Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 12: Chương 12




Rừng cây bạt ngàn, ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, hắt những vệt sáng lên bờ môi tươi mọng của nàng.

Đôi mắt nàng nhắm nghiền, yên tĩnh như một pho tượng.

Vạt áo và làn tóc thỉnh thoảng bị lay động, hai tay nàng đặt trên đầu gối, kết thủ ấn, bất động.Thần thức nàng quét qua ngọn núi một lượt rồi mới mở mắt ra.

Ánh nhìn của nàng ban đầu hơi mơ màng, chốc lát sau lại trong sáng như gương soi, nhìn về cánh rừng bạt ngàn trước mặt.Nàng thầm nghĩ: “Tháng Dậu, ngày Tý, đã canh một mà còn có kẻ độc lai độc vãng ở đây.

Tại sao đường sống không tìm mà cứ thích đi tìm con đường chết? Nhân gian lắm kẻ ngu vậy?”Ban đêm, ngọn núi Phương Vân này lại có linh khí dồi dào, tràn trề sức sống đến kỳ lạ, yên bình đến mức khó tin.

Nơi nào càng nhìn có vẻ yên tĩnh, chắc hẳn nguy hiểm bên trong càng khó lường trước được.Nàng hóa thành làn khói, băng qua cánh rừng rậm rạp, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ con suối nhỏ dài, uốn lượn như một con mãng xà cuộn mình quanh ngọn núi.Trầm Tử Thiêng đáp xuống chân núi, bắt gặp một cậu bé khoảng chừng sáu, bảy tuổi.


Cậu bé vừa sợ hãi vừa khóc lóc gọi cha, Trầm Tử Thiêng chưa đưa ra nhận xét hung hay họa gì, nàng hóa thành hình người, thình lình từ đằng sau cất tiếng gọi.“Đêm hôm không về nhà ngủ, nhóc con, ngươi không sợ bị ta ăn thịt sao?”Cậu bé giật mình, vấp phải viên đá ngã chổng vó, cũng chẳng chạy nổi nữa, vội vàng quỳ lạy: “Xin chị tha cho em, em chỉ đi tìm cha lên núi hái thuốc mà chưa thấy về, ở nhà có mẹ già đang chờ còn bệnh nặng, xin đừng ăn thịt em, thịt em không ngon, hôm nay chưa tắm rửa.”Trầm Tử Thiêng: “...”Miệng lưỡi cũng khá lắm!Nàng nói: “Ta không thấy cha ngươi lên núi này bao giờ, mau về đi, hôm nay ta ăn hơi no, tạm tha ngươi một mạng, còn chần chờ coi chừng ta đổi ý.”“Dạ dạ, đa tạ chị gái xinh đẹp.” Cậu bé nghe vậy, nói xong bèn vắt chân lên cổ mà chạy.

Cha quan trọng, nhưng chạy vẫn là thượng sách, thôi chờ hôm sau đi kiếm cha vậy.Nàng không nhìn thấy yêu khí trên người cậu bé, chắc chắn rằng không phải ma quỷ biến thành.

Nếu những thôn dân đến đây bị nàng bắt gặp, nàng đều hóa thành thú dữ để dọa họ, đuổi họ trở về.

Bởi ngọn núi này không phải là nơi mà nàng có thể cai quản toàn bộ, những hôm cửa môn quan mở, yêu khí dồi dào, cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi đa phần đều tụ họp lại, tuy thần trí mơ hồ nhưng bản năng tìm kiếm linh khí thì rõ ràng như một đứa trẻ mới sinh ra là đòi bú sữa mẹ vậy.Nàng hóa thành làn khói chạy theo cậu bé xuống núi, chờ cậu bé chạy về nhà an toàn, sau đó mới trở về.

Thôn dân ở đây tuy thưa thớt, ít người nhưng được cái cũng chẳng giàu có lắm.


Thế nhưng đã gọi là chốn giang hồ thì những nhân vật có tiếng đi qua đây lại khá nhiều, cũng bởi tiếng lành đồn xa của đỉnh Phương Vân.Kể ra thì Trầm Tử Thiêng phải âm thầm ghi nhớ công ơn của Diệp Lý chân nhân, cảm tạ ngài đã để lại một hòn non bộ chẳng biết có từ bao giờ, ngoài khỉ với mấy con dã thú lắm lông ra thì chẳng có gì khác, mà cứ bắt ép nàng phải trông nom như mẹ trông trẻ.Thành thử nàng cứ phải cắn răng suốt mấy trăm năm, ôm một bụng uất ức bảo hộ nơi khỉ ho cò gáy này khỏi mấy tay có mưu đồ chiếm làm của riêng.Tựa như nàng hoàn toàn không hề biết ngọn núi này có huyền cơ gì.

Tu luyện thì tu luyện thôi, còn có nơi được đất trời ưu ái vậy sao? Ưu ái làm sao mà khiến người ngoài ghen tức đỏ mắt, lăm le mãi.Nhưng có vẻ Diệp Lý cũng không muốn nàng quá vất vả, nguyên thần của ngài dựng thành kết giới vô hình, làm một bức tường ngăn cách chốn đào nguyên này với thế giới bên ngoài, cho nên khó ai mà tới được tận đỉnh, cùng lắm là loanh quanh ở chân núi mãi, đi tiếp nữa cũng chẳng thấy đường, có cảm giác như gặp quỷ đả đường vậy.Lâu dần thì cũng ít ai lui tới nữa, mà mỗi lần có người đến không phải là hỗn thế mà vương thì cũng là người sắp sửa tu thành thần đến tìm.

Ngặt nỗi Trầm Tử Thiêng không giống những nữ nhi hiền lành khác, luôn lấy cứng đối cứng, tìm đủ mọi cách đuổi người ta đi mà chẳng cần đích thân lộ mặt.Nàng định bay thẳng về nghỉ ngơi thì phát hiện có nguồn năng lượng khác đâu đó ở sườn núi.

Nàng thật sự chẳng thể hiểu nổi, nghĩ thầm: “Cha nào rảnh rỗi vậy!”Những lùm cây rậm rạp che khuất tầm mắt nàng nhưng vẫn có thể thấy ánh lửa lập lòe trước cửa một hang động nhỏ từ đằng xa.

Nàng lại gần, đứng trên ngọn cây nhìn xuống, thấy một người thiếu niên vóc dáng cao lớn ngồi bên đống lửa gặm một cái đùi gà.Nhìn thoáng qua trông hắn giống một tên ăn mày, mà cái phong thái điềm nhiên lặng lẽ lại giống của một bậc đế vương.

Sự mâu thuẫn nhỏ bé này khiến nàng cảm thấy kì dị, nhưng sau đó nàng nhanh chóng gạt đi.Trầm Tử Thiêng ưa thích sạch sẽ, cái nhìn ban nãy của nàng tan biến, thay vào đó là sự cạn lời khi thấy bàn tay cầm cái đùi gà chảy mỡ của hắn.Trầm Tử Thiêng không biết nói gì hơn.Đúng là ăn no rửng mỡ!Nàng tạo một cơn gió lạnh ập đến chàng thiếu niên, nàng cũng chưa vội hiện hình, biến giọng nói mình từ trong trẻo thành rùng rợn, như ở chân trời vọng lại: “Kẻ ngoại lai, thật là không biết trời cao đất dày, ngươi hẳn là có lá gan lớn lắm nhỉ?”Chàng thiếu niên giũ sạch toàn bộ dáng vẻ uy nghiêm vừa nãy, như thể lột xác thành con người khác, co rúm lại, hắn cầm chặt thanh kiếm trong tay, mặt mũi hoảng hốt: “Ta thấy ngươi mới bất lịch sự, ta đang ăn lại đến làm phiền, hay là ngươi cùng tới đây ăn chung với ta cho vui?”Nói xong còn cầm đùi gà lên cắn một cái để tỏ lòng sợ hãi!Trầm Tử Thiêng: “…”Cái phong thái khỉ gió gì thế này?“To gan.” Trầm Tử Thiêng bỏ qua cảm giác khó hiểu trong lòng, thầm nghĩ não nàng bị úng rồi mới có suy nghĩ hắn có vẻ uy nghiêm của bậc đế vương, nàng nói, “Ta vừa ăn một đứa trẻ xong, còn chưa tiêu, nếu không ngươi còn có thể ở đó mà nói xấc xược như vậy với ta sao?”Chàng thiếu niên cười hề hề, mặt giãn ra: “Vậy chờ ta ăn xong con gà này rồi chúng ta cùng đàm đạo, hôm nay ta chưa tắm rửa sạch sẽ, sợ ngươi ăn xong sẽ đau bụng.”Trầm Tử Thiêng thấy câu này có chút quen tai.“Khẩu khí thật lớn, ngươi chưa nghe qua đến đỉnh Phương Vân, có vào không có ra sao?” Nàng tạo ra một cơn gió lạnh buốt, cây cối xung quanh đều ngả nghiêng.Ánh lửa trên đống củi trước mặt thiếu niên lay động, chực chờ bị dập tắt, nhưng bỗng như có một sự thần kì nào đó, tưng đốm nhỏ cứ kiên cường leo lét, mãi không chịu thua cơn gió mạnh của nàng.Chàng thiếu niên thấy củi lửa dần tắt ngúm, hắn vội dùng thân che chắn, hệt như bà mụ điêu ngoa, miệng than: “Ngươi làm yêu quái thì cũng phải tuỳ lúc chứ, ta ăn uống chưa được bao nhiêu mà ngươi lại đi dập tắt lửa của ta, ngươi không có đạo lý làm yêu sao?”Nàng yêu quái “không biết đạo lý làm yêu” cười khẩy, xem lời nói của hắn như ruồi muỗi bên tai.“Hừ, mạnh miệng như vậy thì hẳn là ngươi cũng có chút đạo hạnh.


Ngươi là người phương nào?” Dứt lời, nàng lại tạo ra một cơn gió mạnh hơn, lần này còn cuốn bay cả sỏi đá.Thiếu niên phất tay, một chiêu nhẹ nhàng này lại ung dung hoá giải được chiêu của nàng, lải nhải: “Ấy ấy, đừng dập tắt lửa của ta được không? Có chuyện gì trọng đại sẽ nói sau, có thực mới vực được đạo chứ!”Dường như không muốn nói thêm lời nào, nàng triệu hồi Bạch Hổ.

Tiếng gầm của Bạch Hổ vang dội khắp rừng, những con thú nhỏ khiếp sợ chạy vội đi về tổ, đi tìm chỗ trốn.Thiếu niên nghe thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn quanh, không có hành động gì tiếp theo.

Ẩn sâu trong ánh mắt hắn không tỏ rõ cảm xúc gì, con ngươi đen láy, sâu hun hút như vực thẳm không thấy đáy, nhìn lâu sẽ bị cuốn vào, không có lối ra.Nàng không biết thiếu niên này đang toan tính điều gì, chỉ cảm thấy thiếu niên này rất tự tin, có vẻ hắn không quá quan tâm đến chuyện nàng sẽ tấn công.

Trầm Tử Thiêng nghĩ vậy, hơi lo lắng.Bạch Hổ xuất đầu lộ diện, oai vệ tiến về phía hắn.Từ trong miệng Bạch Hổ phun ra làn khói trắng, hai chiếc răng nanh của nó dài ngoẵng, sắc nhọn, trông hơi dữ tợn.

Ánh trăng nghiêng nghiêng, bóng của Bạch Hổ và thiếu niên đổ dài trên đất.

Người thường gặp phải ánh mắt của Bạch Hổ đã dựng lên tóc gáy, ngất xỉu như chơi.Thiếu niên này thản nhiên xé nửa con gà, ném về phía Bạch Hổ.Bạch Hổ nhìn thấy vật thể lạ bay tới thì cảnh giác, không ngờ là nửa con gà, mùi gà nướng thơm phức kí.ch thích khứu giác nhạy bén, Bạch Hổ kìm lòng không đặng, để cho ước miếng chảy ra.Trầm Tử Thiêng: “...”Thật sự làm mất mặt Trầm Tử Thiêng một cách không khách khí.Nàng quan sát Bạch Hổ, thầm nghĩ: "Bạch Hổ không có sát ý với hắn sao?""Ta cứ tưởng các ngươi lộ mặt, không ngờ thả thú cưng ra chơi với ta.


Được thôi, dù sao ta ở đây một mình cũng rất cô đơn." Hắn thản nhiên nói, còn vẫy tay với Bạch Hổ, "Qua đây, ta có thứ hay ho cho ngươi."Bạch Hổ ghé mũi kề con gà nướng ngửi thử, không nể mặt Trầm Tử Thiêng mà bỏ miệng nhai rau ráu.

Nó nghĩ thầm: “Hắn nói đúng, có thực mới vực được đạo.”Bạch Hổ ăn xong, nghe hắn nói có cái gì khác hay hơn thì tò mò lại gần.

Ban đầu chỉ nhích vài bước chân, sau đó thấy hắn không hề có ý xấu, nó mới từ từ mạnh dạn tiến lại gần hơn.Trầm Tử Thiêng thấy cảnh này, cảm thấy con Bạch Hổ này hơi già, có lẽ nên tống nó đi nơi khác cho rồi, cân nhắc xem có ai muốn ăn thịt hổ ở quanh thôn hay không.Bạch Hổ ở đây đã lâu, từ khi Diệp Lý còn tại thế.

Nó còn được xem là sơn thần trấn núi, vì vậy nên người dân không dám lên núi quá cao, chỉ dám ở dưới chân núi, luẩn quẩn vài vòng, sợ Bạch Hổ nổi giận sẽ ăn thịt.

Lời đồn này đã được lưu truyền từ lâu đời, riêng đối với nàng, chưa bao giờ thấy Bạch Hổ hại người dân vô tội.Xem ra lần này người mà nàng gặp phải không phải là hạng yêu ma quỷ quái tép riu, cũng không phải dân đen, mà có thể là một người khá lợi hại, tu tập hẳn có nhiều thành tựu hơn người.

Có thể ví Bạch Hổ như thú cưng, trên đời có kẻ ngạo mạn như vậy sao?Nếu không, Bạch Hổ cũng chẳng đến mức như chó nhìn thấy sư tử.Trầm Tử Thiêng thấy khí phách của thiếu niên không tồi, nhưng thật ra là do không còn cách nào khác nên nàng đành hiện thân, vớt vát lại chút sĩ diện, quên mất vừa nãy bị Bạch Hổ làm cho bẽ mặt, vừa hay ngăn chặn được bước chân đang tiến lại gần thiếu niên nọ của nó, cao ngạo nói: “Gặp được người không sợ ta, đúng là hiếm thấy.”Như để phối hợp với sự cao ngạo của nàng, cơn gió ngang qua thổi tung mái tóc dài, y phục bay bay, trông có vẻ giống thần tiên hạ phàm, cốt cách không chê vào đâu được..