Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 72: Kết thúc (Trung)!



Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Về đến nhà, Thần ca nhi lập tức rảnh rỗi.

Thần ca nhi có thói quen dậy sớm, tới thời gian rời giường thì cũng không ngủ tiếp được nữa, y vừa động, Lê Diệp liền nhận ra, hắn mở mắt dậy, cánh tay vẫn như cũ chặt chẽ ôm eo Thần ca nhi, một chân còn bá đạo đè ở trên người y.

Thấy hắn lại biến thành bộ dáng thành niên, trên mặt Thần ca nhi hiện lên một tia mất tự nhiên, duỗi tay nhéo cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Anh ngồi dậy."

Lê Diệp lười động, liền ôm người cùng chăn vào trong lòng, thời tiết hơi nóng, chăn bông sớm được thay thành chăn mỏng, nhưng bị hắn bọc kín như vậy, Thần ca nhi vẫn thấy nóng, nhịn không được giật mình.

Lê Diệp ôm cả người y vào trong ngực, tư thế này cho hắn một loại cảm giác thỏa mãn cực lớn, "Ngủ thêm một lát đi."


Thần ca nhi không muốn ngủ tiếp, Lê Diệp thò lại gần hôn môi y một cái, đôi mắt hắn đen nhánh, trong ánh mắt mang theo chút nguy hiểm, làm người ta không dám nhìn gần, "Em thật sự không muốn ngủ? Vậy làm chút vận động đi."

Tuy Thần ca nhi không sợ hắn cũng thấy có chút hoảng hốt.

Cái gọi là vận động chính là mười tư thế hôn môi, cũng không biết hắn học được từ chỗ nào, chỉ là hôn môi thôi đã bị hắn lăn lộn ra vô số cách, thường ngày nhân lúc rảnh rỗi, hắn chỉ muốn quấn lấy Thần ca nhi mà hôn hôn, Thần ca nhi thường xuyên bị hắn cắn đầu lưỡi đến phát đau, nên có chút sợ.

"Vậy ngủ thêm một lát đi." Thần ca nhi vội vàng nhắm lại mắt, lông mi dài không chịu khống chế mà run rẩy.

Hai người rất gần, cho dù sắc trời còn rất tối, mỗi một biểu tình của y, Lê Diệp lại nhìn thấy rất rõ ràng, hắn cong môi dưới, cũng không nghĩ sẽ buông tha y, tiếp tục hôn y. Động tác lần này vô cùng mềm nhẹ, khiến Thần ca nhi không  có cách nào phản kháng.


Cho đến khi Thần ca nhi thích ứng với nụ hôn mềm nhẹ này, bị mê hoặc mà nhịn không được nắm lấy vạt áo hắn, hắn mới kịch liệt hơn, kế tiếp không thể thiếu sẽ là một trận hôn môi mưa rền gió dữ.

Mãi cho đến tận lúc rời giường, Thần ca nhi cũng không thèm để ý hắn, cảm thấy hắn không giống hồ ly, rõ ràng rất giống sói con có đôi mắt lục quang, chỉ biết được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Rời giường, y cũng không nhìn tới hắn, tự mình tức giận một lát, thấy hắn đáng thương vô cùng đi theo sau lưng mình, rất giống chó săn nhỏ cầu xin tha thứ, Thần ca nhi lại nhịn không được có chút buồn cười. Đối với hắn rất dễ dàng mềm lòng.

*

Thấy Lê Diệp vẫn một thân áo đỏ, cũng chưa từng thay đổi quần áo, đáy lòng Thần ca nhi khẽ chuyển, ẩn ẩn toát ra một ý niệm.


Ăn sáng xong, y đến thỉnh giáo Lý Uyển cách may quần áo. Theo lý thuyết thì tiểu ca nhi và tỷ nhi trước khi thành thân đều phải học nữ hồng, do Thần ca nhi vẫn luôn đọc sách, nên Lý Uyển cũng không dạy y. Đến lúc y hỏi, Lý Uyển mới như sực nhớ ra mà vỗ đầu mình, áo cưới cũng cần y thêu, Thần ca nhi thành thân, việc gì cần học thì đều phải dạy cho y.

Dưới sự chỉ bảo của Lý Uyển, Thần ca nhi không chỉ học được cách may quần áo, cũng học xong cách làm giày, y làm một bộ quần áo cho Lê Diệp, đây là lần đầu tiên y may quần áo, tốc độ không thể nhanh hơn được, một kiện quần áo được làm ra cơ hồ tốn không ít thời gian.

Thấy Thần ca nhi vẫn luôn bận rộn, Lê Diệp rất bất mãn nhưng cũng chỉ có thể nghẹn xuống.

Lý Uyển có mở một cửa hàng trang phục ở trấn Túc Nguyên, thường xuyên tự mình động thủ may quần áo, Lê Diệp cho rằng Thần ca nhi đang hỗ trợ nàng, chờ đến lúc quần áo được may xong, Thần ca nhi lấy ra kêu hắn mặc thử, Lê Diệp mới giật mình sửng sốt. Lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra quần áo trong tay Thần ca nhi vậy mà là may cho hắn.
Thần ca nhi thích màu nhạt, nên vẫn luôn tò mò Lê Diệp mặc quần áo màu nhạt sẽ là bộ dạng gì, nên y cũng chọn một khối vải dệt nhạt màu.

Ngũ quan Lê Diệp vốn cực kỳ tuấn mỹ, khi mặc một thân áo đỏ, lóa mắt khiến người ta không dám nhìn gần, giờ phút này mặc một thân áo gấm màu xanh nhạt, khí chất cả người đã xảy ra biến hóa cực lớn, thân hình lãnh ngạnh trở nên nhu hòa một ít, nhìn gần phảng phất như trích tiên, đẹp đến mức làm người không dám chạm vào.

Thấy Thần ca nhi thất thần nhìn hắn, Lê Diệp tiến lại gần y, ngũ quan tuấn mỹ dựa sát vào y, chóp mũi cơ hồ cọ tới chóp mũi y, thanh âm cũng mang theo một chút ý vị mê hoặc, "Ta đẹp không?"

Thần ca nhi gật đầu, mặt có chút hồng, "Đẹp."

Bộ quần áo này Lê Diệp thật sự thích, mỗi ngày đều mặc trên người, nếu không cần phải giặt sạch thì cũng không chịu cởi ra, Thần ca nhi hứa làm thêm cho hắn một bộ, mới dỗ được hắn thay ra.
*

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt cách ngày thành hôn chỉ còn hai ngày.

Nhớ đến một ngày trước khi thành hôn, tân nhân không thể gặp mặt, Thần ca nhi liền cùng Lê Diệp thương lượng để hắn hai ngày này ở lại tân phòng. Lê Diệp dĩ nhiên không muốn qua, khi không cao hứng hắn thường dùng đôi mắt đen kịt kia nhìn chằm chằm người ta, một câu cũng không nói, Thần ca nhi hơi đau đầu, rồi chỉ có thể dỗ dành hắn, "Anh nghe lời đi."

Lê Diệp tưởng tượng do y bị mình hôn đến sợ nên mới muốn thanh tịnh hai ngày, đôi mắt càng thêm thâm trầm, "Em ở chỗ nào ta sẽ ở chỗ đó."

Thân hình ngày càng cao lớn, cổ khí thế lạnh lẽo trên người hắn cũng càng thêm rõ ràng, ở trước mặt người khác còn biết diễn kịch mà thu liễm lại, nhưng ở trước mặt y không cao hứng sẽ lạnh mặt, cũng rất dọa người. Thấy hắn như vậy, trong lòng Thần ca nhi dâng lên một cổ cảm giác không thoải mái, đối với người ngoài đều hiểu chuyện ôn hòa, với y lại là tính tình xấu như thế này, không thể chiều hắn được!
Thần ca nhi không nhìn hắn nữa, xoay người sửa sang sách.

Trong phòng y có một cái kệ sách đặc biệt lớn, dường như chiếm hết một mặt tường hoàn chỉnh, sau khi thành thân, khẳng định thời gian y ở lại chỗ này sẽ không lâu lắm, Thần ca nhi muốn dọn dẹp chỗ sách này lại một chút, cái nào cần mang đi thì sẽ mang đi dần.

Thấy y không để ý mình, đôi mắt Lê Diệp càng thêm thâm thúy, hắn tiến tới phía sau Thần ca nhi, đè tay y lại, thanh âm trầm thấp lại mang theo một tia bá đạo, "Em nói chuyện."

Hắn sức lực trời sinh rất lớn, chẳng cần phải dùng lực, vì đối với Thần ca nhi mà nói, lực tay như vậy cũng không hề nhẹ, Thần ca nhi bị hắn nắm đau, hơi hơi nhăn mày, nhịn không được giãy giụa một hồi, chút sức lực này đối với Lê Diệp dĩ nhiên nhỏ bé không đáng kể, Thần ca nhi căn bản giãy không ra, lúc này mới giương mắt nhìn hắn, "Anh muốn ta nói gì?"
"Vì sao em lại đuổi ta đi?" Hắn ngược lại ủy khuất lên tiếng.

Thấy hắn bẻ cong sự thật, Thần ca nhi trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt y hắc bạch phân minh*, khi trừng người càng thêm sinh động, Lê Diệp nhìn ngũ quan tinh xảo ấy, lại muốn hôn hôn y.

*Trắng đen phân biệt rõ ràng.

Nhìn ra ý niệm của hắn, Thần ca nhi cúi đầu, "Ai nói ta đuổi anh đi, anh đừng có mà không nói lý như vậy."

Ở trong mắt Lê Diệp, bảo hắn đến tân phòng chính là đuổi hắn đi, thấy Thần ca nhi không thừa nhận, hắn nhấp môi dưới, nắm cằm Thần ca nhi, buộc y nhìn vào hai mắt mình, "Vì sao em bắt ta đến tân phòng?"

Thần ca nhi vỗ bay cánh tay hắn, y vốn tưởng Lê Diệp biết, thấy hắn không hiểu rõ cho lắm, cổ buồn bực ở đáy lòng mới tiêu tán chút, y cũng kiên nhẫn giải thích một câu, "Một ngày trước khi thành thân tân nhân không thể gặp mặt nhau, bằng không sẽ không may mắn."
Lê Diệp hạ mắt, có chút khó hiểu, "Đây là quy định kiểu gì vậy?"

"Từ xưa đã có quy định này."

Lê Diệp mím môi, gặm ngón tay y, thấy Thần ca nhi không phải là cố ý đuổi hắn đi, mới miễn cưỡng đáp ứng.

"Ngày mai ta sẽ trở về tân phòng, em có việc cần thì cứ truyền tin cho ta." Nói xong hắn rút ra một tờ giấy Tuyên Thành trên bàn sách, vung tay đưa vào một chút linh khí, "Em viết ta sẽ thấy được."

Thần ca nhi có chút buồn cười, "Chỉ một ngày không gặp thôi, còn có thể có chuyện gì?"

Kết quả này tờ giấy này quả thật có công dụng.

*

Buổi tối trước ngày thành thân, Thần ca nhi cảm thấy hơi không chân thật.

Bọn nhỏ cũng có hơi không thể tiếp thu, nghĩ đến đây sẽ là đêm cuối đại ca ở nhà, đáy lòng Nghiên tỷ nhi cùng Huyên tỷ nhi đều rầu rĩ, Lý Minh cũng không chịu nổi, bị bọn họ ảnh hưởng, đến nhóc Thịnh Thịnh vẫn luôn vô tâm vô phế cũng có chút không vui, nhóc ôm lấy eo Thần ca nhi cọ cọ, "Ca, chúng ta không đi, đêm nay bồi ca ngủ."
Vừa dứt lời, Lý Cẩn liền xách cổ áo nhóc lên, "Con ngoan ngoãn đi ngủ đi, đừng làm chậm trễ việc đại ca nghỉ ngơi."

Bọn nhỏ tự nhiên không muốn đi, Lý Cẩn cười mắng đuổi bọn nó ra ngoài, tuy thường xuyên chơi đùa cùng, khi thật sự nghiêm túc lên, đứa nào cũng đều nghe lời cậu, đuổi bọn nhỏ đi rồi, Lý Cẩn lại nói thêm với Thần ca nhi một chút lời trong lòng. Cậu cũng đồng dạng cảm thấy không chân thật, trong nháy mắt tiểu ca nhi tính cách lãnh đạm nhà mình nay đã lớn như vậy rồi.

Từ trước đến nay Thần ca nhi vẫn luôn hành sự ổn trọng, Lý Cẩn cũng không có gì để dặn dò, trước khi đi khẽ vỗ vỗ bả vai y, "Mặc kệ con gả đến chỗ nào, trong nhà vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc nhất cho con, nếu gặp phải chuyện gì phiền lòng, thì phải tới tìm cữu cữu có biết không?"
Thần ca nhi gật gật đầu, đáy lòng ấm áp, "Cữu cữu yên tâm."

Lý Cẩn đi rồi, trong phòng hoàn toàn an tĩnh, đợi Thần ca nhi rửa mặt xong, trời cũng không còn sớm nữa, y thổi tắt đèn, nằm lên giường lăn qua lộn lại, y ngây người thật lâu, lại không buồn ngủ chút nào.

Trừ bỏ lúc mới đến học viện phải cùng Lê Diệp chia cách, đây là lần thứ hai bọn họ ở hai nơi khác nhau, không có hắn bên cạnh, trong đêm dài phá lệ gian nan, Thần ca nhi lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, lúc Lê Diệp ở bên, y luôn chê hắn không thành thật, khi không có hắn, Thần ca nhi lại thấy không quen.

Trăng lên giữa trời, Thần ca nhi vẫn chưa ngủ, nhịn không được đành mặc thêm một lớp quần áo rồi xuống giường, đúng lúc này, y đột nhiên nhìn thấy trên bàn sách có một tia sáng nhẹ, Thần ca nhi ngưng thần nhìn thoáng qua, đoán được hẳn là chuyện này có liên quan đến Lê Diệp, không chỉ không hoảng loạn, đáy lòng ngược lại dâng lên một cổ ý nghĩ muốn cấp tốc tiến lại nhìn xem, y châm đèn, đi thật nhanh về phía án thư.
Giấy Tuyên Thành của Lê Diệp để lại có thêm hai chữ.

'Nhớ em'.

Hai chữ này vừa thấy liền biết là Lê Diệp viết, xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu cực kỳ, nhưng không biết vì sao, đáy lòng Thần ca nhi chợt ấm áp, theo bản năng nghĩ đến bộ dáng của Lê Diệp, y đề bút viết lên năm chữ.

'Anh không ngủ được sao?'

Đã trễ thế này, Lê Diệp vốn tưởng rằng Thần ca nhi đã ngủ rồi, hắn nằm một mình ở trên giường phá lệ gian nan, mới nhịn không được viết lên giấy hai chữ, thật lòng hắn cũng không muốn cho Thần ca nhi nhìn thấy, chữ hắn viết xấu như vậy nên cũng không vui lòng để Thần ca nhi xem, thuần túy là để hắn phát tiết một chút phiền muộn mà thôi, ai biết được thế mà y còn chưa ngủ.

Nhìn thấy năm chữ này, trước mắt Lê Diệp hiện ra bộ dáng y trằn trọc trên giường, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, hận không thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt Thần ca nhi, hắn không đáp lại câu hỏi, đồng dạng đề bút viết lên bốn chữ.
'Em nhớ ta sao?'

Gương mặt Thần ca nhi nóng lên, không biết có phải đêm tối cho y thêm sức lực hay không, y vậy mà lại ở trên giấy Tuyên Thành trắng tinh viết một chữ, 'Phải'. 

Viết xong Thần ca nhi liền hối hận, vội vàng gạch đi, đáng tiếc lúc này Lê Diệp đã thấy được.

Trong nháy mắt thấy được một chữ kia, hô hấp Lê Diệp chợt cứng lại, trong đôi mắt đen nhánh dần dần bốc lên hai ngọn lửa sâu kín, hắn nhẹ nhàng kéo cổ áo ra một chút, mới cảm thấy hô hấp dễ dàng thông thuận hơn.

Thấy Thần ca nhi còn làm điều thừa thãi là gạch lên hai đường, khóe miệng Lê Diệp hơi hơi cong lên, hắn cực ít khi cười vui sướng đến như vậy, giờ phút này, cười vui đến mức cả người muốn bay lên luôn. Trong khoảnh khắc đó, Lê Diệp thật không muốn quan tâm gì nữa mà chạy đến tìm y, nhưng biết rõ Thần ca nhi rất xem trọng quy củ, hắn mới đành nhịn xuống.
Lê Diệp viết một hàng chữ, thậm chí điều động một ít linh khí truyền qua.

'Em nhanh ngủ đi, vừa mở mắt sẽ nhìn thấy ta, nhưng nếu không ngủ, buổi tối ngày mai em sẽ không có tinh lực đâu'.

Nhìn thấy dòng chữ này, trên mặt Thần ca nhi tức khắc thành một mảnh nóng bỏng, cảm thấy hắn thật là.... Thật là càng ngày càng khốn kiếp, nhưng kỳ quái chỉ đơn giản là nói chuyện một hồi, Thần ca nhi thế mà cảm thấy thật sự hơi buồn ngủ.

Y nằm lên giường, không bao lâu liền ngủ thϊếp đi, bên cạnh không có Lê Diệp, y lại nằm mơ, trong mộng y sinh một em bé lại thêm một em bé hồ ly, đám bánh bao nhỏ này cùng Lê Diệp khi còn nhỏ cơ hồ giống nhau như đúc, đôi mắt màu nâu, móng vuốt nhỏ đầy thịt, da lông màu đỏ lửa, đứa sau lại càng đáng yêu hơn đứa trước.
Y mơ thấy mình nằm ở trên một cái giường lớn, mấy bảo bảo hồ ly đều vây quanh y, một bé con đè ở trên bụng y, một bé nằm bên tay phải, bên tay trái còn có một bé, trên mặt đất vậy mà còn một bé nữa, Thần ca nhi nhìn đến mình, bé hồ ly trên mặt đất kia nhảy lên giường, phát hiện chỗ tốt trên bụng Thần ca nhi đã bị chiếm lĩnh, cái chân ngắn nhỏ của bé con liền bò lên trên.

Bò lên trên rồi một móng vuốt giơ lên đánh bay bé hồ ly khác ra, bé hồ ly bị đánh là đứa nhỏ nhất, phản ứng của bé giống như hơi chậm, ánh mắt vô cùng ngốc manh, lăn xuống giường mới bò dậy, đáy mắt dâng lên một tầng hơi nước, vô cùng đáng thương. Hai bé hồ ly nằm hai bên thấy đứa nhỏ bị khi dễ, cái đuôi đỏ rực dựng lên, xông lên cùng nhóc hồ ly trên bụng Thần ca nhi đánh một trận.
Ba con hồ ly nhỏ cứ như vậy mà đánh nhau, Thần ca nhi vốn dĩ đang ngủ trưa, xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, thấy bảo bảo lại đánh nhau, y có chút đau đầu, kêu một tiếng Lê Diệp.

Lê Diệp từ cửa đi vào, dáng người hắn lại cao lớn vài phần, khí thế không nói nên lời làm người kinh sợ, nhìn thấy các bảo bảo lại gây ầm ĩ, một tay hắn xách lên một nhóc, trực tiếp ném xuống mặt đất.

Hồ ly bảo bảo nhanh như chớp nằm lăn trên mặt đất, trong đó một bé ngã chổng vó, lộ ra cái bụng lông xù xù, hướng về phía Thần ca nhi kêu ngao ô một tiếng.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Thần ca nhi chợt căng thẳng, đột nhiên mở mắt. Hẳn là bị dọa tỉnh, tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là đi tìm mấy bánh bao nhỏ, muốn nhìn xem bọn nhỏ có té bị thương hay không, thấy trong phòng là một mảnh đen nhánh, Thần ca nhi mới phát hiện mình là đang nằm mơ.
Y nhìn nóc nhà phát ngốc một lát, nhịp tim mới dần dần bình phục.

Một đoạn thời gian rất dài y không nằm mộng lại, thế cho nên y đã sắp quên mất những giấc mơ lúc trước, vì sao khi Lê Diệp không ở cạnh y lại lần nữa mơ thấy được? Giấc mộng này chân thật như thế, chẳng lẽ cũng là cảnh tượng tương lai?

Thần ca nhi ngây ngốc, không biết vì sao nhưng y lại cảm thấy những bảo bảo đó là hài tử của y với Lê Diệp, cái loại cảm giác huyết mạch tương liên này sẽ không sai.

Y vậy mà sinh bốn đứa?

Đầu Thần ca nhi trống rỗng, sau một lúc lâu mới tiếp thu được sự thật này, nhớ lại phản ứng đáng yêu của các bảo bảo, lòng y cảm thấy mềm mại vô cùng, rõ ràng còn chưa mang thai, Thần ca nhi lại nhịn không được sờ sờ bụng, đáy lòng khẩn trương cũng tiêu tán một ít.
*

Đến lúc trời đã sáng, Thần ca nhi mới tiếp tục ngủ được.

Nghiên tỷ nhi tỉnh ngủ, mặc quần áo vào mới chạy tới tiền viện, nghe thấy động tĩnh nên Thịnh Thịnh cũng thức giấc.

"Cái gì? Chẳng lẽ đại ca còn chưa thức sao?"

Lý Minh cũng thấy kỳ quái, ngày thường đại ca yêu sách như mạng, nhóc cho rằng ngày thành thân đại ca cũng sẽ dậy sớm đọc sách, hay luyện chữ một lát, ai biết được thế mà y lại ngủ đến tận hừng đông!

hết chương 72.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Chương này khá dài nên chúng mình xin phép được chia thành 2 chương riêng (72 và 73).