăm đến tình trạng đứa bé trong bụng cô, có khi nào anh không thích nó không?
Nghĩ đến đây, nét mặt Thẩm Lạc Ngưng có chút căng thẳng.
Phương Kỳ và Hứa Du thấy biểu cảm đó của Thẩm Lạc Ngưng thì thấy có chút không bình thường.


Harry Potter fanfic
"Hai người xảy ra chuyện gì sao?" Phương Kỳ nhanh miệng hỏi trước câu hỏi mà Hứa Du vừa định hỏi.
Thẩm Lạc Ngưng lắc lắc đầu.
"Chỉ là, hình như anh ấy có chút không thích đứa bé"
Hứa Du nghe vậy thì trợn tròn mắt.
"Cái gì? Không thích, sao có thể chứ"
"Chắc là không như cậu nghĩ đâu, Vương Đình Hi anh ta yêu thương cậu như vậy, tại sao lại không thích đứa bé được? Nghĩ lung tung cái gì đó" Phương Kỳ cất giọng trấn an Thẩm Lạc Ngưng.
"Do mình nghĩ nhiều thôi" Thẩm Lạc Ngưng nở một nụ cười, xem như lúc nảy chưa từng nói gì.
Dùng cơm xong, Hàn Vũ lái xe đưa Bình Bình đến đón Hứa Du về.
"Chị dâu, dạo này vẫn tốt chứ?" Hàn Vũ cười cười hỏi thăm.
"Rất tốt, chú cũng vậy?"
"Em thì có sao được chứ? Không tốt thì làm sao nuôi được hai con trâu nhỏ trong nhà chứ" Hàn Vũ cười khanh khách nói, lúc nhắc tới mẹ con Hứa Du, ánh mắt của anh ta hiện rõ lên sự ôn nhu khác thường.
"Anh mới là trâu, cả nhà anh là trâu" Hứa Du nghiến răng nói.
"Ồ, cả nhà của anh chính là em và Bình Bình đấy"
Bé nhỏ Bình Bình không biết ba mẹ đang nói gì, liền vẫy tay cười khanh khách theo.
Thẩm Lạc Ngưng đứng nhìn cảnh tượng một nhà ba người vui vẻ thì có chút vui lây.

Cô chợt nghĩ đến cảnh Vương Đình Hi ôm con trong lòng....
"Trễ rồi, mau quay về đi" Thẩm Lạc Ngưng nhắc nhở.
"Chị dâu, về cẩn thận" Hàn Vũ vẫy vẫy tay tạm biệt, sau đó đánh lái rời đi.
Phương Kỳ đứng bên cạnh Thẩm Lạc Ngưng khẽ lay cánh tay của cô.
"Cậu đừng suy nghĩ lung tung chuyện lúc nảy, có thể là do Vương Đình Hi vẫn chưa sẵn sàng làm ba.

Có cơ hội thì cậu cứ ba mặt một lời nói chuyện với anh ấy" Sợ Thẩm Lạc Ngưng về nhà lại suy nghĩ ảnh hưởng đến tâm trạng nên Phương Kỳ lần nữa khuyên bảo.
"Cậu yên tâm, mình không để ý chuyện đó.

Nào về thôi giám đốc Phương của chúng ta" Thẩm Lạc Ngưng cười nói, nghe Phương Kỳ an ủi cô có chút ấm áp trong lòng.
Kể từ khi người kia mất đi, cô chưa từng cảm nhận được tình bạn là như thế nào.

Nhưng bây giờ đã có Hứa Du cùng Phương Kỳ....

Đưa Phương Kỳ về xong, Thẩm Lạc Ngưng trở về căn hộ Đế Đô sắp xếp quần áo, ngày mai cô sẽ vào Quân Khu với Vương Đình Hi.
Sáng hôm sau, Thẩm Lạc Ngưng đã có mặt trước cửa Quân Khu Thủ Đô.
Thẩm Lạc Ngưng lấy điện thoại ra báo với anh một tiếng.
Vương Đình Hi hay tin vợ đến thì phi như bay ra ngoài đón cô.
"Đưa đồ đây anh xách" Vương Đình Hi vươn tay lấy túi đồ trong tay Thẩm Lạc Ngưng.
"Có mệt không?" Vương Đình Hi dùng tay quạt quạt trong không khí tạo ra gió cho Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng lắc lắc đầu.
Suốt đường đi, có vô số ánh mắt nhìn vào Thẩm Lạc Ngưng và Vương Đình Hi, đa số đều là ánh mắt tò mò, họ đều thắc mắc người phụ nữ đi bên cạnh Vương Đội Trưởng là ai.
Vương Đình Hi dẫn Thẩm Lạc Ngưng đi một mạch về khu nhà ở tập thể.

Đây là nơi mà người nhà của quân nhân sẽ ở.
Vương Đình Hi mở cửa phòng ra, bên trong trang trí vô cùng đơn sơ nhưng có đủ dụng cụ nấu ăn và sinh hoạt hằng ngày.
"Chổ này có chút đơn sơ, nếu...." Vương Đình Hi nhìn nhìn đồ xung quanh rồi nhìn lại cái bụng của Thẩm Lạc Ngưng.
"Em ở được, lúc trước chổ em sống còn tệ hơn như vậy" Thẩm Lạc Ngưng biết anh định nói gì nên chen lời vào trước.
Vương Đình Hi thấy vợ mình như vậy thì xoa xoa đầu cô.
"Anh quay trở lại làm việc một chút, sẽ cố gắng trở về sớm.

Nếu em có chán quá thì lên tầng trên tìm chị dâu nói chuyện."
"Chị dâu ạ?" Thẩm Lạc Ngưng có chút không hiểu hai chữ chị dâu.
"Chị ấy là vợ của một người anh của anh, anh và anh ấy thân thiết hơn bình thường nên anh gọi chị ấy là chị dâu." Vương Đình Hi kiên nhẫn giải thích.
Thẩm Lạc Ngưng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sau khi Vương Đình Hi đi, Thẩm Lạc Ngưng ngồi lấy quần áo trong vali ra xếp vào tủ quần áo chung với
đồ của anh.

Cô vào nhà vệ sinh bày đồ vệ sinh cá nhân của mình ra trên kệ.
Nhìn vào một góc nhỏ thấy đồ của Vương Đình Hi vẫn chưa giặt kịp nên cô đành ngồi xuống giặt hộ anh một bộ quần áo.
Vương Đình Hi vô cùng kĩ tính, mỗi ngày anh thay đồ ra liền giặt phơi liền nhưng hôm qua là ngày đầu trở về Quân Khu, công việc vô cùng bận rộn, nửa đêm trở về chỉ kịp tắm rửa, mệt mõi quá nên đành phải ngã lưng xuống giường chợp mắt.
Lúc Thẩm Lạc Ngưng chuẩn bị đem đồ ra ngoài phơi thì nghe có tiếng bàn tán bên ngoài.
"Cậu có biết người phụ nữ xinh đẹp mà Vương Đội Trưởng dẫn vào hôm nay là ai không?" Một giọng nam cất lên, mang vẻ tò mò.
"Cũng không biết nữa, chắc là bạn gái" Giọng bên ki đáp lại.
"Ôi trời, lúc trước ở trong Quân Khu cứ nghĩ Vương Đội Trưởng và Bác Sĩ Lê là một cặp.

Còn tưởng Bác Sĩ Lê sẽ trở thành vợ của Vương Đội Trưởng nữa ấy chứ." Giọng nam hỏi vừa nảy lại cất lên.
Thẩm Lạc Ngưng vô tình nghe được đoạn đối thoại này, khoé môi cô khẽ cong lên.
Không nghe thấy tiếng nói nữa nên Thẩm Lạc Ngưng đẩy cửa ra ngoài phơi đồ.
Hai người đàn ông trò chuyện sau lưng lúc nảy vẫn còn ngồi đó, thấy Thẩm Lạc Ngưng ra ngoài thì nhìn cô với vẻ mặt vô cùng chột dạ, có khi nào cô nghe thấy rồi không....