Ngắm Bắn Trúng Tim Anh

Chương 13: Cảm ơn đã quan tâm



Đêm khuya, Lâm Trạm đưa Nhiễm Nhị về chỗ cô ở, sau khi trở về từ "Thành Quang", hai người không nói gì với nhau suốt dọc đường, trong lòng mỗi người đều ôm theo một tâm trạng hết sức vi diệu.

Vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm thăm thẳm, bí ẩn hệt như người đang đi bên cạnh cô lúc này.

Nhiễm Nhị cúi đầu, bóng anh dưới ánh đèn đường trở nên dài hơn, thẳng tắp mà trơ trọi, thế nhưng trông lại có vẻ...cô độc.

"Ờ...đến nhà tôi rồi." Nhiễm Nhị ôm cây đàn Cello nhìn anh.

"Ừ."Lâm Trạm gật đầu, hỏi cô: "Bạn cùng phòng của cô là cô gái ban nãy chúng ta gặp ở quán bar sao?"

"Đúng vậy, cô ấy là bạn thân nhất của tôi, tên là Kiều Nghiên Phi." Nhiễm Nhị nói xong lại nhớ đến đủ loại hành vi của Kiều Nghiên Phi ở quán bar khi nãy, sợ Lâm Trạm hiểu lầm nên vội giải thích: "Cô ấy bình thường hay thích nói đùa nhưng thực ra con người cô ấy rất tốt, tôi và cô ấy là bạn học cấp ba, quen biết nhiều năm rồi, cô vậy vẫn thường quan tâm chăm sóc cho tôi."

"Vậy thì tốt, không còn sớm nữa, cô về nghỉ ngơi đi."

Anh khẽ cong miệng, dưới ánh trăng, đôi mắt anh trong sáng vô cùng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, phảng phất mang lại cảm giác như một chàng thiếu niên, điều này khiến Nhiễm Nhị khó lòng tưởng tượng được, lúc nãy ở quán bar anh được một người trông phải đến ba mươi tuổi, có vẻ đã lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội khom lưng cúi đầu gọi là "Anh Trạm".

Nhiễm Nhị nhẩm tính trong lòng, số lần cô và Lâm Trạm chính thức gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng anh lại hết lần này đến lần khác thay đổi thân phận.

Khi thì là cảnh sát đặc nhiệm lái xe thể thao có tiếng, khi thì là cảnh sát nhân dân ngoan ngoãn theo sau tiền bối lớn tuổi nghiêm túc ghi chép, lần này thì lại là...

Nhiễm Nhị ngập ngừng muốn hỏi, kết quả trong bầu không khí tĩnh lặng cô lại nghe thấy tiếng "ục ục" phát ra rất rõ ràng.

"Hử?" Nhiễm Nhị bất giác nhướng mày, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.

Sắc mặt Lâm Trạm rất kỳ lạ, anh đưa tay lên che miệng, khẽ ho một tiếng để che đậy đi sự ngượng ngùng.

Không ngờ dạ dày anh như đang kháng nghị, lại kêu thêm mấy tiếng ục ục nữa, Lâm Trạm không còn tâm trạng nào mà ở lại lâu thêm nữa, anh gãi đầu, cúi mặt quay người rời đi.

Bộ dạng luống cuống y như một con mèo cao quý bị làm cho giật mình vậy,



"Lâm Trạm." Nhiễm Nhị gọi, hai ba bước đã đuổi tới trước mặt anh, cô dùng ánh mắt quan tâm nhìn xuống bụng anh rồi hỏi: "Anh đói bụng hả?"

Anh mím môi không nói một lời nhưng mặt thì đã ửng đỏ.

"Có phải anh chưa ăn bữa tối không?" Nhiễm Nhị bỗng nhớ lại, lúc cô hẹn gặp anh thì anh đang tăng ca, chẳng lẽ anh tăng ca xong chưa ăn cơm đã vội vàng chạy đến gặp cô sao?

"Anh chưa ăn tối sao không nói sớm chứ, còn uống cà phê với tôi nữa, anh có biết để bụng đói mà uống cà phê không tốt cho dạ dày chút nào không, hơn nữa..." Hơn nữa còn bị cô kéo theo bận rộn suốt cả buổi tối, cô vừa hối hận vừa tự trách: "Tại tôi cả, bây giờ quanh đây cũng chẳng có quán ăn nào còn mở cửa để đi nữa, làm sao đây."

Lâm Trạm nghe xong, ánh mắt không khỏi lộ ra ý cười, không ngờ vẫn có người chịu càm ràm với anh nhiều lời như thế, hơn nữa người này còn chẳng phải là người quen.

"Anh còn cười nữa?" Nhiễm Nhị quở trách, trong đôi mắt hoa đào với con ngươi màu nâu sáng long lanh của cô tràn ngập sự lo lắng.

Nghĩ lại thì một cô gái mới quen được mấy ngày sao lại đi lo lắng cho anh chứ? Lâm Trạm bỗng cúi đầu, có chút suy tư.

Nhanh như một cơn gió, Lâm Trạm sáp lại ghé sát vào mặt cô, khoảnh khắc môi sắp sửa chạm vào nhau, dưới ánh nhìn thâm sâu của anh, cô căng thẳng đến nỗi nhắm chặt mắt lại, hô hấp cũng ngưng trệ.

Anh ấy định làm gì vậy? Nhiễm Nhị hoang mang, muốn hôn cô sao? Cho dù anh có là nam thần đi chăng nữa nhưng bọn họ cũng mới chỉ gặp nhau có mấy lần thôi mà.

Cô bất giác lùi về sau, chân mềm nhũn đến nỗi đứng không vững, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa thì ngã ngửa, may sao một bàn tay to lớn ấm áp đã đỡ lấy eo cô.

Lúc mở mắt ra, cô cách mắt anh chỉ còn một xăng ti mét, cảm giác nơi chóp mũi chỉ toàn là hơi thở ấm áp dễ chịu của anh.

"Cô có muốn mời tôi lên nhà ngồi một lát?" Giọng nói trầm thấp vang lên sát bên tai cô.

"Hả?" Nhịp tim của Nhiễm Nhị lại đập nhanh hơn, bây giờ, một giờ sáng...giờ này mà mời một người đàn ông vào nhà, có phải là dễ dãi quá không...

Cô chột dạ cụp mắt xuống, rồi lại lén nhìn đôi bờ môi gợi cảm của anh, không nói gì cả.

Lâm Trạm hiểu ra, anh đỡ cô đứng vững, lại quay về với vẻ lạnh lùng thường ngày, đứng thẳng đối diện với cô: "Nếu vậy thì cô nhanh về nghỉ ngơi đi, tôi không đói."

Từ trong nụ cười của anh, Nhiễm Nhị đọc được một cảm xúc - Nguy hiểm, chớ lại gần.



Cô lúng túng đứng đó, bỗng trong lòng chợt nảy ra một ý: “Anh chờ tôi một lát!” Cô chạy về phía cổng tòa nhà, vừa chạy vừa quay đầu lại dặn: “Lâm Trạm, anh chờ tôi một lát nhé, tôi sẽ quay lại ngay!

Lâm Trạm nhìn bóng dáng cô biến mất trong tòa nhà, cuối cùng nở một nụ cười đầy sức sống.

Mười phút sau, Nhiễm Nhị thở dốc chạy về, hai má có chút ửng hồng, cầm một túi đồ nhét vào trong tay Lâm Trạm.

Cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười để lộ ra cặp răng khểnh, có chút ngượng ngùng nói: "Hôm nay thật sự là muộn quá rồi, không tiện mời anh vào nhà, tôi lên nhà lấy cho anh ít đồ ăn, anh cầm về ăn tạm rồi hẵng ngủ nhé, nếu không ban đêm sẽ dễ gặp ác mộng đấy."

Gặp ác mộng? Lâm Trạm buồn cười, đây là lý do gì kỳ lạ gì vậy?

Nhiễm Nhị không nhận ra lý do của mình rất kỳ lạ, cô chỉ sợ Lâm Trạm không nghe lời, thấy Lâm Trạm có vẻ không bằng lòng cho lắm, cô chỉ vào thứ trong tay anh nhấn mạnh: "Anh phải ăn đấy nhé, anh làm việc vất vả như thế phải chăm sóc bản thân mình cho tốt."

“Được.” Lâm Trạm ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng bất chợt cảm thấy ấm áp.

Nhiễm Nhị chân thành nói: "Còn nữa, cám ơn anh vì chuyện ngày hôm nay."

"Không có gì đâu."

"Phải cảm ơn chứ, anh nói đúng, tôi thật sự nên mời anh về nhà chơi, đây là vấn đề lễ nghĩa.” Đôi mắt cô trong veo không một chút tạp niệm, “Ngày mai sau khi tan làm tôi sẽ mời anh ăn tối, tôi nấu cơm ngon cực kỳ, anh nhất định phải tới đấy nhé! "

Lâm Trạm khẽ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ buông ra một chữ được.

Nhiễm Nhị vẫy tay chào tạm biệt và quay người rời đi, cùng với tiếng lách cách phát ra từ cửa an ninh của tòa nhà, bóng dáng cô khuất dần trong màn đêm.

Lâm Trạm cầm trong tay một túi đồ lớn, đứng ở đó hồi lâu.

Cô suy nghĩ đơn thuần như thế, nhưng anh lại đi nghi ngờ động cơ của cô, còn đùa cợt quá mức với cô như vậy, nếu không phải mắc bệnh nghề nghiệp thì chính là không đáng mặt đàn ông.

...