Ngậm Một Miếng Dâu Nhỏ

Chương 44: Không Ngừng Cảm Thấy Khó Chịu



Ngồi bên đầu giường một lúc, đến khi Hạ An kịp nhận ra thì cô đã vô thức ngồi xổm trước cái hộp của Dư Thần, trên tay cô là bức thư tình đó.

Sau khi do dự hơn mười phút, cuối cùng Hạ An cũng không chống lại được sự tò mò dày đặc của mình, vậy nên cô quyết định khi nào xem xong rồi sẽ mới nói thật cho Dư Thần biết, còn riêng bây giờ thì quả thật là cô không nhịn nổi nữa.

Hạ An hít một hơi thật sâu,tự mạnh mẽ lên án bản thân, sau đó tim cô đập nhanh hơn, cô từ từ rút bức thư ra rồi lấy ngón trỏ mở nó.

Ngoài bệ cửa sổ không biết là nước gì, chỉ nghe tiếng nước rỉ từng giọt tí tách bên vách tường. Trời đêm lặng gió, vì tầng lầu rất cao nên ngay cả tiếng xe chạy bên ngoài cũng nghe không rõ.

Hạ An ngồi im lặng trước chiếc hộp hồi lâu.

Trong bức thư trống trơn, không có một chữ nào.

Cô biết ngay mà, biết rõ ngay từ đầu rồi.

Một con chó như Dư Thần, đời nào lại không đi khóa những thứ mà anh không muốn người khác phát hiện cho được.

Tâm trạng của cô giờ phút này không biết là nên giận dữ nhiều hơn hay là mất mát nhiều hơn nữa. Nhưng nói chung là chẳng có tí nào thả lỏng cả.

Bởi vì cô luôn cảm thấy trên bức thư này vẫn có cái gì đó.

Để nó dưới ánh đèn, nhìn kỹ thì có thể thấy được nét bút mờ mờ ở mặt sau nhưng trang giấy lại trống không, thậm chí bì thư còn không dán kín.

Đây là Dư Thần cố ý khiến cho cô thấy được nhưng lại đọc không ra đúng không?

Đây đúng là giống chuyện mà anh sẽ làm.

Hạ An bĩu môi, thả bức thư về lại chỗ cũ. Sau đó cô mới từ từ nằm lại trên giường, mở điện thoại ra để thích ứng với ánh sáng, rồi chuẩn bị gửi nhắn cho Dư Thần.

Nên nói với anh như thế nào đây nhỉ?

"Em xem thư tình của anh rồi, anh sẽ không tức giận chứ anh ơi?" Hay là "Không phải thư tình mấy năm trước anh giấu kỹ lắm rồi sao?"

Không thì thực tế hơn chút...

"Chuyện tình của anh ra sao vậy, hãy chia sẻ cho em nghe đi?"

Sau đó chính cô lại tự cảm thấy mình quá thiệt thòi, lỗi thì cũng đã xin luôn rồi nhưng cô đã nhìn được cái quái gì đâu.

Ngay khi Hạ An vùi mình trong chăn, định gửi tin nhắn này đi thì đột nhiên có tiếng động vang lên từ cửa chính. Cảm giác chột dạ dâng lên khiến cho cô khựng lại tại chỗ, mãi đến khi Dư Thần tới gần thì cô mới nhớ tới chuyện tắt màn hình.

Dư Thần vươn tay vén chăn lên, sững người trong chốc lát mới nói: "Em chưa ngủ nữa à?"

"Em đã nhìn thấy cái hộp kia của anh."

Hai người gần như là nói ra cùng một lúc, Dư Thần nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, đang nằm ở trong góc là một cái hộp đựng đồ linh tinh có dán logo trường trung học Nhất Trung của anh.

"À." Lúc này anh mới đứng thẳng dậy, thản nhiên nói: "Em thấy gì rồi?"

Cô cầm chăn che lại hai bên cằm, cảm thấy rất không cam lòng.

"Không thấy được gì hết."

Anh ừ một tiếng, quay lưng về phía cô cởi ra áo khoác và áo sơ mi, đợi cho tiếng sột soạt qua đi thì chỉ nghe Dư Thần nói tiếp: "Anh đi tắm đây."

Cho đến khi có tiếng nước vang lên từ phòng tắm, Hạ An vẫn chưa hoàn hồn trở lại.

Vậy là xong rồi?

Đây là phản ứng của anh à?

Sao anh lại không tới gặng hỏi lý do vì sao cô phải đi nhìn lén bí mật của anh gì hết vậy? Bộ nó không quan trọng ư?

Trong hai ngày này, bí mật của Dư Thần mà cô đã phát hiện ra còn nhiều hơn bảy năm qua gộp lại.

Hạ An lại nằm xuống, định bụng chờ anh tắm xong, nào ngờ tiếng nước chảy quá thôi miên, mà bây giờ cũng đã hai giờ khuya rồi. Trong khi ngày mai cô vẫn phải đi quay, cô vùi mặt vào trong gối, bất giác cảm thấy có hơi mơ màng.

Đợi đến khi Dư Thần tắm rửa rồi sấy tóc xong, cô đã lười không muốn nói với anh về mấy chuyện kia nữa.

Vừa chui vào trong chăn, trên người anh vẫn còn mang theo chút hơi lạnh. Cũng không biết là cố ý hay vô tình, hoặc có lẽ là do thói quen bấy lâu mà Dư Thần vươn cánh tay, ngay khi sắp ôm lấy eo cô thì bị cô đánh một cái chát lên đó, rồi hất tay anh ra.

"Tự ngủ đi, đừng có táy máy tay chân."

Anh rũ mắt nhìn, thấy Hạ An ngày trước vẫn luôn có thói quen nằm ngủ ở giữa giường, vậy mà hôm nay đã lăn sang phía bên kia, giống như hận không thể cách anh càng xa càng tốt.



Anh hé môi định nói gì đó nhưng nhìn thấy cô buồn ngủ lắm rồi, còn liên tục ngáp hai ba cái liền, ngay cả đuôi mắt cũng có vệt nước.

Nhìn thời gian, đúng thật là đã rất khuya.

Ngày mai còn phải dậy sớm, cả ngày đều bận rộn.

Dù sao thì cũng không nên làm chậm trễ việc nghỉ ngơi của cô, ngừng một chút anh cũng nằm xuống.

Hạ An ngủ tới nửa đêm thì đột nhiên tỉnh dậy vì lạnh.

Cô lơ mơ buồn ngủ không biết đang xảy ra chuyện gì, mở to đôi mắt đầy mơ màng, dùng giọng mũi hỏi: "Sao tự nhiên lạnh quá vậy nè?"

Cô định thò tay ra ngoài chăn thăm dò thử, thì Dư Thần tưởng chừng như đã ngủ say ở bên cạnh bất thình lình lên tiếng: "Em ngủ bên đó sao không lạnh cho được? Ở giữa ấm hơn nè."

"Ừm." Cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, bất đắc dĩ phải lăn về giữa, nhích tới nhích lui như con hải cẩu cho tới khi đến gần anh mới dừng lại.

Hình như là ấm hơn nhiều thật.

Cô thầm nghĩ, rồi cứ thế mà ngủ say.

Ngày hôm sau lúc thức dậy, Hạ An lại nhớ tới chuyện này. Mới sáng ra cô đã đứng ở đầu giường với vẻ mặt phức tạp, nhìn chằm chằm vào nút bấm trên máy điều hòa.

Dư Thần đang thay đồ hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"

"Sao em nhớ là hôm qua cái điều hòa này thổi ra hơi lạnh nhỉ?"

Mặt Dư Thần không đổi sắc, anh ngồi nghiêm chỉnh nói: "Em nhớ nhầm rồi."

Hạ An ngờ vực hỏi: "Vậy ư?"

"Em mau đi đánh răng đi, sắp muộn rồi kìa."

Cô lề mề đi vào phòng tắm, đúng là hôm nay phải ghi hình cho chương trình 'Quán trọ hữu duyên', buổi sáng bọn họ phải đến đó diễn tập.

Cô vừa đánh răng xong, không bao lâu sau Dư Thần cũng đi vào. Hạ An đứng lau mặt trước gương nhưng ánh mắt cô không thể khống chế mà cứ liếc nhìn về phía anh.

Động tác thường ngày bình thường tới không thể bình thường hơn được nữa nhưng dường như lại có ý tứ mờ ám gì đó trong mắt cô. Hạ An iếc thấy trang trí hình ngôi sao sáu cánh trên tay cầm cái ly súc miệng của anh, lúc này cô mới cẩn thận nhớ lại, những đồ Dư Thần mua hình như đều có trang trí hình ngôi sao sáu cánh.

Hình như cũng có vài ngôi sao giấy trong chiếc hộp tối qua thì phải.

Lẽ nào mấy ngôi sao này là vật định tình của hai người họ?

Mấy năm cấp ba đó, cô lúc nào cũng xuất hiện trong cuộc sống của anh nhưng lại không hề biết tới sự tồn tại của mấy thứ này bao giờ.

Ngay cả người mập mờ với Dư Thần vào khoảng thời gian đó là ai, cô cũng không thể nghĩ ra.

Loại cảm giác chẳng hay biết gì này khiến cô rất bực mình nhưng cô biết nếu Dư Thần thẳng thắn với cô, kể ra giai thoại về chuyện tình của anh với cô gái đó, vậy thì lòng hiếu kỳ của cô sẽ được thỏa mãn.

Nhưng bù lại cô sẽ còn khó chịu hơn bây giờ nhiều.

Cô đứng đó khoanh tay, thở ra một hơi thật dài như đang có tâm sự.

Dư Thần ngoảnh đầu nhìn cô: "Em sao vậy?"

Hạ An như biết hết mọi chuyện trên đời, nói: "Anh có lén phén với con nào sau lưng em không đấy?"

"Tốt nhất là anh đừng để em bắt được."

Sau khi nheo mắt nói xong câu này, cô mới bước ra khỏi phòng tắm.

Trên đường đi đến chỗ ghi hình, cô nhàm chán lướt Weibo.

Tình cờ xem được đoạn cut đang hot của một bộ phim trước đây cô đóng, trong đó vai của cô là một nữ chính bị bạn trai cũ cắm sừng. Dưới bình luận có người cảm thán.

[Trước hết, cái tình tiết này quá vô lý, có bạn gái như Hạ An thì ai lại đi ngoại tình được nữa cơ chứ?! Não bị úng nước à?!]

Nghĩ cũng đúng, cô để điện thoại xuống, tạm thời gạt bỏ sự hoài nghi trong lòng.

Bước vào trường quay, một ngày bận rộn lại bắt đầu.

Diễn tập bận đến mức khiến cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, di chuyển vị trí, sửa thoại, tìm máy móc, đợi đến lúc set-up xong cũng đã gần tới giờ phát sóng trực tiếp.



Cô dặm nhẹ lại lớp trang điểm, rồi đi vào căn phòng nhỏ ở giữa theo yêu cầu của ê-kíp chương trình.

Hôm nay những người hướng dẫn phải quay trước một vài cảnh như là phỏng vấn trong hậu trường để chiếu cho khán giả.

Chủ đề sẽ do ê-kíp chương trình đưa ra, chủ đề lần này rất đơn giản, là một đồ vật nào đó liên quan tới bộ phim đầu tay của mình, nhân tiện cũng để cho những người hướng dẫn kể về mấy ký ức đen tối đó.

Sau khi cô vào phòng, hầu như mọi người đều đã đến. Máy quay đang sáng, chứng tỏ là đã bắt đầu quay rồi.

Những người hướng dẫn khác lần lượt mở từng cái túi, bọn họ vừa giới thiệu vừa nhớ lại.

"Đây là băng gạc mà tôi giữ lại sau lần đầu tiên đi đóng phim, là một vai diễn rất nhỏ nhưng mức độ nguy hiểm lại khá cao. Không ai bằng lòng diễn nên tôi đã nhận và cuối cùng đúng là tôi đã bị thương, nhưng vai diễn này đã mang tới rất nhiều cơ hội sau này cho tôi. Thật lòng cám ơn rất nhiều."

"Vai diễn đầu tay của tôi là một nữ phụ số 5, không hề có một cảnh quay riêng nào nhưng phải luôn xuất hiện trong ống kính máy quay. Đây là cái kính râm mà tôi đã giữ lại từ lúc đó, trong sa mạc đều là gió và cát, sau khi quay xong cảnh nào cũng phải đi rửa mắt cả. Giữ lại chiếc kính này, xem như đó là một kỷ niệm vừa khổ sở vừa ngọt ngào đi ha."

Mọi người lần lượt nói xong, cuối cùng cũng tới lượt Dư Thần.

Hạ An tưởng rằng một người như anh thì sẽ không giữ lại cái gì đâu, nào ngờ cái hộp của anh lại to nhất. Sau khi mở ra, thứ nằm bên trong là một bộ phục trang.

Một cái áo thun trắng.

Cô đang tính bảo có mỗi cái áo thun thôi, cần gì phải vờ vịt mang theo cái hộp lớn đến vậy. Nhưng Hạ An càng nhìn càng cảm thấy cái hộp này quen quen, cô đi xung quanh nhìn, quả nhiên là trên cái hộp có một cái logo bằng chữ viết tay.

Cô rất quen thuộc với cái hộp này.

Ở bên cửa hông của trường Nhất Trung có một tiệm văn phòng phẩm, vì bà chủ của cửa hàng đó làm thêm rất nhiều công việc, nên bà ấy sẽ tạo ra nhiều easter egg vào những ngày lễ. Ví dụ như Giáng Sinh thì sẽ khắc quả táo, Trung Thu thì làm bánh Trung Thu thủ công,...

Ngày Thất tịch thì sẽ là kẹo chocolate có nhân.

Chỉ cần đặt trước với bà chủ, thì hôm Thất tịch chắc chắn người đó sẽ nhận được một hộp chocolate có nhân hoàn toàn theo yêu cầu.

Không những được chọn loại nhân bên trong, mà còn có thể tạo hình chocolate theo khuôn với mỗi hình là một vị khác nhau. Mỗi một miếng chocolate được bỏ vào miệng cứ như đang mở blind box vậy.

Hỏi cô tại sao lại biết rõ như vậy, đương nhiên là bởi vì những đồ vật đa dạng này cô đã từng được người khác tặng cho.

Đến tận bây giờ cô vẫn không quên được, sự chấn động khi Ninh Vân ăn ra được hàng chữ 'Anh Yêu Em Hạ An'. Vì để ghép được một câu hoàn chỉnh này mà Ninh Vân đã ăn hết một buổi trưa, khiến cho ngày hôm sau nghỉ học vì bị đau họng.

Lúc ấy cô chỉ thấy chuyện đó thật buồn cười nhưng hiện tại nghĩ tới thì lại chợt nhận ra nó khớp với bây giờ đến lạ.

Dư Thần giũ quần áo ra, Hạ An không nhịn được mà bật thốt lên, cô chỉ vào cái hộp và hỏi: "Sao anh lại lấy cái hộp này để đựng quần áo vậy?"

"Vì không tìm được cái hộp khác."

Nói cách khác là chỉ tìm được mỗi cái hộp này.

Khoảng thời gian kế tiếp, Hạ An không nghe lọt tai bất cứ thứ gì, trong đầu cô chỉ quay cuồng một suy nghĩ là tại sao Dư Thần lại có một cái hộp chocolate đặt theo yêu cầu dành riêng cho ngày Thất tịch?

Hạ An có thể chắc chắn cái hộp mà cô nhận được đã bị thầy chủ nhiệm sung vào công quỹ để đựng mấy thứ lặt vặt.

Mà cái trend chocolate này chỉ thịnh hành một thời gian ngắn vì sau đó nó đã bị trường học cấm tiệt toàn bộ. Cái hộp chocolate này có cũng chỉ xuất hiện ở duy nhất trong lớp mười một năm ấy mà thôi, nhưng mà năm đó Dư Thần không nhận một hộp chocolate nào.

Nói một cách khác thì đây là hộp chocolate mà anh đã tự mua nhưng lại không tặng cho người khác.

Vậy mà vẫn luôn giữ cái hộp lại.

Dư Thần lười nhác và tùy tiện cỡ nào Hạ An là người rõ nhất, một cái hộp có thể được một cậu ấm chuyên ăn ngon mặc đẹp như anh giữ lại lâu đến như vậy thì chắc chắn phải có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Mấy ngày này giống như là đang lật một trang sách, cô muốn lật thật nhanh qua từng trang nhưng câu chuyện lại không theo ý cô kiểm soát, nó vẫn theo số trang tăng dần mà lần lượt bày ra trước mắt.

Ngày càng sâu hơn...

Sau khi kết thúc buổi quay, cô về lại phòng nghỉ của mình. Hạ An cảm thấy như là đang có rất nhiều con ruồi vo ve bên tai, khiến cho cô lo lắng bất an.

Suy đoán đó của cô cũng ngày một rõ ràng và chính xác hơn.

Cô mở Wechat ra, gửi tin nhắn cho Ninh Vân.

[Cậu cảm thấy…có lý do nào để một bạn nam sau khi chuyển trường thì lại lén chạy về trường cũ, chỉ để viết thư tình, mua chocolate Thất tịch nhưng lại không tặng đi hay không?]

Không khó để Ninh Vân nhận ra Hạ An ang nói tới ai, sau vài phút trong trạng thái đang nhập thì, cuối cùng cô ấy mới khoanh tròn hai từ 'chuyển trường' và 'bạn nam' lại rồi gửi kèm mấy cái dấu chấm hỏi cho cô.

Dâu nhỏ:[Ừ.]

Dâu nhỏ: [Tớ nghĩ Dư Thần đã yêu đơn phương một người nào đó khi còn học Cao Trung rồi.]
— QUẢNG CÁO —