Kiều Dĩnh nhanh chóng cởi đồ chui tọt vào bồn tắm ngâm mình trong đó rồi suy nghĩ về nhân sinh.
Mạt Mạt nhà cô vừa học giỏi, xinh đẹp, gia thế cũng tốt như vậy. Những người trong trường chắc là điên mất rồi mới bảo cô mặt dày mặt dạn bám lấy Hạ Thương.
Điên mất thôi, hôm nay cãi nhau với ba mẹ xong, Kiều Dĩnh lại được mở mang tầm mắt một lần nữa.
Mười lăm phút sau Kiều Dĩnh mới chịu chui ra khỏi phòng tắm. Vương Doãn Mạt đang ngồi đợi cô trên giường.
"Xuống lầu ăn thôi. Mẹ mình có kêu dì Trần làm vài món cho cậu"
Vương Doãn Mạt thấy cô ra thì đưa mắt nhìn một cái sau đó thấp giọng nói.
...
Sau khi ăn xong, Kiều Dĩnh ngoan ngoãn trở về phòng, không làm phiền đến Vương Doãn Mạt nữa.
Tối hôm đó, Kiều Dĩnh đã ngủ một giấc thật ngon.
"Mau về nhà, con đi như vậy đã đủ chưa?"
Sáng hôm sau, ba Kiều Dĩnh gọi đến giọng điệu đã không còn tức giận như hôm qua, bảo cô nhanh chóng trở về nhà.
"Con về liền"
Kiều Dĩnh thấy cũng nên rời khỏi Đại Viên, không thể cứ làm phiền người khác như vậy, lại còn đặc biệt là Vương Doãn Mạt.
"Mạt Mạt, ba mình gọi trở về rồi. Cảm ơn cậu đã cho mình tá túc lại đêm qua nhé"
Kiều Dĩnh mỉm cười nhìn Vương Doãn Mạt.
"Mình đưa cậu đi"
Vương Doãn Mạt nghe vậy thì khẽ đáp.
Kiều Dĩnh định từ chối nhưng nhìn Vương Doãn Mạt cho dù cô có từ chối thì cô bạn này vẫn sẽ làm theo ý mình.
"Bác gái, cảm ơn bác ạ. Cháu xin phép về trước"
Kiều Dĩnh khom người chào tạm biệt Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng gật đầu cười chào tạm biệt.
Kiều Dĩnh lại lần nữa được ngồi chiếc Mercedes hạng sang của Vương Doãn Mạt.
"Mạt Mạt, cậu nhìn xem, kia phải Trịnh Thiên Kim không?"
Kiều Dĩnh đưa mắt quan sát khung cảnh đang di chuyển bên ngoài bỗng dưng thấy một gương mặt không thể quen thuộc hơn.
Vương Doãn Mạt nghe vậy thì đưa mắt qua nhìn một cái, một tay vẫn đặt trên vô lăng.
Quả thực là Trịnh Thiên Kim, cô ta đang ngồi cùng xe với một người đàn ông có tuổi.
"Là cha của cô ta sao? Nhìn chả giống tẹo nào"
Kiều Dĩnh quan sát người đàn ông có tuổi bên cnahj cô ta rồi nhỏ giọng đánh giá.
"Mặc kệ thôi"
Đèn xanh hiện lên, Vương Doãn Mạt đạp ga tăng tốc rời đi nhanh chóng.
Theo địa chỉ Kiều Dĩnh đưa, Vương Doãn Mạt một mạch lái thẳng đến địa chỉ ấy.
"Mạt Mạt, cậu có muốn vào nhà chơi chốc lát không?"
Kiều Dĩnh nhìn sang Vương Doãn Mạt hỏi ý.
"Để lần sau nhé"
Vương Doãn Mạt nhìn đồng hồ rồi đáp.
"Tiểu Dĩnh, con về rồi sao? Đêm qua mẹ lo lắng muốn chết"
Tối qua là cô cùng ba mình nháo một trận, mẹ cô một bên khuyên nhủ nhưng bất thành, lúc cô rời đi bà đã đau lòng khóc một trận.
"Mẹ, con về rồi. Đây là Vương Doãn Mạt, bạn cùng phòng của con. Đêm qua là con ở nhờ nhà của cậu ấy"
Kiều Dĩnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay mẹ mình rồi hướng về phía Vương Doãn Mạt giới thiệu đôi chút.
"Cháu chào bác"
Vương Doãn Mạt lễ phép chào hỏi đúng mực.
"Chào cháu, mau vào nhà ngồi chơi"
Bà Kiều thân thiện muốn mời Vương Doãn Mạt vào nhà mình làm khách.
"Để lần sau ạ. Hôm nay cháu có việc bận một chút"
Vương Doãn Mạt mím môi trả lời. Cô còn có việc phải quay về.
"Vậy thì tiếc quá. Lần sau nhớ đến nhé. Chuyện của Tiểu Dĩnh đã phiền cháu rồi. Rất cảm ơn cháu ngày hôm qua đã cho nó tá túc"
Bà Kiều cũng thuộc phu nhân quyền quý nên nói chuyện rất đúng mực và tinh tế.
"Không có gì ạ, Cháu xin phép"
Vương Doãn Mạt mỉm cười.
"Tạm biệt Mạt Mạt. Năm mới vui vẻ"
Kiều Dĩnh vẫy vẫy tay, kèm theo đó là lời chúc mừng rất có thành ý.
Sau khi Vương Doãn Mạt lái xe rời đi, bà Kiều nhìn sang Kiều Dĩnh lườm cô một cái.
"Nào, mẫu hậu, con đã biết lỗi rồi mà"
Kiều Dĩnh ôm ôm tay mẹ mình làm nũng.
"Doãn Mạt bạn có có gia thế như thế nào?"
Nhìn chiếc xe mà Vương Doãn Mạt lái, bà Kiều có chút tò mò về gia thế của cô.
"Mau vào nhà, con kể cho mẹ nghe. Đừng có giật mình nhé"
Kiều Dĩnh kéo tay mẹ mình vào nhà, cô phải khoe khoang thật nhiều về Mạt Mạt nhà mình cho mẹ nghe.
Vương Doãn Mạt không về nhà ngay mà lái xe đến một tiệm bánh trôi gần đó.
Cô đến mua vài phần bánh trôi Tứ Vị mang về Đại Viên.
Vừa vào cửa liền thấy Thẩm Lạc Ngưng đang tỉa lại luống hoa của Thẩm Lão Gia để lại.
Thẩm Lão Gia đã mất được một năm, ổng hưởng thọ được 94 tuổi. Năm đó, Thẩm Lạc Ngưng đã cố gắng chống đỡ để hoàn tất hậu sự cho ông nội mình.
Ngày chôn cất, Thẩm Lạc Ngưng không nhịn được mà quỳ xuống, gục đầu vào bia mộ khóc thật lớn, trút hết gánh nặng của mình xuống.
Cuối cùng thì Thẩm Lão Gia cũng đã được đoàn tụ với Thẩm Lão Phu Nhân sau nhiều năm xa cách.
"Mẹ"
Nhìn bóng lưng mảnh mai của mẹ mình, Vương Doãn Mạt thấy đáy lòng có chút chua xót.
Nghe được tiếng gọi, Thẩm Lạc Ngưng nhanh chóng quay đầu lại nhìn cô.
"Mình vào trong thôi ạ. Con có mang đồ về cho mẹ đây"
Vương Doãn Mạt mỉm cười, cô lắc lắc túi bánh trôi Tứ Vị trong tay hướng về phía Thẩm Lạc Ngưng.