Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Chương 82: 82




"Ôi trời, con nói thật sao?" Vương Lão Gia mừng như điên.

Ông nhận lấy giấy kiểm tra trên tay Thẩm Lạc Ngưng nhìn nhìn.

"Quá tốt rồi, quá tốt rồi" Vương Từ Lan cũng vô cùng vui vẻ, trong mắt bà tràn đầy niềm vui.

"Nào đi từ từ, cẩn thận chút" Vương Lão Gia đỡ tay Thẩm Lạc Ngưng xuống lầu.

"Ông nội, hiện tại bụng cháu vẫn còn chưa có, sẽ không ảnh hưởng gì đâu ạ" Thẩm Lạc Ngưng có chút dở khóc dở cười trước hành động của Vương Lão Gia.

Vương Từ Lan thấy ba mình như vậy thì vô cùng buồn cười, tuy vậy tay bà vẫn giữ lấy tay Thẩm Lạc Ngưng.

Cả ba cùng nhanh chóng trở về Cầm Viên.

"Nào, bé Năm, cháu mau hầm một chút canh bổ dưỡng cho Tiểu Ngưng" Vương Lão Gia về tới nhà liền cất giọng.

Thẩm Lạc Ngưng về đến nhà thì vô cùng uể oải, cô vác thân mình lên phòng nghĩ ngơi.

Một lát sau, Vương Lão Gia gọi điện báo cho nhà họ Thẩm hay tin.


Rất nhanh Thẩm Lão Gia cùng Sở Vân Dung đã có mặt tại Cầm Viên.

"Mau, cháu nội tôi đâu? Tiểu Ngưng đâu?" Thẩm Lão Gia vào tới cửa liền cất giọng hỏi, ông vừa đi vừa nhìn xung quanh kím bóng dáng Thẩm Lạc Ngưng.1
Sở Vân Dung thì vẫn giữ được bình tĩnh ngoài mặt nhưng trong lòng bà vui như mở hội.

Không ai biết được lúc Vương Lão Gia gọi đến báo tin con gái bà mang thai, bà đã vui đến dường nào, bao nhiêu mong đợi cùng hạnh phúc từ đó vỡ oà.

Nghe tin xong bà vui đến chảy nước mắt.

"Con bé ngủ rồi" Vương Lão Gia cười nói.

"Chuyện đó, Tiểu Ngưng có thai thật sao? Tôi được làm ông cố nội rồi sao?" Thẩm Lão Gia cười lớn, có chút không tin được.

"Ông là ông cố ngoại, tôi mới là ông cố nội nhá" Vương Lão Gia nhanh chóng chỉnh lại lời nói của Thẩm Lão Gia.

"Nhưng thằng bé vẫn là con cháu nhà họ Thẩm chúng tôi, vẫn mang dòng máu của nhà họ Thẩm chúng tôi" Thẩm Lão Gia không chịu yếu thế liền cự cãi.

"Sao lại là thằng bé? Nếu lỡ là cháu gái thì ông không chịu sao?" Vương Lão Gia bắt bẻ lời nói của Thẩm Lão Gia.

"Được rồi, được rồi.

Đừng ồn ào nữa.

Cháu mời ông Thẩm ăn trái cây" Vương Từ Lan từ trong bếp đi ra, không nhịn được liền ngắt lời hai ông cụ.

"Tôi lên phòng xem con bé một chút" Sở Vân Dung nhìn Vương Từ Lan gật đầu một cái.

Đứng trước cửa phòng của Thẩm Lạc Ngưng, Sở Vân Dung nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, tiến vào trong sau đó đóng cửa lại, một chút âm thanh cũng không phát ra.

Sở Vân Dung ngồi xuống nhìn ngắm dáng vẻ ngủ say sưa của đứa con gái của mình.

Bỗng nhiên trong lòng bà có một cảm xúc khó tả.


Đến tận bây giờ bà mới nhận ra, Thẩm Lạc Ngưng vô cùng giống bà thời còn trẻ....!
Nhìn một hồi lâu, bà nhận ra điều hoà trong phòng dường như không đủ mát khiến cho trên trán Thẩm Lạc Ngưng xuất hiện vài vệt mồ hôi.

Sở Vân Dung vươn tay định chỉnh lại máy điều hoà nhưng lại sợ cô lạnh.

Liếc nhìn xung quanh bà thấy có một cái quạt tay nên liền chộp lấy ngồi quạt cho Thẩm Lạc Ngưng.

Nửa tiếng sau, bà vẫn duy trì tư thế đó, tay vẫn cầm quạt nhỏ quạt nhẹ cho Thẩm Lạc Ngưng.

Dường như đã ngủ đủ lâu nên Thẩm Lạc Ngưng đột nhiên tỉnh giấc.

Mở mắt ra thấy được Sở Vân Dung nên Thẩm Lạc Ngưng vô cùng ngạc nhiên.

"Mẹ? Mẹ đến đây khi nào ạ?" Thẩm Lạc Ngưng cười hỏi.

"Mẹ vừa đến, con thấy trong người có mệt mõi không?" Sở Vân Dung thấy con gái tỉnh liền dừng quạt, nghiêng đầu hỏi.

"Con không sao ạ" Thẩm Lạc Ngưng đánh mắt sang nhìn cây quạt nhỏ mới vừa được Sở Vân Dung đặt xuống.

"Con đói rồi nhỉ? Xuống lầu dùng cơm thôi" Sở Vân Dung kéo Thẩm Lạc Ngưng dậy, hai mẹ con cùng xuống lầu dùng cơm.

Vừa xuống lầu liền gặp được Vương Từ Lan.


"Hai mẹ con xuống rồi đấy à?"
"Cô, ông nội đâu?" Thẩm Lạc Ngưng nhẹ giọng hỏi.

"Ở đây ở đây, vào ăn cơm thôi" Vương Lão Gia vẫy tay với Thẩm Lạc Ngưng.

"Để mẹ xuống bếp phụ chị Năm" Sở Vân Dung nhìn Thẩm Lạc Ngưng nói.

"Vâng"
Đợi Sở Vân Dung đi khỏi.

Thẩm Lạc Ngưng ngẩng đầu nhìn Vương Từ Lan hỏi.

"Cô, mẹ và ông cháu đến khi nào vậy?"
"Chắc cũng khoảng một hai tiếng, mẹ cháu đến liền tọt thẳng vào phòng cháu đến bây giờ mới chịu ra" Vương Từ Lan cong môi nói.

Thẩm Lạc Ngưng khẽ chớp mắt.

Tức là, khi bà đến liền vào phòng cô, đồng nghĩa với việc bà đã quạt cho cô ngủ suốt gần một tiếng đồng hồ..