Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ

Chương 184





Tô Lăng sửa soạn qua loa một chút, nàng rời khỏi nhà mà không kịp ăn sáng.

Lúc vừa khoá cống, quay đầu liền gặp chiếc xe BMW màu trắng đậu ngay trước cửa.

Có điều, chiếc xe này trông quen thật.

Kính xe được hạ xuống, Diêm La Thất Sát nở một nụ cười thật quyến rũ, đường cong trên môi vô cùng quyến luyến.

Tô Lăng liếc hắn, nàng mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ một cách rất đỗi tự nhiên.

Nàng tựa lưng vào ghế, cởi túi xách bỏ lên phía trước xe, ra lệnh cho Diêm La Thất Sát "Mau đưa tôi tới công ty, tôi bị muộn mất rồi"

Diêm La Thất Sát không trả lời, lập tức khởi động xe và lái xe rời khỏi nhà Tô Lăng.

Hắn định hướng đường đến một quán ăn sáng, là một quán phở sáng.

Hẳn dừng xe ngay bên cạnh quán ăn, trong lúc Tô Lăng đang ngơ ngác bên ghế lái phụ thì hắn đã tiến đến mở cửa và mời nàng xuống xe.

"Vị tiểu thư xinh đẹp, xin mời"
Tô Lăng trừng mắt với hắn, nàng đang lo sợ mình bị muộn giờ làm hẳn lại cố ý đưa nàng tới đây? Nàng dỗi hắn "Tôi không có thời gian mà rảnh rỗi để ngồi ăn sáng cùng anh"
"Đã muộn rồi thì để cho nó muộn luôn đi"
"Người bị trừ lương là tôi chứ không phải anh"
Cho nên anh mới dám mạnh mồm như thế.

Nàng lườm hắn, sau đó khoanh tròn hai tay nhất quyết không chịu xuống xe cùng hẳn vào trong.

Diêm La Thất Sát chống một tay lên khung xe phía trên đầu Tô Lăng, một tay còn lại móc chiếc di động ra nhấn gọi một dãy số.

Đầu giây bên kia lập tức trả lời "Alo?"
"Dương Dịch, cậu thử nói xem sáng nay Tô Lăng đi muộn có bị trừ lương không?"
Dương Dịch còn đang ngây người ở đầu giây bên kia, cuộc gọi này là từ âm phủ truyền đến hay sao? Người Y bắt đầu run rẩy từ khi nghe thấy âm thanh của Diêm La Thất Sát.

Hắn cố ý mở to loa, đưa di động sát mặt Tô Lăng.


Diêm La La Thất Sát dương dương tự đắc nhìn nàng.

Vị Dương tổng nào đó hiểu ý, trả lời lại "Cô ấy hiện chưa cần phải tới công ty, lúc nào công ty cần sẽ gọi điện bàn giao công việc"
"Được rồi"
Diêm La Thất Sát trả lời một cách ngắn gọn, Dương Dịch ở đầu dây bên kia gật gù, dạ dạ vâng vâng.

Hắn cúp máy, lắc lắc di động trên tay mình, cười tự đắc "Bây giờ em đã chịu xuống xe chưa?"
Nàng nhíu mày, tên này trước đó hoá ra là ông chủ của Dương Tổng.

Con mẹ nó, Tô Lăng gặp đúng người rồi.

Hắn bỏ tôm lên đĩa và bỏ đũa xuống, Diêm La Thất Sát cầm lấy con tôm lên tay, trực tiếp bóc vỏ ra và bỏ lại vào bát mỳ của Tô Lăng.

Nàng lúc đầu có chút khó chịu vì bị hắn lấy tôm đi, nhưng sau khi biết được là hắn bóc vỏ giúp mình liên cười nói trở lại.

Ai zaa, không nói trước làm người ta cứ tưởng...!
"Anh đúng là chu đáo"
"Khỏi phải khen"
"xị"
Tô Lăng cúi đầu cúi cổ dùng mỳ, rất nhanh trong bát của nàng chỉ còn lại nước.

Nàng liếc mắt qua tô của Diêm La Thất Sát, phát hiện hắn không động dù chỉ một sợi mỳ.


Mỳ trong bát của hắn đã nở ra, rút hết nước, sợi mỳ trở nên dày và trắng hớ.

"Anh không cảm thấy phí thức ăn sao?"
"Ai bảo em gọi làm gì?"
"Ai bảo anh không ăn"
"Em không gọi thì đã không thừa"
"Anh ăn hết thì đã không thừa"
Tô Lăng cứng miệng cãi lại.

Nàng uống một hớp nước, tiếp tục nhăn mặt với hắn "Ngồi đấy mà cãi lý"
"Được rồi"
"Được rồi cái gì? Bây giờ tôi lấy bát mỳ đố lên đầu anh là được rồi chứ gì?"
"Em dám"
Diêm La Thất Sát chợt mặt lạnh, Tô Lăng vẫn trừng mắt lườm hắn.

Nàng mở túi xách lấy ra một tờ tiền đập mạnh tay xuống bàn, nàng trả tiền cho phần ăn cho hai bát mỳ, sau đó cất bước bỏ đi khỏi quán ăn..