Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1070: Tiệc sinh nhật



Thấy Dương Minh kinh ngạc như vậy, Trần Mộng Nghiên vô cùng đắc ý mà cười nói: "Sao, đẹp không?"

"Đẹp" Dương Minh không khỏi than thở một tiếng: "Ai có ý này vậy? Ba người càng lúc càng giống chị em"

Trần Mộng Nghiên liền đỏ mặt nhưng không nói gì. chẳng qua Chu Giai Giai đã nói: "Là ý của Mộng Nghiên tỷ"

Dương Minh cũng đoán đây là ý của Trần Mộng Nghiên. Lâm Chỉ? Vận sẽ không chủ động làm mấy thứ này, Chu Giai Giai mặc dù có thể nhưng nàng dù sao mới quen với hai người Trần Mộng Nghiên, cũng không tiện để chuẩn bị thứ này.

Cho nên có khả năng nhất chính là Trần Mộng Nghiên, không ngờ cô bé này lại làm mình vui mừng như vậy.

Chủ quán đứng bên nhìn ba cô gái xinh đẹp mặc giống hệt nhau thì rất giật mình. Không biết ba người này có quan hệ gì với Dương Minh. Chẳng qua hắn không có nói gì thêm cả. Dù sao việc này cũng không quan hệ gì đến hắn mà. Người ta đến quán mình ăn tiêu, nhiều chuyện sẽ làm người ta ghét.

Thấy khách của Dương Minh đã đến đông đủ, chủ quán rất tự nhiên lui xuống rồi bảo nhân viên phục vụ dẫn đám người Dương Minh lên tầng hai.

Đây cũng không phải căn phòng sang trọng gì cả. Mặc dù bản thân năm nay đã khác hẳn năm trước nhưng Dương Minh là người hoài niệm nên vẫn lấy căn phòng năm ngoái.

"Mộng Nghiên, anh nhớ sinh nhật năm trước em nói sẽ tổ chức sinh nhật cho anh? Không ngờ đến bây giờ đã thành sự thật" sau khi vào trong phòng Dương Minh liền trêu chọc Trần Mộng Nghiên.

"Em còn tưởng anh gạt em chứ, không ngờ hôm nay đúng là sinh nhật anh" Trần Mộng Nghiên có chút xấu hổ mà nói. Nàng đúng là không ngờ được năm trước mình nói một câu tùy tiện mà năm nay lại biến thành sự thật.

Nhớ lại thì giống như một giấc mơ vậy. Mình và Dương Minh yêu nhau thực ra rất kỳ quái và đột nhiên. Không biết từ lúc nào nàng lại có thể yêu tha thiết một tên học sinh xấu luôn trốn tiết này.

Chẳng qua Trần Mộng Nghiên lại không hề hối hận, ngược lại nàng còn rất đắc ý. Một năm qua, Dương Minh đã thành công rất lớn, đối thủ từng người từng người thua trong tay hắn, mà hắn cũng càng lúc càng mạnh hơn.

Hơn nữa được ông bố Trần Phi chấp nhận và khen ngợi Dương Minh, điều này càng làm Trần Mộng Nghiên thêm kiên định vào tình yêu của mình. Trần Phi vì lý do nghề nghiệp nên nhìn người rất chuẩn, không dễ dàng nhìn trúng ai. Nhưng ông lại có ấn tượng rất tốt với Dương Minh.

Mặc dù Dương Minh vì một số lý do nên có quan hệ với mấy cô gái khác, nhưng Trần Phi lại thấy việc này không thể trách Dương Minh. Bị Vương Chí Đào gài bẫy, Dương Minh lại là một cậu con trai khỏe mạnh, nhiệt huyết thì khó mà tránh khỏi sai lầm.

Quan trọng đó là Dương Minh sau khi nhận sai lầm đã biết nhận trách nhiệm. Bây giờ xem ra Dương Minh làm rất đúng. Mặc dù Trần Phi không biết Trần Mộng Nghiên đã thành chị em với Lâm Chỉ Vận. chẳng qua thái độ lúc đó của Dương Minh đã được Trần Phi tán thành.

"Lão Đại, ba chị dâu, mau ngồi xuống" Trương Tân vào trong phòng liền làm thay nhiệm vụ của nhân viên phục vụ, hắn vội vàng lấy bát từ trên kệ xuống. Điều này làm nhân viên phục vụ ở bên có chút xấu hổ. Cô cũng biết trong phòng này đều là khách quý của ông chủ, chẳng may tiếp đón không chu đáo thì không ổn. Bây giờ còn để người ta tự mình làm thì không phải nói năng lực của cô có vấn đề hay sao?

"Quý khách, cái này để em là được mà"

"Không cần, anh tự làm là được" Trương Tân xua tay mà nói: "Em ra ngoài làm đi. Ở đây không cần em"

Thấy? Trương Tân cố ý tự mình làm, nữ nhân viên phục vụ cũng không còn cách nào cả. Dù sao người ta thích tự làm thì nhân viên phục vụ cũng đã gặp. Chẳng qua đây đều là cấp dưới lấy lòng cấp trên, mà thoạt nhìn quan hệ giữa Trương Tân và Dương Minh là bạn tốt mà.

Chẳng qua nghe thấy Trương Tân gọi Dương Minh là Lão Đại, có lẽ hai người là anh em kết nghĩa. Cứ như vậy Trương Tân ân cần một chút cũng không có gì không ổn cả. Nữ nhân viên phục vụ liền ra khỏi phòng rồi chạy xuống nhà bếp xem đã chuẩn bị món ăn xong chưa.

"Dương Minh, chúc mừng sinh nhật anh" Mấy cô nàng Trần Mộng Nghiên và Trương Tân chưa kịp mở miệng thì Triệu Tư Tư đã mở miệng nói trước. Hắn đưa cho Dương Minh một cái hộp nhỏ rồi nói: "Đây là quà mừng sinh nhật em"

"Cảm ơn" Dương Minh liền đưa tay cầm: "Không ngờ Triệu Tư Tư lại tặng quà anh đầu tiên. Thằng ranh Trương Tân này kéo kiệt quá"

"Không phải, là anh ấy dặn em chuẩn bị" Triệu Tư Tư ngọt ngào cười nói: "Chẳng qua bọn em không có kinh tế như anh, anh cũng đừng chê đó"

Dương Minh không khỏi thầm gật đầu, Trương Tân có thể tìm vợ như Triệu Tư Tư đúng là may mắn. Xem ra Trương Tân chắc chắn không chuẩn bị quà gì rồi

Với quan hệ của Dương Minh và Trương Tân thì còn lạ gì nhau, cũng không cần quà tặng gì cả. Năm ngoái khi Dương Minh sinh nhật, Trương Tân cũng không tặng quà gì. Cho nên món quà này nhất định là do Triệu Tư Tư tự mình chuẩn bị, chỉ là nói thêm Trương Tân vào để cho hắn mặt mũi mà thôi.

"Đương nhiên không rồi, em và Trương Tân tặng thì dù là một cây bút anh cũng quý" Dương Minh cười cười mở gói ra, thứ bên trong làm cho mắt Dương Minh sáng rực lên.

Không ngờ chính là thứ mà trước đây hắn và Trương Tân đã từng rất thích.

Cầm lấy món quà trong tay, Dương Minh không khỏi thầm than Triệu Tư Tư đúng là có tâm ý. Không ngờ lại tìm được món quà như vậy.

Thực ra quà tặng đối với Dương Minh bây giờ đã không có hấp dẫn gì mấy, cho nên những món quà có tính kỷ niệm này càng làm cho hắn cảm thấy quý trọng.

"Ồ, đẹp quá" ngay cả Trần Mộng Nghiên cũng phải kêu một tiếng: "Tư Tư, bạn làm thế nào mà có vậy?"

"Mình bảo mấy nhà thiết kế ở công ty làm ra mà" Triệu Tư Tư thấy Dương Minh thích món quà nên cũng yên tâm. Dù sao nếu Dương Minh không thích thì cô và Trương Tân đều cảm thấy khó xử.

"Mộng Nghiên, Chỉ Vận, Giai Giai, quà của ba người đâu?" Dương Minh cẩn thận cất món quà Triệu Tư Tư đưa cho mình, sau đó hỏi ba người Trần Mộng Nghiên.

"Quà của bọn em ư, bây giờ chưa thể đưa cho anh. Lát nữa về nhà rồi nói" Trần Mộng Nghiên thần bí nói.

"Không phải là mấy người đi gấp nên quên quà đó chứ?" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên có chút kỳ quái nên khó hiểu hỏi.

"Hì hì, có phải hay không thì về nhà anh sẽ biết" Trần Mộng Nghiên cười cười không nói nữa.

"Được rồi, chẳng qua không có quà cũng không sao. Đưa người mấy em cho anh là được mà" Dương Minh cười hắc hắc một tiếng. hắn cũng không quá để ý đến quà sinh nhật, chỉ cần có tâm ý của các nàng là được.

Nghe Dương Minh nói như vậy,? Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai đều đỏ mặt. Chu Giai Giai còn chưa có quan hệ kia với Dương Minh nên lúc này mặt nàng đỏ nhất.

"Nói gì thế hả, còn có người khác ở đây cơ mà" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh mà nói.

"Ha ha, Trương Tân và Triệu Tư Tư cũng không phải người ngoài mà" Dương Minh không biết xấu hổ mà nói.

"Đúng, tao và Tư Tư cũng không phát hiện, không nghe thấy gì mà. Lão Đại, chị dâu, mọi người vừa nói gì thế? " Trương Tân liền hùa theo: "Xem tai của anh này" Vừa nói Trương Tân vừa xoa xoa lỗ tai của mình.

Trương Tân làm như vậy khiến Trần Mộng Nghiên không nghiêm mặt được nữa, mọi người đều nở nụ cười. Lúc này cửa phòng được mở ra, nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào.

Bây giờ chưa phải giờ đông khách, hơn nữa chủ quán đã cố ý dặn dò nên đồ ăn rất nhanh được mang lên, trong nháy mắt đã đầy cả bàn.

Năm ngoái ít người, chỉ có Trương Tân và Dương Minh nên không gọi bao nhiêu đồ ăn. Nhưng năm nay thì khác, người đã có sáu nên Trương Tân cũng gọi nhiều hơn.

"Lão Đại, chúc mừng sinh nhật mày" Trương Tân do dự một chút cũng không thấy từ nào tốt, tốt hơn hết là chúc đơn giản mà thôi. Hắn liền cầm chén rượu lên mà chúc.

"Cảm ơn mày" Dương Minh cũng giơ chén rượu lên cụng ly với Trương Tân, hai người uống cạn.

Trần Mộng Nghiên muốn nhắc Dương Minh uống it một chút, nhưng thấy Triệu Tư Tư không nói gì, hơn nữa hôm nay Dương Minh rất vui nên nàng thôi.

Chẳng qua chủ yếu là Dương Minh và Trương Tân uống. Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai và Triệu Tư Tư chỉ nhấp một chút mà thôi.

Một năm đã trôi qua, Dương Minh lại thêm một tuổi. Đây là một năm biến Dương Minh từ một thằng gần như côn đồ đến bây giờ đã là một người không ai không biết, khống chế thế lực hắc đạo Tùng Giang.

Chỉ là Dương Minh im hơi lặng tiếng nên việc này không cho người ngoài biết mà thôi.

Mới đầu mấy nàng Trần Mộng Nghiên cũng không uống rượu, nhưng khi không khí bữa tiệc tăng vọt. Hơn nữa do Dương Minh và Trương Tân cứ mời mãi nên mấy cô nàng cũng bắt đầu uống nhiều lên.

"Lát nữa chúng ta đi hát thôi" Trương Tân đề nghị.

"Được, chúng ta đến Bất Dạ Thiên đi" Dương Minh cũng hơi say một chút. Hắn hôm nay khá cao hứng nên làm cho người ta dễ say. Nhưng về cơ bản Dương Minh vẫn còn tỉnh táo.

"Đừng, ở đây cũng có phòng hát mà, ở đây đi. Anh nhìn Giai Giai xem, cô ấy sắp ngủ rồi" Trần Mộng Nghiên xua tay mà phản đối.

Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói liền nhìn Chu Giai Giai. Quả nhiên không biết từ lúc nào Chu Giai Giai đã nằm gục lên bàn, giống như là uống nhiều mặt đỏ ửng mà ngủ thiếp đi.

Chu Giai Giai uống rượu không giỏi bằng Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Triệu Tư Tư. Lâm Chỉ Vận và Triệu Tư Tư thường xuyên tham gia tiệc rượu của công ty, mặc dù không phải người thích uống rượu nhưng làm giám đốc công ty thì không uống một chén trong bữa tiệc thì sao nhân viên uống vui vẻ được. Cho nên lâu dần hai nàng cũng luyện được một chút. Mà Trần Mộng Nghiên có thể là do di truyền của Trần Phi nên cũng uống được hai? chén. Chẳng qua Trần Mộng Nghiên vẫn uống kém hơn Lâm Chỉ Vận và Triệu Tư Tư.

"Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ" Khi bài hát sinh nhật vang lên, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cầm lấy mic hát mừng Dương Minh. Dương Minh như muốn mê đi. Cảnh này làm Dương Minh không khỏi than thở, nếu như cứ tiếp tục như thế nào thì tốt quá. Chẳng qua Dương Minh biết tính cách của Trần Mộng Nghiên. Nàng có thể nhận Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai chỉ là do một số cơ hội trùng hợp mà thôi. Lâm Chỉ Vận là do Dương Minh hiếp nên dù như thế nào Dương Minh cũng phải có trách nhiệm. Cho nên Trần Mộng Nghiên chỉ có thể chấp nhận để Dương Minh gánh trách nhiệm. Mà Chu Giai Giai lại đỡ đạn cho Dương Minh. Trần Mộng Nghiên về tình về lý không thể lạnh nhạt với Chu Giai Giai. Đây chính là một cô gái vì Dương Minh mà không cần mạng sống.

Cho nên Dương Minh cũng không cho rằng sau khi Trần Mộng Nghiên nhận Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai còn có thể tiếp tục nhận thêm người khác. Dù là Trần Mộng Nghiên đã thừa nhận Lam Lăng và Tô Nhã nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.

Bài hát sinh nhật qua đi, mọi người liền thoải mái hơn. Trương Tân và Triệu Tư Tư liền hát mấy bài tình ca, mặc dù Trương Tân hát không hay nhưng do có rượu vào nên hát rất hưng phấn.

Sau khi hai người hát xong liền bắt đầu hét lên bắt Dương Minh và ba cô gái hát với nhau. Nhưng thực tế thì Chu Giai Giai đã say mà ngủ thiếp đi. Vì thế chỉ có Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cùng hát với Dương Minh.

Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận hát các bài của Thư Nhã. Bởi vì Tô Nhã không có ở đây nên Trần Mộng Nghiên muốn thể hiện mình rộng lượng một chút.

Đến mãi tối thì bữa tiệc sinh nhật kết thúc. Chu Giai Giai lúc này vẫn mơ mơ màng màng được Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đỡ lên. Nàng hỏi: "Còn uống nữa sao?"

"Không uống, nếu em muốn uống tiếp thì về nhà uống" Dương Minh cười nói.

Chu Giai Giai lúc này mới biết bữa tiệc đã kết thúc nên có chút xấu hổ đi theo mọi người ra khỏi phòng. Dương Minh bởi vì uống ít rượu nên gọi điện cho Bạo Tam Lập bảo hắn đến làm lái xe. Hắn mà lái xe bây giờ không biết chừng lại bị cảnh sát túm.

Lúc này Bạo Tam Lập đã sớm tới đây và ngồi dưới đại sảnh nói chuyện với chủ quán. Chủ quán mặc dù nghe đến danh tiếng của Báo ca nhưng chưa gặp bao giờ. Mà Bạo Tam Lập cũng không giới thiệu mình, chỉ nói là đến đợi người mà thôi.

Bạo Tam Lập nói chuyện với chủ quán liền cố ý nói đến chuyện đám lưu manh đến đây gây sự. Sau khi nghe chủ quán nói, Bạo Tam Lập rất khó hiểu. Hắn không ra lệnh cho đám đàn em làm như vậy mà.

Bây giờ thu nhập của công ty bảo vệ Danh Dương, Bất Dạ Thiên và Thiên thượng nhân gian đều rất khả quan, không cần phải làm mấy chuyện như bảo kê để lấy tiền nữa. Huống hồ công ty địa ốc Danh Dương cũng đang khởi động.

Bạo Tam Lập có thể khẳng định có đám người giả danh hắn mà đến đây lừa bịp. Chẳng qua không thể không nói đám người kia nắm trúng thời cơ và tâm lý mọi người. Bởi vì những người này không thể tự mình đi tìm Bạo Tam Lập. Đầu tiên bọn họ không thể dễ dàng gặp Bạo Tam Lập, thứ hai bọn họ cũng không dám đi.

Điều này làm Bạo Tam Lập cười khổ một tiếng. Hắn cũng? hiểu chuyện này nếu không xử lý tốt thì sẽ tạo ảnh hưởng rất không tốt đối với công ty bảo vệ Danh Dương. Bây giờ có kẻ lấy danh nghĩa công ty đi lừa tiền, Bạo Tam Lập tự nhiên không thể trơ mắt mà nhìn được.

"Ông chủ, anh cứ yên tâm. Ngày mai tôi dẫn người tới đây đợi xem ai dám đến đòi tiền" Bạo Tam Lập nhìn chủ quán buồn rầu mà nói.

"Hả, anh?" Chủ quán nghe Bạo Tam Lập đột nhiên nói như vậy liền có chút khó hiểu, chẳng qua lập tức có phản ứng mà nói: "Người anh em, anh là cảnh sát ư? Ai, đều do tôi lắm miệng. Đây là quy tắc ngầm trong ngành của chúng tôi. Anh đừng động vào nếu không tránh được ngày mai cũng không tránh được ngày kia, sớm muộn tôi cũng bị tội mà thôi. Dù sao tôi cũng không định kinh doanh nhà hàng này nữa, đang tìm người để bán. Bây giờ không cần gì khác, tôi chỉ cần ổn định mà thôi"

Đây đúng là suy nghĩ thật của chủ quán. Bởi vì một mình hắn đúng là không thể tiếp tục kin hắn doanh, một là do hắn sợ gây phiền phức. Đám lưu manh đó đâu dễ chọc vào. Đúng thế, cảnh sát làm cho bọn chúng sợ chạy, nhưng hôm sau, hôm sau nữa thì sao? Không biết chừng khi cảnh sát không có đây thì bọn chúng quay lại thì sao. Chủ quán không dám làm như vậy." Ha ha" Bạo Tam Lập nghe xong chủ quán nói vậy liền cười ha hả, sau đó đưa danh thiếp của mình cho chủ quán mà nói: "Đây là danh thiếp của tôi, yên tâm đi. Ngày mai có tôi ở đây thì anh không có việc gì đâu"

Chủ quấn vội vàng cầm danh thiếp nhìn thoáng qua nội dung liền giật mình. Mặc dù cái tên Bạo Tam Lập có chút xa lạ nhưng danh hiệu bên trên thì hắn lại hiểu rõ.

Tổng giám đốc công ty bảo vệ Danh Dương, đương nhiên Bạo Tam Lập còn có một vài danh thiếp khác ở Bất Dạ Thiên, Thiên thượng nhân gian gì đó. Chẳng qua chủ yếu vẫn là lấy danh nghĩa công ty bảo vệ.

"Hả?" Chủ quán giật mình, vội vàng run rẩy nói: "Báo ca, ngài là Báo ca?"

Bạo Tam Lập gật đầu mỉm cười nói: "Những người đó không phải người của tôi. Cho nên anh cứ yên tâm, việc này cứ giao cho tôi xử lý"

Chủ quán vừa muốn nói lời cảm ơn thì đã thấy Bạo Tam Lập quay đầu đi chỗ khác.

Lúc này Dương Minh đang cõng Chu Giai Giai rồi cùng Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Trương Tân, Triệu Tư Tư đi tới. Bạo Tam Lập thấy thế liền vội vàng đi lên đón mà nói: "Dương ca"

Chẳng qua Bạo Tam Lập lại phát hiện mình cũng chẳng giúp được gì. mình không thể nào cõng phụ nữ của Dương ca mà? Vì thế hắn đành đứng ngây ở đó không biết nên làm gì cho tốt.

"Anh ra mở cửa xe đi" Dương Minh gật đầu nói.

Bạo Tam Lập nghe thấy thế liền như trút được gánh nặng, hắn liền vội vàng đi ra ngoài cửa nhà hàng.

Lần này Bạo Tam Lập lái một chiếc xe Audi đến, đây là xe mà Dương Minh yêu cầu mua. Đúng thế, một Tổng giám đốc công ty suốt ngày lái chiếc xe cũ kỹ thì cũng không ra thể thống gì. Dù hắn không cần thì cũng phải chú ý hình ảnh công ty chứ?

Dù sao xe của một Tổng giám đốc công ty cũng đại biểu thực lực của công ty, đây là chuyện không có biện pháp, rất nhiều khách hàng đều nhìn trúng điểm này. Nếu như xe quá cũ kỹ thì người ta cho rằng anh không có thực lực.

Đi theo Bạo Tam Lập đến đây còn một chiếc xe khác. Bởi vì Trương Tân uống hơi nhiều rượu nên không thể lái xe về được, chỉ có thể ngồi xe về. Mà chiếc xe của Bạo Tam Lập không thể ngồi quá nhiều người.

Trương Tân và ttt lên xe đằng sau, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai lên xe Audi. Dương Minh ngồi ở vị trí tay lái phụ còn ba nàng Trần Mộng Nghiên ngồi ở ghế đằng sau.

Không gian trong xe Audi rất rộng, ghế phía sau khá lớn. ba cô gái lại nhỏ nhắn xinh xắn nên dù ngồi ba người vẫn không chặt, hoàn toàn có thể ngồi thêm người nữa.

Bởi vì có ba người Trần Mộng Nghiên trong xe, Bạo Tam Lập cũng không nói về chuyện lúc nãy mình trao đổi với chủ quán. Chẳng qua nếu Dương Minh đã dặn hắn xử lý chuyện này, Bạo Tam Lập xử lý xong thì nhất định sẽ báo cáo kết quả với Dương Minh.

Dương Minh từ trên phòng đi xuống cũng đã thấy Bạo Tam Lập đang nói chuyện với chủ quán, hắn cũng đại khái đoán được là vì chuyện vừa nãy nên Dương Minh cũng không hỏi nhiều. Bạo Tam Lập biết rõ chỗ ở bây giờ của Dương Minh nên rất nhanh đã đến tiểu khu Hoa Thương.

Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đưa Chu Giai Giai đã ngủ say vào biệt thự. Chuyện hôm nay khá đặc biệt, trước đó Chu Giai Giai đã xin nghỉ nên không cần quay về trường đại học.

Sau khi lên lầu, Dương Minh đưa Chu Giai Giai vào phòng, sau đó mới xuống lầu. Lúc này Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đã đi tắm. Dương Minh cũng biết tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó. Không biết hai cô bé này chuẩn bị món quà gì cho mình nhỉ?

Dương Minh ngồi trên sô pha mà suy nghĩ. Ngày mai hắn sẽ xuất phát đi Châu Phi, không biết nên giải thích với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận như thế nào? Lần này mình đi không biết bao lâu nhưng lại không thể nói thật với các nàng.

Dương Minh đang nhắm mắt suy nghĩ thì đột nhiên đèn trong phòng khách bị tắt, trong tai truyền đến một bài nhạc. Hai thân hình xinh đẹp xuất hiện giữa phòng khách, đó là Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận.

Lúc này Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đã thay bộ quần áo bình thường, mặc bộ đồ rất gợi cảm, chỉ có áo ngắn và quần sóc, các nơi khác đều lộ hết ra. Mà trên eo các nàng còn có một chiếc thắt lưng vàng rực.

Theo điệu nhạc vang lên, hai người cũng bắt đầu nhảy. Nhìn hai nàng múa bụng, Dương Minh cảm thấy máu mình muốn sôi lên. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ được món quà hai nàng chuẩn bị lại là như vậy. Một điệu múa tuyệt đẹp lại ở ngay trong nhà mình. Chỉ có một mình hắn được xem, Dương Minh nghĩ lại cảm thấy có chút đắc ý.

Thân hình Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận rất đẹp, mặc dù không thể so sánh với Vương Tiếu Yên thường xuyên tập luyện nhưng cũng đẹp rồi.

Cho nên kết hợp với ánh đèn mờ ảo, hai người đang lắc lắc eo vô cùng gợi cảm làm cho Dương Minh muốn bay lên.

Chẳng qua mặc dù hai người nhảy rất đẹp nhưng Dương Minh lại cảm thấy động tác lại không hòa hợp, hình như không phối hợp. Không biết hai cô bé này trước đó có tập luyện không? Chẳng lẽ không phát hiện sao?

Điệu nhạc kết thúc, Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận? ngồi ở hai bên Dương Minh. Có lẽ trước đó uống không ít rượu nên ngay cả Lâm Chỉ Vận vẫn hay xấu hổ mà giờ phút này cũng to gan hơn.

"Sao, anh thích món quà này không?" Trần Mộng Nghiên dán sát người vào bên cạnh Dương Minh, mặt nàng đỏ ửng rồi ngọt ngào hỏi.

"Đương nhiên là thích" Dương Minh vội vàng gật đầu. Hắn thầm nghĩ sau này mỗi ngày hai nàng đều như vậy với mình thì tốt quá.

"Em và Lâm muội muội tập ở một trung tâm thể dục ở gần công ty đó. Trong công ty có rất nhiều nhân viên có thể học viên ở đó. Em và Lâm muội muội cũng đăng ký" Trần Mộng Nghiên nói: "Chẳng qua điệu nhảy này là dành cho ba người. Ai ngờ Giai Giai lại dễ say như vậy, tốn công dạy cô ấy rồi" T

Dương Minh nghe xong Trần Mộng Nghiên nói mới tỉnh ra. Bảo sao mình trước đó cảm thấy không quá hài hòa, thì ra là có nguyên nhân như vậy. Điệu nhảy này là dành cho ba người, bây giờ biến thành hai người tức là ít một người nên tự nhiên không phối hợp rồi.

"Không sao, chờ Giai Giai tỉnh thì mấy em biểu diễn một lần nữa là được mà" Dương Minh nghiêm túc nói.

"Tốt quá nhỉ, hôm nay là sinh nhật anh nên cho anh ngạc nhiên, sau này đừng hy vọng" Trần Mộng Nghiên nói.

"Vậy sau này hôm nào cũng là sinh nhật anh" Dương Minh cười nói.

"Không đứng đắn gì cả. Được rồi, quà đã tặng xong, em mệt rồi nên đi nghỉ đây. Đêm nay để Lâm muội muội cùng anh" Trần Mộng Nghiên nói." A" Lâm Chỉ Vận sửng sốt nói: "Mộng Nghiên tỷ, trước đó không phải đã nói là chị sao?" Trước đó hai người đúng là đã bàn bạc rõ ràng, đêm nay do Trần Mộng Nghiên cùng với Dương Minh, nhưng Trần Mộng Nghiên nói đến miệng lại cảm thấy không thể nói được. Bây giờ nàng mới có thể cảm nhận Hoàng hậu khó xử như thế nào. Sợ Dương Minh nói nàng lòng dạ hẹp hòi nên không ngừng phải thể hiện mình rộng lượng. Như vậy Trần Mộng Nghiên chỉ có thể tự hy sinh bản thân mà thôi: "Hai người không cần tranh cãi nữa, hôm nay cùng nhau đi" Dương Minh nói xong liền ôm lấy hai nàng vào lòng.

"Anh nói bậy gì thế" Trần Mộng Nghiên đỏ mặt mà nghĩ đến chuyện lần trước.

"Không nói bậy mà, cũng không phải chưa làm vậy mà. Lần trước không phải rất tốt sao?" Dương Minh cười ha hả mà nói.

"Lần trước là do không biết nên mắc mưu của anh, lần này đương nhiên sẽ không rồi" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh mà nói: "Người ta vẫn chưa tính sổ với anh đó"

"Ai, thực ra Mộng Nghiên này, em cảm thấy anh có phải là người hoang dâm không?" Dương Minh đột nhiên có mưu kế, hắn không còn vẻ cợt nhả nữa mà thay vào đó là bộ mặt nghiêm túc: "Con người của anh luôn đứng đắn và nghiêm chỉnh mà. Em thấy đó, anh và em ở bên nhau lâu như vậy, anh là người như thế nào chẳng lẽ em không biết? Trước kia khi học cấp ba, anh vẫn luôn nâng niu em mà" Trần Mộng Nghiên nghe xong Dương Minh nói không khỏi thầm mắng đúng là biết nói bậy. Hồi cấp ba mình đã là bạn gái hắn đâu? Lúc đó quan hệ giữa hai người chỉ là bạn học bình thường mà thôi, hắn đương nhiên phải nâng niu mình rồi. Mà sau đó hắn không phải lừa mình giúp hắn thủ dâm trong rạp chiếu phim sao? Món nợ này mình? vẫn chưa tính sổ rõ ràng với hắn. Chẳng qua thấy Dương Minh nghiêm túc như vậy, Trần Mộng Nghiên thật ra có chút tò mò, không tiện để nói phá lời này của Dương Minh, vì thế phối hợp hỏi: "Vậy hôm nay sao anh lại không đứng đắn. Đừng nói cho em biết là sau khi anh uống rượu nên nghĩ loạn ư?"

"Hôm nay hả" Dương Minh thở dài nói: "Ai, thực ra chuyện là như thế này, mai anh phải đi …"

"Đi? Anh muốn đi đâu?" Trần Mộng Nghiên sửng sốt rồi vội vàng hỏi. Mà Lâm Chỉ Vận mặc dù không mở miệng nói nhưng cũng vô thức cầm chặt tay Dương Minh, cũng khẩn trương nhìn hắn.

"Anh đi Châu Phi" Dương Minh liền nói ra mưu kế của mình: "Sáng mai anh sẽ đi"

"Đi Châu Phi? Anh đi Châu Phi làm gì?" Trần Mộng Nghiên khó hiểu hỏi.

"Là một người bạn tìm giúp anh, anh đến đó xem giá cả quặng kim cương và quặng vàng. Công ty chúng ta không phải kinh doanh châu báu sao? Muốn Phương Thiên, muốn làm lớn thì phải có tài nguyên. Nếu không thì luôn bị người khác khống chế tài liệu, chẳng may ngày nào đó xảy ra vấn đề, nguồn cung cấp nguyên liệu bị mất thì công ty chúng ta sẽ rơi vào trạng thái tê liệt hoàn toàn" Dương Minh liền giải thích.

"Cho nên công ty chúng ta muốn liên tục phát triển thì phải có nguồn cung cấp do mình khống chế. Đây chính là cơ hội tốt, anh định đi dò xét"

"Hả" Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đều kêu lên một tiếng rồi hỏi: "Em nghe nói bên Châu Phi rất loạn, thường xuyên có chiến tranh. Nếu anh đi …"

"Yên tâm đi, anh đi đến nơi bình thường, không phải là mấy quốc gia đánh nhau đó"