Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1076: Bắt người làm con tin ư?



Lý mập mạp lúc này khá hoảng hốt rồi vội vàng cùng Lão Khanh lên xe. Mặt Lý mập mạp lúc này đang tái mét. Khi lên xe hắn mới lớn tiếng mắng chửi Hắc lão tam.

Mà Hắc lão tam không thích nói chuyện, sau khi bị chém càng không nói gì nữa. Hắn vội vàng dùng vải băng lấy vết thương, mặt không hề nhăn nhó cứ như không phải hắn bị thương vậy.

Lý mập mạp rất cảm kích Lão Khanh, sau khi nói với tên này vài tiếng liền quay sang Dương Minh: "Lão Khanh lại cứu tôi một lần. Chẳng qua hắn là người như vậy, làm việc cũng không bao giờ kể công"

Dương Minh cười cười không nói gì hết.

Lão Khanh bị thương ở tay trái nhưng vẫn không ảnh hưởng gì mấy đến lái xe.

Xe dừng trước một khách sạn, Lý mập mạp và Lão Khanh xuống xe.

"Đây là địa bàn của tôi, tạm thời đã an toàn. Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút, sau đó tôi sẽ gọi người tới" Lý mập mạp tức giận nói: "Chờ tôi đưa hai người lên máy bay rồi sẽ cho tên Hắc lão tam kia một trận"

Khách sạn này có trang bị khá kém, là một ngôi nhà có ba tầng mà thôi.

Chủ nơi này rất quen thuộc Lý mập mạp, hắn cung kính đi lên chào. Chẳng qua Lý mập mạp đang căm tức chuyện Hắc lão tam gây ra nên không hề cười.

Bốn người đi theo chủ quán lên tầng hai. Đến trước cửa một căn phòng khá lớn, chủ quán chờ mọi người đi vào rồi mới lui xuống chuẩn bị đồ ăn và nước nóng.

Lý mập mạp rút điện thoại di động ra, không biết gọi cho ai mà lớn tiếng nói. Dương Minh không nghe hiểu hắn nói gì.

Mà Lão Khanh đã đứng dậy nói một câu với Lý mập mạp rồi đi ra ngoài.

Chờ Lý mập mạp gọi điện xong, Dương Minh mới hỏi: "Lão Khanh đi làm gì thế? "

"Đi xuống lầu xử lý vết thương" Lý mập mạp nói: "Vừa nãy ch? ỉ buộc lại mà thôi, vết thương khá sâu nên phải đi rửa nếu không sẽ nhiễm trùng"

"Lão Khanh không biết nói tiếng Trung Quốc sao?" Dương Minh hỏi.

"Không, tôi dạy mấy lần mà không được, chẳng qua hắn đại khái có thể nghe hiểu" Lý mập mạp nói: "Hắn khá chất phát, đầu óc không nhanh nhạy nhưng rất trung thành. Đây cũng là nguyên nhân tôi vẫn để hắn theo tôi"

"Hắn theo anh được bao lâu rồi?" Dương Minh hỏi.

"Tính ra cũng đã là 10 năm rồi" Lý mập mạp thở dài nói: "Cũng hiếm có, Lão Khanh không lấy vợ, đi theo tôi không cần gì cả. Hắn chỉ cần ăn no mặc ấm là được. Tôi cho hắn tiền, hắn cũng không lấy nhiều. Hắn bảo đủ dùng là được rồi"

Chỉ lát sau Lão Khanh đã đi lên, vết thương trên tay đã được băng bó cẩn thận. Lý mập mạp cũng đề nghị Dương Minh đi băng bó. Nhưng Dương Minh chỉ lắc đầu cười nói vết thương của mình không đáng gì.

"Đói chưa?" Lý mập mạp nói với Lão Khanh vài câu rồi xoay người nói với Dương Minh và Vương Tiếu Yên: "Tôi bảo chủ quán chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn. Bây giờ chúng ta đều mệt nên phải tẩm bổ mới được"

"Cũng được" Dương Minh cười nói: "Không cần khách khí như vậy làm gì. Dù như thế nào thì chúng ta cũng cùng chung hoạn nạn, chúng tôi cũng không phải khách quý gì cả. Hơn nữa còn cần anh giúp đưa đến Châu Phi mà"

"Vậy không được, giupshay không thì không nên nói ra" Lý mập mạp xua tay nói: "Lý mập mạp tôi đã nói rồi, nếu có thể từ trong rừng đi ra thì mạng này của tôi là do cậu cứu"

Xem ra Lý mập mạp là người đã nói là sẽ trọng lời nói của mình. Dương Minh cũng không nói gì thêm. Bọn họ đều là người có thân phận, chỉ có thể nói và trọng lời nói thì mới lăn lộn được, nếu không rất nhanh sẽ bị thải loại.

"Vậy cũng được, chuẩn bị mấy món đơn giản thôi" Dương Minh cũng không nói gì nữa.

"Không có gì, chủ quán nơi này là người của tôi" Lý mập mạp xua tay nói.

Không lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa. Lý mập mạp lớn tiếng nói mấy câu bằng tiếng Lào rồi cửa được mở ra. Chủ quán vừa nãy đẩy một chiếc xe đồ ăn đi vào, bên trên có rất nhiều món ngon. Ở một thị trấn nhỏ như thế này mà có thể chuẩn bị nhiều đồ ăn trong thời gian ngắn thế đúng là không dễ dàng gì.

Sau khi đặt đồ ăn lên bàn, Lý mập mạp liền vẫy tay ra hiệu cho chủ quán xuống." Nếu là người một nhà thì bảo hắn ở lại cùng ăn đi" Dương Minh nhìn bàn thức ăn này thấy bốn người ăn không thể nào hết, không bằng bảo chủ quán ngồi cùng ăn.

Lý mập mạp sửng sốt một chút rồi lập tức vẫy vẫy chủ quán mà nói vài câu tiếng Lào. Chủ quán liền vui vẻ ngồi ở bên cạnh. Dù sao hắn chỉ là một nhân viên trong tổ chức của Lý mập mạp, có thể ngồi ở đây đã là một vinh dự rất lớn rồi.

"Nếm thử đi, đây là một vài món ăn đặc sản của Lào. Ở Trung Quốc rất hiếm khi ăn được" Lý mập mạp mỉm cười chỉ vào mấy món ăn mà nói." Dương Minh, cậu thử chứ?"

"Thứ này ăn ngon lắm ư?" Dương Minh chưa thấy món ăn như thế này, ở trong nước không có mà.

"…" Chủ quán nghe Dương Minh nói liền cười? cười cầm đũa gắp một miếng thức ăn đưa vào trong miệng.

"Anh ta có thể nghe được mọi người nói chuyện nhưng lại không biết nói tiếng Trung Quốc" Lý mập mạp cười giải thích mà nói: "Hắn nói món này rất nổi tiếng ở Lào, rất nhiều du khách khen không dứt miệng.

"
Vậy ư?" Dương Minh gắp một miếng ăn định nhét vào miệng thì phát hiện có chuyện.

Chỉ thấy mặt chủ quán trở nên tái mét, hai mắt trợn trừng, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hột, hai tay ôm lấy cổ như hô hấp rất khó khăn. Miệng cũng đang lẩm bẩm gì đó mà Dương Minh không hiểu.

Mặt Dương Minh lúc này đã tái mét lại. Vương Tiếu Yên ở bên có phản ứng rất nhanh, nàng vung đũa đánh rơi miếng thức ăn trên đũa của Dương Minh.

Lý mập mạp và Lão Khanh có vẻ cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Không đợi Lý mập mạp nói gì, Lão Khanh đã tiến lên túm cổ chủ quán, lớn tiếng dùng tiếng Lào mắng gì đó."
Không phải tôi làm … tao hiểu rồi, mày muốn giết người diệt khẩu. Mày là người duy nhất đã đến phòng bếp"

Một âm thanh truyền vào trong đầu Dương Minh. Dương Minh thầm thở dài một tiếng, cũng may dị năng không phân biệt tiếng nước ngoài. mặc dù ngôn ngữ không hiểu nhưng tư tưởng là giống nhau.

Suy nghĩ của chủ quán tự nhiên chạy vào đầu Dương Minh, hắn có thể hiểu được.

Vừa nãy Dương Minh đã nghi ngờ là ai hạ độc. Dù là lẽ thường hay là việc Chủ quán ăn đồ ăn có thể thấy không phải hắn hạ độc. Nếu như Chủ quán hạ độc thì hắn không thể nào là người gắp đồ ăn và ăn đầu tiên. Nếu không trừ phi hắn muốn tự sát.

Hơn nữa qua vẻ mặt kinh khủng của hắn khi bị trúng độc thì không phải là giả.

"
Bỏ hắn ra, không phải hắn hạ độc" Dương Minh lớn tiếng ngăn Lão Khanh lại. Nhưng đáng tiếc chính là Chủ quán đã trúng độc, lại bị Lão Khanh túm cổ nên lập tức sùi bọt mép mà chết.

Lý mập mạp cũng trở nên khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "
Hắc lão tam, tao và mày không đội trời chung"

"
Không phải Hắc lão tam làm đâu" Dương Minh đột nhiên đứng lên lắc đầu nói với Lý mập mạp.

"
Không phải Hắc lão tam ư? Vậy là ai?" Lý mập mạp sửng sốt một chút, rồi lập tức hiểu ý của Dương Minh nói. Hắn giật mình kêu: "Ý của cậu là có kẻ phản bội tôi" " Đúng thế?" Dương Minh gật đầu. Trước đó hắn đã có chút nghi ngờ chẳng qua hắn chỉ là đoán, không thể hoàn toàn khẳng định. Nhưng chuyện vừa nãy làm cho Dương Minh khẳng định suy nghĩ của mình.

Hắc lão tam chỉ là một lý do ai đó đưa ra thôi, vấn đề chính thức chính là người của Lý mập mạp.

"
Lão Khanh, anh đi xuống khống chế tất cả người trong quán cho tôi. Mẹ nó chứ, hôm nay thà rằng giết nhầm một trăm chứ không thể tha cho một đứa" Lý mập mạp rất giận rồi, hắn lớn tiếng ra lệnh.

Lão Khanh nghe lệnh rồi định ra ngoài thì lại bị Dương Minh ngăn lại. Dương Minh nói: "
Chờ chút đi, việc này không gấp. Nghe tôi nói xong thì lão đi cũng không muộn"

Lão Khanh có vẻ như không hiểu lời Dương Minh nói, trong miệng nói thầm một câu bằng tiếng Lào, vẻ mặt khó hiểu và muốn lao ra ngoài.

"
Bảo lão đợi một chút, nghe thấy không? hả?" Dương Minh cười lạnh một tiếng rồi chặn đường Lão Khanh lại.

Mặc dù không biết Dương Minh làm gì, chẳng qua Lý mập mạp rất tin Dương Minh nên cũng quát lên một câu với Lão Khanh. Lão Khanh lúc này mới rất không hài lòng về lại chỗ cũ.

"
Dương Minh, cậu muốn nói gì thì nói đi. Nói xong tôi phải thanh trừ nội bộ" Lý mập mạp tức giận nói." Thứ nhất chuyện này khiến tôi rất khó hiểu. Lý mập mạp, anh đến Trung Quốc đón tôi, sau đó nhập cư trái phép qua sông. Chuyện này có mấy người biết?" Dương Minh nhìn Lý mập mạp mà hỏi.

"
Chuyện của Phương tiên sinh tôi nhất định phải giữ bí mật. Đi tiếp tôi thì ngoài Lão Khanh ra, tôi không nói với ai khác. Không biết tại sao Hắc lão tam lại biết" Lý mập mạp nói đến đây liền giật giọng nói: "Dương Huynh đệ, cậu không phải đang nghi ngờ tôi muốn hại cậu đó chứ? Điều này không thể … tôi nào dám làm như vậy?"

Dương Minh xua tay nói: "
Lý mập mạp, anh cứ bình tĩnh một chút đi. Tôi cũng không nói anh muốn hại tôi. Tôi chỉ muốn hiểu rõ chân tiếng việc này thôi"

Lý mập mạp thở dài một hơi, hắn cũng hiểu mình hơi lo lắng nên có chút xấu hổ mà cười cười. Lý mập mạp ngồi im đó chờ Dương Minh nó tiếp: "
Đó là điểm nghi ngờ đầu tiên của tôi. Chuyện này bí ẩn như vậy, nếu Hắc lão tam biết thì nói rõ chuyện này không bình thường" Dương Minh nhún vai rồi nói tiếp: "Điểm thứ hai trên đường lúc anh đến tiệm tạp hóa mua đồ rồi đột nhiên bị tập kích. Chuyện này chẳng lẽ anh không cảm thấy quá trùng hợp sao?"

"
Trùng hợp?" Lý mập mạp nghe vậy liền rơi vào suy nghĩ.

Chẳng qua Dương Minh lại nói tiếp: "
Dù là Hắc lão tam có thực lực mạnh đến đâu cũng không thể khống chế từng hàng tạp hóa chứ? Từ sau khi chúng ta vào thị trấn, tôi đã đến thấy có bảy tám cửa hàng tạp hóa. Chẳng lẽ tất cả các cửa hàng tạp hóa này đều bị Hắc lão tam khống chế? Tôi nghĩ nếu hắn có thực lực như vậy thì cũng không cần dùng cách này để đối phó anh. Mà quán tạp hóa trên đường đó ai tìm? Là Lão Khanh phải không? Tôi nghĩ đây chắc là đề nghị của Lão Khanh thì phải"

Dương Minh vừa nói ra lời này làm không khí trong phòng lập tức trở nên khẩn trương. Lý mập mạp nghe Dương Minh nói xong cũng không thể không đưa mắt nhìn Lão Khanh.

Vẻ mặt Lão Khanh lập tức trở nên mất tự nhiên, hắn đang lớn tiếng nói gì đó. Chẳng qua Dương Minh lại không hiểu lời hắn nói.

"
Lão Khanh nói không phải do hắn làm, đây chỉ là trùng hợp mà thôi" Lý mập mạp do tin tưởng Lão Khanh nên nói lời giải thích của đối phương cho Dương Minh nghe." Vậy ư?" Dương Minh cười nói: "Lão Khanh, lão có phải cũng đã nói chuyện hạ độc vừa rồi không phải do lão làm?" Lão Khanh còn định nói gì đó thì lại bị Dương Minh xua tay nói: "Đầu tiền đừng vội vàng phủ nhận, không phải là lão làm thì không ai có thể vu oan cho lão. Lão cũng không nên vu oan cho Chủ quán làm. Tôi thấy Chủ quán nếu như không phải quá ngu ngốc thì không cần phải hạ độc rồi tự mình ăn. Như vậy có khác gì là tự tử cơ chứ? Hơn nữa ánh mắt của Chủ quán trước khi chết đầy vẻ khó tin và hoảng sợ, điều này nói rõ chuyện không phải do hắn làm. Một ngườ? i khi sắp chết thì ánh mắt của hắn sẽ không bao giờ giả vờ được. Mà lão – Lão Khanh, sao lão lại nóng lòng giết Chủ quán như vậy? Thể hiện trung thành với Lý mập mạp hay là giết người diệt khẩu? Một người đã trúng độc thì không thể nào gây được nguy hiểm gì phải không? Lão còn muốn giết Chủ quán ư, điều này nói rõ cái gì, là Lão Khanh lo lắng ư?"

Mấy chi tiết mà Dương Minh đưa ra lúc nãy đúng là không thể xem nhẹ. Bao gồm việc bị người của Hắc lão tam tập kích, Lý mập mạp bị người muốn chém ở tiệm tạp hóa. Những việc này quá trùng hợp đến quái lạ.

Điều này bảo sao Dương Minh không nghi ngờ. Cho nên trước đó Dương Minh mới có thể hỏi Lý mập mạp về chuyện của Lão Khanh. Mãi cho đến khi nghe được suy nghĩ của Chủ quán trước khi chết vì trúng độc, điều này làm cho Dương Minh càng không thể nghi ngờ Chủ quán. Hắn đã có thể kết luận chính xác cả câu chuyện này là do Lão Khanh giở trò.

Nghe xong Dương Minh phân tích, mặt Lý mập mạp sa sầm lại. Lúc trước hắn do rất tin tưởng Lão Khanh nên không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng sau khi nghe Dương Minh phân tích, hắn liền biến sắc. Dù sao Dương Minh nói không sai, chuyện này quá quái lạ.

Mà việc này chỉ có một người duy nhất biết là Lão Khanh. Nếu không phải hắn làm thì đúng là không thể nói rõ.

Thấy Lý mập mạp nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Lão Khanh liền sợ hãi, hắn lớn tiếng phản bác vài câu.

"
Hắn nói hạ độc là tùy người, không xác định là ai ăn trước. Có thể là cậu, có thể là bạn gái cậu, còn có thể là tôi hoặc là Chủ quán. Chỉ cần có một người trúng độc thì những người khác sẽ không ăn nữa. Cách hạ độc như vậy thì về cơ bản không có tác dụng, hơn nữa quá mạo hiểm" Lý mập mạp lại một lần nữa làm người phiên dịch.

"
Đúng thế, đây đúng là điểm thông minh của Lão Khanh" Dương Minh không hề phản đối, hắn gật đầu nói: "Đúng là bởi vì không rõ ai ăn trước, cho nên tôi có thể trúng độc, Vương Tiếu Yên có thể trúng độc, Lý mập mạp cũng có thể trúng động. Chuyện này thoạt nhìn nếu người trúng độc là tôi và Vương Tiếu Yên thì hành vi muốn giết anh – Lý mập mạp căn bản không thể thực hiện được. Nhưng mặc kệ là ai chết thì kết quả đều sẽ như nhau thôi"

"
Giống nhau?" Ngay cả Lý mập mạp cũng không hiểu ý của Dương Minh nên kêu lớn." Đúng thế, dù là ai chết thì kết quả đều sẽ như nhau" Dương Minh gật đầu nói: "Lý mập mạp chết đó là may mắn nhất, mọi mục đích đều đạt được. Tôi và Vương Tiếu Yên còn có thể làm nhân chứng cho lão phải không Lão Khanh? Lão biết chúng tôi còn phải đi Châu Phi, Lý mập mạp chết, chúng tôi chỉ có thể mượn lực lượng của lão. Lão có thể mang theo chúng tôi đi gặp đám tay chân của Lý mập mạp, thông qua miệng của chúng tôi để đổ hành vi phạm tội lên người Hắc lão tam. Cứ như vậy lão là người thân tín nhất của Lý mập mạp, lão có thể thành thủ lĩnh mới"

"
Nhưng nế!u tôi và Vương Tiếu Yên chết đi. Mặc dù từ trước mắt thì mục đích của Lão Khanh không đạt được. Nhưng nếu nói theo cách khác thì mục đích của lão cũng gián tiếp thành công. Bởi vì lão biết thân phận của tôi và Vương Tiếu Yên không đơn giản. Người giới thiệu chúng tôi với Lý mập mạp càng không đơn giản. Nếu chúng tôi xảy ra chuyện thì người kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lý mập mạp"

"
Cứ như vậy, lão chẳng qua mượn tay người khác mà giết được Lý mập mạp. Đó là một đạo lý quá dễ, cho nên lão mới lựa chọn một cơ hội như vậy để ra tay. Ra tay lúc có hai người ngoài là chúng tôi ở đây, có phải là điều lão muốn không Lão Khanh?"

"
Đừng phủ nhận. Ồ, lão nghe hiểu tiếng Trung Quốc ư? Từ phản ứng bây giờ của lão thì thấy nên là như vậy. Hơn nữa trước đó Lý mập mạp cũng đã nói lão nghe hiểu tiếng Trung Quốc, chỉ là không nói được mà thôi"

"
Như vậy vừa nãy khi tôi nói lão đợi chút rồi hãy đi ra, lão sao phải giả vờ không hiểu? Vẻ mặt ngơ ngác giống thật đó. Lão che giấu điều gì, có phải có tật giật mình? Tôi nghĩ lão giả vờ không hiểu lời tôi nói. Lão muốn vội vàng đi ra ngoài là giết người diệt khẩu phải không? Nếu như tôi đoán không sai thì lúc Chủ quán ở nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, chỉ có mình lão đi đến nhà bếp"

"
Lão vừa nãy nóng lòng đi xuống là muốn giết người diệt khẩu, hủy nhân chứng vật chứng đúng không? Lão muốn giết chết nhân viên phục vụ thấy lão đi vào nhà bếp, sau đó về nói với chúng tôi đám nhân viên phục vụ bỏ chạy nên lão phải ra tay mà giết. Tôi đoán có đúng không nhỉ? "

"
…." Lão Khanh lớn tiếng rống lên rồi mở to mắt nhìn Dương Minh đầy tức giận.

"
Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi" Dương Minh hừ lạnh một tiếng rồi nói.

"
…." Lão Khanh vẫn không phục mà hét lớn.

"
Có phải là thật không hả?" Lý mập mạp lúc này đã tức đến run lên. Hắn chỉ vào Lão Khanh mà lớn tiếng nói.

"
Có phải không thì không cần phải hỏi hắn. Trực tiếp tìm một nhân viên phục vụ hỏi là biết. Hỏi xem Lão Khanh có vào phòng bếp không?" Dương Minh rất bình tĩnh mà nói. Suy nghĩ trước khi chết của Chủ quán tuyệt đối không phải là giả.

Nghe Dương Minh nói vậy, Lão Khanh đúng là không còn gì để nói. hắn hét lớn một tiếng rồi lao về sau, sau đó túm lấy Vương Tiếu Yên. Trong tay Lão Khanh không biết từ đâu mà xuất hiện một con dao chỉ vào giữa ngực Vương Tiếu Yên. Hắn lớn tiếng nói: "
Đừng lại đây, nếu không tao giết nó. Để tao đi"

"
Ha ha, mày cũng biết bắt người làm con tin đó nhỉ?" Dương Minh nhún vai. Hắn đã thấy Vương Tiếu Yên đang nháy mắt ra hiệu cho hắn là không có việc gì. Cho nên Dương Minh cũng không hề lo lắng chút nào.

Đi ra ngoài cùng Vương Tiếu Yên có điểm tốt như thế này đó. Khi Vương Tiếu Yên gặp nguy hiểm, Dương Minh cũng không quá lo lắng, không cần phải bảo vệ như các cô gái khác."
Hừ, bọn mày là khách quý của Lý mập mạp. Ai chết thì hắn cũng không thể sống được" Lão Khanh cười lạnh nói: "Nơi này chỉ có nó là phụ nữ, tao tự nhiên bắt nó làm con tin rồi.

"Tiếng Trung Quốc của mày lưu loát đó nhỉ?" Dương Minh c? ười lạnh một tiếng rồi nói: "Còn tưởng mày không biết nói tiếng Trung Quốc"

"
Tao vốn muốn nhân có bọn mày mà hoàn thành nghiệp lớn của mình. Không ngờ chuyện lại xấu đi từ bọn mày" Lão Khanh rất không cam tâm mà nói.

"Chỉ có thể trách mày quá ngu mà thôi" Dương Minh không thèm để ý rồi khinh bỉ nói: "Lý mập mạp tin vào mày nên không nghi ngờ mày. Chẳng qua bọn tao thì khác. Lý mập mạp không nghi ngờ, không có nghã là bọn tao không nghi ngờ"

"
Tao không cam tâm" nghe Dương Minh nói, Lão Khanh liền kích động mà nói: "Dựa vào cái gì mà hắn là người Trung Quốc có thể hô phong hoán vũ ở đất Lào bọn tao, tao còn phải làm tay chân của hắn. Phải biết rằng tao và Hắc lão tam đều từng là người cầm đầu khu này. Sau khi Lý mập mạp đến thì cục diện đó mới thay đổi"

Lão Khanh nói đến đây thì tâm trạng đã vô cùng kích động đến mức cả người đang run lên.

Chẳng qua sau khi run rẩy thì hắn không có động tĩnh gì nữa, trên mặt hắn vẫn đầy vẻ căm giận nhưng trong mắt lại đầy vẻ khó tin, rồi cứ thế hắn ngã xuống.

Trên ngực hắn đã bị một thanh chủy thủ bằng thủy tinh cắm vào, thanh chủy thủ sáng rực dưới ngọn đèn, máu từ thanh chủy thủ chảy xuống trông rất kinh khủng.

"Tao sớm nói rồi mà. Mày còn tìm người để bắt làm con tin ư?" Dương Minh khinh bỉ nhìn cái xác của Lão Khanh rồi thở dài nói: "Cô ấy mà mày cũng dám bắt cóc. Mày cho rằng phụ nữ không thể giết người ư? Đúng là quá ngu ngốc. Tao đã nhắc rồi mà mày còn không biết bản thân gặp nguy hiểm. Ai"

Thấy Dương Minh ra vẻ thương xót Lão Khanh, Vương Tiếu Yên không nhịn được nở nụ cười.

Lý mập mạp lại sợ đến ngây ra, ngơ ngác nhìn Vương Tiếu Yên đang cười cười vui vẻ như không phải mình vừa giết người vậy. Hắn không khỏi thầm than Dương Minh không phải bình thường, mà bạn gái của hắn cũng là một nhân vật tàn nhẫn.

Lúc này Lý mập mạp đã hiểu rõ tất cả. Mọi chuyện đều do Lão Khanh gây ra. Thực ra nếu làm theo lời Dương Minh nói thì không khó khăn gì để tìm người làm chứng xác định Lão Khanh xuống nhà bếp.

Chẳng qua Lý mập mạp là người trong cuộc nên thường khó nhận ra, hơn nữa hắn lại rất tin tưởng Lão Khanh nên căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ hắn cẩn thận suy nghĩ thì thấy Lão Khanh đúng là có chuyện.

Đi đón Dương Minh chỉ có hắn và Lão Khanh biết, như vậy làm sao Hắc lão tam biết được? Hắn chẳng lẽ biết tiên tri ư? Điều này tự nhiên là không có khả năng. Như vậy chỉ có một khả năng đó là Lão Khanh cố ý lộ tin tức này ra ngoài, cũng có thể là do Hắc lão tam và Lão Khanh hợp tác với nhau.

Khả năng thứ hai sẽ lớn một chút. Nếu không Hắc lão tam cũng không ngu gì mà tùy tiện ra tay ở tình huống không hoàn toàn nắm chắc. Nhưng nếu có Lão Khanh làm nội gián thì khác rồi. Hắc lão tam có thể nắm chắc mọi động tĩnh của Lý mập mạp, như vậy muoonss ra tay cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Đây cũng có lẽ là nguyên nhân mà Hắc lão tam muốn làm lớn chuyện như vậy? Chẳng qua có lẽ Lão Khanh dù như thế nào cũng không ngờ được thân phận của Dương Minh không bình thường, thân thủ cũng không hề bình thường. Chuyện này có Dươn? g Minh tham gia vào khiến cho toàn bộ tình hình thay đổi. Hắc lão tam chẳng những trộm gà không được còn mất nắm thóc. Kế hoạch của Lão Khanh cũng đã lộ hết ra ngoài.

Bây giờ Lý mập mạp cũng không muốn nghĩ xem Lão Khanh có phải bị oan hay không. Từ lời nói và hành động quá khích vừa rồi của Lão Khanh, việc này nhất định là do Lão Khanh bày ra.

Làm cho Lý mập mạp sợ hãi đó là Lão Khanh không ngờ lại phản bội hắn. Hơn nữa nhìn những gì mà Lão Khanh thực hiện thì đây nhất định là mưu đồ từ lâu chứ không phải ý đồ đột ngột.

Điểm này từ việc Lão Khanh có thể nói tiếng Trung Quốc là nhìn ra được. Lão Khanh đi theo Lý mập mạp đã hơn mười năm mà chưa từng nói một câu tiếng Trung Quốc, hơn nữa Lý mập mạp cũng đã dạy mà Lão Khanh cũng không học được.

Nếu Lão Khanh biết nói tiếng Trung Quốc lưu loát như vậy, điều này nói rõ Lão Khanh đã có chủ mưu từ lâu. Từ trước đến giờ Lão Khanh vẫn luôn lừa gạt Lý mập mạp.

Nghĩ đến đây mặt Lý mập mạp sa sầm lại. Lý mập mạp vốn nghĩ làm thêm vài năm rồi sẽ lui. Dù sao cuộc sống luôn nguy hiểm như vậy đã khiến hắn buồn chán và mệt mỏi. Đến lúc đó Lý mập mạp cũng nhất định giao toàn bộ thế lực của mình cho Lão Khanh. Chẳng qua bây giờ xem ra Lão Khanh đã quá gấp rồi.

Nhưng thông qua chuyện này cũng làm cho Lý mập mạp thấy rõ con người của Lão Khanh, cũng may là Lão Khanh không nhịn được nếu không sau khi giao cho hắn. Lão Khanh lại sợ Lý mập mạp còn ảnh hưởng và giết hắn thì đúng là nguy.

Lý mập mạp thở dài một tiếng nhìn xác chết của Lão Khanh năm trên mặt đất rồi lắc đầu. Sau đó hắn trầm giọng nói với Dương Minh: "Dương Huynh đệ, chuyện này tôi rất cảm ơn cậu. Cậu lại cứu tôi một lần nữa, hơn nữa còn bắt được cả kẻ phản bội cho tôi nữa"

"
Chuyện nhỏ mà, không có gì đâu" Dương Minh cười nói: "Không giải quyết việc này thì anh cũng đâu thể an tâm đưa chúng tôi đến Châu Phi"

"
Lát nữa tôi sẽ bắt tay thanh trừ nội bộ, nhổ tận gốc thế lực của Lão Khanh" Lý mập mạp gật đầu nói: "Chờ làm xong việc này, tôi cũng yên tâm làm việc của mình với hai người"

Dương Minh gật đầu không giục Lý mập mạp. Hắn cũng biết nếu không giải quyết mấy việc này, Lý mập mạp cũng không yên tâm giúp mình. Dù sao thế lực của Lão Khanh như quả lựu đạn bên cạnh. Ai biết bọn chúng có báo thù thay cho Lão Khanh hay không?"

"
Tôi mang hai người đến một nơi tuyệt đối an toàn, sau đó tôi sẽ thanh lọc nội bộ" Lý mập mạp nói: "Nơi này không biết còn an toàn hay không, chúng ta phải lập tức rời đi"

Mấy nhân viên phục vụ không biết chuyện xảy ra trên lầu. Thấy đám người Lý mập mạp đi xuống, bọn họ liền vội vàng cung kính chào.

"
Phòng trên lầu tao đã khóa, bọn mày không được tự ý tiến vào" Lý mập mạp nói với đám nhân viên phục vụ.

"
Vâng" Đám nhân viên phục vụ lập tức gật đầu nói.

Ra khỏi khách sạn, mấy người liền lên xe Jeep. Lúc đến là bốn người, bây giờ chỉ còn ba người nhưng không một ai buồn bã đau lòng cho kẻ đã chết. Dương Minh thì cũng không sao. Lão Khanh không quen biết gì với hắn. Lão Khanh chết hay sống không liên? quan gì với Dương Minh mà.

Nhưng thật ra vẻ mặt Lý mập mạp lúc này đang vô cùng tức tối. Bởi vì Lão Khanh làm tâm trạng hắn rất kém.

"
Thả lỏng chút đi, thực ra cũng không có gì mà" Dương Minh lắc đầu nói: "Lão Khanh cũng đã nói hắn và Hắc lão tam trước đều là cầm đầu nơi này. Chỉ là sau khi anh đến thì hắn từ một kẻ cùng cấp với Hắc lão tam lại thành tay chân của anh. Cho nên hắn tức giận cũng là bình thường"