Giữa tháng một, Lê Phù và Châu Ánh Hi trở về Luân Đôn.
Lần này trở về Anh vì Lê Phù phải xử lý chuyện học hành, Châu Ánh Hi thì đúng lúc trở về xử lý hạng mục diễn tấu của ban nhạc, thế nên hai người ở lại Anh 2 tuần.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua, Lê Phù mới hoảng hốt phát hiện mình quay về Hồng Kông đã được gần nửa năm, có thể là do mỗi ngày đều bị sự náo nhiệt trong nhà vây quanh, cô không hề cảm thấy cô độc. Nên đột nhiên trở lại Luân Đôn vắng vẻ, cô hơi không thích ứng được.
Ba ngày đầu, cô phải ở lại Cambridge, còn Châu Ánh Hi thì ở chung cư với cô.
Căn hộ này từ sau khi Lê Phù không từ mà biệt, Châu Ánh Hi chưa từng quay lại.
Lúc mới bước vào cửa, anh vẫn còn chút tức cảnh sinh tình, may là cô rất biết dỗ dành.
Nói là cùng nhau ra nước ngoài, tiếc là hai người họ lúc nào cũng dễ có cảm giác. Ví dụ như nằm trên sofa, chỉ cần dính sát nhau, ôm ôm hôn hôn, Châu Ánh Hi lập tức sẽ cứng đến nổ tung, đè Lê Phù làm tình trên sofa suốt 1 tiếng.
Sau đó, Lê Phù phiền não nói sảy chân vào sắc đẹp sẽ trì hoãn việc học.
Sau khi về Anh một thời gian ngắn, chuyện khiến Lê Phù vui vẻ nhất là cuối cùng cô đã có thể vui vẻ chơi bời với Ngô Thi. Ngày đầu tiên sau khi từ Cambridge trở về Luân Đôn, cô đã mở party cùng Ngô Thi gặp rất nhiều bạn học, bạn bè.
Hai ngày này, cô thậm chí chơi đến quên mất mình có bạn trai, không để ý điện thoại của Châu Ánh Hi thì cũng uống say đến suýt nữa không về được nhà.
Bởi vì chuyện này, lần đầu tiên hai người nảy sinh mâu thuẫn nhỏ.
Châu Ánh Hi tức giận chủ yếu là vì lo cho an toàn của cô, đương nhiên cũng có cảm giác không thoải mái khi cô không để ý anh. Nhưng Lê Phù rất điên, ở Hồng Kông bị ba mẹ, anh trai quản thì thôi đi, một khi đã có tự do tuyệt đối, cả người cô đều trở nên hoang dã.
“Đừng giận mà.”
“Không có lần sau đâu.”
“Nhé nhé.”
…
Lê Phù dỗ Châu Ánh Hi suốt một ngày, nhưng dỗ thế nào cũng không hiệu quả, sắc mặt anh vẫn lạnh như băng. Cô cảm thấy mình sắp xong đời rồi, đây là lần đầu tiên thấy anh giận cô.
Tuy sắc mặt lạnh như băng, nhưng hành vi của Châu Ánh Hi vẫn tràn đầy thiên vị.
Thấy anh hờn dỗi còn nấu cơm cho mình, Lê Phù ôm lấy anh từ phía sau: “Em mời anh ra ngoài ăn cơm, nhé?”
Châu Ánh Hi lạnh lùng nói: “Nguyên liệu đã xử lý một nửa rồi.”
Tay Lê Phù thò vào trong áo len của anh, sờ cơ bụng anh, dùng ngón tay không ngừng trêu chọc anh: “Anh tức giận như vậy, em rất sợ anh đổ cả túi muối vào để trả thù em.”
Chút ngứa ngáy nhẹ nhàng lan tràn, Châu Ánh Hi mềm lòng hơn rất nhiều.
…
Mùa đông Luân Đôn là cảm giác trang nghiêm, lạnh lẽo, gió đêm thổi đến rát mặt.
Sau khi xuống xe ở một khu phố nào đó, Lê Phù được Châu Ánh Hi ôm thật chặt trong ngực, áo khoác lông cừu dày dặn ma sát ra chút ấm áp. Hai người dùng bước chân nhanh nhất bước vào một nhà hàng Tây. Anh và cô chà xát tay, hà hơi nóng, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh lò sưởi.
“Có phải ở nhà thoải mái hơn không?” Châu Ánh Hi cởi áo khoác, bên trong là áo cao cổ màu đen.
Lê Phù cắn răng nói: “Không phải tại anh dỗ thế nào cũng không hết sao.”
“Đến giờ anh vẫn chưa hết giận hoàn toàn đâu nhé.” Châu Ánh Hi lại lạnh lùng.
Lê Phù cúi đầu nhìn thực đơn: “Tùy anh.”
Cực kỳ giống hai đứa trẻ mẫu giáo đang đấu đá nhau.
Trên cửa kính là sương mù hơi lạnh, bên ngoài dường như lại mưa phùn kéo dài, người đi đường đầu đội mũ dệt kim, hai tay nhét thật sâu vào trong túi, vùi đầu khom lưng bước nhanh về phía trước.
Bên trong phòng ăn cạnh cửa sổ là tiếng dao nĩa và tiếng người.
Đây là một nhà hàng bít tết được đánh giá rất cao, lúc trước Châu Ánh Hi thường đến cùng Đàm Tự, rất trùng hợp, Lê Phù cũng đến vài lần cùng Ngô Thi nên tốc độ gọi món của họ rất nhanh, ngoại trừ gọi vài món mới, những món khác đều như cũ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thấy Châu Ánh Hi vẫn im lặng, Lê Phù nhẹ nhàng cọ cọ chân anh: “Thật sự không nói chuyện với em à?”
Chu Ánh Hi nhấc chân cô ra, nhắc nhở cô: “Bác sĩ Lê, chú ý chừng mực.”
Lê Phù nằm sấp trước bàn, một tay ôm đầu, chiếc áo len bó sát người tôn lên đường cong bên hông của cô một cách hoàn mỹ. Ánh mắt cô thâm thúy nhìn chằm chằm người trước mặt, không nói lời nào nhưng ánh mắt đủ để quyến rũ anh.
Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Châu Ánh Hi không chút dao động. Cho đến khi, cô nhẹ nhàng nỉ non: “Sao bạn trai em trông đẹp trai vậy nhỉ?” Trong lòng anh chợt run rẩy.
“Anh đi vệ sinh.”
Châu Ánh Hi chỉ đơn thuần là muốn đi vệ sinh, Lê Phù lại cho rằng anh bị cô trêu chọc, cô nhỏ giọng dặn dò: “Đừng làm lâu quá.”
Anh bất đắc dĩ rời đi.
Lúc phục vụ thức ăn lên, Lê Phù phát hiện Châu Ánh Hi không mang theo điện thoại. Lúc này, điện thoại của anh đúng lúc hiện lên thông báo, khi cô nhìn thấy tên ID quen mắt “S’Envoler”, sững người rất lâu.
Hay anh chính là “S’envoler” avatar bươm bướm đó?
Sau khi Châu Ánh Hi quay lại, tạm thời Lê Phù chưa vạch trần, cô không hỏi han gì.
Hai người dùng bữa trong sự yên bình.
Đột nhiên, trong góc truyền đến tiếng cãi vã có thể khiến Lê Phù chú ý, bởi vì giọng nam nữ này cô thấy rất quen. Cô quay đầu, nhìn theo ánh sáng không quá sáng, hình ảnh trước mắt làm cô kinh ngạc che miệng.
Nếu cô không nhìn lầm, là Đàm Tự đang cưỡng hôn Ngô Thi trước mặt mọi người.
Châu Ánh Hi cũng nhìn sang, anh khẳng định Lê Phù không nhìn lầm.
Đàm Tự như phát điên, cho dù Ngô Thi có phản kháng như thế nào, anh ấy cũng không buông tay. Hai cánh tay ôm chặt eo cô ấy, thay vì nói là hôn chẳng bằng nói là gặm cắn.
Trong party hai ngày trước, Lê Phù ép Ngô Thi khai ra hết, Ngô Thi mới nói tình trạng hiện tại của mình với Đàm Tự. Nói làm2 tháng trước đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ bạn bè với anh ấy, nhưng nửa tháng trước, anh ấy trở thành cố vấn pháp lý cho công ty ba cô ấy và rất được ông ấy tin cậy. Điều đó khiến hai người hiện tại ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp.
Ngô Thi thấy Lê Phù nên yêu cầu Đàm Tự buông tay.
Hai người họ quay đầu lại, thấy đôi tình nhân đứng cách đó không xa.
Bởi vì Ngô Thi quen biết đủ loại người mới nên tâm trạng Đàm Tự hôm nay cực kì tệ, không cho ai sắc mặt tốt, giọng điệu này của anh ấy còn buồn bực hơn cả Châu Ánh Hi. Anh ấy khoác áo khoác, vỗ vỗ bả vai Châu Ánh Hi, sau đó yên lặng đi ra ngoài.
“A Thi à…” Lê Phù không biết phải làm sao.
Ngô Thi cười nói: “Hai người ăn ngon miệng nhé, tớ về trước.”
“Có cần tớ đi cùng cậu không?” Lê Phù kéo cô ấy lại: “Tớ sợ cậu không vui.”
Ngô Thi nhận ra vẻ mặt Châu Ánh Hi rất không đúng mới nhớ ra họ còn đang cãi nhau, cô ấy vỗ lên mu bàn tay Lê Phù: “Dỗ dành thầy Châu nhà cậu đi đã.”
Sau khi tạm biệt, cô ấy rời đi trước.
…
Gần 10 giờ, Lê Phù và Châu Ánh Hi trở về căn hộ.
Lê Phù tắm rửa xong, khoanh chân ngồi trên sofa phòng ngủ, vừa bôi sữa dưỡng thể vừa gửi tin nhắn cho Ngô Thi. Ngô Thi nói cô ấy thật sự không sao, ngược lại dặn dò cô, nếu đã quyết định yêu đương rồi thì đừng nên tùy hứng như trước kia, vẫn nên cân nhắc cảm nhận của Châu Ánh Hi.
Lê Phù ném điện thoại sang một bên, cô bóp sữa dưỡng thể, xoa chân, suy nghĩ bay bổng.
Tiếng mở cửa kéo cô trở về từ không trung, Châu Ánh Hi mặc áo ngủ vải cotton thoải mái đi vào, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh.
“Em có chút chuyện muốn hỏi anh.” Lê Phù ngoắc ngoắc tay với Châu Ánh Hi.
Châu Ánh Hi đặt khăn lau tóc xuống, bước tới trước mặt cô: “Chuyện gì?”
Lê Phù kéo tay anh, cần cổ trắng mịn ngẩng cao: “Anh có chuyện gì giấu em không?”
Châu Ánh Hi lập tức phủ nhận: “Không có.”
“Thật sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ừm, tuyệt đối không có.”
Nhìn vào đôi mắt thẳng thắn đó, Lê Phù nói: “Phải không nhỉ? Ngài S’envoler.”
Châu Ánh Hi ngẩn người, hoảng hốt: “Em xem điện thoại của anh à?”
“Ừm, lúc anh đi vệ sinh, điện thoại có thông báo, đúng lúc thấy anh quên đổi tài khoản.”
“…”
Sau khi thân phận bị vạch trần, Châu Ánh Hi chột dạ cúi đầu.
Lê Phù dùng sức kéo cánh tay anh: “Anh giấu cũng giỏi phết nhỉ, ngày nào anh cũng lấy tài khoản phụ chuyện trò với em, em đăng ảnh chung anh còn nhắn lại nói bạn trai đẹp trai quá. Hôm qua em nói chọc bạn trai tức giận thì phải làm sao, anh còn nhắn lại rằng bạn trai đẹp trai như vậy phải dỗ dành cho tốt.”
Cô dở khóc dở cười: “Châu Ánh Hi, anh xuất sắc quá nhỉ.”
Châu Ánh Hi trở tay nắm tay Lê Phù, chất vấn cô: “Có phải em đã động lòng với S’Envoler không?”
“Anh nói gì vậy?” Lê Phù rất khó hiểu.
“Suốt 4 tháng đó, ngày nào em cũng trò chuyện với S’envoler, S’envoler mời em đến Luân Đôn, em cũng đồng ý.”
“…” Lê Phù cạn lời: “S’envoler không phải là anh sao, anh tự ăn dấm của mình à?”
“Nhưng em không biết S’envoler là anh mà.”
“Em…”
Lúc này Châu Ánh Hi không thèm nói lý, ham muốn chiếm hữu của anh mạnh đến mức đến cả dấm của mình mà cũng ăn. Lê Phù bất đắc dĩ giãy giụa muốn chạy khỏi phòng ngủ: “Anh thật đáng sợ, biệt thự giữa núi em trả lại anh, không lấy chồng giàu cũng được, ai muốn làm bà Châu thì đi mà làm.”
Tất nhiên nó cũng là trò đùa vui thôi.
Lê Phù chưa chạy được hai bước, Châu Ánh Hi đã ôm lấy cô từ phía sau, trực tiếp đè cô lên giường: “Không được, em phải làm bà Châu.”
Cô cắn môi im lặng.
Châu Ánh Hi vén sợi tóc rối trên má Lê Phù lên: “Ngày nào anh cũng làm ngài S”envoler trò chuyện với em, giúp em giải quyết khó khăn, xoa dịu tâm trạng, còn lướt qua lướt lại Ins để tìm hiểu sở thích của em, chẳng lẽ anh không đáng để em nắm lấy sao? Vậy mà em lại sẵn lòng để người khác làm bà Châu à?”
Lê Phù vẫn mím chặt môi, nhưng khóe môi lại cong lên.
Châu Ánh Hi hít sâu một hơi, giả vờ tủi thân: “Mấy ngày nay em chơi vui quên về nhà, uống đến say mèm, gặp được bạn bè, em vui vẻ, em kích động, anh đều hiểu hết. Nhưng dù gì anh cũng là bạn trai em, em không nhận điện thoại cũng thôi đi, đã vậy còn uống say rồi nói trước mặt mọi người là em không có bạn trai, trong lòng anh có thể dễ chịu sao.”
Giọng anh quá dịu dàng, trái tim cô gần như tan chảy: “Nhưng em uống say mà, đâu phải cố ý.”
“Dỗ anh tiếp đi.” Châu Ánh Hi dịu dàng yêu cầu.
“Muốn được dỗ thế nào? Anh nói đi.” Giọng Lê Phù mềm mại.
Thân thể lại đè xuống, chóp mũi Châu Ánh Hi sắp chạm vào chóp mũi cô, hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể hai người ấm lên do ma sát, anh nói: “Gọi một tiếng ông xã đi.”
“Không thích.” Mặt Lê Phù lập tức đỏ bừng, cô lập tức từ chối.
“Gọi một lần thôi, nhé?” Anh tiếp tục dỗ dành.
“Không thích mà.” Cô tiếp tục từ chối.
Không biết lôi kéo bao lâu, cuối cùng Châu Ánh Hi mất kiên nhẫn, cởi áo ngủ của mình và Lê Phù ra, đặt cô trên đầu giường hung ác làm tình, muốn ép cô gọi một tiếng “Ông xã.”
Tiếc là cô mạnh miệng, đến khi kết thúc vẫn không gọi.
…
Ngày hôm sau, Châu Ánh Hi phải đi công tác ở Edinburgh 2 ngày, Lê Phù ở lại căn hộ học tập. Tối đến hai người sẽ gọi video, Châu Ánh Hi sẽ dỗ Lê Phù ngủ rồi cúp điện thoại.
Hai ngày trôi qua thật nhanh.
2 tiếng trước khi Châu Ánh Hi đi công tác về, quản gia gửi đến một món hàng chuyển phát nhanh, Lê Phù thấy người gửi là Ngô Thi, trên đó viết đồ bí mật. Cô nghi ngờ mở ra, trong hộp là mấy hộp nhỏ đóng gói bằng tiếng Anh khác, cô càng nhìn càng thấy sai sai, cái gì gel bôi trơn, máy rung, trứng rung…
Còn có một tấm thiệp do Ngô Thi viết.
[Cưng à, cậu và thầy Châu cần có trải nghiệm mới mẻ.]