Ngắm Trăng

Chương 49: 4 tháng sau



“A… A ưm…”

Trong phòng dường như bị làn sương trắng mông lung bao phủ, trên giường đơn nho nhỏ, người phụ nữ quỳ gối trên người người đàn ông, uốn éo vòng eo thon tinh tế, hai cánh tay trắng nõn rắn chắc ôm chặt eo cô, đẩy phần thân dưới ra vào không có quy luật, thúc mạnh vào khu vực ướt đẫm nước.

Gậy thịt ra vào bên dưới cô, vừa thô vừa cứng, thậm chí còn nóng bỏng.

Cảm giác đó vừa rõ ràng vừa mờ nhạt.

“A, a…” Tiếng rên rỉ càng lúc càng dồn dập.

Người đàn ông dưới thân dùng đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cô, như là một người nghiện tình dục, không biết mệt mỏi hung hăng làm cô. Dù cô đã chảy nước mắt sinh lý đau đớn, anh vẫn không nghe thấy những lời cầu xin thương xót kia, ngược lại càng làm càng mạnh, càng khó chịu, như một cuộc làm tình mang tính trả thù.

Bang, là tiếng sách vở rơi xuống đất.

Sương mù tan đi, trong phòng lúc 10 giờ sáng tràn ngập ánh nắng, Lê Phù tưởng mình bị bóng đè, nhưng sau khi tỉnh táo, phát hiện chỉ là một giấc mơ. Cô xoa trán, nếu không phải có tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài cửa sổ, cô còn tưởng mình đang ở Cambridge.

Nhìn sách rơi trên sàn nhà, Lê Phù lại tự mắng mình, giường trong nhà không lớn bằng giường ở Cambridge, trí nhớ của cô cũng không như trước, xem xong thì ném lên giường. Mỗi sáng cô đều bị đánh thức bởi tiếng lật sách và ném sách.

Cô vừa định đứng dậy đi rửa mặt, thì phát hiện ra ga giường hơi ướt.

Lê Phù lập tức đậy kín chăn, che đi thứ chất lỏng màu trắng xấu hổ, cô căng thẳng đến mức nghe thấy cả tiếng tim đập kịch liệt của mình, cả người nóng bừng đến khó chịu. Từ khi rời khỏi Cambridge trở lại Hồng Kông, cô đã mộng xuân mấy lần, nhưng chưa lần nào rõ ràng như sáng nay, rõ ràng đến mức có thể thật sự cảm nhận được cảm giác vật lạ co rút trong thân dưới của mình.

Còn có, mùi gỗ quen thuộc trên người người đàn ông còn quanh quẩn bên chóp mũi.

Điên rồi, thật sự điên rồi.

Khuôn mặt đang ngái ngủ bị Lê Phù chà xát, cô đột ngột thả tay ra, nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh. Mơ thấy chuyện làm tình với Châu Ánh Hi không phải vì cô còn nhớ anh, mà là vì cô chỉ từng phát sinh quan hệ với anh.

Cộc cộc cộc, ba tiếng gõ cửa mạnh mẽ.

Lê Phù vừa nghe đã biết là Lê Ngôn đến gọi mình ra ngoài, cô hét một tiếng vào đi. Lê Ngôn đẩy cửa ra, ba đôi chân chó to lớn lộp bộp chạy vào. Một là Tiểu Bao Phù, một là Momo – con Pomeranian ba mẹ nuôi, và một là Polly – con Corgi anh trai và chị dâu nuôi.

Mỗi buổi sáng đều được ba chú chó đáng yêu vây quanh, xem màn tranh giành tình cảm thú vị của chúng, là sự ấm áp mà Cambridge không có. Tuy ở nhà không tự do được như ở Cambridge, thậm chí ngay cả mặc quần áo gì cũng phải cân nhắc chừng mực, nhưng Lê Phù có pháo hoa mà cô chưa từng có khi lang thang ở ngoài.

Lê Ngôn chỉ trỏ vừa phải: “Quý cô Lê, 10 giờ rồi.”

“Đọc sách muộn quá.” Lê Phù bịa lý do.

“Ừ, nhanh mặc quần áo đi, buổi trưa chị dâu em muốn tới ăn cơm, em ra ngoài mua thức ăn với anh. Buổi chiều dạo công viên với ba mẹ một lúc, sau đó tối đến thì cùng đi xem hòa nhạc.”

“Ừ, em biết rồi.”

Lê Phù thay một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, đeo băng đô nai con màu hồng nhạt rửa mặt, ba chú chó ngồi xổm thành một hàng ở cửa, cao thấp mập ốm không đồng đều. Momo là cô công chúa nhỏ xinh đẹp, Tiểu Bao Phù là một đứa khù khờ, Polly thì là một con heo con mập.

Chỉ cần dùng chân trêu chọc cũng khiến chúng cảm thấy vui vẻ.

Nhà họ Lê nằm ở đường Thâm Vượng, Hồng Kông tấc đất tấc vàng, giá căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách như hiện tại cũng là giá trên trời. Năm đó Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa, cũng là vì để một nhà ba người có thể có không gian thoải mái, nghiến răng vay mượn đây đó chắp vá mua được.

Tuy kích thước mỗi phòng không lớn, nhưng chim sẻ nhỏ ngũ tạng vẫn đầy đủ.

Sau khi rửa mặt xong, Lê Phù khoác túi vải bạt kéo Lê Ngôn ra cửa.

Họ đi vào khu chợ gần đó, Lê Phù thấy cái gì cũng muốn ăn. Đối với cô mà nói, về nhà còn có một chuyện vui vẻ khác, đó là có đồ ăn ngon ăn mãi không hết, dù sao đồ ăn ở Anh đúng là ác mộng. Mỗi ngày đều có thể ăn được món xá xíu mật ong, cua xào, bào ngư, mẹ với anh trai làm, quả thật như sống trên thiên đường.

“Bên Sở Y tế thế nào?” Lê Ngôn vừa đi vừa quan tâm công việc của em gái.

Chợ rất ồn ào, tất cả đều là tiếng nói chuyện náo nhiệt, Lê Phù nói chuyện cũng cao giọng: “Dạ, thủ tục thực tập đã làm xong, tuần sau bắt đầu làm việc.”

“Ừ, không tồi.”

Gió mùa thu không quá nhẹ nhàng sảng khoái, lúc nào cũng ngột ngạt, nhưng ngửi được không khí quen thuộc, đột nhiên Lê Phù phát hiện, chợt nhận ra tin tức tốt bắt đầu ập đến từ lúc cô về nhà. Ví dụ như, bệnh tình của ba tạm thời không có gì đáng ngại, xét nghiệm lại tình trạng khá tốt, bà ngoại cũng đang tích cực trị liệu, mà cô còn chưa tốt nghiệp mà đã có tư cách thực tập.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mọi thứ dường như đang đi theo chiều hướng tốt.

“Anh ơi.” Tâm trạng tốt, Lê Phù đặc biệt dính Lê Ngôn: “Lần trước đi liên hoan với anh, em phát hiện bệnh viện của anh rất nhiều trai đẹp, cậu Trần Tuấn Lâm kia nhìn không tệ.”

Lê Ngôn cảnh cáo cô: “Bạn gái Trần Tuấn Lâm mỗi tháng một cô đấy, em tránh xa anh ta chút.”

Lê Phù tiếc nuối thở dài: “Đáng tiếc ghê, bạn học Jerry ở Harvard với anh kết hôn rồi, bằng không em thấy anh ấy rất có sức hấp dẫn. Vẻ ngoài đẹp trai, biết ăn nói, biết trượt ván, biết lướt sóng, Wendy thật hạnh phúc.”

“Ồ.” Lê Ngôn chạm vào chỗ đau của cô: “Thì ra em thích loại tươi sáng thú vị này, chẳng trách em từ chối Châu Ánh Hi.”

“…”

Đương nhiên Lê Phù không dám nói với anh trai chuyện đã xảy ra giữa mình và Châu Ánh Hi, nếu cô nói thật, nhất định sẽ bị anh ấy đánh chết, cho nên cô chỉ nói mình từ chối sự theo đuổi của Châu Ánh Hi. Trong chợ ồn ào náo nhiệt, cô ngồi xổm xuống, vẻ mặt không tự nhiên cầm một nắm rau lên, dùng giọng điệu bất cần nói: “Ừm, anh ấy khá nhàm chán, em không có cảm giác gì với anh ấy.”

Nâng em gái trong lòng bàn tay, nhưng không có nghĩa Lê Ngôn là một người anh vượt quá giới hạn.

Chuyện tình cảm này, anh ấy sẽ luôn tôn trọng ý kiến của em gái.



Buổi trưa, Lê Ngôn làm một bàn đầy đồ ăn, tất cả đều là món ăn gia đình ngon miệng, nhất là món cua chiên tị phong đường (*) kia, kích thích dạ dày của cả nhà, trong chốc lát, đã xử lý hết một nửa.

Lê Ngôn có một người bạn gái đã bên nhau hai năm là Tô Vũ Tâm, người Giang Tô, vẻ ngoài dịu dàng mềm mại, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ. Chị ấy quen biết Lê Ngôn lúc học thạc sĩ ở Đại học Boston, bởi vì đã đến giai đoạn dựng vợ gả chồng, sau khi hai người bàn bạc, chị ấy quyết định ở lại Hồng Kông.

Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa đều là cảnh sát, tuy nhìn qua có hơi uy nghiêm, nhưng thật ra họ là đôi cha mẹ cực kì dễ ở chung. Lương Mỹ Hoa cũng rất cưng Tô Vũ dịu dàng hiền lành, lúc nào cũng nhìn chị ấy với nụ cười trên môi.

“Mẹ, mẹ thiên vị quá đi, chỉ gắp cua cho chị dâu con, con rất ghen tị.” Lê Phù ở cùng với người thân càng sinh động hoạt bát hơn, ngay cả ở trong lòng Lương Mỹ Hoa cũng vẫn là đứa trẻ nghịch ngợm hay gây sự. Bà gắp cho con gái một con cua: “Thế con thì sao?”

“Con thì sao cái gì?” Lê Phù giả bộ không hiểu.

Lương Mỹ Hoa cười: “Bạn trai của con ấy.”

“...” Lê Phù cắn một miếng thịt cua, rung đùi đắc ý nói: “Ở bệnh viện anh trai con đều là trai đẹp trình độ học vấn cao.” Cô trực tiếp giao nhiệm vụ cho Lê Ngôn: “Anh, anh cố gắng lên tí đi.”

Lê Chấn Phong chọc chọc mi tâm Lê Phù: “Từ bé đến lớn lúc nào cũng bắt nạt anh con.”

Lê Phù làm mặt quỷ.

Người một nhà trò chuyện vui vẻ, Lê Ngôn thuận miệng trêu chọc: “Con gái của ba mẹ ấy, không phải do không có ai theo đuổi, mà là do yêu tự do, thích chơi bời.”

Nghe được có người theo đuổi con gái mình, Lương Mỹ Hoa kích động hỏi: “Em gái con nói với con à? Nam sinh đó thế nào?”

Ba mẹ truyền thống chỉ hận không thể thăm hỏi gia phả nhà đối phương.

“Là một người đặc biệt…”

“Lê Ngôn!”

Bị em gái trừng mắt mắng, Lê Ngôn ý thức được mình nói nhiều, Tô Vũ Tâm bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Chuyện của Tiểu Phù, anh lảm nhảm nhiều thế làm gì.”

Lê Ngôn ngậm miệng lại.

Không biết lúc hai anh em này đi du học đã giấu giếm bao nhiêu bí mật, Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa cũng lười đào sâu tiếp. Dù sao từ nhỏ con gái họ đã ham chơi không chịu ngồi yên, đứng ra chịu trách nhiệm giải quyết chuyện cả đời của con trai, họ trò chuyện với Tô Vũ Tâm việc chuẩn bị tổ chức hôn lễ.



Buổi chiều người một nhà dắt ba chú chó nhỏ đi dạo quanh công viên gần đó tắm nắng, sau khi dắt chó về nhà, Lê Ngôn lái xe đưa bạn gái và mẹ đi, còn Lê Phù thì đi cùng ba tới bảo tàng nghệ thuật. Vé trong tay Lê Ngôn, Lê Phù cũng không hỏi nhiều, cô chỉ biết là một ban nhạc người Hoa lần đầu tiên tới Hồng Kông biểu diễn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi họ xếp hàng kiểm vé vào sân, tìm được chỗ ngồi của mình.

Một nhà năm người ngồi ngay ngắn, Lê Ngôn và Tô Vũ Tâm ngồi cạnh nhau, Lê Phù ngồi ở giữa ba mẹ, một thân một mình ở nước ngoài đã lâu, trở lại bên người thân, cô không nhịn được lúc nào cũng làm nũng với ba mẹ, còn như một thiếu nữ mười mấy tuổi.

Với tiếng hoan hô vang dội, buổi diễn tấu chính thức bắt đầu.

Đây là Bảo tàng nghệ thuật Tri Hòa, trước kia Lê Phù chưa từng nghe qua, nghe Lê Ngôn nói là mới mở, chủ là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp. Về phần bối cảnh của nữ chủ nhân, suýt nữa anh ấy buột miệng thốt ra, nhưng lập tức dừng lại.

Lê Phù cảm thấy vị nữ chủ nhân này gu thẩm mỹ không tồi, thiết kế đơn giản khiêm tốn lại thanh lịch.

Thật ra với Lê Phù mà nói, tất cả buổi hòa tấu đều không khác nhau lắm. Cô tựa vào vai Lương Mỹ Hoa, chậm rãi đắm chìm trong màn hợp tấu duyên dáng, từng tiếng nhạc du dương vang vọng trong không khí.

Trong vô thức, tầm mắt của cô rơi trên người nghệ sĩ dương cầm.

Cô không biết vị nghệ sĩ diễn tấu này, chỉ là bất chợt nhớ tới một người.

Ký ức như một đoạn phim câm quay ngược về 4 tháng trước.

Lê Phù để lại một lá thư trong căn hộ, đưa Tiểu Bao Phù về Hồng Kông, điện thoại yên tĩnh ba ngày, cô cho rằng avatar màu lam kia sẽ không gửi tin nhắn tới nữa, nên không nghĩ nhiều. Khoảng thời gian đó, ba và bà ngoại đều đang trong thời gian xét nghiệm lại, cô buồn bực không vui, uống rượu giải sầu với bạn tốt. Đêm khuya về nhà, cô thấy avatar màu lam nhảy lên trên Wechat.

Châu Ánh Hi: [Anh biết gần đây em xảy ra chuyện gì, anh hiểu tâm lý của em, cũng ủng hộ em trở về bên ba mẹ. Nhưng anh không ngại vấn đề khoảng cách, anh có thể tới Hồng Kông.]

Lê Phù có thể cảm nhận được sự chân thành của anh qua từng câu chữ, nhưng cô lại không thể vui nổi, dường như có một hòn đá nặng nề đè trên người cô. Ít nhất tình cảnh lúc đó, đối với cô mà nói là gánh nặng.

Lời nói của cô tàn nhẫn: [Châu Ánh Hi, anh không cần nghiêm túc đến vậy, chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.]

Châu Ánh Hi phản bác: [Đối với anh mà nói thì không phải là cảm xúc nhất thời.]

Phiền muộn đè nặng trong lồng ngực, Lê Phù không ngừng đẩy anh ra xa: [Nhưng đối với tôi mà nói thì là vậy.]

Đây có lẽ là câu nói tuyệt tình nhất cô từng nói với Châu Ánh Hi.

Sau đó, anh hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô, avatar màu lam như chìm xuống đáy biển.

Âm nhạc du dương chậm rãi bỗng trở nên dồn dập, giống như thúc ngựa phi nước đại, uy nghiêm khí thế.

Suy nghĩ của Lê Phù bay bổng, bị tiếng nói chuyện của mẹ và anh trai đưa về hiện thực.

Lương Mỹ Hoa đang hỏi Lê Ngôn, đây có phải là bài hát cuối cùng rồi không.

Lê Ngôn nói, vâng.

Buổi hòa tấu kéo dài 2 tiếng kết thúc, tất cả nghệ sĩ biểu diễn một lần nữa đứng giữa sân khấu, người chủ trì đang giới thiệu về người sáng lập ban nhạc. Lúc nghe đến tên Aiden Châu, thần kinh Lê Phù căng thẳng, kinh hãi nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi về giữa sân khấu.

Khi bóng dáng thon dài quen thuộc rơi vào đáy mắt cô, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Khác với ấn tượng trong trí nhớ, Lê Phù phát hiện dường như Châu Ánh Hi hơi thay đổi. Trước kia anh rất thích mặc màu nhạt, hình như mỗi lần thấy anh mặc trang trọng đều là màu nhạt, nhất là màu xám. Nhưng hôm nay anh mặc một bộ màu đen thành thục, màu sẫm khiến anh bớt đi chút dịu dàng, nhiều thêm vài phần lạnh lùng.

Có một ánh mắt nhìn xuống từ sân khấu, Lê Phù theo bản năng cho rằng đang nhìn cô, cô vừa định né tránh, thì phát hiện rất nhanh ánh mắt kia đã dời đi, như chỉ là thuận mắt nhìn theo.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Châu Ánh Hi và MC hàn huyên đơn giản vài câu xoay quanh dàn nhạc “Nouk”, sau đó buổi diễn tấu kết thúc.

Lối ra bắt đầu đông đúc.

Lê Phù kéo ba Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa chờ ở phía sau.

Đột nhiên Lê Ngôn vỗ vỗ cánh tay Lê Phù, hất cằm về phía bóng người trên sân khấu: “Gặp nhau rồi, có muốn chào hỏi Châu Ánh Hi không? Nếu em cảm thấy xấu hổ thì để anh tự đi.”