“Có lẽ đêm nay sẽ xảy ra chuyện, chúng ta nên đưa mẹ anh về nước trước. Em sẽ liên lạc về Hải Thành báo với mẹ em một tiếng”.
Vương Doãn Mạt xoa xoa mi tâm rồi cất lời.
“Được”.
Hạ Thương gật đầu đáp. Hiện tại chỉ cần đưa mẹ anh về là mọi thứ có lẽ sẽ ổn thoả.
“A Thương của mẹ, con không sao chứ?”
Bà Hạ vuốt ve mặt Hạ Thương run rẩy hỏi.
“Có áo chống đạn, con không sao, mẹ yên tâm nhé”.
Hạ Thương mỉm cười, cởi cúc áo ra, bên trong xuất hiện áo chống đạn.
Bà Hạ lúc tỉnh lúc mê gật đầu.
“Mẹ à, sắp tới con sẽ đưa mẹ về Hải Thành, sau đó con sẽ đến ngay. Mẹ ngoan ngoãn trở về đó nhé”.
Hạ Thương nhân lúc bà Hạ còn ý thức liền dặn dò.
Bà Hạ chớp chớp mặt gật đầu.
…
Sau khi về tới biệt thự, Vương Doãn Mạt gọi báo cho Thẩm Lạc Ngưng một tiếng. Sẵn tiện kể lại toàn bộ sự việc cho bà hay.
Thẩm Lạc Ngưng bảo cô cẩn thận, mọi việc bên đây cứ yên tâm để bà sắp xếp.
Vương Doãn Mạt gật đầu, cô rất yên tâm về mẹ
Tối hôm đó, Hạ Thương và Vương Doãn Mạt lái xe đưa bà Hạ ra sân bay.
Mọi chuyện có lẽ sẽ nằm trong tầm kiểm soát nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đến sân bay, bà Hạ như bị kích động liền mở cửa xe chạy loạn ra ngoài.
Vương Doãn Mạt và Hạ Thương nhanh chóng xuống xe đuổi theo nhưng người của Hạ Chính đã khống chế đưa bà đi.
“Con m* nó”.
Hạ Thương đá vào bánh xe sau rồi chửi thề một câu.
“Đuổi theo”.
Vương Doãn Mạt cau mày nói lớn.
“Người của chúng ta đâu?”
Vương Doãn Mạt nghiêng đầu sang hỏi Hạ Thương.
“Đều ở đây rồi. Vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát”.
Hạ Thương nhanh chóng trả lời.
“Ông ta đang muốn đi đâu vậy?”
Vương Doãn Mạt nhìn hướng xe của Hạ Chính phía trước, không đoán được ông ta muốn đi đâu.
“Đang trên đường tới sân bay khác. Ông ta muốn bay đến Bỉ, nơi đó là địa bàn hoạt động của ông ta.”
Hạ Thương thản nhiên đáp. Nói rồi anh tăng tốc đuổi theo.
“Ông ta biết người của chúng ta bao vây nên không thể rời đi được, chỉ có thể bắt mẹ làm con tin, đó là cách duy nhất để ông ta thoát thân”.
…
“Hạ Thương à Hạ Thương. Con trai ngoan của ta”.
Khi Hạ Thương đến, Hạ Chính đã đem bà Hạ giấu đi. Chỉ còn ông ta đứng giữa hàng chục tên vệ sĩ đợi anh đến.
“Ông hết thuốc chữa rồi”.
Hạ Thương cau mày nhìn Hạ Chính.
“Đến giờ mà vẫn còn cứng miệng như vậy sao?”
Hạ Chính cười lớn nhìn về phía Hạ Thương nói.
Sau lưng có tiếng xe, Hạ Thương đánh mắt về hướng đó nhìn rồi rời mắt đi.
Trên xe bước xuống có Viên Thượng, Ôn Thời và Chương Diễn đều đến để hỗ trợ Hạ Thương.
“Bọn mày tới để nộp mang sao? Muốn chôn cùng ngày à?”
Hạ Chính nhìn về phía ba người đàn ông rồi mở miệng.
“Nói nhiều, đánh đi”
Anh ba- Chương Diễn khơi mào chiến tranh, người của Hạ Chính nhanh chóng ập vào. Bên phía Hạ Thương cũng không kém.
Tất cả nháo nhào thành một đám lộn xộn.
Vương Doãn Mạt nhân thời cơ đó lẻn đi về phía máy bay tìm tung tích bà Hạ.
Hạ Chính ham hưởng kịch vui trước mắt nên tạo cơ hội cho Vương Doãn Mạt nhanh chóng lẻn vào.
Cô đảo mắt xung quanh thấy nơi đâu cũng có vệ sĩ canh gác. Dùng súng giảm thanh hạ gục từng tên rồi hướng về phía căn phòng duy nhất đi đến.
Cánh cửa phòng bật ra, Vương Doãn Mạt tiến vào liền thấy bà Hạ bị trói trên giường, dường như bà đã ngất đi.
Vương Doãn Mạt nhanh chóng tiến lên cởi trói cho bà Hạ.
Bỗng nhiên phía sau có vật sự đó chạm vào đầu cô.
Vương Doãn Mạt khưng lại.
Là súng.
“Đi”.
Đối phương khống chế Vương Doãn Mạt đem cô rời khỏi máy bay.
“Ha…Khiết Băng, chị phản bội tôi”.
Vương Doãn Mạt cười bất lực, chưa bao giờ cô bất lực đến mức này. Người chị mà cô luôn tin tưởng lại đâm sau lưng cô một nhát.
Thì ra đây là lý do khiến kế hoạch đưa bà Hạ rời đi trong đêm thất bại. Cô nuôi sói trong nhà rồi.
“Im miệng”.
Khiết Băng áp chế đưa Vương Doãn Mạt xuống máy bay, giao cho Hạ Chính.
“Ồ ồ, A Thương, xem ba có món quà nào cho con này”.
Hạ Chính thấy Vương Doãn Mạt đang bị Khiết Băng kề dao vào cổ bước xuống thì nói lớn về phía Hạ Thương.
Hạ Thương và đám người Chương Diễn khựng lại.
Ánh mắt Hạ Thương trở nên lạnh lẽo hơn khi nhìn thấy Vương Doãn Mạt bị kề dao vào cổ.
Nhưng khi mắt đối mắt với cô, Hạ Thương lại nhìn ra sự bất lực trước giờ chưa từng thấy ở cô.
“Nhìn xem trò vui này.”
Hạ Chính hét lớn về phía Hạ Thương.
“Khứa vào cổ cô ta”.
Hạ Chính quay sang ra lệnh cho Khiết Băng.
Khiết Băng nhanh chóng làm theo mệnh lệnh. Cắt mạnh một đường vào cổ Vương Doãn Mạt.
Máu đỏ nhanh chóng lan ra, Vương Doãn Mạt mặt vẫn không biến sắc.
Hạ Thương nhìn thấy máu ở cổ Vương Doãn Mạt thì hai mắt đỏ lên, anh nghiến răng, cuộn tay chặt thành nắm đấm.
“Khiết Băng, em đang mang thai”.
Vương Doãn Mạt bỗng nhiên nhỏ giọng, chỉ đủ để Khiết Băng nghe thấy.
Quả nhiên khi cô ta nghe thấy thì khựng lại, Vương Doãn Mạt nhân cơ hội bẻ ngược cổ tay Khiết Băng lại khống chế cô ta.
“Vương Doãn Mạt, người tôi muốn giết không phải cô mà là hắn ta”.
Khiết Băng hét lên, nhìn về phía Hạ Thương.
“Chính hắn ta đã hại chết mẹ tôi.”
Khiết Băng nghiến răng nhìn về phía Hạ Thương.
“Đừng nghe lời cô ta, đánh”
Anh ba Chương Diễn lại lần nữa làm cuộc ẩu đả của hai bên diễn ra.
Khiết Băng đã bị Vương Doãn Mạt áp chế.
Đám Hạ Thương đang vật lộn với đám sát thủ của Hạ Chính.
Còn Hạ Chính định nhân cơ hội đó rời đi nhưng lại bị một chiếc máy bay khác đến làm phân tâm. Ông ngước lên nhìn vào chiếc máy bay đang tiến tới ấy rồi tự dưng mỉm cười.
Có lẽ ông ta đã nghĩ đây là lực lượng từ nước Bỉ qua cứu trợ mình nhưng không.
Khi máy bay chuẩn bị đáp xuống, một bóng người xuất hiện ở cửa máy bay kèm theo đó là hai tiếng đạn liên tục vang lên.
Một viên cắm vào chân trái, viên còn lại cắm vào ngực trái của Hạ Chính khiến nụ cười trên môi ông ta vụt tắt, cơn đau khiến ông ta ngã gục xuống đất.