Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 55: C55



Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Tố Ngưng Chân thần sắc như điên như cuồng, như khóc như cười, mang vết sẹo máu tươi đầm đìa ẩn giấu trong lòng hai mươi năm đào ra, xé giả tạo quang phong tễ nguyệt Kính Hoa Cốc vỡ nát, trong lòng nàng vừa thống khổ vừa hận thù, nhìn những trưởng lão sắc mặt tối sầm lúng túng, nhưng lại vui mừng khó hiểu.

"Hahaha haha...." Tố Ngưng Chân phát ra tiếng cười khàn khàn, trong mắt lộ ra trào phúng cùng cay đắng, "Nguyên lai các người chưa từng coi bọn ta giống người trưởng thành.... Ta, tỷ tỷ, chỉ là dung khí ôn dưỡng Châu tử của các người!"

Tang Kỳ siết chặt nắm tay, móng tay cấu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra từ các ngón tay, trái tim dường như bị một thứ vũ khí gai nhọn đâm sâu vào, bị lôi kéo nhiều lần, câu xuất huyết nhục đầm đìa, khiến hắn đau khổ tột cùng.... Bên trong ngân đồng lập lòe sát ý đỏ rực, lông mi run rẩy đang nhắm mắt lại, hận thù đến cùng cực cũng là thống khổ đến cùng cực, trong mắt hắn chảy ra hai dòng huyết lệ.

Hắn hoàn toàn không biết..... Hắn hoàn toàn không biết Ngưng Hi gặp phải tất thảy chuyện này. Hắn không thể bảo vệ nàng thật tốt, thậm chí bị người lừa dối, hận nàng bao nhiêu năm nay, nàng vì hắn mà chết, lại sau khi chết cũng không thể yên ổn!

Hắn chưa từng hối hận vì huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, lúc này lại hối hận, hôm đó Cao Phượng Hủ chết quá dễ dàng!

"Ngưng Chân, đủ rồi, đừng nói nữa...." đại trưởng lão thở dài một câu nhắm mắt lại, không chịu nổi khi nghe lần nữa.

Bà cũng là nhìn Tố Ngưng Chân và Tố Ngưng Hi lớn lên. Kính Hoa Cốc trên dưới, không có người không thích hài tử Ngưng Hi đó, nàng ôn nhu thông tuệ, được lòng người, lại có vài phần khiến người không thể nhịn cười vì vui tươi hài hước, nàng thận trọng như bụi trần quan tâm đ ến mọi người xung quanh, như gió xuân tháng ba tháng tư, ngay cả người có trái tim cứng rắn nhất cũng sẽ bị sự ấm áp của nàng đả động. Năm đó Diệu Hoa tôn giả giấu tất cả mọi người cùng Cao Phượng Hủ thành giao dễ dàng, các nàng chỉ biết Ngưng Hi tìm được một chốn về rất tốt, về sau nghe nói nàng khó sinh mà chết, chỉ biết là nàng mệnh không tốt, nhưng không ngờ trong đó lại ẩn chứa nhiều sự tình bẩn thỉu như vậy.

Nhưng bất luận như nào, các nàng vẫn còn muốn giữ lấy thể diện Kính Hoa Cốc, không muốn Tố Ngưng Chân lần nữa mang chuyện đó nhắc lại.

Tố Ngưng Chân vẫn cứ nói ra, trong lòng không còn cố kỵ gì nữa, nàng cười nhạt nhìn đại trưởng lão nói: "Các người không dám nghe sao? Ta thế nhưng tận mắt nhìn thấy nó..... Đó là tỷ tỷ của ta, nàng đã chết rồi, hơn nữa ta còn nhìn các ngươi đối với nàng mổ bụng ra" nàng nói rồi đảo mắt nhìn hướng Cao Thu Mân, Cao Thu Mân đã chết lặng rồi, tiếp xúc với ánh mắt Tố Ngưng Chân, nàng đột nhiên run rẩy, theo bản năng muốn lùi lại phía sau, nhưng nghe Tố Ngưng Chân lẩm bẩm một mình dường như nói, "Sau này, bụng nàng ngày một phồng lên, sau mười tháng, sư phụ lại mổ bụng nàng ra, khoảnh khắc đó, căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ, khiến người không thể mở mắt, sau giây lát hào quang mờ đi, sư phụ mới từ trong bụng tỷ tỷ bế ngươi ra, và Hỗn Độn Châu đã biến mất không thấy. Cao Phượng Hủ đã nghiệm qua huyết mạch của ngươi, chứng thực ngươi cùng hắn huyết mạch tương liên, hắn vui mừng khôn xiết, cho rằng là bổn mệnh tinh huyết của hắn cùng Hỗn Độn Châu dung hợp luyện hóa mà thành, hóa hình thành người, đối ngươi đặt nhiều kỳ vọng, nhưng tư chất của ngươi quá bình thường...."

Tố Ngưng Chân hô hấp trở nên nặng nề, nàng chậm rãi dời mắt đi, tìm kiếm thân ảnh của Mộ Huyền Linh, nhìn thấy nàng thoát khỏi sự kiểm soát của Tang Kỳ trở về bên cạnh Tạ Tuyết Thần.

"Ta mãi đến hôm qua mới minh bạch, nguyên lai nhiều năm qua như vậy, tất cả chúng ta đều bị lừa..... Hỗn Độn Châu cùng tinh huyết của Cao Phượng Hủ vẫn chưa dung hợp, nó cũng không có biến mất, mà là trốn thoát. Một trận hoa quang chói mắt đó căn bản không phải là dị tượng giáng sinh Cao Thu Mân, mà là Hỗn Độn Châu giáng thế! Nàng dựa vào trận ánh sáng này mà đào tẩu, mà tất thảy mọi người chúng ta, đều cho rằng nó chính là ở trong cơ thể Cao Thu Mân...." Tố Ngưng Chân cười khàn khàn, đăm đăm nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh, tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt chằm chằm của nàng, chỉ nghe Tố Ngưng Chân dùng giọng nói khàn khàn từng chữ một nói: "Mộ Huyền Linh, mới chân chính là Hỗn Độn Châu!"

Lời này nói ra, như sét đánh mặt đất, khiến tất cả mọi người đều cứng nhắc tại chỗ, lộ ra sắc mặt kinh hãi, một đôi mắt không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh, hoặc nghi ngờ hoặc tham lam, muốn từ trên người nàng tìm thấy dấu vết Hỗn Độn Châu.

Nàng thần sắc hoảng hốt nhìn Tố Ngưng Chân, lời nàng ta nói giống như một trận bão bùng đột ngột thổi bay đi tất cả sương mù dày đặc, trong đầu óc nàng đứt đoạn không liên tục thoáng qua vô số cảnh tượng vụn vỡ. Nàng dường như có thể nhớ lại rất nhiều xảy ra khi còn nhỏ, nàng được bao bọc trong một dịch thể ấm áp, sinh cơ ùn ùn không ngừng nhập vào trong cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy an tâm cùng thoải mái, dần dần khôi phục lại ý thức. Nàng mơ màng mở mắt ra, dường như nhìn thấy một đôi tay nhỏ ôm chặt lấy mình, muốn cùng nàng tranh giành sinh cơ. Bỗng nhiên có đạo quang chiếu vào, nàng nóng lòng muốn thoát khỏi đôi tay đó, hướng bên ngoài bay xa.....

Tố Ngưng Chân nói: "Thu Mân nói, Mộ Huyền Linh lúc nhỏ trên mặt có yêu văn, yêu văn đó cùng phù văn trên Hỗn Độn Châu hoàn toàn giống nhau!"

Mộ Huyền Linh giơ tay vuốt v e gò má trái trắng nõn mềm mại của mình — Hóa ra không phải là yêu văn sao?

Bổn thể của nàng.... là Hỗn Độn Châu....

Một bàn tay ấm áp mạnh mẽ nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng, Mộ Huyền Linh có chút giật mình, ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt phượng kiên định sắc bén của Tạ Tuyết Thần, hắn cúi đầu nhìn nàng, ôn thanh gọi: "Linh Nhi"

Hắn tự mình vòng lấy đôi vai mỏng manh của nàng từ phía sau, ôm lấy nàng trong vòng tay, cái ôm của hắn mang lại cho nàng một chút ấm áp cùng an tâm, nhưng nàng vẫn cứ mờ mịt bơ vơ: "Hóa ra ta không phải người, cũng không phải Bán yêu..."

Cho nên nàng không có Thần Khiếu, cũng không có Yêu đan, cái gọi là yêu văn, là ấn ký do Hỗn Độn Châu để lại, yêu khí cũng chỉ là khí tức của Hỗn Độn Châu. Mà thế gian này không ai biết khí tức vốn có của Hỗn Độn Châu như nào, bọn họ tiên nhập vi chủ, thành kiến hẹp hòi đã che giấu chính mình, bọn họ coi Bảo châu chí cao vô thượng nhất thế gian này coi như mắt cá, ném như giẻ rách.

Ngực Tạ Tuyết Thần áp vào tấm lưng đang run rẩy của nàng, nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ dần dần làm dịu sự bất an trong lòng nàng.

"Linh Nhi, nàng là bảo vật độc nhất vô nhị trên thiên hạ".

Tố Ngưng Chân tham lam mà điên cuồng nhìn Mộ Huyền Linh, "Là.... Nàng là chí bảo độc nhất vô nhị, nàng là Hỗn Độn Châu, lại hấp thu sinh cơ của Ngưng Hi, chỉ cần bắt lấy nàng, có thể hồi sinh Ngưng Hi!"

Tang Kỳ ý thức hỗn loạn bị bốn chữ sau cùng của Tố Ngưng Chân đột ngột kéo về.

"Hồi sinh Ngưng Hi...." Tang Kỳ trong mắt lần nữa lóe sáng lên, dường như đốt thành tro giấy bị gió thổi bay, hóa thành hỏa quang tinh tinh điểm điểm.

"Tang Kỳ, ta biết ngươi cũng muốn Ngưng Hi sống lại, bắt lấy Mộ Huyền Linh, đây là hy vọng duy nhất!" Tố Ngưng Chân run rẩy đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng nàng vừa mới một chưởng xuất ra toàn lực, sợ rằng vô lực tái chiến, chỉ có thể tranh thủ kết hợp với Tang Kỳ.

Tang Kỳ khàn khàn giọng hỏi: "Di thể Ngưng Hi ở chỗ nào?"


Tố Ngưng Chân nói: "Tại Tinh Trầm Cốc.... Chính là chôn dưới gốc cổ thụ ngàn năm tuổi".

Tang Kỳ nắm chặt tay từ từ đứng dậy, ngân đồng phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Mộ Huyền Linh.

"Linh Nhi, thực chất lý do khiến ta bảy năm trước chú ý đến ngươi, chính là bởi vì trên người ngươi lúc ẩn lúc hiện khí tức của Ngưng Hi...." Tang Kỳ từng bước một đi về phía nàng.

Mộ Huyền Linh không tự chủ được mà lùi lại phía sau một bước, Tang Kỳ ở trong thần thức nàng hạ nguyên thần áp chế, nàng không có biện pháp đối hắn sinh ra nghịch phản thí sát chi ý. Tạ Tuyết Thần nắm chặt lấy cánh tay nàng, đôi mắt phượng sắc bén nhìn Tang Kỳ.

Tang Kỳ ho một tiếng, một vệt máu đỏ tươi tràn ra từ khóe miệng, hắn vô lực nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười cay đắng trên khóe môi.

"Thế nhưng ngươi không giống nàng.... Ta nhìn thấy ở trên người ngươi, là bản thân ta. Ta thậm chí nghĩ đến, nếu như ta và Ngưng Hi có một hài tử, phải chăng cũng sẽ giống ngươi như thế này, cho nên cho dù biết rõ ngươi đối với ta tâm tồn địch ý, ta cũng.... chưa từng chân chính nghĩ sẽ giết ngươi....."

Linh Nhi và hắn giống nhau, đều là Bán yêu bơ vơ bất lực giống nhau, trái tim ẩn giấu một người không thể chạm tới giống nhau, biết rõ là thiêu thân lao vào lửa, như cũ không quan tâm mình. Hắn ở trên người Linh Nhi nhìn thấy là bản thân, cho nên dù cho biết rõ nàng đối hắn đã tâm tồn địch ý, hắn vẫn không nhịn được đối nàng tồn tại vài điểm thương tiếc và khoan dung. Hắn ở trên thế gian này cô đơn quá lâu rồi, cho nên trân trọng từng chút ấm áp không dễ gì có được cùng bồi bạn.

Mộ Huyền Linh kinh ngạc mà mở to mắt nhìn, đôi mắt trong veo dâng lên làn sương mỏng manh, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tái nhợt và hốc hác của Tang Kỳ.

— Tang Kỳ, nhìn thấy ngươi chết, ta cũng sẽ buồn...

Hắn nghe thấy lời này, không phải không có xúc động, nguyên lai bọn họ đều giống nhau, dù cho trong tim mang thù hận, lại vẫn sẽ bởi vì một chút sự ấm áp mà vô pháp thống hạ quyết tâm, giống như hắn đã hiểu lầm Ngưng Hi nhiều năm như vậy, căm hận nàng, căm hận bản thân, lại trước sau không muốn uống Ngộ Tâm đối với tình ý của nàng triệt để mạt sát. Mà Linh Nhi cho rằng Tạ Tuyết Thần vì nàng mà chết, tâm tâm niệm niệm muốn giết hắn báo thù, nhưng nhiều năm bên nhau như vậy, nàng luôn mồm gọi sư phụ, cũng chung quy không nhẫn tâm nhìn hắn chết.

"Tang Kỳ, ngươi không phải người vô tình vô nghĩa, bằng không Tố Ngưng Hi sẽ không ái mộ ngươi" Tạ Tuyết Thần kiên định nhìn Tang Kỳ, thanh âm trầm hoãn mà nói: "Hy sinh Linh Nhi, cũng không hẳn có khả năng cứu sống Tố Ngưng Hi, ngươi thật sự muốn làm vậy sao?"

Ánh mắt Tang Kỳ từ trên người Mộ Huyền Linh rời đi, ngân đồng nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh, lộ ra thần sắc cổ quái, ba phần chế nhạo, bảy phần bừng tỉnh.

"Nhưng mà, nàng nếu như có thể thế...." Tang Kỳ đột nhiên minh bạch ra rất nhiều chuyện, nguyên lai Ngọc Khuyết Kinh thần dị, không phải Tạ Tuyết Thần, nguyên lai lực lượng Vạn vật sinh, cũng không phải tại Ngọc Khuyết Kinh, bảy năm trước Thần Khiếu băng hủy vốn dĩ Tạ Tuyết Thần đã chết, vì sao chết đi sống lại, phá đi dựng lại, trở thành kiếm tu mạnh nhất trong lịch sử, thậm chí có thể làm ra kinh thiên nhất kiếm không phải Nhân tộc sở hữu.

Đáp án, đều ở trên người Mộ Huyền Linh.

Không, đều là Hỗn Độn Châu ở trên người.

E rằng ngay cả bản thân Linh Nhi cũng không hoàn toàn hiểu rõ, nàng đối với lực lượng bản thân không biết gì cả, chỉ là dựa vào bản năng mà điều khiển.

"Linh Nhi..." Tang Kỳ dịu giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng nói: "Ta không thể từ bỏ tia hy vọng cuối cùng có thể hồi sinh Ngưng Hi.... Ngươi qua đây, ta sẽ không làm tổn thương tính mệnh ngươi".

Mộ Huyền Linh thân hình động đậy, không tự chủ được đi về phía hắn, nhưng lại bị Tạ Tuyết Thần giữa vai lại, đẩy lùi về phía sau.

"Tang Kỳ, ngươi nhập ma rồi" Tạ Tuyết Thần thản nhiên nhìn Tang Kỳ, "Ta sẽ không để ngươi tổn thương nàng dù chỉ một chút".

Tạ Tuyết Thần không tin, kỳ tích xảy ra mà không phải trả đại giá nào, Phụng Tương là thí dụ tốt nhất. Muốn khiến cho người chết hai mươi năm trước sống lại, nói dễ hơn làm, nghịch thiên mà đi, tất nhận phản phệ, hắn sẽ không đời nào để Linh Nhi mạo hiểm.

Tang Kỳ ngoan cường nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Thần, đôi mắt dần trở nên lạnh lùng, "Bất kỳ ai cũng đừng hòng ngăn cản ta....."

Tang Kỳ nói xong, vươn cánh tay trái hướng Mộ Huyền Linh, linh lực ngưng luyện thành roi bay về hướng nàng, tuy nhiên một thanh kiếm đã chặn công kích của hắn. Tạ Tuyết Thần cầm trọng kiếm Vạn Nhân, bị Tang Kỳ công kích chấn kinh cánh tay tê dại, lại cương quyết bảo hộ Mộ Huyền Linh sau lưng.

Tang Kỳ trong lòng bị sốc, tưởng rằng Tạ Tuyết Thần khôi phục linh lực, ngay lập tức lại nhận ra không phải như vậy. Nếu như Tạ Tuyết Thần khôi phục linh lực, trên tay chắc chắn sẽ cầm Quân Thiên Kiếm, không phải Vạn Nhân, vừa mới chặn một chiêu của hắn, cũng không có bất kì linh lực dao động.....

Tang Kỳ lập tức minh bạch ngay, Tạ Tuyết Thần nhất định đã dùng phương thức nào đó tạm thời khôi phục thể lực, nhưng chưa khôi phục linh lực, chỉ có thể dùng Pháp Tướng chi khu cùng hắn tương kháng.

"Ngươi dùng huyết nhục chi khu cùng ta đối kháng, không phải đối thủ của ta" Tang Kỳ khàn giọng nói.

"Không ngại cứ thử xem" Tạ Tuyết Thần hoành kiếm mà đứng, ngữ khí bình tĩnh, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ — Vì người sau chặn hết tất cả mưa gió trên thế gian này, chết muôn lần cũng không từ!

Tang Kỳ thần sắc nghiêm nghị, không dám khinh địch, hắn chỉ còn lại tay trái, cần phải toàn lực ứng phó mới có thể chiến thắng. Công kích ác liệt như sấm sét, chiêu chiêu công hướng điểm chí mạng Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần kiếm pháp thiên hạ vô song, phòng như lưới trời lồ ng lộng, hời hợt nhưng không lỗ hổng, công như phong tuyết đầy trời, không khe hở bất nhập. Kiếm khí sừng sững, xong bức Tang Kỳ nửa bước khó tiếp cận. Tang Kỳ tránh né ánh kiếm, linh lực hóa thành tiễn nhọn, giống như sấm sét bắn về hướng Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần mỗi lần chặn một kích, tay phải bị rung lắc đến mức đau đớn tê liệt, tuy nhiên mắt phượng trước sau luôn thanh minh sắc nhọn, không lộ ra một tia ý định rút lui. Linh tiễn như mưa bay đến, chung quy là phòng ngự vẫn bị xuyên thủng, một đạo đạo rơi lên trên người hắn, ở trên thân bạch y không tì vết điểm điểm một chút màu đỏ tươi, một đạo linh tiễn sượt qua mặt, ở trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn lưu lại vết thương chói mắt, một vệt máu tươi rỉ ra từ vết thương rơi xuống.


Mộ Huyền Linh trái tim thắt lại, muốn đi đến giúp đỡ, lại bị người nào đó nắm lấy cổ tay.

"Linh Nhi, đi nhanh!" giọng nói Nam Tư Nguyệt lo lắng vội vàng vang lên, hắn nắm chặt lấy cổ tay Mộ Huyền Linh, muốn đưa nàng rời khỏi nơi này.

Mộ Huyền Linh kiên quyết thoát khỏi tay Nam Tư Nguyệt, mang Đoạn Niệm cầm ở trong tay, "Ta phải đi giúp chàng!"

"Linh lực cô đã cạn kiệt, không phải đối thủ của Tang Kỳ" Nam Tư Nguyệt chắn ở trước mặt nàng, kiên quyết chặn đường nàng: "Tạ tông chủ dùng tính mệnh tương đánh, giữ chân Tang Kỳ, muốn để cô nhân cơ hội chạy thoát, cô đừng phụ lòng dụng tâm lương khổ của hắn".

"Tránh ra!" Mộ Huyền Linh giữa lông mày dâng lên bạo lệ chi sắc, lần đầu tiên đối với Nam Tư Nguyệt giận dữ "Đừng bức ta làm tổn thương ngươi!"

Nam Tư Nguyệt kìm nén nỗi đau trong lòng, khàn giọng nói: "Hắn đã uống Ngọc toái đan, để ta đưa cô đi".

"Cái gì?" Mộ Huyền Linh giật mình, "Ngọc toái đan là cái gì?"

"Thà rằng ngọc nát, còn hơn sống nhục, dùng đại giá đốt cháy thọ nguyên, đổi tái chiến chi lực, chỉ là vô pháp khôi phục Thần Khiếu bị phong" Nam Tư Nguyệt cay đắng nói, "Hắn liệu đến đối phó Tang Kỳ, phải dùng Vạn vật sinh, bởi vậy tìm ta muốn Ngọc toái đan, căn dặn ta nếu thấy khoảnh khắc vạn bất đắc dĩ, hãy mang cô chạy trốn".

Tạ Tuyết Thần vốn cho rằng, Tang Kỳ sẽ không đối với Mộ Huyền Linh giết người, nhưng tuyệt đối không thể ngờ tới, Tố Ngưng Chân lại tiết lộ ra thân phận Hỗn Độn Châu của Mộ Huyền Linh. Tang Kỳ biết mình đã hiểu lầm Tố Ngưng Hi suốt hai mươi năm, hôm nay mới biết Tố Ngưng Hi chịu đựng đủ loại đau khổ, tâm thần không giữ được, tâm ma trỗi dậy, vì để hồi sinh Tố Ngưng Hi, Tang Kỳ sẵn sàng hy sinh bất cứ cái gì.

Mộ Huyền Linh ngơ ngác nhìn hai người đang đánh nhau, trên bạch y không tì vết đó nhuốm máu đỏ tươi chói lóa, một đóa đóa hồng mai như tuyết nở rộ, thê diễm mà quyết tuyệt.

— Linh Nhi, đừng sợ....

— Linh Nhi, muội phải sống thật tốt....

Cảnh tượng bảy năm trước chợt hiện lên trong tâm trí nàng, cùng khung cảnh trước mắt chồng chéo lên nhau.

Đôi vai gầy mỏng manh của nàng run rẩy không thể kiểm soát, nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi lan tràn trong lòng, khiến người khó thở.

"Nam Tư Nguyệt, cảm ơn ngươi đã nói cho ta..." thanh âm nàng như có như không, lại dần dần trở nên kiên định hơn, "Ta biết phải làm gì rồi".

Nam Tư Nguyệt vui mừng khi nghe thấy lời này, muốn bước tới đưa nàng rời khỏi, lại bị Mộ Huyền Linh một chưởng đánh vào ngực, thân thể không thể khống chế mà bay về phía sau, bay vào trong kết giới. Hắn nhìn Mộ Huyền Linh không một chút do dự mà bay về phía Tang Kỳ, đột nhiên minh bạch, nàng quyết định là cái gì.

Thế giới trước mắt dường như ngưng trệ lại, tất thảy đều chậm lại, hắn nhìn thấy rõ ràng trong tay nàng cầm chặt một cái Kim Đan, —Là Kim Đan của Nhất Niệm tôn giả.

— Nàng muốn kích nổ Kim Đan của Nhất Niệm tôn giả, với cái này gây tổn thương nghiêm trọng cho Tang Kỳ.

— Nhưng nàng nổ trực diện, sẽ chết!

— Không, hắn để lại cho nàng ngọc bội đó, đủ để chặn một kích này.

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua tâm trí Nam Tư Nguyệt trong nháy mắt, lòng hắn vừa mới nhắc đến, nhưng lại rơi xuống.

Tang Kỳ nhìn thấy Mộ Huyền Linh không có chạy trốn, ngược lại hướng hắn bay đến, bất ngờ mà cau mày, xong trong lòng không biết là vui hay buồn.

Mộ Huyền Linh vứt bỏ Đoạn Niệm lao về phía hắn, Tang Kỳ dễ dàng bắt được Đoạn Niệm, "Linh Nhi, ta đã nói ngươi không thể tổn thương ta, lại huống chi là dùng pháp khí mà ta đưa cho ngươi".

Đoạn Niệm ngay lập tức phản bội Mộ Huyền Linh, từ trong tay nàng tránh thoát, xoay ngược lại quấn quanh eo nàng, mang nàng kéo đến Tang Kỳ. Mộ Huyền Linh không có vùng vẫy, ở Tang Kỳ siết chặt lấy cánh tay nàng, nàng cũng nắm lấy vạt áo của hắn.

Tạ Tuyết Thần hô hấp không thông, nghiêm nghị gọi: "Linh Nhi!"

Hắn nhìn thấy trên khuôn mặt dung nhan tuyệt mỹ đó nở một nụ cười nhẹ nhàng mà quyến luyến, đôi môi hé mở không biết nói một câu gì đó, hắn lại nghe không rõ, chỉ nghe thấy một tiếng nổ chói tai vang lên, toàn bộ Kính Hoa Cốc một phen chấn kinh, linh khí sôi sục mà bóp méo.


Ầm ——

Tạ Tuyết Thần bị biến động kịch liệt đột nhiên đẩy đi, trong khoang ngực một trận kích xao động, một vệt máu tràn ra từ khóe môi, lại không nhận được thương thế quá nặng.

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn hướng phía trước không xa lắm.

Thân ảnh mảnh khảnh gầy yếu đó bị thổi bay trong không trung, tựa như đóa hoa cuối xuân bị gió thổi bay, cánh hoa ở không trung phiêu tán, lại nhẹ nhàng rơi vào trong cát bụi. Máu tươi ở trên người nàng lan tràn ra, mang thổ địa chủng loại phương thảo nhuộm đỏ diễm lệ, chỉ có khuôn mặt nàng, trắng bệch như tờ.

Tạ Tuyết Thần chậm rãi mở to mắt, hắn dường như ý thức được cái gì, nhưng lại không dám tin tưởng những gì thấy trước mắt. Vạn Nhân ngã ầm một tiếng xuống đất, hắn quên thanh kiếm trong tay, chốc lát không ngừng chạy về hướng nàng.

"Linh Nhi!" Tạ Tuyết Thần run rẩy ôm lấy vai nàng, mang nàng nhẹ nhàng ôm vào trong vòng tay.

Mộ Huyền Linh nhận trọng kích ở giữa ngực và bụng, lưu lại một thương thế k hủng bố hung tợn, máu tươi như dòng nước một mảnh từ vết thương chảy ra, máu ấm truyền đến nhiệt độ thân thể cùng sinh cơ từ trên người nàng thoát ra. Nàng cố gắng hết sức để giơ tay chạm vào Tạ Tuyết Thần, tuy nhiên lực khí kiệt sức, cũng chỉ là di chuyển đầu ngón tay, vừa mở miệng, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, khiến cổ họng nàng nghẹt lại.

Nàng vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với hắn.... còn có rất nhiều việc chưa làm được....

Hóa ra nàng không phải Bán yêu.... bọn họ có thể có rất nhiều rất nhiều hài tử....

Mộ Huyền Linh cau mày, một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt nàng.

— Đại ca ca, lần này để Linh Nhi bảo vệ huynh....

"Làm sao có thể...." Nam Tư Nguyệt loạng choạng bước về phía nàng, khuôn mặt thanh tuấn không hề có huyết sắc, hắn ôm ngực nửa quỳ xuống đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, hắn gian nan mà ngẩng đầu, trong tầm mắt mờ mịt, nhìn thấy trọng kiếm bị chủ nhân bỏ rơi, vẫn còn trọng kiếm chi trắc, mặt ngọc bội ngọc bích đó vỡ vụn.

"Hóa ra, nàng lén lút mang ngọc bội cho ngươi...." Nam Tư Nguyệt bừng tỉnh, bật cười, cười khổ, nắm chặt lấy tay mình, lại vô lực buông lỏng....

Là hắn sai rồi.....

Hắn vốn có thể ngăn cản tất thảy phát sinh này....

Hắn cho rằng bản thân tính toán thiên cơ, lại tính sót lòng người....

"Linh Nhi, nàng sẽ không có việc gì" Tạ Tuyết Thần run giọng nói, tay trái muốn che miệng vết thương ở bụng nàng, lại uổng công vô ích, máu tươi không ngừng chảy ra mang tay trái run rẩy của hắn ướt đẫm, nóng hổi lòng bàn tay hắn vô cùng đau đớn. Hắn hoảng loạn mà lấy ra bình dược, đổ một viên đan dược bảo quang lưu chuyển muốn cho vào trong miệng nàng, đôi môi trắng bệch hơi hơi mở ra, đan dược vào trong miệng, lại vô lực nuốt xuống. Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi lạnh giá của nàng, muốn mang đan dược nhét xuống họng nàng.

Nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được, cơ thể mềm mại trong vòng tay đang trở nên lạnh giá, sinh cơ đoạn tuyệt, khí tức hoàn toàn không có.

Tạ Tuyết Thần vẫn ở môi nàng nhất động bất động, mắt phượng đen nhánh sâu thẳm đã mất đi vẻ lấp lánh, phản chiếu dung nhan trắng bệch bình tĩnh của nàng, rõ ràng cách đây không lâu, nàng vẫn còn mỉm cười với hắn, vòng tay qua cổ hắn mà thì thầm kêu tên hắn.

"Linh Nhi...." thanh âm hắn trầm khàn quyến luyến, ẩn nhẫn bi thương cùng run rẩy, muốn đánh thức nàng mở mắt ra, lại không nhận được bất kỳ hồi ứng.

"Nàng sẽ không chết, nàng sao có thể chết được!" Tố Ngưng Chân hơi thở thoi thóp nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh, khàn giọng hét lên: "Nàng là Hỗn Độn Châu, lại nhận được sinh cơ Ngưng Hi, sao có thể chết dễ dàng như vậy! Các ngươi đừng hòng gạt ta!"

Tạ Tuyết Thần ôm chặt Mộ Huyền Linh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tố Ngưng Chân, sát ý trong mắt phượng lạnh băng khiến Tố Ngưng Chân mạnh liệt bất động, nàng cảm nhận được uy hiếp chết người.

Tố Ngưng Chân bỗng nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một trận đau nhói, cúi đầu nhìn xuống, chỉ nhìn thấy mũi kiếm xuyên qua trái tim, nhỏ giọt xuống, là máu đầu tim của mình.

"Đáng chết, là ngươi" phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Nam Tư Nguyệt, thứ hắn đang cầm trong tay, là Vạn Nhân.

Tố Ngưng Chân mở miệng, lại không thể phát ra âm thanh, miệng lớn miệng lớn máu tươi từ trong miệng chảy ra.

Cao Thu Mân phát ra một tiếng hét chói tai, lao về phía Tố Ngưng Chân.

"Sư phụ, sư phụ....." nàng ôm lấy thi thể ngã xuống của Tố Ngưng Chân, hét lên bất lực tuyệt vọng. Nàng không biết có nên hận nàng hay không, sự ra đời của nàng hóa ra chỉ là một âm mưu bẩn thỉu, nàng cho rằng bản thân là người trong long phượng, sinh ra cao quý, nhưng nguyên lai không có ai thật sự coi trọng nàng. Nhưng mà hai mươi năm này, ít nhất là người trước mặt, là thật sự yêu nàng, cho dù là sinh ra cảm giác hổ thẹn với Tố Ngưng Chân, nàng ta cũng đã cho nàng tất cả.....

"Sư phụ, người đừng chết....." Cao Thu Mân ôm lấy thi thể của Tố Ngưng Chân khóc nức nở thất thanh, nàng đã mất đi chỗ dựa duy nhất trên thế gian này.....

Nam Tư Nguyệt lê những bước chân trầm trọng loạng choạng về phía Mộ Huyền Linh, không có nhìn lại Cao Thu Mân cùng Tố Ngưng Chân. Hắn chậm rãi quỳ xuống bên cạnh nàng, cụp đầu xuống, run rẩy vươn tay ra chạm vào mạch đập của nàng.

"Không thể nào...." Nam Tư Nguyệt bối rối lẩm bẩm nói: "Nàng không đáng phải chết...."

Hắn tính toán hết thiên cơ cùng mệnh số, vì sao không có đúng đến một quẻ?

Chết, nên là Tạ Tuyết Thần, không phải Linh Nhi....


Là sai ở chỗ nào?

Tang Kỳ ôm lấy thân thể cố gắng ngồi dậy từ mặt đất, tóc bạc trắng hết, mắt bạc cùng mất đi thần thái. Hắn ngơ ngác nhìn Mộ Huyền Linh mất đi sức sống, hốt hoảng nghĩ đến bộ dạng nàng hoặc khóc hoặc cười gọi bản thân là sư phụ.

Nàng thật sự chết rồi sao....

Nguyên lai nhìn thấy nàng chết, bản thân cũng thật sự thấy buồn như thế này.....

"Linh Nhi...." giọng nói Tang Kỳ yết ớt và trầm khàn, khó giấu bi thống "Không nên như vậy...."

"Tang Kỳ" giọng nói Tạ Tuyết Thần run rẩy vang lên: "Là ngươi giết nàng"

"Là ta...." Tang Kỳ cười khổ nói, lấy tay che miệng, lại không thể ngừng nôn ra máu nóng, đôi mắt u ám nhìn Tạ Tuyết Thần, "Cũng có lẽ là ngươi.... Có lẽ là bảy năm trước, nàng đã cứu ngươi, chính là kiệt quệ tất cả sinh cơ".

"Cái gì?" Tạ Tuyết Thần ngạc nhiên và không hiểu nhìn Tang Kỳ, "Bảy năm trước.... Linh Nhi đã cứu ta?"

"Ngươi quả nhiên là quên rồi" Tang Kỳ khàn giọng mỉm cười: "Bảy năm trước, tại Minh Nguyệt sơn trang, ngươi tự hủy Thần Khiếu, là Linh Nhi đã cứu ngươi.... Đúng rồi, ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, chưa từng nhìn thấy qua yêu văn gì, chắc chắn là nàng mang tất thảy đều cho ngươi".

Tạ Tuyết Thần thất thần cụp mắt phượng xuống, nắm lấy tay Mộ Huyền Linh, đôi tay cầm kiếm trầm ổn hữu lực nhất thế gian, lúc này lại không ngừng run rẩy.

"Nàng chưa bao giờ nói qua..."

Bảy năm trước, Minh Nguyệt sơn trang, ký ức của hắn một mảnh trống không, trước sau không thể nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Nguyên lai hắn và Linh Nhi sớm đã quen biết, là Linh Nhi đã cứu hắn. Nhưng nàng lại chưa bao giờ nói qua. Cho nên ngày đó ở Dung Uyên, không phải là bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, từng chút từng chút chuyện sau đó, nàng lao đến hắn quyến luyến cùng ỷ lại, là ở bảy năm trước đã gieo tương tư rồi....

Nhưng hắn hoàn toàn quên rồi, chỉ có nàng là người nhớ....

Tạ Tuyết Thần lòng đau thắt lại, hốc mắt nhói nhói cùng đau đớn, hắn cúi xuống vùi đầu vào cổ nàng, đôi vai run rẩy bán đứng ẩn nhẫn đau buồn của hắn, thanh âm nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng.

"Linh Nhi...."

Tang Kỳ thống khổ nhắm mắt lại.

Hắn mất đi Ngưng Hi, cũng mất đi Linh Nhi rồi, hắn tự phụ thông minh, lại suốt đời bị người lừa dối, hắn luyện thần công vô thượng, lại cuối cùng bị người lợi dụng...

Hắn chưa từng nghĩ qua giết Linh Nhi, cũng không nguyện ý cùng nàng là địch, cho nên đối với nàng hạ cấm chế, khiến nàng vô pháp đối với mình ra tay, lại không có nghĩ đến, nàng ôm lấy tâm tư tự sát, cùng hắn đồng quy vu tận.

Tang Kỳ đã dùng toàn bộ sức lực để chặn một kích đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ là kéo dài nhiều một khắc hơi tàn mà thôi. Hắn sinh cơ kiệt quệ, tóc bạc trắng hết, hơi thở hấp hối. Hắn lê thân thể, đầu cũng không ngoảnh lại rời khỏi nơi này.

Nếu như chỉ còn lại một khắc thời gian, hắn muốn..... đến Tinh Trầm Cốc, sau cùng gặp Ngưng Hi....

Hắn từng bước từng vết máu, loạng choạng đi đến cái cây đó, quỳ xuống đất, vươn bàn tay trắng bệch ra đào đất dưới gốc cây, máu tươi kèm theo nước mắt, từng giọt rơi xuống đất.

Tay trái dính đầy bùn đất cùng máu, bao phủ những vết trầy xước cùng bầm tím, cuối cùng, hắn chạm vào quan tài ngọc cứng, ngân đồng hiện ra một tia sáng lóe lên, nhưng mà cũng là ánh sáng cuối cùng trong nhân sinh của hắn.

Thân thể vô lực ngã về phía trước, khuôn mặt trắng nhợt áp lên quan tài ngọc lạnh lẽo, đầu ngón tay hắn run rẩy vuốt v e quan tài ngọc, môi mỏng nhiễm máu hơi hé mở, vô thanh cùng quyến luyến gọi một tiếng — Ngưng Hi...

— Ngưng Hi, ta đã phạm sai lầm này đến sai lầm khác, đi đến hôm nay, phủ khắp nợ máu, hại người hại mình....

— Ta đến gặp nàng, lại không còn nhìn thấy diện mạo nàng.....

Hắn chạm vào quan tài ngọc lạnh lẽo, lại hốt hoảng tựa như vuốt v e khuôn mặt mềm mại của nàng, mặt mày mỉm cười. Nàng chủ động nắm lấy tay hắn, hôn lên mắt hắn, vòng tay mềm mại ôm lấy vai hắn, áp trán của mình vào trán của hắn nhẹ nhàng gọi tên hắn ở giữa môi.

— Ta thích Tang Kỳ nhất.....

Thế gian này hàng nghìn hàng vạn người, chỉ có một người yêu hắn như vậy, cũng đủ rồi...

Nhưng hắn lại để nàng một mình ở nơi này, trọn vẹn hai mươi năm, việc đáp ứng nàng, chưa hề thực hiện được một điều.

— Ngưng Hi, nếu có kiếp sau, nàng có thể hay không.... xin hãy thương xót ta một lần nữa....

Ranh giới sắp chết, hắn tiêu tán ma công, từng chút từng chút ma khí thoát ra khỏi cơ thể, để lại chỉ là một thi thể không có sức sống, phảng phất như vậy, hắn có thể thanh thanh bạch bạch cùng nàng ở hoàng tuyền đoàn tụ.

Nhưng chung quy hắn là không thể gặp mặt nàng lần cuối.