Tuyết Tuyết vừa kéo Ngạn Chi đi liền không may va phải một chàng thiếu niên. Ngạn Chi ngước nhìn dáng vẻ của hắn, một thân hình cao ráo, cường tráng, mắt phượng chân ngài trong có vẻ ôn nhu, dịu dàng. Y phục Đại cát điện được diện trên cơ thể hắn.
Hắn chẳng nói lời nào liền bỏ đi. Tuyết Tuyết tức giận, không xem xét tình hình lại buôn lời mắng mỏ.
"Này, đi đường kiểu gì đấy hả? Không thấy va phải người rồi sao? Xin lỗi Ngạn Chi đi."
Hắn không phản hồi, cũng không nhìn bọn họ lấy một cái. Tên cao ráo này lại lạnh lùng rời khỏi. Tuyết Tuyết gắt giọng.
"Cái tên không não kia. Ngươi giả câm giả điếc hơi lâu rồi đấy, không thấy mệt à?"
Lần này hắn ta không nhịn nữa, lập tức quay người nhìn chằm chằm vào Tuyết Tuyết, đôi mắt phượng của hắn không còn cảm tình mà giờ đây để lại trong ánh mắt ám khí, sắt nhọn. Ngạn Chi cảm thấy việc ngày càng lớn, liền lên tiếng giải vây.
"Được rồi, được rồi Tuyết Tuyết tỷ, ta không sao đâu."
khuyên nhủ nàng ta xong xuôi thì nàng quay sang tên nam nhân lúc nãy. "Ngươi cũng cho ta xin lỗi nhé. Tuyết tỷ không có ý xúc phạm ngươi đâu."
Hắn cũng không phải người để bụng gì, nên đã rời chân ngay sau đó. Tuyết tỷ ương ngạnh muốn đuổi theo tên đó, nhưng lại được Ngạn Chi ngăn cản bằng cách kéo cánh tay, nói. "Tuyết tỷ, không phải tỷ nói là dẫn ta đi đến nơi nào sao?". Cuối cùng Tuyết Tuyết cũng đã nhớ ra mục đích lúc nãy liền nguôi giận. "Ta quên mất, đi thôi."
Hai người bọn họ tung tăng đi đến một nơi. Hóa ra đó là khuê phòng của Tuyết Tuyết. Ngạn chi nhướng mày.
"Khuê phòng của tỷ à?"
Tuyết Tuyết lập tức phản hồi đơn thuần: "đúng vậy."
Ngạn Chi xuýt xoa, dùng các đầu ngón tay chạm vào đầu. "Dẫn ta đến khuê phòng của tỷ?.... Không phải chứ?" Nàng dùng hai cánh tay bám víu lấy thân thể của bản thân, hoảng hốt hỏi lấp bấp: "tỷ, tỷ, tỷ định làm gì ta vậy hả?"
Tuyết Tuyết cũng đến bó tay với nàng, nàng ta đi gần lại với sự né tránh hoảng loạn của Ngạn Chi, không chần chừ Tuyết Tuyết dùng bàn tay níu lấy hai vai của nàng, kéo nàng lại gần bàn đặt nàng ngồi xuống ghế.
"Ay da, ta thật sự không biết cô nghĩ thứ gì trong đầu cô nữa. Là nữ nhi, cô phải biết chăm sóc bản thân, phải biết trang điểm và chăm chút nhan sắc."
Ngạn Chi xoay mặt về phía Tuyết Tuyết:
"trang điểm? Chăm sóc nhan sắc? Chăm sóc bản thân?", mỗi câu nàng nói ra đều nhận lại hồi âm "ừm", "đúng vậy đó", "tất nhiên rồi", của Tuyết Tuyết. Nàng thật sự mất kiên nhẫn với Tuyết Tuyết, xua tay với nàng ta.
"không cần, ta là nữ nhi. Nhưng ta không cần để tâm những thứ đó làm gì, ta muốn tự do tự tại. Trang điểm, là thứ vô bổ."
Ngạn Chi định hình lại thì khuôn mặt nàng đã bị Tuyết Tuyết tô tô vẽ vẽ cho trắng xóa hết mặt rồi. nàng cố kìm nén nửa tức giận nửa cười trừ.
"TUYẾT TUYẾT À!"
Tuyết Tuyết chỉ nhìn nàng một chút rồi lại tiếp tục công việc trang điểm của bản thân. Nàng bất lực với người đồng môn này của nàng, níu giữ hai tay đang cuốn cuồng đánh phấn tô son cho nàng, mở miệng nói.
"đừng trang điểm nữa.", Ngạn Chi đưa chiếc gương lên soi kĩ lại khuôn mặt, thật sự còn xấu hơn tà ma nhập vào người. Người gặp người chê. còn được gọi là ma chê quỷ hờn. Nàng cố gắng bỏ chữ vào đầu Tuyết Tuyết.
"Tuyết Tuyết à, ta thật sự không thể để cho tỷ chăm sóc dung nhan cho ta mà. tỷ trang điểm còn tệ hơn ta nữa, nhưng tại sao tỷ lại có dung nhan đẹp như vậy?"
Tuyết Tuyết méo mó khuôn mặt, cáu giận đáng yêu với Ngạn Chi, gặng nói với nàng. "Ta nói cô nghe, ta...", chẳng cần Tuyết Tuyết mở miệng thêm nữa liền bị Ngạn Chi chặng họng.
"Tên vừa nãy va phải chúng ta có lai lịch gì thế?"
Không ngờ câu hỏi vớ vẩn lại khiến Tuyết Tuyết quên đi chuyện vừa rồi, nhanh chóng trả lời: ".. Cái tên Thừa Cầm đó à? Quan tâm hắn làm gì, hắn là đệ tử đầu tiên của núi Côn La này, chẳng có lai lịch. Bên trong sử sách đệ tử Đại Cát điện cũng chẳng thể truy rõ lai lịch của hắn."
Nàng ta nói thêm: "ta nghe nói, đến cả thần tiên cũng không mò ra được chân thân của hắn. Nhờ như vậy hắn mới được ở lại nơi này, bọn ta nào có xem hắn là đồng môn."
Nàng tò mò: "Thừa Cầm à? Ta thật sự tò mò về hắn lắm đó." Tuyết Tuyết ngờ vực với nàng, nhướng cơ thể lại gần Ngạn Chi, cong khóe miệng nham hiểm.
"Cô quen hắn à?"
Ngạn Chi liền đánh tan nụ cười gian xảo đó ngay lập tức. "Đừng nghĩ bậy, chỉ là ta nhìn bóng lưng hắn rất quen thuộc, cứ như đã gặp ở đâu đó. Nhưng, ta chẳng thể nào nhớ ra cả."
Tuyết Tuyết: "gì vậy, chuyện này lạ à nha. Để đó, ta sẽ cố gắng giúp cô điều tra lai lịch của hắn."
Ngạn Chi ngạc nhiên. "Thật sao?"
Tuyết Tuyết: "ta có bao giờ biết nói dối đâu. Tin ta."
Vừa vui cười lại bị Tiểu Chư đến gọi. "Tuyết Tuyết, Ngạn Chi cô nương. Sư phụ có lệnh gọi triệu tập luyện tập cho Ngạn Chi cô nương. Đừng chậm trễ nữa."
Tuyết Tuyết chỉ phất óng tay áo, rồi trả lời suông: "được rồi, được rồi. Đi trước đi."
Tiểu Chư nhìn khuôn mặt Ngạn Chi bị phủ lớp phấn dàu đặc đến nổi trắng xóa thì liền lắc đầu ngao ngán, lại lên tiếng.
"Ngạn Chi cô nương, mau tẩy lớp trang điểm đó đi......nếu không sẽ làm các đồng môn sợ hãi đó."
Ngạn Chi ngoan ngoãn: "được, ta sẽ tẩy nó ngay." Tiểu Chư vừa rời khỏi Tuyết Tuyết lại luyên thuyên vài điều.
"Đúng là ra vẻ mà, chê ta trang điểm xấu à?"
Ngạn chi cảm thấy khó hiểu về sự bất đồng này của hai người họ, nhưng nàng cũng chẳng thể cang thiệp thêm quá nhiều chuyện nơi này.
- [Thiên Trạng Côn La] (là nơi cao nhất núi Côn La)
Đến nơi Ngạn Chi đã thay y phục môn phái của nàng, tóc búi cao lên xõa tóc phần dưới, khoác lên người một y phục màu sắc đơn giản nhưng không đơn giản.
Y phục màu trắng xanh, đủ rộng để có thể thoải mái vận động, y phục không nhiều vải tà thừa lại rất gọn gàng, kẻ sọc đỏ trên vai và cổ y phục toát lên vẻ nổi bậc của y phục môn phái.
Trên cơ thể lại có thêm một ấn khí Đại Cát điện, đề phòng đệ tử làm phản.
Một khi đã có ấn khí này, sống là người Đại Cát điện, chết cũng là người của Đại Cát điện.
Đó đều là những thứ Ngạn Chi được tất cả đồng môn thuật lại những bí mật ẩn dấu của ấn khí. Nàng ngơ ngác toàn tập với thứ gọi là nhập môn luyện tập, lại còn tự do nàng tự cho là đúng. Nàng mếu máo.
[Chuyện gì vậy? Không phải chứ, ta còn định bỏ trốn sau khi rời khỏi đây mà, huhu. Ta muốn về nhà.]
một bàn tay to lớn khẽ chạm vào vai nàng, làm cho nàng giật cả mình. Nhìn kĩ lại thì đó chẳng phải là cái tên Thừa cầm lúc sáng sao. Ngạn Chi hỏi:"có chuyện gì?"
Thừa Cầm đưa vật thể trên tay chàng, trên tay chàng thể nào lại có khăn buộc tóc của nàng, Ngạn Chi lập tức lấy thứ đó rồi chẳng cảm tạ, lại còn đổ lỗi cho chàng. "không phải ngươi giật khỏi tóc ta đó chứ? rõ ràng lúc nãy ta buộc rất chặt rồi mà?".
chàng chẳng buồn hơn thua với nàng, không nói bất cứ điều gì liền bỏ đi. Ngạn Chi vốn cũng là người khó chịu với việc yên lặng này, khiến nàng không can tâm.
[ta nhất định, nhất định phải mở cái mồm người ra nói chuyện cho đến cùng. ngươi chờ đó cho ta.]
- [một canh giờ sau]
ai nấy đều đang luyện tập hăng say chỉ có Ngạn Chi là chẳng biết thi chuyển pháp thuật như thế nào, cứ quật những ngón tay qua lại, cứ thế trôi qua một thời gian khá lâu. nàng mệt mỏi than trời.
"trời ơi, không ai chỉ ta. ta luyện tập bằng niềm tin à?"
bóng dáng ở phía nào đó đang nhìn nàng rất lâu, một ánh mắt của ai đó không lẫn được vào đâu, đó là Thừa Cầm. Chàng vô cùng ngán ngẫm với sự thiếu hiểu biết của nàng, chàng ta đi lại gần, ném cho Ngạn Chi một cuốn sách vào người. "ai vậy?".
Nàng chưa kịp tức giận nhìn mặt, thứ sót lại chỉ có một bóng dáng của Thừa Cầm đang rời bước. Ngạn Chi thở dài khó hiểu.
[Tên này thần thần bí bí, thật sự rất đúng khi ta muốn tra rõ lai lịch. Không cẩn thận chút, chắc cái mạng quèn này của ta cũng bay mất.]