Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 120: 120




Nửa đêm An An đói liền quấy khóc một trận, Vương Đình Hi sợ bé con đánh thức Thẩm Lạc Ngưng nên liền mang con ra ngoài tự dỗ.
Anh tự tay pha sữa, thay tã cho An An sau đó ôm thằng bé vào lòng dỗ ngủ.
Sở Vân Dung nghe cháu ngoại khóc muốn ra ngoài dỗ nhưng thấy hình ảnh ấm áp của hai cho con Vương Đình Hi thì quyết định để anh ôm con mình tự dỗ.
An An sau khi được cho uống sữa no thì mở to hai mắt nhìn nhìn Vương Đình Hi.
Vương Đình Hi cũng mắt to nhìn mắt nhỏ của An An.

Bỗng nhiên thằng bé lại khóc lớn....
"Ồn ào quá, để mẹ con ngủ"
Dứt lời, anh lấy một cái chăn quấn chặt An An lại sau đó lấy sữa bỏ vào túi mang thằng bé quay về Cầm Viên dỗ ngủ.
4 giờ sáng, Vương Đình Hi đã tỉnh ngủ hẳn, anh ẫm An An đến Cầm Viên để tránh làm ồn Thẩm Lạc Ngưng ở Đại Viên.
Sáng hôm sau Thẩm Lạc Ngưng thức dậy không thấy An An đâu thì có chút hoảng.

Cô chạy xuống lầu thì biết được Vương Đình Hi đã ẫm bé con đến Cầm Viên qua lời của Sở Vân Dung.
"4 giờ sáng anh ấy đem An An về Cầm Viên ạ?"
Thẩm Lạc Ngưng đang ăn sáng thì nghe Sở Vân Dung nói lại.
" Lúc đầu nó sợ An An khóc đánh thức con nên mang thằng bé xuống lầu dỗ nhưng vẫn không nín nên dứt khoát mang nó về Cầm Viên"
Sở Vân Dung kể lại mà miệng không nhịn được cười.


Con rể của bà vô cùng yêu thương con gái.
Thẩm Lạc Ngưng ăn xong thì Vương Đình Hi đã mang An An trở về.
Đập vào mắt cô là hai quằng thâm dưới mắt Vương Đình Hi và nụ cười toe toét của bảo bối An An.
"Đình Hi, anh đi nghỉ ngơi một lát, để em chăm sóc con"
Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng tiến lại ôm lấy An An rời đi.
Vương Đình Hi vô thức đứng đó nhìn vợ mình ôm con rời đi không thèm ngó ngàng đến mình.
Dù sao cũng có chút mệt nên Vương Đình Hi quyết định quay về phòng ngủ một lúc.
Vài ngày nữa là đến tiệc đầy tháng của An An.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Vương quyết định tổ chức thật lớn và long trọng cho đứa cháu đầu tiên này.
Vương Đình Hi và Thẩm Lạc Ngưng tất nhiên cũng không từ chối.
Tối hôm đó, cả một nhà Vương Đình Hi đứng bên ngoài đón khách.
An An và Vương Đình Hi là mặc đồ cặp, giống nhau như đúc chỉ khác mỗi kích cỡ.

Thẩm Lạc Ngưng cũng mặc đồ cùng màu với cha con bọn họ.
Nhìn vào liền thấy một màn gia đình hạnh phúc.
Tiệc lớn lần này, Vương Đình Hi đã gửi thiệp đến cho Justin và đám Lục Tiểu Hy.
Tất nhiên, Thẩm Lạc Ngưng không hề biết.
Giữa tiệc, Justin cũng nhanh chóng đến.

Ánh mắt anh nhìn Thẩm Lạc Ngưng vẫn ôn nhu như xưa.
"Justin? Là anh mời sao?"
Thẩm Lạc Ngưng ngẩng đầu nhìn Vương Đình Hi hỏi.
Vương Đình Hi gật gật đầu ý bảo đúng vậy.
Justin tiến lại gần, nhìn tiểu bảo bối trước mặt mình.
Đứa bé giống hệt Vương Đình Hi chỉ có đôi mắt là giống Thập Nhất của anh.
"Quà tặng.

Mau lớn nhé"
Justin lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đặt vào tay An An.
"Cảm ơn anh hôm nay đã đến, Justin"
Thẩm Lạc Ngưng cất giọng ôn nhu nói.
"Quà cũng đã tặng rồi.


Tôi đi đây"
Justin cười một cái sau đó vẫy tay rời đi.

Anh quyết định quay trở về căn cứ của mình.
Quyết định này cũng giống như đã rời bỏ Hải Thành, buông bỏ Thẩm Lạc Ngưng.

Một lòng chúc phúc cho cô.
Nhìn bóng dáng Justin một mình rời đi, trong lòng Thẩm Lạc Ngưng dâng lên một cảm xúc khó tả....Cứ như lần từ biệt này sẽ không còn gặp lại nữa.
Vương Đình Hi cũng nhìn theo Justin đến khi không nhìn thấy nữa mới dời mắt đi.
"Ngày mai anh quay về Quân Khu, em ở nhà lo cho con cũng đừng quá sức, phải lo cho sức khoẻ của bản thân.

Biết chưa?"
Trước khi đi Vương Đình Hi dặn dò Thẩm Lạc Ngưng thật nhiều.
Bỗng nhiên anh quay người đi đến tủ đồ, kéo tủ lấy ra một cái hộp nhỏ.

Là cái hộp mà Justin đã đưa cho An An.
Ngồi xuồn cạnh Thẩm Lạc Ngưng, anh nhẹ tay mở cái hộp ra, là một chiếc vòng cổ trường mệnh....
"Đeo lên cho An An"
Vương Đình Hi nhìn chiếc vòng cổ sau đó cất giọng.
Thẩm Lạc Ngưng ngoan ngoãn lấy chiếc vòng cổ ra đeo lên cho An An.
Vương Đình Hi liếc sơ qua chiếc vòng cổ một chút.
"Đem An An để vào đó, hôm nay anh muốn ngủ một chổ với em"

Vương Đình Hi bỗng nhiên cất giọng.
"Không được, mình để con ngủ cùng đi anh."
Thẩm Lạc Ngưng lắc đầu từ chối, cô cúi đầu xuống hôn hôn An An.
"Để An An vào đó"
Vương Đình Hi trực tiếp bế An An lên đem để vào chổ ngủ riêng biệt đã được bày ra từ trước.
"Anh...."
Thẩm Lạc Ngưng cau mài nhìn Vương Đình Hi.
Không để Thẩm Lạc Ngưng tiếp tục cãi cọ nữa, Vương Đình Hi liền tắt đèn, đè cô nằm xuống rồi đắp chăn sau đó liền đem cô ôm vào lòng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
An An mỗi đêm đều thức lúc nửa đêm nên Vương Đình Hi phải thức để trông nó cho Thẩm Lạc Ngưng ngủ.
Ngày nào cũng vậy....Từ khi Vương Đình Hi về, Thẩm Lạc Ngưng liền được ngủ ngon thêm một chút.
.....
Ngày qua ngày cứ trôi qua vô thức như vậy, thoáng chốc đã một năm kể từ khi An An sinh ra.
An An hiện tại đã biết đứng vững, biết cười thành tiếng và phát ra những ngôn ngữ vô cùng kì lạ.
Thẩm Lạc Ngưng nhịn không được mà cười thật nhiều.
Hôm nay cô quyết định ẫm An An ra ngoài chơi cùng Hứa Du và Phương Kỳ.
An An thấy Bình Bình thì vô cùng vui vẻ, tay chân đều múa cả lên.
Chị nhỏ Bình Bình cũng vô cùng thích em trai An An..