"Cô ta chỉ là một người bình thường"
Hạ Lăng quan sát Lục Tiểu Hy một hồi lâu thì đưa ra kết luận.
Hắn liền quay về đưa Lục Tiểu Hy đi dạo xung quanh khu nghĩ dưỡng.
Suốt quãng đường đi, Lục Tiểu Hy quan sát từng lối đi ngã rẽ nhớ rõ trong đầu.
"Honey, phòng này để làm gì mà nhiều người trông chừng vậy?"
Giọng nói nũng nịu của Lục Tiểu Hy lại vang lên bên tai Hạ Lăng.
Hắn không kìm được cúi đầu hôn lên môi Lục Tiểu Hy.
"Đừng quản nhiều, bảo bối"
Hạ Lăng hôn xong thì trả lời Lục Tiểu Hy.
Kéo tay cô rời đi.
Mắt Lục Tiểu Hy vẫn hướng về căn phòng bị khoá chặt và được nhiều người canh giữ đó.
An An nhất định bị nhốt ở đó.
Bên đám Thẩm Lạc Ngưng bên đây cũng đã nắm chắc được An An bị nhốt trong đó, bây giờ chỉ đợi Lục Tiểu Hy về liền hành động.
"Honey, em muốn đi vệ sinh"
Đi được nửa đường thì Lục Tiểu Hy câu cổ Hạ Lăng thỏ thẻ nói.
"Đi đi"
Hạ Lăng xua xua tay Lục Tiểu Hy ý bảo cô đi.
Tuy miệng nói vậy nhưng sau khi Lục Tiểu Hy đi hắn vẫn kêu người đi theo sau cô.
Lục Tiểu Hy vào được nhà vệ sinh liền trèo cửa sổ trốn ra ngoài.
Trên đường đi, cô ghé ngang qua TTTM thay đổi quần áo và tẩy trang.
Từ một cô nàng quyến rũ lúc nảy bỗng nhiên trở thành một cô bé học sinh thắt bím hai bên vô cùng ngây thơ.
"Cmn mau chia ra tìm con khốn đó cho tao"
Hạ Lăng hét lên sau khi đàn em về báo tin Lục Tiểu Hy biến mất.
Lục Tiểu Hy được Ady lái xe đến đón và tẩu thoát thành công.
"Giỏi"
Ady giơ ngón tay cái lên khen ngợi Lục Tiểu Hy.
"Em mà, kỹ thuật diễn xuất của em có thể so với Andrew và Enly đúng chứ"
Lục Tiểu Hy quẹt mũi kiêu ngạo nói.
"Em trở về quan sát, bọn anh sẽ cùng nhau chia ra hành động"
Ady cười cười nói.
Sau khi nhận tin Lục Tiểu Hy trở về, tất cả đều ở tư thế chuẩn bị xuất phát.
"Đi thôi"
Vương Đình Hi nghiêng đầu nhìn Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng nghiêm túc gật đầu một cái.
"Cái đó, mọi người cẩn thận chút.
Khi nào có tin hiệu của em thì hãy ra tay"
Lục Tiểu Hy ngồi trước màn hình cất giọng.
"Vương Đình Hi và Ann, có người tiến tới chổ hai người"
Đôi mài Lục Tiểu Hy vô thức cau chặt.
Vương Đình Hi nhanh chóng tiến ra tấn công bất ngờ những tên đó.
"Được rồi.
Hành động đi"
Lục Tiểu Hy lập tức thở phào.
Dựa theo sự chỉ dẫn của Lục Tiểu Hy.
Cả đám rất nhanh đã hạ gục nhưng tên đàn em canh chừng bên ngoài.
Bên phía Hạ Lăng nghe động tĩnh liền tiến ra.
Một đám đông vây quanh Andrew và Enly.
"Anh qua giúp bọn họ"
Thẩm Lạc Ngưng chỉ tay về phía Andrew và Enly đang bị bao vây.
"Yên tâm, em đến chổ An An"
Thẩm Lạc Ngưng nói xong liền nhanh chóng chạy đi mất.
Vương Đình Hi cũng cầm súng đến giúp bên kia.
Thẩm Lạc Ngưng bên kia nâng súng bắn từng phát, mỗi phát liền hạ gục một người.
Hạ Lăng bỗng nhiên xuất hiện cầm súng chỉa về phía Thẩm Lạc Ngưng.
"Một mình tiến vào đây? Gan cô to nhỉ?"
Thẩm Lạc Ngưng quay người lại nhìn Hạ Lăng.
Hạ Lăng từng bước tiến về phía Thẩm Lạc Ngưng, súng của hắn vẫn đang chỉa vào cô.
"Ha? Mày là con chó dưới chân Trần Kim Uyên sao?"
Thẩm Lạc Ngưng cất giọng khiêu khích.
"Câm miệng.
Sắp chết tới nơi mà còn mạnh miệng à?"
Hạ Lăng ghét nhất là bị người khác nói mình dưới tay Trần Kim Uyên.
Bỗng nhiên, có tiếng xe khởi động, Thẩm Lạc Ngưng bị mất tập trung nhìn về phía đó.
Hạ Lăng bóp còi súng viên đạn nhanh chóng bay về phía Thẩm Lạc Ngưng.
*Bằng*
*Bằng*
Hai tiếng súng đồng thời vang lên.
Hạ Lăng trợn trắng mắt ngã xuống đất, chết ngay tại chồ.
Thẩm Lạc Ngưng được Ady nhào tới ôm cô, cả hai ngã sang một bên.
Tiếng súng thứ nhất là của Hạ Lăng.
Tiếng thứ hai là của Vương Đình Hi.
"Mau, An An bị đem đi rồi"
Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng đứng dậy, chạy da ngoài lấy xe.
Tất cả cùng ngồi xe đuổi theo chiếc xe phía trước.
"Trên xe đằng trước có khoảng 4 người"
Thẩm Lạc Ngưng căng thẳng nói.
Vương Đình Hi vẫn cau chặt mài, tập trung lái xe.
Chiếc xe phía trước bỗng có người nhoài nửa người ra, cầm súng bắn về phía họ.
Vương Đình Hi đánh lái né đạn.
"Cẩn thận"
Thẩm Lạc Ngưng cũng cầm súng nả đạn ra xe phía trước.
Vì An An còn trong xe bọn họ nên cô không thể đánh liều mà phá hỏng lốp xe của chúng.
Một tên lúc nảy chưa kịp thu người vào trong xe liền ăn liên hoàn đoạn của Thẩm Lạc Ngưng.
"Một tên đã được xử lý"
Thẩm Lạc Ngưng nhíu chặt mài, quan sát chiếc xe phía trước.
"Bọn chúng lái xe hướng lên bìa rừng"
Vương Đình Hi bỗng nhiên cất giọng.
Ba chiếc xe vẫn nối đuôi nhau chạy thật nhanh đến bìa rừng.
"Thẩm Lạc Ngưng, mày còn định đuổi theo tới bao giờ?"
Trần Kim Uyên từ chiếc xe phía trước bỗng nhiên hét lớn lên.
"Năm xưa, ba của mình giết đi người tao yêu thương nhất.
Bây giờ tao sẽ trả lại i như cách mà hắn ta từng làm với mày"
Trần Kim Uyên cười lớn.
Quả thật như Thẩm Lạc Ngưng đã từng đoán, không sai sót chút nào.
Bóng dáng An An rất nhanh đã xuất hiện ở cửa xe.
Thằng bé mở to đôi mắt nhìn về phía ba mẹ mình, cậu nhóc cắn thật chặt môi mình để cố gắng không khóc.
Daddy của nhóc đã dặn, có chuyện gì cũng không được khóc.
Giờ phút này bỗng nhiên An An nghe lời đến lạ thường.
Vương Đình Hi nhìn thấy con trai mình thì tay cầm vô lăng vô thức nắm chặt.
Mắt anh có chút cay cay.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn An An rưng rưng nước mắt, cậu nhóc hướng về ba mẹ mình cười một cái.
Tim cô như đập loạn nhịp...đau quá.
"Mày cười cái gì?"
Trần Kim Uyên tát một cái thật mạnh vào mặt An An khiến cậu bé đau đến lệch mặt sang một bên.
Vương Đình Hi nhìn thấy một màn này thì nghiếng răng thật chặt.
Người đàn bà này...nhất định phải chết.
Trần Kim Uyên bỗng nhiên mở cửa xe ra nắm lấy đầu An An dí xuống mặt đường.
Cậu nhóc sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Vương Đình Hi tăng tốc xe đến chạy song song với xe Trần Kim Uyên.
Thẩm Lạc Ngưng phối hợp nâng súng chỉa về phía người đàn ông còn lại trong xe nổ súng.
Hiện tại trong xe chỉ còn một người đàn ông lái xe và Trần Kim Uyên.
Nhìn tình hình trước mắt, bà ta có chút hoảng rồi.
"Lái nhanh lên"
Bà ta đi đến quyết định ngu xuẩn cuối cùng.
Nhận ra sắp có điềm không may, Vương Đình Hi quay sang nhìn Thẩm Lạc Ngưng một cái.
"Em lái xe"
Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng nhoài người qua phụ trách lái xe.
"Nhanh hơn chút"
Vương Đình Hi ra lệnh.
Vừa dứt lời, An An trong xe bị Trần Kim Uyên thẳng tay quăng xuống đường.
Vương Đình Hi nhảy ra khỏi xe đón lấy cậu bé ôm vào lòng, vì không khống chế được lực nên anh liền dùng cơ thể của mình bảo hộ cậu bé, ôm An An lăn vài vòng trên mặt đất.
Anh ôm An An vào lòng như mới đoạt lại được một món đồ quý báu vừa mới mất đi.
"Daddy..."Giọng nói non nớt của An An rơi vào bên tai Vương Đình Hi.
Đường rừng nhiều sỏi đá và cành cây đâm vào người Vương Đình Hi khiến anh đau đến cau mài.
Xe của Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng đánh lái né đi hai cha con.
"Đình Hi"
Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng nhảy khỏi xe xuống đỡ lấy Vương Đình Hi.
"Không sao.
Mau lên xe"
Vương Đình Hi không còn thấy đau ở tay phải nữa, anh biết chắc nó phế rồi.
Dùng tay trái ôm lấy An An bế lên xe.
Thẩm Lạc Ngưng một tay đỡ Vương Đình Hi dìu anh ngồi vào xe.
"Daddy...."
An An rơi nước mắt nhìn ba mình.
Vừa nảy ba cậu dùng thân thể để bảo hộ cậu bé bình an.
"Khóc gì chứ?"
Vương Đình Hi dùng ray trái vò thật mạnh đầu của An An cười nói.
"Ann, bà ta muốn đốt rừng.
Mau lái xe đến chổ khác"
Enly nhận ra có điều không đúng, mùi dầu lửa sộc thẳng lên não cô..