Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 64: Kiếm tiền!



Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Thấy gương mặt Thần ca đỏ bừng, Lý Cẩn cười vô cùng bỡn cợt, dọc theo đường đi nói không ít chuyện. Thần ca nhi luôn tương đối nghe lời, mặc kệ Lý Cẩn nói cái gì, y đều nghiêm túc lắng nghe, rất nhanh đã đến học viện, Lý Cẩn lại dặn dò thêm vài câu, dặn y nhớ phải tự chiếu cố tốt bản thân.

Học viện cũng không có bất kể biến hóa nào. Lúc Thần ca nhi đến Vương Kim An đã tới rồi, khoảng thời gian trước cậu còn nhắc mãi muốn giảm béo, kết quả một mùa thu trôi qua, người không chỉ không gầy xuống, thế mà còn béo hơn, khuôn mặt càng ngày càng tròn, nhìn rất vui vẻ.

Vương Kim An đã tới từ sớm, quét dọn từ trong ra ngoài một lần, còn giúp Thần ca nhi dọn dẹp phòng ở, nhìn thấy Thần ca nhi, cậu nhiệt tình vẫy vẫy tay, đôi mắt cười thành một đường thẳng, "Thần ca nhi đã tới rồi, ta có mang theo mấy quả hồng này, ta nhớ ta từng nói với ngươi rồi đúng không? Cây hồng nhà ta mới trồng năm ngoái, vốn tưởng rằng năm nay sẽ không ra quả, không nghĩ tới không những cây đã ra quả mà quả cũng chín luôn rồi, ăn lại đặc biệt ngọt, mấy trái trên bàn ta đã rửa sạch, ngươi mau nếm thử."


Quả hồng rất lớn, hình dạng cùng màu sắc cũng rất đẹp, khiến người ta thấy ngứa ngáy, Thần ca nhi cũng không khách khí với cậu, cất đồ xong liền đi tới phòng bọn họ cầm một trái ăn, "Đúng là ngọt thật."

"Thích thì cứ ăn nhiều một chút, ta mang theo không ít, đủ để ba người chúng ta ăn mấy ngày."

Thấy cánh tay thúi của Vương Kim An vỗ vỗ bả vai Thần ca nhi, Lê Diệp có chút khó chịu, dư quang nhìn thấy tầm mắt sâu thẳm của hắn, Thần ca nhi không hiểu sao hơi không được tự nhiên, y thừa lúc với lấy quả hồng, lơ đãng né tránh tay Vương Kim An.

Vương Kim An là người thần kinh thô, căn bản không nhận ra, theo động tác của Thần ca nhi, Vương Kim An mắt sắc nhìn thấy ngọc bội treo trên người Thần ca nhi, đôi mắt tròn xoe tức khắc bị ngọc bội hấp dẫn, "Úi, gì đây? Thần ca nhi, cái ngọc bội này ngươi mua lúc nào thế? Lần đầu thấy ngươi mang, thật xinh đẹp, ngươi mua ở đâu vậy?"


Cái ngọc bội này đương nhiên là của Lê Diệp tặng, mặt Thần ca nhi có chút hồng, "Người nhà cho."

Ở trong lòng Thần ca nhi, Lê Diệp vẫn luôn là người nhà của y, những lời này đương nhiên không tính là nói dối.

"Là quà sinh nhật sao? Lúc trước không thấy ngươi mang."

"Không phải, ta mới được cho thôi."

Vương Kim An gật gật đầu, "Ngọc thạch có linh tính, có thể mang lại bình an, đeo trên người một khối cũng tốt, có thể cho ta xem được không? Ta vẫn luôn muốn mua một khối ngọc, vì thế đã tích góp không ít tiền, cái này trông thật xinh đẹp."

Mặt Lê Diệp tức khắc đen sì, liền đi đến kéo Thần ca nhi lại, tuy rằng hắn ẩn thân, Thần ca nhi vẫn hơi hoảng sợ, y trấn an sờ tay Lê Diệp, sau một phen giao lưu ánh mắt, Lê Diệp mới hừ một tiếng lui sang một bên.

Thần ca nhi tháo ngọc bội xuống, đưa cho Vương Kim An.


Ngọc bội vào tay, Vương Kim An vuốt phá lệ ôn nhu, cậu cũng muốn mua một cái, hỏi Thần ca nhi mới biết cái này tốn nhiều ít bạc, cậu mới hết hy vọng, lấy tài lực của cậu, cũng chỉ có thể nhìn một cái, sờ một cái.

*

Ngày thứ hai, bọn họ bắt đầu đi học. Học xong khóa buổi sáng, Vương Kim An phát hiện trên người Lê Diệp cũng đeo một khối ngọc bội, cùng với cái của Thần ca nhi cơ hồ là giống nhau như đúc, sở dĩ dùng 'cơ hồ' là bởi vì ngọc bội của Lê Diệp cậu chỉ trộm ngắm vài lần, không được cầm trong tay quan sát, nên có chút không dám xác định.

Vương Kim An thần thần bí bí kéo An Tử Hi qua một bên.

An Tử Hi không hiểu ra sao, "Làm sao vậy? Việc gì mà một hai phải ra ngoài này nói mới được?"

"Để những người khác không nghe được chứ sao, khối ngọc mang trên người Thần ca nhi, ngươi có thấy không?"
An Tử Hi lại không mù nên đương nhiên thấy được, "Có thấy, cũng rất xinh đẹp, làm sao vậy?"

"Ta vừa phát hiện được trên người Lê Diệp thế mà cũng mang theo một khối, hai khối ngọc cơ hồ giống nhau như đúc."

"Việc này thì có gì hiếm lạ? Mua ngọc bội giống nhau cũng đâu phải việc lớn?"

Vương Kim An: "Hai khối ngọc bội này ta nhìn thì thấy giống như là một cặp, ngày hôm qua sau khi ta nhìn thấy ngọc bội có hỏi Thần ca nhi một câu, y nói người nhà y đưa. Không biết Lê Diệp là người nhà mua hay là tự mua."

Vẻ mặt cậu cao thâm khó đoán, liền lắng tai chờ An Tử Hi hỏi tiếp, ai ngờ An Tử Hi căn bản không hứng thú, nói câu nhàm chán liền nhấc chân đi về phòng học.

"Ai ai ai, ngươi đừng đi mà, ngươi phải nghe ta phân tích xong đã chứ!"

"Đến tột cùng là ngươi đang hoài nghi cái gì?"
Vương Kim An trợn trắng mắt, "Ngươi tỏ vẻ hiếu kỳ một chút không được sao, không phải là ta nghi ngờ việc gì, ngươi còn nhớ rõ thân thế của Lê Diệp không? Hắn nói không biết cha mẹ hắn là ai, ngươi nói xem hắn và Thần ca nhi có khả năng có cùng huyết thống hay không ? Hai người bọn họ đều lớn lên đẹp như vậy, ta cảm thấy nhìn họ có điểm giống."

[Là tướng phu phu đó.]

"Giống chỗ nào?" An Tử Hi cảm thấy không thể hiểu được.

"Sao mà không giống? Làn da đều trắng như vậy, cũng đẹp giống nhau, còn thông minh nữa, huống chi Lê Diệp nhìn thì ôn hòa, kỳ thật cũng rất lạnh nhạt, nhiều học sinh như vậy, hắn đều không thích phản ứng ai, nhưng chỉ đối xử đặc biệt với riêng Thần ca nhi."

"Khoảng thời gian trước không phải ngươi còn cảm thấy bọn họ xứng đôi sao? Sao nay lại biến thành có quan hệ huyết thống?"
"Một mình ta cảm thấy xứng đôi cũng vô dụng thôi, ta cảm thấy Thần ca nhi là người không thông suốt, tính đến việc nếu Lê Diệp thật sự thích y, họ cũng chưa chắc có thể đến với nhau, hiện tại lại xuất hiện ngọc bội giống như đúc, nói không chừng đều là cha mẹ lưu lại, ta đoán tám phần là huynh đệ."

An Tử Hi nói, "Ngươi đừng đoán mò, chỉ có một cái ngọc bội mà đã bị ngươi nghĩ ra nhiều thứ như vậy, nếu thật sự tò mò thì đi hỏi Thần ca nhi một chút là biết."

"Không phải do ta ngại hỏi sao? Vạn nhất y và Lê Diệp thật sự là huynh đệ, Thần ca nhi lại không biết, ta này không phải là làm bại lộ chuyện của họ sao? Ngươi thật sự muốn ta đi hỏi sao?"

"Vậy ngươi chịu đựng đi."

"......"

Vương Kim An gấp đến độ vò đầu bức tóc, ở trước mặt hắn đi một vòng, "Ngươi hoàn toàn không hiếu kỳ sao?"
"Chuyện này có gì để hiếu kỳ? Chỉ có ngươi thích suy nghĩ miên man, lúc trước ngươi còn nói Tần Duệ thích Thần ca nhi, sau lại nói Lê Diệp thích Thần ca nhi, hiện tại lại biến thành Lê Diệp và Thần ca nhi là huynh đệ, ngươi là sợ thiên hạ không đủ loạn sao. Có tinh thần suy nghĩ vớ vẩn không bằng mau đi ôn bài đi. Bằng không sang năm lúc thi hương khẳng định danh lạc tôn sơn*.

*Thành ngữ: không thi đậu hoặc không trúng tuyển.

Nói xong hắn liền đi vào học đường.

Tâm tư Vương Kim An bị nghẹn, héo đầu héo não theo hắn đi vào. Thời gian Vương Kim An tới học viện sớm hơn một năm so với An Tử Hi, năm ngoái cậu đã thi một lần, tuy rằng cậu thông minh, so với người khác lại thiếu đi một phần nỗ lực, dĩ nhiên thi rớt.

Lê Diệp cũng nghe được đối thoại của bọn họ, sợ Thần ca nhi nghe thấy mấy lời đồn đãi vớ vẩn thì không muốn tiếp tục mang. Hắn liền tìm một sợi chỉ đỏ, xuyên ngọc bội qua, đeo lên cổ.
Ngọc bội màu xanh đậm khi mang lên làn da trắng nõn của hắn, càng hiện lên vẻ xinh đẹp, buổi tối lúc ngủ, Thần ca nhi mới phát hiện hắn đeo ngọc bội ở cổ. Bởi vì là 'vật đính ước' nên Thần ca nhi mang cảm thấy có chút chột dạ, sợ bị người khác phát hiện ngọc bội của y và Lê Diệp giống nhau, hiện tại thấy Lê Diệp đeo trên cổ, y ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

*

Những ngày ở học viên, vẫn luôn trôi qua có quy luật, mỗi ngày sau khi rời giường chính là ôn tập công khóa*, nghe phu tử giảng bài, học viện là thánh địa học tập, Thần ca nhi lại rất nặng quy củ, Lê Diệp tự nhiên không dám làm bậy, thật sự muốn hôn Thần ca nhi, hắn cũng chỉ dám chờ sau khi Thần ca nhi ngủ rồi, mới trộm hôn y một cái.

*Bài tập.

Sa vào trong bầu không khí học tập, thời gian trôi qua nhanh, rất nhanh đã tới ngày nghỉ.
Bọn họ không có đồ gì muốn mua nên không xuống núi, Lê Diệp định lên núi săn thú. Thần ca nhi đã nói rõ muốn đi theo hắn rồi, nên cũng sẽ không cho phép hắn đổi ý.

Thời điểm này thời tiết đã dần dần chuyển lạnh, ánh mặt trời chiếu lên người, cũng sẽ không làm người cảm thấy nóng, ngược lại có loại cảm giác thích ý lười biếng.

Trên con đường uốn lượn mọc rất nhiều cây cỏ không biết tên, lá cây màu xanh lục mọc um tùm bất tri bất giác cũng đã biến thành màu vàng, nhìn từ xa xa có phần thú vị.

Khi lên đến đỉnh núi, Thần ca nhi đã mệt đến hơi không đi nổi nữa, Lê Diệp lại lần nữa dừng lại bên cạnh y, "Ta cõng em."

Thần ca nhi không cho hắn cõng, "Về sau ta còn muốn tiếp tục đi cùng anh, chẳng lẽ lần nào cũng phải để anh cõng ta? Đi nhiều sẽ thành thói quen, đi thôi, không phải còn muốn bắt con mồi đem bán sao? Đừng chậm trễ thời gian."
Lê Diệp không lay chuyển được y, rồi lại không muốn Thần ca nhi mệt, hắn không nói hai lời lôi kéo y ngồi lên tảng đá. Hắn thật cẩn thận cầm lấy chân Thần ca nhi, ôn nhu nói: "Ở đây không có người khác, ta giúp em xoa bóp một chút."

Nói xong liền muốn giúp Thần ca nhi cởi giày vớ.

Hắn ngồi xổm trước mặt Thần ca nhi, lúc định cởi ra, Thần ca nhi duỗi tay bắt lấy tay hắn, "Ta không có mỏng manh như vậy."

"Không cho ta ấn thì ta sẽ cõng em." Ngữ khí Lê Diệp bá đạo, ánh mắt sáng quắc, vì hù dọa Thần ca nhi, nên cũng định trực tiếp bế y lên.

Thần ca nhi bị hù nhảy dựng, vội vàng nói: "Ta ngồi xuống nghỉ ngơi một lát là được."

Lê Diệp lại ôm y lên, từ khi có ký ức, đây là lần đầu tiên Thần ca nhi bị người ôm như vậy, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn rất nhanh nhiễm một mảnh đỏ hồng, vội vàng nói: "Lê Diệp, anh mau thả ta xuống."
"Cho em chọn."

"Anh đừng như vậy, ta nghỉ ngơi một chút là được rồi mà."

Lê Diệp rũ mắt nhìn y, buông y xuống, "Vậy em tự mình xoa, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều."

Nói xong hắn liền cởi giày vải của Thần ca nhi xuống, giày là Lý Uyển làm cho y, đường kim thập phần tinh tế, mang cũng thoải mái, dù như vậy trên chân Thần ca nhi cũng bị cọ ra hai vết trầy, một ngón trong đó còn chảy máu, vớ trắng đều bị thấm ướt.

Lê Diệp không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế, đáy mắt hắn tràn đầy vẻ tự trách, hận chính mình không phát hiện sớm hơn.

Thần ca nhi: "Ta thật sự không sao, căn bản không đau."

Ngày trước khi Lê Diệp đi tìm y, trên chân cũng từng bị trầy, tự nhiên biết rõ có đau hay không, tuy rằng do sức chịu đựng của bản thân lớn nên những vết thương này với hắn mà nói hoàn toàn bé nhỏ không đáng kể, nhưng vết thương ở trên người Thần ca nhi thì khác, khiến hắn phá lệ đau lòng, lập tức điều động linh lực giúp Thần ca nhi chữa trị một hồi.
"Lần sau cảm thấy mệt mỏi hoặc là chân đau thì cần thiết phải nói cho ta biết, bằng không ta không bao giờ cho em lên núi nữa."

Ngữ khí của hắn rõ ràng rất cường ngạnh, đáy lòng Thần ca nhi lại chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Y nhẹ nhàng gật đầu, Lê Diệp thấy y ngoan như vậy, nhịn không được hôn lên trán y một cái, Thần ca nhi không biết cố gắng lại tiếp tục đỏ mặt, trong nhất thời có chút không dám nhìn hắn.

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát mới tiếp tục xuất phát.

Trên núi có không ít con mồi, nhận ra Lê Diệp đã đến, mỗi con đều ngăn không được phát run, đều nằm sấp tại chỗ không dám nhúc nhích, Lê Diệp không muốn Thần ca nhi đi vào sâu hơn, trong yết hầu hắn phát ra một tiếng kêu.

Rõ ràng thanh âm hắn không lớn, nhưng con mồi ở nơi xa đều nghe được, ngoan ngoãn đi về phía hắn.
Lê Diệp: "Em ngồi xuống chờ xem."

Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, "Không đi nữa sao?"

"Không đi nữa, ở chỗ này chờ là được, bọn nó không dám không tới."

Thần ca nhi đang tò mò lời này của hắn có ý tứ gì, thì nhìn thấy mấy con lợn rừng đã chạy tới, con sau so với con trước còn lớn hơn, rõ ràng trông rất uy phong, chân tụi nó lại mềm nhũn, còn có một con bị uy áp kinh sợ trực tiếp loảng xoảng ngã trên mặt đất, làm sao cũng không bò dậy nổi.

Phía sau lợn rừng còn có gấu và bầy sói.

Đáy lòng Thần ca nhi chợt co rụt lại, nắm lay tay Lê Diệp, "Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Em đừng sợ, bọn nó không dám làm bậy đâu."

Quả nhiên, ngày thường một con so với một con càng hung mãnh, giờ phút này so với gà con nhà bọn họ nuôi còn muốn ngoan hơn, mỗi con đều gục đầu không dám động, Lê Diệp quay đầu cười với Thần ca nhi, "Cái này em đã tin chưa? Lần trước ta thật sự sử dụng khổ nhục kế, bọn nó căn bản không dám đả thương ta. Ta hơi phóng thích uy áp, chúng nó sẽ hoàn toàn ngã xuống."
Thần ca nhi nhàn nhạt quét mắt liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Vẻ tươi cười trên mặt Lê Diệp chợt cương lại, lúc này hắn mới nghĩ đến khổ nhục kế cũng không có gì tốt để mà khoe ra, hắn khụ một tiếng, nỗ lực khiến chính mình trông nghiêm túc một ít, "Hôm nay chúng ta muốn bắt gì? Ta để em tùy ý chọn."

Nhìn thấy bộ dáng chúng nó run bần bật, Thần ca nhi nhịn không được đi đến con lợn rừng gần nhất, con lợn rừng này hình thể rất lớn, nhưng lại rất vụng về, đôi mắt nó ướt dầm dề, đáy mắt đầy du͙ƈ vọиɠ cầu sinh khiến Thần ca nhi vô cùng động lòng, y nhịn không được duỗi tay sờ sờ nó, lợn rừng chán ghét bị chạm vào muốn dùng cái đuôi ném y ra, nhưng lại bị Lê Diệp nhìn chằm chằm, nó sợ tới mức co thành một đoàn.

Đáng tiếc nó quá lớn, liền tính dù có nỗ lực co lại, cũng không co được bao nhiêu.
Nhìn thấy bộ dáng tụi nó đáng thương hề hề, đáy lòng Thần ca nhi có chút hụt hẫng, "Có thể thả chúng nó được không? Lê Diệp, về sau chúng ta không săn thú nữa có được không? Chúng nó cũng có người nhà, khẳng định chúng không hy vọng cùng người nhà chia tách đâu?"

Đại khái là nghe ra y đang cầu tình, nhóm lợn rừng hừ hừ kêu vài tiếng, thanh âm thập phần thê lương, theo tiếng kêu của chúng nó, bầy sói cũng kêu lên, từng tiếng "Ngao ô ~" không những không dọa người, còn nghe thấy rất đáng thương.

Lê Diệp gật gật đầu, "Nghe em. Nhưng ta hy vọng em đáp ứng ta một việc."

Lê Diệp không muốn y đi quanh lợn rừng, duỗi tay kéo Thần ca nhi lại.

"Việc gì?"

"Tranh do em vẽ không được bán ở chỗ Vương Thụy nữa."

Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, y biết Lê Diệp không thích Vương Thụy, lại không dự đoán được đã tới tình trạng này rồi, khó trách lần trước vô luận ra sao hắn cũng không muốn nhận lấy bạc, y nhịn không được thay Vương Thụy khuyên một câu, "Thụy ca rất tốt."
Lê Diệp ghen tuông tràn đầy, "Có khỏe như ta không?"

Thần ca nhi lúc này mới ý thức được hắn không thích, là do ghen tị, tức khắc y có chút buồn cười, biết rõ hắn rất bá đạo, nhất thời cũng không sửa được, y gật gật đầu, "Ta đáp ứng anh là được đúng không, Thụy ca sở dĩ giúp ta cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta thôi, sau này gặp huynh ấy anh không nên vô lễ."

Lê Diệp không tình nguyện gật đầu.

Sau đó hai người cũng xuống núi, tuy rằng một con mồi cũng không bắt được, nhưng nghĩ đến tác phẩm của Thần ca nhi không bao giờ để ở chỗ Vương Thụy nữa, Lê Diệp cảm thấy mình đã thu hoạch được rất lớn.

*

Rất nhanh tới ngày về nhà, nhớ đến Lê Diệp phải đến nhà mình, Thần ca nhi rất khẩn trương, Lê Diệp nắm lấy tay y hôn hôn, trấn an nói: "Hết thảy mọi chuyện cứ giao cho ta là được, em không cần lo lắng, được chứ?"
Hắn nói xong, âm cuối hơi hơi nâng cao phá lệ dễ nghe, làm tim Thần ca nhi đập nhanh.

"Ta không có lo lắng, nếu biểu hiện của anh không tốt, thì phải tự mình nghĩ cách."

Lê Diệp thấp giọng cười, nói với Thần ca nhi: "Em yên tâm, hôm nay em trở về trước, ta đi Thành Kim Lâm mua vài thứ, phỏng chừng đến khuya mới có thể về nhà, em ngủ trước không cần phải chờ ta."

"Anh muốn mua cái gì? Anh còn tiền không?"

"Vẫn còn thừa hơn năm mươi lượng, có thể tùy tiện mua đồ, ta không thể đi tay không đến nhà? Vạn nhất bị cữu cữu đuổi ra."

Thần ca nhi nhịn không được cong cong môi, "Cữu cữu mới không nhỏ mọn như vậy."

Lê Diệp đang định đi, Thần ca nhi lại gọi hắn một tiếng, dặn dò nói: "Cữu cữu thích rượu Đôi Nhân, nương thích thêu thùa, cữu phu thích cái gì ta cũng chắc, phàm là cữu cữu vừa lòng, cữu phu tuyệt đối không nhiều lời."
Lê Diệp sống cùng mọi người lâu như vậy, tự nhiên biết rõ bọn họ thích gì.

hết chương 64.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Hai chương hợp thành một nên mới dài vậy ó, moah moah iu iu.

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Chương này hơi dài nên bọn mình có cắt đoạn nhỏ khúc cuối để qua chương sau nha mọi người.