Ngậm Một Miếng Dâu Nhỏ

Chương 2: Ẩn Hôn



Âm thanh của người đàn ông khá thấp, xen lẫn nụ cười có chút mờ mịt, rất ngốc nghếch.

Trong khoảnh khắc đó, Hạ An thực sự sinh ra ảo giác, có phải bọn họ có tình cảm với nhau rồi không.

Nếu không phải bọn họ cùng đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Có gia đình? Cô nửa đêm xông vào? Ảnh hưởng xấu?

Đời này của Hạ An đã gặp rất nhiều chó, nhưng loại đang nói chuyện trước mặt cô lúc này là loại đứng đầu.

"Cũng có lý." Cô gật đầu, nói: "Vậy em đi đây?"

Nói xong, cô làm động tác muốn mở cửa nhưng anh lại ung dung thản nhiên dựa vào tường, dáng vẻ như cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.

"Em có chuyện muốn nói với anh.Anh bật đèn lên trước đi."

"Không được." Dư Thần không chút áy náy: "Bị vợ của tôi phát hiện thì làm sao bây giờ."

Chơi cô đúng không?

Không biết sau bao năm tháng vắng bóng, anh lại đột nhiên phát bệnh thần kinh gì. Hạ An không thể hiểu, cũng không muốn hiểu nhưng dù sao đêm nay cô cũng cần anh.

Vì thế cô hít sâu một hơi, cố gắng phối hợp với tiết tấu của anh: "Vợ của anh sẽ không biết đâu, tối nay cô ấy bận rất nhiều việc."

Anh bình tĩnh nhướn mày lên: "Em vội cái gì?"

Hạ An nghiến răng nghiến lợi: "Đêm nay em đã tặng cho cô ấy ba anh đẹp trai cực phẩm. Hiện tại cô ấy đang vui đến quên cả trời đất, không biết thế gian là gì, làm gì có thời gian quan tâm đến anh."

Nghe vậy, Dư Thần ngả người ra sau, còn chưa kịp mở miệng, Hạ An đã thừa dịp anh đang thả lỏng, giật lấy chiếc thẻ phòng từ trong tay anh.

Không thương lượng được thì sử dụng vũ lực.

Cô để thẻ phòng vào khe cắm thẻ, cuối cùng đèn cũng bật sáng lên, bầu không khí tự cắm sừng bản thân cuối cùng cũng biến mất không dấu vết.

Hạ An thoáng sắp xếp suy nghĩ của mình một chút, đi vào vấn về chính: "Anh có biết đạo diễn Lưu của bộ phim 'Du lịch đêm tối' không?"

Đôi chân dài của người đàn ông chạm đất, dáng vẻ chẳng để ý đến chuyện gì, lười biếng nói: "Sao thế?"

"Là như thế này, em muốn tham gia chương trình tạp kỹ đó nhưng công ty của em không hợp tác với bên kia. Em thấy anh ấy chú ý tới anh, anh có cách nào tiến cử em không? Mối quan hệ giữa hai người có tốt không?"

Anh yên lặng hai giây, lúc này mới lên tiếng: "Em muốn đi thật sao?"

"Đúng vậy, dù sao thì ngoài các tài khoản chính thức, anh là người đầu tiên mà anh ấy chú ý tới." Hạ An nói ra lời trong lòng: "Em nghĩ đó sẽ là một lời giới thiệu tốt..."

Dư Thần thẳng người dậy, từ chối cho ý kiến.

Tuy anh không nói gì nhưng nhìn nét mặt của anh, Hạ An đoán, hẳn là việc này thật sự có hơi khó giải quyết.

"Rất khó liên lạc sao?" Cô vẫn muốn cố gắng tranh thủ: ''Nếu anh có thể nói chuyện giúp em, em có thể chia cho anh một nửa phí thông cáo. Nếu anh cảm thấy không được thì lấy 70% cũng được.''

"Anh không thiếu tiền."

Có khó đến như thế không? Tiền đặt trước mặt mà anh cũng không nhúc nhích?

"Hoặc là, anh đưa điều kiện đi."

Nói tới đây, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cơ hội xoay chuyển qua khe hở, ngón tay của người đàn ông khẽ động.

"Anh chẳng có gì muốn nói." Người đàn ông giả vờ đi tới trước bàn: "Uống nước mật ong không?"

Lăn lộn trong giới giải trí hai năm rưỡi, cô có thể hiểu được mấy câu ẩn ý thế này.

Hạ An lập tức đi đến bên cạnh anh, lấy một chén nước mật ong 55° đưa cho anh, nhìn thấy anh uống xong mới dịu dàng cười: "Có ngọt không, thầy Dư?"

"Không tệ."

Anh đặt chiếc ly xuống, dường như động tác cũng hơi chậm lại một chút, theo bả vai dùng sức bóp lấy eo mình: "Thắt lưng của anh có hơi đau."

Hạ An buột miệng: "Có thể là do thận không tốt."

Dư Thần nhìn cô, híp mắt.

"Không phải, ý của em là, thắt lưng của anh không ổn, em sẽ thật sự rất đau lòng." Hạ An mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đẩy một cái ghế đến bên cạnh anh: "Mời anh ngồi, kỹ thuật của em không tồi, để em bóp vai cho anh trước."

Sau khi người đàn ông ngồi xuống, Hạ An nhớ lại đoạn video đã xem trước đó, mấy nhân viên xoa bóp chuyên nghiệp làm những việc gì?

À, dùng cùi chỏ, biên độ lực lớn.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên sử dụng cùi chỏ để xoa bóp, Hạ An vừa ấn xuống, không khống chế tốt lực ấn của tay, thế nên trượt về phía trước. Vì thế cả người Hạ An nhoài lên trên lưng anh, ngực cũng chạm vào vai anh.

Dư Thần tinh tế nhướn mày lên, ánh mắt như hiểu rõ: "Làm sao, em muốn mạo phạm anh?"

Vì cần phải nhờ vả anh làm việc, thế nên cô cố nhịn.

"Anh ngồi đây nên em phát huy không tốt." Cô chỉ vào giường bên cạnh: "Anh nằm xuống đi."



Anh trầm tư một lát: "Ở đây phát huy không tốt nhưng ở trên giường sẽ phát huy tốt?"

Lông mi dài của người đàn ông khép hờ, vẻ mặt hơi bất ngờ, ngón tay thon dài đặt trên mép áo sơ mi: "Hay là anh cởi quần áo luôn?"

Anh vẫn giữ dáng vẻ ma quỷ đó, từ lúc quen nhau, miệng anh nói bậy nói bạ, cũng không nói được câu nào đứng đắn.

Hạ An hít một hơi thật sâu, giơ ba ngón tay lên, thẳng thắn thành khẩn nói: "Em thề, nếu hôm nay em có chút suy nghĩ nào với anh trên phương diện kia, sẽ bị sét đánh, chết không tử tế."

Nhìn thấy sắc mặt u ám của anh, cuối cùng Hạ An cũng cảm thấy sảng khoái.

Sau khi người đàn ông nằm úp sấp, cô siết chặt tay ấn lên thắt lưng của anh. Cô thầm nghĩ nếu Dư Thần thật sự không làm được, cô còn phải nghĩ cáchkhác.

Điện thoại bất ngờ rung lên, là Ninh Vân gửi tin nhắn tới.

Ninh Vân: [Hình ảnh]

Ninh Vân: [Ha ha ha ha.]

Bấm vào xem một chút, là ảnh chụp màn hình buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay. Ánh sáng yếu ớt chiếu sáng một bên sườn mặt của Dư Thần, người đàn ông đang cúi đầu sửa sang lại cà vạt, đầu ngón tay thon dài rõ ràng và mạnh mẽ, mang theo loại khí chất bại hoại, thần bí lại cấm dục.

Trận mạc ở trên [Thực sự muốn bị anh ấy đè] thu được 5170 lượt thích.

Ninh Vân: [Cậu đang làm gì vậy? Hay là cậu đang thay 5170 chị em thực hiện giấc mơ này?]

Hạ An gửi một dấu chấm hỏi to đùng: [Tôi đang mát xa cho một con chó.]

Ninh Vân cười càng lúc càng mất kiểm soát, Hạ An cũng có hơi phân tâm, chuyên tâm gõ chữ cũng quên mất việc phải xoa bóp, ngón tay tùy tiện đấm lung tung vào lưng anh.

Sau khi gõ đến câu thứ ba, rốt cuộc lúc này cô mới hoàn hồn lại, nghiêng đầu nhìn.

Dư Thần đã đổi tư thế khác từ lâu, nửa người trước được che bởi cái gối, một tay chống sau đầu, nhìn cô như thể muốn phó mặc toàn bộ cho cô.

Áo sơ mi của anh đã bị cô vén lên, tay cô đang đặt trên cơ bụng của anh.

Cô cảm thấy điều này thật ngoài tầm kiểm soát, bất kể chuyện này hay dáng vẻ nghiền ngẫm của anh: "Anh xoay người để làm gì?"

"Anh thấy em rất thích sờ, sờ ở trước mặt sẽ tốt hơn."

Hạ An nghĩ thầm, cô không muốn gánh cái tội này chút nào.

Cô lập tứcđứng dậy chuẩn bị bỏ chạy, kết quả ngay khi cô vừa đứmg dậy, chuông cửa cũng vang lên.

Dư Thần cúi đầu gõ vào điện thoại: "Đi lấy đi."

Cô quay đầu lại hỏi: "Cái gì vậy?"

"Quần áo của em, không phải tối nay em ngủ ở đây sao?"

Cô đang định nói: "Trông dáng vẻ của em giống như yêu muốn chết à." Cô liếc nhìn sang, thấy anh đang tìm kiếm 'Chương trình tạp kỹ của đạo diễn Lưu' thế là suy nghĩ của cô thay đổi, lập tức đổi lời: "Được thôi."

Nhân tiện còn đổi thành một gương mặt cười tươi.

Sau khi Dư Thần yên lặng một hồi, nhấc mí mắt nhìn cô: "Em đúng là nữ diễn viên thực dụng."

Hạ An vuốt ve gấu váy của mình, xem như nghe lời khen: "Cám ơn."

.....

Chờ Hạ An tắm rửa xong, Dư Thần vẫn duy trì tư thế kia, khi thì gõ chữ, khi thì cau mày, thấy vậy tim cô đập liên hồi.

Khó như vậy sao?

Tuy nhiên trước mắt khách mời của chương trình tạp kĩ cũng đã được quyết định, bây giờ phải thêm người, có nhiều chỗ cần có kế hoạch mới, thực sự rất phức tạp.

Cô cứ lo lắng đề phòng như vậy trong nửa giờ, cuối cùng quyết định mắt không thấy, tim không phiền, lập tức nằm xuống ngủ.

Sau khi cô nằm xuống, Dư Thần lại cứ vậy bật máy tính lên, sang phòng bên cạnh gọi video. Sau khi trò chuyện hơn một giờ, anh tắm rửa xong rồi lên giường.

Cô định mở miệng muốn hỏi nhưng anh đã tắt đèn, chỉnh lại gối, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Chỉ là mấy âm thanh này hoàn toàn khiến cô không thể nào ngủ được.

Hạ An lăn qua lộn lại, cuối cùng quyết định cầm máy tính bảng lên xem phim một lúc.

Chiếc máy tính đặt ở trên đầu giường của Dư Thần, cô vén chăn lên, cẩn thận bước ngang qua người anh, đặt lòng bàn tay lên vai anh…

Giây tiếp theo, cổ tay cô bị người ta nắm lấy.

Hô hấp của cô dừng lại, dường như trong nháy mặt đã bị người ta đặt ở dưới thân. Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên trước mặt, Dư Thần híp mắt cảnh cáo nói: "Dày vò xong chưa?"

Hoá ra vừa rồi anh chưa ngủ? Hay là đang ngủ thì bị cô đánh thức?

Hạ An không hiểu, cũng không rõ vừa rồi rốt cuộc là anh tức giận vì tỉnh giấc hay mất ngủ. Tóm lại, trong đêm tối phóng đại vô hạn sức mạnh của đàn ông cũng không che giấu hơi thở mang theo hormone, cô ngửi thấy mùi của gỗ hương nồng đậm lượn lờ ép nặng nề trên ngực cô, dường như thở cũng không nổi.

Hạ An vùng vẫy hai lần, phát hiện không có tác dụng: "Em không động, anh đứng lên trước đi..."

Nhưng giãy dụa cũng vô dụng, cô chỉ có thể cố gắng dùng chân để chống cự nhưng cũng không dùng sức được.



Dư Thần cau mày, giọng điệu khàn khàn không thể nhịn được, cảnh cáo: "Đừng lộn xộn."

Hạ An nghĩ ban đầu anh chỉ muốn cảnh cáo cô nhưng cô càng ngày càng đẩy mình đến chỗ nguy hiểm.

Lúc này, bất kỳ là người đàn ông bình thường nào, cho dù không có ý gì cũng bị cô khiến nghĩ ra vài suy nghĩ.

Nghĩ tới đây, cô mở to hai mắt nóng bừng, cảm thấy lúng túng: "Dư…"

Chữ 'Thần' còn chưa được nói ra, âm cuối đã bị răng môi của anh nuốt chửng.

Cách anh hôn khác hoàn toàn với trạng thái lười biếng, vô cùng mãnh liệt, không có trình tự, đầu ngón tay luồn vào tóc cô nâng đầu cô lên nhưng cũng vì để thuận tiện.

Trên phương diện này anh luôn thẳng thắn, không thèm che dấu, hô hấp nóng rực, khiến người ta có thể nghe được rõ ràng âm thanh nuốt xuống.

Cũng không biết đã nuốt cái gì…

Tai cô nóng bừng, lúc đôi môi mỏng nóng rơi xuống vành tai cô, cuối cùng cô cũng thả lỏng cơ thể, phối hợp nhắm mắt lại.

…..

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, eo cô toàn là cảm giác đau nhức.

Chỗ bên cạnh đã không còn ai nữa, thông báo của anh sớm hơn cô một tiếng đồng hồ.

Vài tháng không vận động, Hạ An bị dày vò tới mức có hơi chịu không nổi. Cô đứng trước giường vén váy ngủ lên, trên vị trí thắt lưng có chút xanh, hẳn là do lúc đó anh dùng sức quá mạnh nên để lại dấu tay.

Da của cô khá mỏng, chỉ cần hơi ấn một chút cũng để lại vết hằn. Hạ An vừa kiểm tra vừa cảm thán, nếu không thì thế nào đây, chó vẫn mãi là chó. Sau khi mặc lễ phục vào cũng chẳng nhận ra gì nữa, những chỗ bị che đều là những chỗ bầm tím do anh ấn xuống.

Không biết tại sao cô đột nhiên nghĩ tới trận tuyến ngày hôm qua, chịu đựng ý nghĩ và cảm xúc của 5170 chị em.

Ừm, nếu có người tha thiết thực hiện điều ước, thế thì có người cần phải tiến lên đón nhận gánh nặng này.

Ấn thử một cái, cũng may không đau lắm, nguyên nhân là do da của cô thôi.

Hạ An thay quần áo xong, lúc này mới liên lạc với đoàn đội, đi quay chụp.

Trên đường tới địa điểm quay chụp, cô phát hiện mình lên hotsearch.

Là một hotsearch, là đoạn mà bồ câu trắng được cất cánh trên thảm đỏ ngày hôm qua.

Chanh đào: [Tôi không cho phép có người không xem đoạn này! Có cảm giác như nàng tiên vô tình chạy vào rừng vô tình đụng phải cuốn truyện cổ tích. Lúc trời hơi lạnh, cô nhẹ nhàng hít một hơi khiến xương quai xanh hơi nhô ra trông rất tuyệt. Nghe nói con bồ câu không bay đi ngay từ đầu, hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch. Nhưng lại diễn ra liền một mạch trông rất tuyệt, dáng người của Hạ An quá đẹp.]

Bình luận của mỗi người không giống nhau.

[Đẹp thật, tôi có chết ba lần cũng không trắng được như vậy.]

[Cô ấy có thể là múa ba lê, kỹ năng vũ đạo là một điểm cộng trên phương diện này, động tác của cô ấy siêu đẹp.]

[Dù sao cũng là lưu lượng ngồi vững ở tuyến một, năm bộ phim truyền hình lại có hai bộ phá hai, ba bộ phá một, khán giả bình chọn ra cũng không tồi. Điều duy nhất đáng tiếc chính là không có phim điện ảnh hay, tôi rất muốn nhìn thấy cô ấy ở rạp chiếu phim, trong ánh mắt cô có câu chuyện.]

Hạ An xem một hồi, cảm thấy cũng khá đúng, thế là âm thầm giơ ngón cái.

Buổi sáng chụp ảnh, buổi chiều lại có một buổi phỏng vấn, không được nghỉ ngơi bao nhiêu, đến tối cô còn một buổi từ thiện.

Hoạt động lần này được ban tổ chức thực hiện quang minh chính đại, thực hiện một lần độ nổi tiếng có thể kéo dài được nửa năm.

Trời nhanh chóng tối xuống, Hạ An thay đổi một bộ lễ phục khác, cũng không định chụp bất cứ tấm ảnh nào, trong lòng cô luôn nhớ tới chương trình tạp kĩ đó.

Trước khi hoạt động bắt đầu, bên trong bên ngoài có chút ồn ào huyên náo. Cô vừa đi vừa nghĩ, cũng không biết Dư Thần đã làm gì? Có phải đưa yêu cầu với bên chương trình tạp kĩ kia không? Nếu là yêu cầu không quá đáng, cô có thể thực hiện.

Vừa nghĩ tới đây, nhân viên công tác lễ phép cười với cô, vội vàng nói: "Sảnh tiệc bên trong vẫn đang được bố trí, hẳn phải chờ thêm hai mươi phút nữa. Hay là cô Hạ đến khu nghỉ ngồi chờ một chút?"

Cô gật đầu, kết quả vừa đến khu nghỉ ngơi, cũng chỉ còn sót lại vị trí bên cạnh Dư Thần.

Anh đang cúi đầu gõ chữ.

Vừa lúc hôm nay người đại diện không có ở đây, cô muốn xem thử rốt cuộc anh đang nói chuyện gì, nên sau mấy lần giả vờ từ chối, lúc này mới 'bất đắc dĩ' ngồi xuống bên cạnh anh. Tuy nhiên cô vẫn luôn nghiêng đầu, không hề nhìn anh.

Giống như đứng lâu trên giày cao gót cũng có hơi mỏi, bất đắc dĩ phải tìm một cái ghế để ngồi.

Sau khi sửa sang lại đường viền của chiếc váy đỏ thẫm, Hạ An định mấy phút sau, khi sự ý của mọi người đã tản ra, lên tiếng hỏi đôi câu.

Dư Thần đang cụp mắt gõ chữ, đã hẹn xong thời gian với đạo diễn Lưu của 'Du lịch đêm tối'. Sau khi xác nhận xong, vừa khéo bắt gặp cô đang nghiêng đầu.

Ở một góc không ai chú ý tới, cô khẽ nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng hỏi: "Thế nào?"

Anh cất điện thoại đi, lại nghịch cái thẻ phòng: "Lát nữa có sắp xếp gì không?"

"Không có, có gì không?"

Anh cũng không muốn nhiều lời, bên cạnh luôn có người theo dõi: "Tối nay kết thúc thì tới phòng anh."

"Đêm nay cũng phải qua?"

Cô cũng cảm thấy thực sự chấn động, giọng điệu cũng vô ý nâng cao mấy phần: "Không phải tối hôm qua mới làm ba lần sao!"