Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 27: Chương 27:



Giang Tứ chiếm được tiện nghi bảo gọi anh xong thì không chịu trách nhiệm, tản mạn không đứng đắn đút tay vào túi đứng ở một bên nghe Tống Vãn Chi bị dọa cho phát sợ khó khăn giải thích mối quan hệ của hai người cho Nguyên Hạo nghe.
 
Năng lực biểu đạt của bạn nhỏ vô cùng tốt, chỉ vài câu thôi đã ném sạch hết mối quan hệ của hai người, còn trong hơn so với nước của hòn non bộ được thay mỗi ngày của Đại học S.
 
Giang Tứ nghe thấy thì buồn cười, không hiểu sao lại có chút sốt ruột.
 
Nguyên Hạo nhanh chóng nhớ lại: "Hoá ra, cô ấy chính là em gái bà con xa mà bà cụ nhà cậu bảo cậu chăm sóc lúc khai giảng à?"
 
Giang Tứ vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Vãn Chi, qua loa dạ một tiếng.
 
Biểu cảm của Nguyên Hạo phức tạp: "Nghiệt duyên gì thế này, anh trai em gái, đúng là Hồng Lâu Mộng phiên bản thực tế mà."
 
"?" Tống Vãn Chi nghe thấy thì mờ mịt.
 
Nguyên Hạo quay đầu chạm vào đồng tử trong sạch của cô gái, vô thức giải thích: "Sau lần đầu tiên, hai chúng tôi gặp cô ở cửa hàng giảm giá bên ngoài trường kia, Giang Tứ nói với tôi trông cô rất quen mắt, tôi còn nói cậu ấy rằng xem mình là Giả Bảo Ngọc à.”

"..."
 
Tống Vãn Chi bị trò đùa này làm cho dở khóc dở cười, chỉ là đột nhiên cô dừng lại.
 
Trong lòng có nhiều thêm một chút cảm xúc, nói không rõ là căng thẳng hay là mong ngóng, cô hơi nắm chặt đốt ngón tay nhìn về phía Giang Tứ: "Anh, từng gặp qua tôi sao?"
 
Ánh mắt Giang Tứ khẽ động.
 
Dưới trời chiều kia xóa men cạn kim thuần trắng, gió đêm, tóc đen, váy dài, mắt cá chân.
 
Rõ mồn một trước mắt.
 
Sau một hai giây, Giang Tứ nghiêng người né con ngươi của cô gái, như tuỳ ý mà nói: "Không có, chắc tôi nhớ lầm thôi."
 
"... À." Tống Vãn Chi trầm thấp buông hàng mi dài xuống.
 
Ước chừng đã sớm vô vọng, cho nên lần này cô cũng không hề khổ sở gì mấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Có một điểm tối đa nhất.
 
Giang Tứ nâng đồng hồ lên: "Tám giờ hai mươi rồi." anh chuyển ánh mắt lên người Tống Vãn Chi: "Em còn có việc nào khác không?"
 
"Hả?"
 
"Không có thì chúng ta xuất phát sớm một chút."
 
"Hiện tại sao?" Tống Vãn Chi có hơi bất ngờ: "Nhưng chúng ta đã hẹn rõ là chín giờ bên ngoài cổng trường mà..."
 
Giang Tứ khẽ híp mắt, mang theo một kiểu ám chỉ nào đó liếc qua điện thoại cô nắm trong tay: "Nếu như em còn có hẹn với người khác tôi cũng có thể dời thời gian một chút. Ngày hôm nay của tôi đều dành cho em, em cứ đi trước đi, tôi lên xe chờ em là được."
 
Tống Vãn Chi hơi hoảng, né tránh ánh mắt cuối cùng, dường như mang theo trách móc của anh, hơi vướng víu đi vòng qua cạnh anh: "Tôi không có chuyện gì khác, chúng ta đi thôi."
 
"..."
 
Giang Tứ không có hề gấp gáp đuổi theo, dừng tại chỗ nhìn bóng lưng cô gái.
 
Nguyên Hạo đợi một chút, xác định Tống Vãn Chi chắc chắn không thể nghe được, anh ấy mới tiến đến bên cạnh Giang Tứ: "Có phải cậu đây quá phô trương rồi không?"
 
Giang Tứ xì khẽ một tiếng, ngoái nhìn: "Tôi thì thế nào."
 
"Còn giả vờ? Cái gì mà cả ngày hôm nay của tôi đều dành cho em. Bà mẹ, mấy lời thế này cậu cũng nói ra được à, cậu còn là con người ư?"
 
"Chăm sóc em gái, ăn ngay nói thật thôi." Giang Tứ uể oải.
 

Vẻ mặt Nguyên Hạo lộ vẻ ghét bỏ.
 
Giang Tứ đi ra ngoài hai bước, lại ngừng lại: "Đi?"
 
"Cậu chăm sóc em gái, tôi đi theo làm cái gì, bà cụ của cậu cũng đâu có mời tôi?" Nguyên Hạo nói như vậy, nhưng vẫn hấp tấp tiến lên.
 
Giang Tứ nhếch khóe môi một cái, không chút lưu tình trào phúng: "Ai bảo cậu đi? Bảo cậu đưa đến cổng trường. Bằng không, Tống Sơn Chi với tôi, hai người có tin đồn thì làm sao bây giờ?"
 
"..." Nguyên Hạo tự mình đa tình nghiến răng nhịn xuống, cười mỉa: "Trong vòng tròn ở thành phố P có ai không biết anh Tứ của chúng ta thẳng thắng lại phóng lãng, cố tình làm bậy bao nhiêu năm, cậu sợ bị dính tin đồn từ bao giờ thế?"
 
"Tôi không sợ, nhưng cô ấy rất sạch sẽ."
 
"?"
 
Nguyên Hạo sửng sốt mấy giây, cau mày đuổi theo: "Thái độ này của cậu không phải là chăm sóc em gái? Tháng trước, ngọn nguồn nói như thế nào, sao cậu không lo lắng mình thua tiền đi?"
 
"Cắt đi." Giang Tứ lười biếng đút tay vào túi, thuận miệng nói.
 
"??? Không phải chứ, nửa tháng nay các cậu đã phát sinh chuyện gì mà tôi không biết sao? Trên bãi tập ngày đó cậu không phải nói như thế này, quỷ nhập vào người à?"
 
Giang Tứ nhớ lại hai giây, kìm lòng không được mà nhíu mày.
 
Anh sờ bao thuốc lá ở trong túi, tiện tay rút một điếu thuốc thơm ra, chịu đựng sốt ruột ngậm lấy: "Chuyện trong nhà cô ấy, cậu không hiểu, tôi không thể nói."
 
"Vậy cậu có thể kết luận là tôi không thể biết sao?"
 
"Kết luận..." Điếu thuốc giữa đôi môi mỏng kia khẽ khiêu lên mắt Giang Tứ, anh miễn cưỡng ngắm nhìn bóng lưng hết sức nhỏ nhắn đơn bạc của cô gái rồi ngừng một lát, cười nhạt một tiếng: "Hoa Sơn Chi rơi vào vũng bùn, khó khăn lắm mới trưởng thành bình thường lại còn sạch sẽ và xinh đẹp. Không thể để người khác ức hiếp nữa."
 
Nguyên Hạo nghe cái hiểu cái không, suy nghĩ một lát mới nhíu mày trông ngóng: "Vậy cậu thì sao, thua tiền thì làm sao bây giờ?"
 
"Tôi không sợ thua tiền." Giang Tứ nhẹ nhàng cắn lấy tàn thuốc: "Tôi chỉ sợ nhịn không được mà tự tay bẻ gãy nhánh hoa thôi."
 
Biểu cảm của Nguyên Hạo cũng nhăn lại: "Vậy, cậu cố gắng nhịn một chút đi."
 
"À."
 
Giang Tứ cười một tiếng, cúi đầu đốt thuốc.
 
Hơi khói mỏng nhẹ lướt qua, làm mờ con ngươi đen như mực của anh.
 
"... Đang chịu đựng đây."
 
Tên đầy đủ của bà nội Giang Tứ là Nhậm Phân, không giống với ông nội của Giang Tứ là sinh ra ở thủ đô, trong vòng thư hương môn đệ, bà là một người phụ nữ nông thôn sinh ra và lớn lên trong huyện nhỏ An Thành kia.
 
"Tính tình của bà cụ hệt như lúc còn trẻ, mạnh mẽ nhanh nhẹn dũng mãnh, chọc tới bà, bà có thể cầm lên cây quải trượng đuổi tôi chạy ra ba con ngõ, ngoại trừ lúc dạy dỗ tôi ra thì không bao giờ nói mấy lời khuôn sáo đó." Giang Tứ ngồi sau xe, lười biếng dựa vào chỗ ngồi nhìn cô gái ở bên cạnh: "Cho nên, em không cần căng thẳng như vậy."
 
Tống Vãn Chi khẽ nói: "Tôi không có căng thẳng."
 
Rõ ràng là Tống Vãn Chi bị doạ đến mức đang run lên.
 
Giang Tứ cười quay lại, cũng không có vạch trần cô.
 
Tống Vãn Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn một lát nhưng vẫn nhịn không được mà quay lại, cô hơi nghiêng người về phía Giang Tứ, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ông và bà nội của anh quen biết thế nào vậy?"
 
"Hả?" Giang Tứ buông mắt nhìn cô.
 
Tống Vãn Chi vội thẳng người về, ngượng ngùng ửng đỏ mặt: "Tôi chỉ hỏi một chút thôi. Không thể nói cũng không sao."
 
"Không có gì, lúc còn trẻ, ông nội tôi thường lên núi xuống nông thôn, bị đày đến phía An Thành bên kia, hai người liền quen biết." Giang Tứ tạm dừng: "Sau này, ông nội tôi được gọi về, nhưng bà cụ không tình nguyện đến thành phố P, chỉ có hai đứa con trai theo tới thôi."

 
"Tại sao bà Nhâm không tình nguyện đến đây?" Con ngươi của Tống Vãn Chi vì câu chuyện cũ mà chuyển lại vào xe. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
"Quan điểm riêng của từng người, nhà họ Giang gia đình hiển hách, đám cổ giả chướng mắt bà cụ mạnh mẽ nhanh nhẹn dũng mãnh xuất thân nông thôn." Giang Tứ nói xong: "Có điều, sau này vẫn đến mà. Ông nội tôi đổ một cơn bệnh, sắp đi rồi, bà cụ chạy đến cũng chỉ có thể gặp được lần cuối. Hai đứa con trai của bà sợ bà còn ở lại thành phố P sẽ thương tâm, còn khuyên bà trở về, nhưng bà không chịu."
 
Tống Vãn Chi nghe được thì mờ mịt: "Lúc người yêu còn sống thì không chịu đến, người yêu ra đi lại muốn ở lại?"
 
"Ừm. Đám cổ giả tổ tông nhà họ Giang đặt ra quy củ, trước khi chết phải viết xong tên mộ chí của mình, xem như lời kết thúc cả đời." Giang Tứ đùa cợt xuỳ một cái, rất nhanh lại an ủi: "Cơn bệnh kia của ông nội tôi cấp bách, lúc hấp hối sắp chết có để lại một câu nói, cũng không phải tên mộ chí của mình."
 
"Đó là cái gì?"
 
"Đối với bà cụ mà nói, mấy chục năm thủ tiết sau này vô cùng uất ức với bà, tôi muốn bà tái giá, dùng cách thức như con gái của nhà họ Giang để gả đi, không cho phép ai ức hiếp bà cả."
 
"..."
 
Tống Vãn Chi khẽ giật mình.
 
Qua mấy giây, cô mới chớp chớp đôi mắt hơi chua xót.
 
Giang Tứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt cười: "Cả một đời bà cụ lúc có bao giờ nghe lời ông đâu, toàn là ông nghe lời bà thôi. Xong xuôi tang sự thì bà cứ ở lại. Bà nói ông nội tôi lòng dạ hẹp hòi, vì bà mà tên mộ chí cũng không để lại, nếu như bà không thay ông giữ mộ, sau này nhất định ông sẽ hiện về trong mơ mà doạ bà, giống hệt với lúc xuống nông thôn khi đó vậy."
 
"Thật ra, bà Nhâm không nỡ đúng không." Tống Vãn Chi cúi đầu khẽ nói: "Nhất định là bọn họ rất yêu nhau."
 
"Đáng tiếc, đa số đàn ông trên đời đều không giống ông nội tôi, trời sinh bạc tình bạc nghĩa. Con trai ruột của ông cũng giống như vậy.
 
"...?"
 
Cảm xúc khổ sở của Tống Vãn Chi đều vướng víu.
 
Cô quay đầu lại, tự mình trông thấy bên sườn mặt của Giang Tứ chứa một nụ cười lạnh băng trào phúng.
 
"À.” Dường như Giang Tứ đã phát giác được ánh mắt của cô, anh ngẩng mặt quay đầu lại, mắt dài khẽ híp, lười nhác lại không đứng đắn liếc nhìn cô: "Anh Giang Tứ cũng giống vậy đó."
 
"..." Tống Vãn Chi: "?"


 
Tống Vãn Chi mơ hồ mấy giây, mới xác định được đó là xưng hô của Giang Tứ với cô.
 
Gương mặt tuyết trắng lập tức nhuộm ra màu đỏ, cô bối rối vừa tức buồn bực nghiêng đầu sang chỗ khác, thấp giọng phản bác: "Anh không phải anh của tôi."
 
"Bà cụ chuyển lời, dì Lư bảo em gọi tôi như vậy." Giang Tứ dựa vào tay vịn lấn người sang, cười đến mức làm càn: "Vừa vặn, gọi một tiếng "anh Giang Tứ" cho tôi nghe một chút nào."
 
"!" Tống Vãn Chi co lại hướng đến cửa xe: "... Không muốn."
 
"Nào. Gọi một tiếng là được."
 
"Giang Tứ!"
 
"Chậc, anh đâu?"
 
"!"
 
Cứ như vậy, Giang Tứ ức hiếp Tống Vãn Chi suốt cả con đường trở về.
 
Đáng hận nhất còn không phải điều này, mà là đợi sau khi đến được danh lam thắng cảnh cạnh nơi ở của bà cụ, Giang Tứ lại bày ra dáng vẻ "anh trai" xa cách nhưng tiến lui thoả đáng trước mặt bà cụ Nhâm quả nhiên khiến cho người ta cảm thấy rất dễ thân cận kia, hoàn toàn mất hết phóng đãng nhiệt tình sau lưng bà, Tống Vãn Chi muốn dựa vào bà cụ để kiềm chế anh cũng không được.

 
Trước giờ cơm trưa, bà cụ nhận được một cuộc điện thoại, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Giang Tứ và Tống Vãn Chi.
 
Hôm nay, Tống Vãn Chi bị Giang Tứ ức hiếp đến sợ, cô vô thức ngẩng đầu nhìn qua.
 
Kết quả vừa mới nhìn, đột nhiên liền bị người kia dùng đôi mắt đen nhánh vung lên của mình nhìn chằm chằm, anh còn cợt nhả cười với cô: "Sơn Chi nhìn anh làm gì."
 
"!"
 
Đôi môi không cắn của Tống Vãn Chi khẽ run lên một cái, sắp bị anh làm cho tức phát khóc.
 
Cô dời ánh mắt sang chỗ khác.
 
Cũng may bà cụ đi ra kịp thời.
 
Có điều, từ nhỏ Tống Vãn Chi đã quen nhìn sắc mặt, cô mẫn cảm phát hiện được, bà cụ từ lúc cô vào cửa đến bây giờ luôn cười ha ha giờ đây dường như tâm trạng không tốt. Mặc dù vẫn tươi cười, nhưng dường như trong nếp nhăn ẩn chứa nhiều thêm một phần tâm sự. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Quả nhiên, sau khi ngồi xuống liền có thể thấy bà cụ khác thường, trầm mặc mấy giây.
 
Sau đó bà mới ngẩng đầu, nói lời thành khẩn: "A Tứ à."
 
"?"
 
Tống Vãn Chi ngơ ngẩn, kinh ngạc xoay qua chỗ khác.
 
Giang Tứ cũng mang vẻ mặt không được tự nhiên hiếm thấy, thấp giọng ho một tiếng: "Bà nội."
 
Lúc này bà cụ mới hoàn hồn: "Ôi, bà quên mất. Vãn Chi, cháu đừng thấy lạ nha, "A Tứ" này là nhũ danh của anh Tứ cháu, nó không thích nghe người ta gọi, nói rằng như con gái vậy. Cháu nghe xem có giống tên con gái không?"
 
Mặt Giang Tứ đen lại: "Bà, nội."
 
"Ôi chao, Vãn Chi là em gái nhà mình, cũng đâu có đồn đại gì cháu." Bà cụ ghét bỏ nói.
 
Sau mấy câu, cuối cùng Tống Vãn Chi cũng lấy lại được tinh thần.
 
Con mắt luôn xinh đẹp, an tĩnh của cô gái, bị ý cười ép cong như vầng trăng: "Bà nội, cháu cảm thấy không giống, thật là dễ nghe mà."
 
"Đúng không? Bà nội cũng cảm thấy như vậy."
 
"..."
 
Nét mặt vui cười bên sườn mặt của cô gái khiến cho mí mắt Giang Tứ nảy lên.
 
Anh khó có thể không nói gì, vượt qua chủ đề làm anh khó chịu này: "Vừa rồi bà muốn nói với cháu điều gì?"
 
"Ồ, là chuyện kia." Bà cụ quanh co: "Bố cháu nói, đợt lát nữa nó sẽ đến một chuyến."
 
Đôi mắt kia của Giang Tứ thoáng chốc lạnh thấu, anh đè cánh tay, trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sofa: "Ai báo tin thế." Người bưng trà đi ngang qua bị anh dọa cứng đờ, cuống quít cúi đầu.
 
Tống Vãn Chi có hơi ngơ ngác, nhìn hai bên một chút.
 
Bà cụ nhíu mày: "Em gái Vãn Chi của cháu còn ở đây đó."
 
Giang Tứ muốn nói cái gì đó, nhưng nhịn xuống.
 
Mặt mày dữ tợn đè nén tâm trạng nhưng sau khi ngừng mấy giây, anh khàn giọng hỏi: "Ông ấy đến làm gì."
 
Bà cụ: "Nói là có một bữa tiệc, cùng ăn một bữa cơm trưa với hai nhà chú Mạnh của cháu."
 
"Không ăn." Giang Tứ lạnh giọng.
 
Bà cụ lại mở miệng: "Mẹ cháu cũng cùng đến bữa tiệc, cháu còn muốn để nó khó xử sao?"
 
"..."
 
Tống Vãn Chi hiểu rõ, nhìn ngón tay xuôi theo bên người của Giang Tứ cũng đều đã co rúm lại.
 
Dường như anh đang đè nén tâm trạng gì đó. Hơn nữa, cô chưa bao giờ thấy Giang Tứ như thế này.

 
Đến lúc này, Tống Vãn Chi mới hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện mà anh kể cho cô nghe lúc còn ở trên xe, thật sự đúng là sơ sót mất cái phần kia của anh.
 
Nếu như bà cụ đã sớm đến thành phố P định cư, chỉ ngẫu nhiên mới về nhà thăm, vậy Giang Tứ sinh ra và lớn lên ở nơi này, vì sao lại trở lại học ở trường trung học An Kiều?
 
Tống Vãn Chi không kịp suy nghĩ nhiều.
 
Trước cửa đã truyền đến tiếng cửa mở. Trước sofa, Giang Tứ lãnh đạm quay mặt trở lại.
 
Sau tiếng bước chân trầm ổn, Tống Vãn Chi trông thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo giống Giang Tứ năm sáu phần từ ngoài hành lang bước vào, một thân quần áo dài phong cách hưu nhàn. Khác với Giang Tứ, cô không thể nhìn rõ phong mang và kiệt ngạo gì từ cái người vừa đến, dường như đến vẻ bề ngoài kia cũng bị sự nho nhã của và khí chất hiền hoà của bản thân ông che giấu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
"Mẹ." Người đàn ông trung niên đưa áo khoác cho người phục vụ, trước hết bình thản ung dung hỏi Nhậm Phân.
 
Sau đó, ông mới chuyển ánh mắt về phía Tống Vãn Chi: "Vị này là?" Nhậm Phân tiếp lời: "Là đứa bé nhà kia mẹ từng nhắc đến, cũng học ở Đại học S cùng với A Tứ … Cùng Giang Tứ."
 
"Ồ? Hoá ra cháu chính là Vãn Chi à?" Trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười nho nhã: "Chào cháu, chú là bố của Giang Tứ, Giang Sùng."
 
Tống Vãn Chi hơi kinh ngạc vì đối phương là trưởng bối nhưng lại không kiêu ngạo chút nào, còn chất phác và ôn hoà nữa, cô hơi khom người với ông: "Chào chú Giang."
 
"Đến đây ngồi xuống đi, không cần khách sáo đâu." Giang Sùng chậm rãi nói: "Chú nhớ Giang Tứ lớn hơn cháu hai tuổi, hai đứa cũng đều là con một, vậy thì cũng không khác anh em ruột là bao. Sau này ở trường có gì hãy chăm sóc nhau một chút, nếu có chuyện gì khó xử…"
 
"Xùy."
 
Một tiếng cười nhàn nhạt không hề che đậy vẻ đùa cợt, cắt ngang giọng nói của Giang Sùng một cách đột ngột.
 
Giang Tứ lười nhác khom lưng, ngồi dựa vào thành ghế sofa bằng gỗ lim, anh nâng tầm mắt, cảm thấy buồn ngủ nhìn về phía Giang Sùng: "Tổng giám đốc Giang để phần hư tình giả ý đó cho người khác đi, bạn nhỏ này tâm tư sạch sẽ, nghe không hiểu một đống lời nói cong vẹo đầy sắc bén kia của ông đâu."
 
"..."
 
Tống Vãn Chi không tiện chen vào, nhưng ánh mắt lo lắng vừa khẩn trương.
 
Giang Sùng bị Giang Tứ làm cho mất mặt trước mặt người ngoài, nhưng giống như tập mãi thành quen, ông bỏ qua sự công kích của Giang Tứ, giọng điệu vẫn trầm ổn như cũ: "Bữa tiệc vào buổi trưa hôm nay được bố và chú Mạnh định xong rồi, mẹ con đã sang bên kia, con với bà nội cũng chuẩn bị một chút đi, chờ chút nữa chúng ta sẽ xuất phát qua bên kia."
 
"Chú Mạnh? À, là chú Mạnh trong nhà có cô con gái chưa đầy 20, ngoài ra còn có mấy công ty con đấy à?"
 
Giang Sùng như không nghe thấy: "Chú Mạnh của con gần đây vừa đón con gái về nước, hôm nay cũng sẽ cùng đi."
 
Giang Tứ cúi đầu cười: "Vậy bữa tiệc này là ăn cơm hay là làm mai?"
 
"Giang Tứ." Đây là lần đầu tiên Giang Sùng nhấn mạnh khi bước vào cửa đến giờ, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
 
Tống Vãn Chi chỉ đề cập xa xa, nhưng trong lòng cũng có cảm giác cấp bách.
 
Cô bất an nhìn về phía bóng lưng của Giang Tứ.
 
Giang Tứ lại lơ đễnh, cười càng lỏng lẻo: "Tôi nói gì sai sao?"
 
Giang Sùng hơi đè thấp giọng, giọng điệu bình ổn: "Bà của con với Vãn Chi đều ở đây, làm vãn bối và anh trai, con hẳn nên chú ý tìm từ, đừng để mọi người khó xử vì con."
 
Giang Tứ nheo mắt, cơ bắp trên bóng lưng đưa về phía Tống Vãn Chi có hơi kéo căng.
 
Sau mấy giây, anh yên lặng cười: "Được. Có điều, nếu Tống Sơn Chi cũng ở đây, ông định để cô ấy ở lại trong rừng núi hoang vắng nơi này một mình vào buổi trưa hôm nay sao?"
 
Giang Sùng lướt qua Giang Tứ dùng từ khuếch đại, ông chuyển vẻ mặt áy náy sang Tống Vãn Chi: "Vãn Chi, hôm nay chú hết sức xin lỗi, quả thật là có việc."
 
Tống Vãn Chi hoàn hồn: "Không có sao đâu ạ."
 
"Chú sẽ bảo lái xe chở cháu sang khách sạn kế bên để dùng cơm, sau đó đưa cháu về trường học, như vậy có được không?" Giang Sùng hỏi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Tống Vãn Chi đang cân nhắc nên từ chối dùng cơm thế nào cho nhã nhặn thì một bóng dáng cao lớn lại đứng lên ngăn trước mặt cô.
 
"Đưa trở về làm gì, không phải ông nói không khác với anh em ruột sao?" Giang Tứ đút tay vào túi, cặp mắt đào hoa nhuộm lấy nụ cười phóng đãng: "Nếu như là em ruột của tôi, cùng đi dự tiệc là được rồi."
 
"..." Tống Vãn Chi: "?"



 


— QUẢNG CÁO —