Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1078: Trước khi đi



Lúc đầu Dương Minh còn nghĩ Tiểu Hoa là vợ bé của Lý mập mạp. Chẳng qua thấy Tiểu Hoa, hắn liền bỏ suy nghĩ này đi. Tiểu Hoa vẫn là một cô bé, hơn nữa từ ánh mắt của Lý mập mạp thì không thấy cái vẻ kia.

Dương Minh thật ra cũng cảm thấy con người Lý mập mạp cũng được, không quá háo sắc. Dương Mỹ tuy cũng dễ nhìn nhưng nếu so sánh thì Tiểu Hoa đẹp hơn một chút.

Đang khi nói chuyện thì đứa bé trong lòng Lý mập mạp ngủ dậy và khóc ầm lên.

"Đừng khóc … con ngoan" Lý mập mạp không giỏi dỗ trẻ con nên luống cuống tay chân.

Nhưng Tiểu Hoa nghe thấy thằng bé khóc liền bỏ bút xuống rồi chạy tới bế thay cho Lý mập mạp. Tiểu Hoa trêu thằng bé, chỉ một lát là thằng bé đã thôi khóc.

Lý mập mạp có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói với Dương Minh: "Thằng bé này không thân với tôi bằng mẹ và dì nó"

Vợ Lý mập mạp rất tháo vát, không lâu sau mấy món ăn đã được bưng lên. Mặc dù đơn giản nhưng trông rất ngon mắt.

Lúc ăn cơm Tiểu Hoa biết Dương Minh và Vương Tiếu Yên không phải bạn của Lý mập mạp ở Lào mà là từ Trung Quốc sang, nên thái độ của cô bé cũng tốt hơn một chút.

Mặc dù cô bé này không nói gì nhưng cũng hiểu một chút về việc làm thường ngày của Lý mập mạp.

Cho nên Tiểu Hoa mới không thích Dương Minh.

Mấy người nói chuyện đều là chuyện về Trung Quốc, không hề đề cập đến chuyện của Lý mập mạp. Dương Minh có thể thấy Dương Mỹ và Tiểu Hoa rất tò mò về chuyện ở trong nước.

Thông qua cuộc nói chuyện, Dương Minh mới hiểu thì ra bố của Dương Mỹ và Tiểu Hoa là người Trung Quốc, mẹ là người Lào. Chỉ là sau này bố bọn họ gặp phải kẻ thù không thể trêu chọc nên mới chuyển nhà sang Lào.

Khi đó Tiểu Hoa còn rất nhỏ, không nhớ gì nhiều. Nhưng Dương Mỹ lúc ấy cũng đã hơi lớn một chút nên biết sự chênh lệch giữa Trung Quốc và Lào.

Mặc dù chỉ là dùng lời nói để kể, nhưng hai chị em Dương Mỹ và Tiểu Hoa rất chăm chú lắng nghe. Điều này làm Dương Minh không khỏi than thở. Bảo sao các cô gái Lào đều thích sang Trung Quốc lấy chồng. Cuộc sống bên Lào quá nghèo khổ.

Tối đó Dương Minh và Vương Tiếu Yên được bố trí vào trong phòng của vợ chồng Dương Mỹ và Tiểu Hoa. Tiểu Hoa và Dương Mỹ ngủ trong một phòng, Lý mập mạp lại ra ngoài xử lý chuyện trong bang.

Dương Minh tin rằng tối nay có rất nhiều người bị kéo vào cuộc, trong đó có người của Lão Khanh, cũng sẽ có không ít người vô tội. Nhưng Dương Minh cũng không buồn ngăn cản làm gì.

Mỗi hoàn cảnh đều có quy tắc trò chơi của nó, Dương Minh không có nghĩa vụ đi quản việc này làm gì. Những người này nếu đã chọn đi con đường này thì sẽ nghĩ đến sẽ có ngày này.

Về phần Hắc lão tam kia thì do hắn không trêu chọc đến Dương Minh, nên Dương Minh không chọc đến hắn. Nếu hắn thực sự trêu chọc vào Dương Minh thì dù hắn có thế lực lớn đến đâu thì cũng dễ dàng bị giết.

"Hôm nay lúc Lão Khanh bắt em làm con tin, anh có khẩn trương không?" Vương Tiếu Yên nằm bên cạnh Dương Minh rồi hỏi.

"Mới đầu đúng là có chút lo lắng, chẳng qua thấy vẻ mặt của em làm anh biết em có thể đối phó" Dương Minh cười nói: "Chẳng qua ra ngoài với em đúng là tốt, không cần quá chú ý đến em. Em có thể tự lo cho mình"

"Vậy là tốt hay không? Anh thích em như vậy, hay là thích người như Trần Mộng Nghiên?" Vương Tiếu Yên do dự một chút rồi nói.

Dương Minh nghe xong không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hắn không ngờ Vương Tiếu Yên lại hỏi như vậy. Phải biết rằng trước đây Vương Tiếu Yên chưa bao giờ nói chuyện về đề tài này với Dương Minh. Hôm nay Vương Tiếu Yên làm sao vậy? Sao hắn lại thấy hình như Vương Tiếu Yên đang ghen nhỉ?

"Cái này … anh đều thích cả" Dương Minh có chút xấu hổ mà nói: "Yên Yên, sao em lại đột nhiên hỏi cái này? Em không phải không cần mấy thứ này sao?"

"Sao? Anh ghét em ư?" Vương Tiếu Yên hừ một tiếng rồi có chút không hài lòng trừng mắt nhìn Dương Minh.

"Anh đâu có ghét em, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi" Dương Minh vội vàng nói.

"Không có gì lạ cả, đột nhiên người ta muốn hỏi một chút mà thôi" Vương Tiếu Yên biết Dương Minh cũng có chút khó xử, vì thế nàng không nói chuyện này nữa. Vương Tiếu Yên chỉ thở dài nói: "Em phát hiện em hình như bắt đầu quan tâm đến anh. Không biết sau này sẽ như thế nào nữa"

"Quan tâm anh là tốt mà, anh vốn đã coi em là bạ? n gái của anh" Dương Minh nói: "Sau này anh sẽ nghĩ biện pháp để em hòa hợp với mấy người Trần Mộng Nghiên là ổn"

"Em không phải nói cái này … mà là chuyện ở nhà em" Vương Tiếu Yên lắc đầu nói: "Thế lực nhà em rất lớn, em không biết chúng ta có thể đối phó được không"

"Không cần để ý cái này, không biết chừng đến lúc đó thế lực của chúng ta cũng không nhỏ" Dương Minh có chút buồn cười. Vương Tiếu Yên nói lời này rõ ràng chính là muốn mình cùng nàng đối phó người nhà của nàng.

"Chỉ hy vọng là như vậy" Vương Tiếu Yên thở dài nói.

Nhưng vào lúc này bên ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng ồn ào, ngay sau đó là tiếng đập cửa liên hồi và tiếng chửi lớn.

Dương Minh không khỏi giật mình. Hắn không nói gì nhưng cả hắn và Vương Tiếu Yên đều ăn ý nhảy dựng lên lao ra ngoài phòng khách.

Dương Mỹ và Tiểu Hoa đã bị đánh thức vì tiếng ồn ào. Khi Dương Minh và Vương Tiếu Yên lao ra phòng khách thì hai người đã mở cửa ra khỏi phòng. Dương Mỹ mặt mày hoảng sợ ôm con và giữ Tiểu Hoa nhưng không biết làm gì.

"Trước kia đã bao giờ xảy ra chuyện này chưa?" Dương Minh không hề lo lắng mấy. Dù đám người kia là kẻ thù của Lý mập mạp thì cũng không dám quá đáng. Dù sao đây là khu dân cư nên nếu làm lớn chuyện thì cũng không ai được dễ dàng gì.

"Không có" Dương Mỹ lắc đầu nói: "Nơi này không có ai biết, chúng tôi cũng không có bạn bè gì"

Dương Minh gật đầu nói: "Chị không nên lo lắng. Chị gọi điện báo tình hình với Lý mập mạp một chút, tôi ra ngoài xem một chút"

"Vậy … anh cẩn thận" Dương Mỹ gật đầu rồi vội vàng dặn. Dương Minh thực ra không cần ra ngoài cửa đã có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Hắn thấy ở bên ngoài có ba tên đàn ông cao lớn đang đập cửa.

Trong tay bọn họ không có vũ khí. Xem ra bọn họ nghĩ trong nhà chỉ có phụ nữ và trẻ nhỏ nên không cần phải mang vũ khí.

Tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập, Dương Minh cũng không biết những người này đang làm gì. Bởi vì hắn không hiểu tiếng Lào nên không có cách nào giao tiếp với bọn họ.

Mấy tên kia gõ cửa một lúc mà không ai ra mở cửa, bọn họ liền lớn tiếng gọi. Chẳng qua đây chỉ là tiếng Lào nên Dương Minh cho dù muốn nghe cũng không hiểu.

Chẳng qua bởi vì Dương Minh biết đọc theo mấp máy môi của đối phương, mặc dù hắn không biết đối phương nói gì nhưng có thể nhớ kỹ cách phát âm và khẩu hình của bọn họ nên hắn nhớ kỹ câu nói của chúng. Sau đó hắn đi vào phòng rồi nói: "Sao rồi chị, có liên lạc được với Lý mập mạp không?" Dương Minh hỏi.

"Đã gọi được rồi. Anh ấy nói tất cả đều ổn, bây giờ đang trên đường về" Dương Mỹ nói;" Tôi nói bên ngoài có người gõ cửa. Anh ấy nói đó là người anh ấy phái tới bảo vệ chúng ta, có thể tin tưởng"

"Bảo vệ các người, có thể tin được sao?" Dương Minh nghe xong liền nhíu mày. Lý mập mạp phái người đến đây bảo vệ ư? Hình như không phải mà? Lý mập mạp biết thực lực của Dương Minh và Vương Tiếu Yên, đừng nói là hai người dù một mình Dương Minh ra mặt cũng không coi đám người bình thường vào đâu. Đừng nói phái ba tên? thoạt nhìn cũng không mạnh này.

"Đúng thế. Anh xem chúng ta có nên mở cửa cho bọn họ vào không?" Dương Mỹ do dự một chút rồi nói.

"Đợi chút" Dương Minh quả quyết xua tay nói: "Tôi có mấy câu không hiểu, chị phiên dịch một chút"

"Câu gì cơ?" Dương Mỹ có chút khó hiểu mà hỏi.

Dương Minh liền nói mấy câu nghe được với Dương Mỹ. Mặc dù lúc ấy bên ngoài nói rất nhỏ nhưng Dương Minh nhờ biết đọc môi ngữ nên nhớ được bọn họ nói gì.

Dương Minh nói xong, mặt Dương Mỹ và Tiểu Hoa đều thay đổi. Dương Mỹ run lên rồi nói: "Bọn họ nói … bọn họ nói Lão Đại đã liên hệ với mấy con đàn bà đó mà sao bọn nó không mở cửa? Chẳng lẽ nhận thấy điều gì rồi ư?"

Những lời này mặc dù không quá rõ ràng nhưng Dương Minh có thể thấy được vẻ không bình thường trong đó. Những người này nhất định không phải do Lý mập mạp phái tới. Người Lý mập mạp phái tới sẽ không nói như vậy.

"Những người này không phải Lý mập mạp phái đến" Dương Minh nghe Dương Mỹ phiên dịch liền trực tiếp nói.

"Vậy … nên làm thế nào bây giờ?" Những người này có đạp cửa xông vào không?" Dương Mỹ có chút lo lắng mà nói.

"
Lao vào ư? Ha ha, tùy chúng" Dương Minh xua tay nói: "Tôi đang muốn mời bọn họ vào đó. Yên Yên, đi giúp anh một chút, lưu người sống, đừng giết chúng"

"
Vâng" Vương Tiếu Yên tự nhiên không hề sợ hãi. Dương Minh nói thì nàng tự nhiên vui vẻ đáp ứng." Hai người …" Dương Mỹ không biết Dương Minh và Vương Tiếu Yên muốn làm gì nên có chút lo lắng mà nói.

"
Yên tâm, để chúng tôi đối phó cho" Dương Minh cười cười rồi cùng Vương Tiếu Yên đi ra cửa.

Người bên ngoài vẫn gõ cửa. Dương Minh cười cười đưa tay giật mạnh cửa. người bên ngoài không hề đề phòng nên cửa đột nhiên mở ra khiến chúng lảo đảo lao vào.

Chẳng qua chúng vừa xông vào và không kịp có phản ứng đã bị Dương Minh đánh vào cổ khiến ngất đi ngay.

"
…." Thấy đồng bọn của mình không cẩn thận ngã vào, hai tên còn lại vội vàng gọi một câu. Chẳng qua thấy tên này không có cử động gì nên bọn chúng rất khó hiểu.

Hai người nhìn nhau và cảm thấy có gì đó không đúng nên lớn tiếng quát: ….

Dương Minh tự nhiên không hiểu hai tên này nói gì, hắn và Vương Tiếu Yên đi ra ngoài. Hai người mỗi người một tên trực tiếp đánh ngã hai tên này xuống đất.

Vương Tiếu Yên và Dương Minh đều là sát thủ nên đánh nhau không phải lấy cứng đối cứng mà là lấy chữ chuẩn, tàn nhẫn, một chiêu hạ địch chứ không dùng chiêu thứ hai. Cho nên hai tên kia rất dễ dàng bị đánh ngất đi.

Hơn nữa ba tên kia quá kém cỏi, tuyệt đối không thể nào chống lại được sát thủ chuyên nghiệp.

Chẳng qua dù nói như thế nào thì ba người này đủ để đối phó hai chị em Dương Mỹ và Tiểu Hoa.

Sau khi đóng cửa lại, Dương Minh và Vương Tiếu Yên rất nhanh lấy dây trói ba tên này lại. Càng buồn cười chính là Dương Minh và Vương Tiếu Yên không cần phải đi tìm dây, trên người ba tên này đã mang theo dây trói rất chắc chắn. Xem ra bọn chúng muốn mang đến trói chị em Dương Mỹ và Tiểu Hoa, nhưng không ngờ lại dùng trê? n người bọn chúng.

Sau khi trói tay chân của ba người xong, sau đó Dương Minh tiện tay xé mấy miếng vải trên áo chúng mà nhét vào miệng, sau đó vứt chúng vào một góc. Về phần hỏi thì Dương Minh cũng chẳng buồn hỏi. Việc này cứ giao cho Lý mập mạp làm đi. Dù sao hắn không biết tiếng Lào, muốn hỏi cũng không hỏi được mà.

Dương Minh cũng không định giúp Lý mập mạp làm gì, phân tranh này thì cứ để hắn tự làm. Giống như trước đây Dương Minh nghĩ vậy, chuyện này cũng không thể nói rõ ai đúng ai sai.

Không thể nói Lý mập mạp đúng, cũng không thể nói Hắc lão tam kia sai. Thậm chí đứng ở góc độ Lão Khanh mà nói cũng không thể nói hắn sai. Hắn nhịn hơn chục năm là vì có một ngày lấy lại tất cả.

Chỉ có thể nói những người này sống trong một hoàn cảnh, không ai đúng, chẳng ai sai. Bởi vì việc bọn họ làm vốn đã là vi phạm pháp luật.

Dương Minh lúc này ra tay cũng chỉ là do hắn là bạn của Lý mập mạp, hơn nữa trùng hợp là có hai chị em Dương Mỹ và Tiểu Hoa ở đây. Nếu hắn không ra tay đúng là không thể nào nói được nữa. Nhưng điều này cũng không có nghĩa Dương Minh sẽ tiếp tục giúp Lý mập mạp đi giết Hắc lão tam kia.

Dương Mỹ và Tiểu Hoa lúc này vẫn đang vô cùng lo lắng. Thấy Dương Minh và Vương Tiếu Yên không sao, Dương Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm mà nói: "
Hai người không sao là tốt rồi. Chồng tôi vừa gọi tới nói là phát hiện máy điện thoại di động bị người trộm, bảo chúng tôi không được tin số điện thoại vừa gọi. Tôi cũng nói chuyện vừa nãy với anh ấy, anh ấy nói nhất định là có người giả mạo nên bảo tôi tuyệt đối không được mở cửa. Anh ấy lập tức dẫn người quay về"

"
Yên tâm, ba tên rác rưởi thôi mà. Tôi giải quyết và trói chúng vứt ở một chỗ rồi" Dương Minh nói như một việc rất bình thường vậy.

"
Hả" Dương Mỹ không ngờ Dương Minh dễ dàng giải quyết mấy tên đối phương như vậy. Chẳng qua Dương Mỹ cũng có thể thấy Dương Minh không giống người nói dối. Lý mập mạp đối tốt với Dương Minh như vậy, tự nhiên hắn ta có năng lực hơn người. Cho nên Dương Mỹ nghe thấy ba người ngoài cửa đã bị Dương Minh bắt thì thở phào nhẹ nhõm mà nói: "Bắt được là tốt rồi. Cảm ơn anh"

Lý mập mạp là người vô cùng cẩn thận, điểm này Dương Mỹ hiểu rõ. Cho nên Lý mập mạp tin tưởng Dương Minh như vậy, đưa hắn đến nhà thì tức là hắn hoàn toàn tin vào Dương Minh.

Phải biết đây là nơi bí mật cuối cùng của Lý mập mạp, nếu không phải người tuyệt đối tin tưởng thì Lý mập mạp sẽ không đưa Dương Minh đến đây, rồi để lại mà mình rời đi."
Không có gì đâu chị. Chị có thể gọi tôi một tiếng lão đệ cho tiện" Dương Minh xua tay nói.

"
Được, vậy tôi gọi anh là Dương lão đệ" Dương Mỹ cười nói: "Tôi lớn tuổi hơn cậu nên cậu cũng không thiệt"

Hai người nói chuyện khiến không khí trong phòng nhẹ đi nhiều. Ngay cả Tiểu Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô bé mặc dù không? lớn nhưng lại biết rất nhiều chuyện, cũng biết không ít chuyện mà anh rể mình vẫn làm.

Chẳng qua thấy chị gái mình và Lý mập mạp thật lòng yêu nhau, hơn nữa hai người lại có con rồi nên Tiểu Hoa cũng không tiện khuyên chị gái rời khỏi Lý mập mạp. Mà Dương Mỹ cũng chấp nhận cuộc sống này nên Tiểu Hoa càng không thể nói gì.

Trước kia tình huống nguy hiểm như thế này không phải chưa bao giờ xuất hiện. Chỉ là khi đó đều có Lý mập mạp ở bên bọn họ, có thể đưa bọn họ an toàn rời đi. Bây giờ Lý mập mạp không ở đây. Nếu không phải Dương Minh ngăn cản Dương Mỹ mở cửa, hơn nữa tự mình đi xử lý mấy người kia thì chị em bọn họ có lẽ đã bị bắt làm con tin để uy hiếp Lý mập mạp rồi.

Mặc dù Tiểu Hoa cũng muốn khuyên Lý mập mạp mau thu tay, mấy người sống bình thường nhưng Dương Mỹ không nói gì, cô là một cô bé càng không tiện nói. Cho nên Tiểu Hoa chỉ có thể lẳng lặng chịu đựng mà thôi.

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài một lần nữa có tiếng gõ cửa, hơn nữa còn có tiếng hét lớn của Lý mập mạp: "
Tiểu Mỹ, em sao rồi? Mau mở cửa"

Dương Minh cười nói: "
Lý mập mạp về rồi, chị ra mở cửa đi. Lần này không nhầm đâu, nhất định là Lý mập mạp" Vừa nãy Dương Minh đã dùng dị năng nhìn ra ngoài thấy đúng là Lý mập mạp dẫn người về, hắn mới dám để Dương Mỹ đi mở cửa. Nếu không ai biết lần này có phải đối phương dùng thiết bị giả giọng nói hay không?

Cho nên Dương Minh không thể không cẩn thận một chút, miễn cho mình không kịp đối phó.

Dương Mỹ ra mở cửa, Lý mập mạp mông như có lửa cháy vội vàng chạy vào mà nói: "
Tiểu Mỹ, em không sao chứ?"

"
Em đương nhiên không sao, nếu không anh có thể thấy được em sao?" Dương Mỹ thấy Lý mập mạp khẩn trương như vậy nên rất hạnh phúc. Cô cười nói.

"
Không sao là tốt rồi. Làm anh sợ chết được" Lý mập mạp vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm mà nói: "Mẹ nó chứ, thật đáng giận. Từ trong miệng một tên đồng đảng với Lão Khanh, anh mới biết chiếc xe mà Lão Khanh điều khiển có lắp hệ thống định vị vệ tinh. Điều này có thể khiến Hắc lão tam dễ dàng nắm giữ hành tung của chúng ta. Mặc dù đám người trong bang phái đã bị xử lý, nhưng hệ thống định vị vệ tinh lại như một quả bom. Anh sợ bọn chúng đến đây tìm em. Bây giờ không có việc gì thì tốt rồi. Người của anh sẽ bảo vệ nơi này"

"
Bcu vừa đến đó" Dương Mỹ gật đầu nói.

"
Chúng tới ư? Chúng đâu? Em không mở cửa đó chứ?" Lý mập mạp nghe Dương Mỹ nói vậy liền khá sợ.

"
Em không biết, là Dương lão đệ ra mở cửa" Dương Mỹ cười nói: "Chẳng qua Dương lão đệ nói đã bắt được ba tên đó" " Bắt được rồi ư? Vậy thì tốt quá" Lý mập mạp vỗ vỗ ngực. Chuyện hôm nay quá loạn. Chẳng qua cũng may có Dương Minh ở đây nên có thể dễ dàng đối phó với việc này. Nếu không Lý mập mạp cũng không nắm chắc nếu chỉ có một mình hắn thì đối phó dễ dàng như vậy được không?

Lý mập mạp cảm thấy rất may mắn, vào lúc mà hắn gặp phiền phức thì lại có Dương Minh đi tới giúp hắn.

"
Người ở đâu thế?" Lý mập mạp vội vàng nói.

"
Ở kia kìa" Dươ? ng Minh lúc này đã đi tới chỉ vào một góc rồi nói: "bọn chúng ở kia. Chúng chỉ ngất đi thôi. Tôi không giết để anh tra hỏi chúng"

"
Vậy thì tốt quá" Lý mập mạp nghe thấy người chưa chết nên hưng phấn lau lau tay mà nói: "Hắc lão tam, lần này tao nếu không hỏi được trụ sở của mày ở đâu thì tao thề không bỏ qua. Cũng đến lúc tao trả đòn rồi"

"
Đây là chuyện của anh. Tôi định hỏi giúp anh, nhưng tôi không hiểu chúng nói cho nên phải để lại cho anh"

"
Tốt" Lý mập mạp gật đầu. Hắn quát lên vài câu với bên ngoài. Chỉ thấy mấy tên áo đen đi đến, Lý mập mạp chỉ về phía ba tên bị Dương Minh đánh ngất rồi ra lệnh mấy câu. Sau đó mấy tên này lao tới kéo ba tên kia ra chuẩn bị thẩm vấn vô nhân đạo.

Chẳng qua những người này chẳng đáng để mà đồng tình. Dương Minh tự nhiên không cần để ý đến sự sống chết của chúng.

"
Coi như xong, lần này thật sự làm phiền cậu" Lý mập mạp có chút kích động mà nói: "Dương Huynh đệ, cậu yên tâm. Sau này cậu có gì cần tôi giúp thì cứ việc nói, tôi nhất định không hề từ chối"

"
Ha ha, trước đó anh không phải cũng định giúp chúng tôi rồi sao?" Dương Minh cười nói: "Tôi chỉ đột nhiên gặp phải mà thôi nên mới ra tay. Nhưng chuyện của tên Hắc lão tam kia thì phải do tự anh giải quyết"

"
Việc đó là đương nhiên rồi. Như thế này thì tôi đã rất cảm kích cậu rồi. Chuyện Hắc lão tam không cần làm phiền Dương Huynh đệ ra tay, một mình tôi đủ để xử lý việc này" Lý mập mạp gật đầu nói. Hai chị em Dương Mỹ, Tiểu Hoa đều bị Lý mập mạp đuổi vào phòng. Hắn cũng đi đến dặn mấy tên đàn em ở xung quanh rồi đi hỏi đám người của Hắc lão tam.

Dương Minh mặc dù biết cách tra hỏi nhưng không tham gia vào. Để Lý mập mạp tự giải quyết là tốt rồi. ba tên này cũng không phải là kẻ kín miệng gì hết.

Không lâu sau ba tên này đã khai hết cả những gì mình biết. Lý mập mạp biết chỗ ẩn thân của Hắc lão tam liền không nói gì hết, hắn triệu tập tay chân lao đến hang ổ của Hắc lão tam.

Đêm nay đối với Lý mập mạp đúng là không yên bình. Dương Minh thực ra lại vô cùng thoải mái cùng với Vương Tiếu Yên chìm vào giấc ngủ. Việc còn lại không cần Dương Minh phải quan tâm, Lý mập mạp có thể đối phó dễ dàng. Nếu không Lý mập mạp cũng đâu thể làm lớn và sống được đến lúc này.

Quả nhiên sáng hôm sau Lý mập mạp mặt mày tươi rói chạy về. Dương Minh không cần hỏi cũng biết chuyện đã giải quyết xong: "
Tâm trạng của anh có vẻ rất tốt thì phải?"

"
Hắc lão tam rốt cuộc đã bị tôi diệt" Lý mập mạp rất hưng phấn mà nói: "Tôi vốn không muốn xung đột với hắn. Tôi và hắn sẽ như nước sông không phạm nước giếng. Nhưng không ngờ hắn lại chủ động gây chuyện với tôi, như vậy đừng trách tôi"

"
Tôi vẫn nói câu kia, có thể thu tay thì cố gắng thu tay. Dù sao anh cũng là người đã có gia đình" Dương Minh vỗ vai Lý mập mạp mà nói.

"
Tôi hiểu" Lý mập mạp gật đầu nói: "Cậu không nói thì tôi cũng phải lo lắng vấn đề này. Đúng rồi, lát nữa tôi mời cậu đi ăn tiệc chúc mừng. Tối nay sẽ có máy bay cho cậu, tôi đã liên lạc xong"

"
Đượ? c, do anh bố trí" Dương Minh gật đầu nói.

Buổi trưa Lý mập mạp liền bày yến tiệc ở một khách sạn sang trọng nhất khu để chiêu đãi Dương Minh và Vương Tiếu Yên. Dương Minh nghe nói đây là điểm liên lạc của Hắc lão tam, chẳng qua bây giờ đã bị Lý mập mạp thu vào tay mình.

Dương Minh có thể thấy Lý mập mạp là người rất có thủ đoạn.

Dương Mỹ và Tiểu Hoa cũng đi tới. Bữa cơm này là bữa cơm gia đình do Lý mập mạp mời Dương Minh chứ không phải là bữa cơm với nhiều thành phần tham gia.

Trong bữa cơm Dương Minh thấy Dương Mỹ mấy lần định nói lại thôi. Hắn mặc dù khó hiểu nhưng cũng không nói gì cả.

Tối hôm đó Lý mập mạp lái một chiếc xe Toyota mới cứng đưa Dương Minh và Vương Tiếu Yên đến điểm xuất phát. Nghe nói chiếc xe này Lý mập mạp chiếm được từ chỗ Hắc lão tam. Dương Minh không khỏi cảm thấy buồn cười vì ở đâu cũng là như vậy.

"
Xe này còn xịn hơn xe bị nổ lúc trước. Nói tóm lại là lãi rồi" Lý mập mạp có chút đắc ý mà nói.

Đoạn đường này thì Lý mập mạp rất quen thuộc. Khi xe đến trước một sân bay quân sự thì dừng lại.

Lý mập mạp không ngờ có thể chuẩn bị được máy bay từ đây đến Châu Phi, có thể thấy thực lực của hắn ở đây lớn như thế nào.

Lý mập mạp cho xe dừng lại trước cổng. Ở cửa có binh lính đứng gác. Bọn họ không nhận ra Lý mập mạp nhưng biển số xe của hắn là trong quân đội nên cũng không hỏi gì nhiều.

Lý mập mạp rút điện thoại di động ra rồi gọi điện nói gì đó mà Dương Minh không nghe hiểu. Chẳng qua hắn vừa dập máy chưa lâu thì cửa đã mở ra.

Hiển nhiên binh lính ở cửa đã nhận được lệnh bên trong.

Lý mập mạp lái xe vào bên trong.

Đây không phải lần đầu tiên Lý mập mạp đến đây nên hắn quen thuộc phóng xe về phía một ngôi nhà rồi dừng lại.

Lúc này có một người đàn ông trung niên gầy gò đi tới, Lý mập mạp xuống xe tươi cười bắt tay nói bằng tiếng Lào với đối phương.

Dương Minh không để ý bọn họ nói gì. Hắn biết đây là hai bên đang nói gì đó trao đổi lợi ích với nhau.

Người đàn ông trung niên nói chuyện với Lý mập mạp mấy câu rồi nhìn Dương Minh và Vương Tiếu Yên, sau đó hắn lại nói một câu gì đó với Lý mập mạp. Lý mập mạp liền vui mừng ra mặt.

"
Đây là tư lệnh Nguyễn" Lý mập mạp quay đầu lại nhỏ giọng nói với Dương Minh: "Là người phụ trách ở đây"

Dương Minh gật đầu không nói gì. Chuyện ở bên này hắn không hiểu nên có nói gì cũng vô dụng.

Đi theo tên Tư lệnh Nguyễn, Lý mập mạp và hai người Dương Minh đi tới trước mặt một chiếc máy bay loại nhỏ. Sau đó Tư lệnh Nguyễn nói gì đấy với Lý mập mạp, Lý mập mạp gật đầu rồi nói với Dương Minh: "
Ở đây đã bố trí xong. Hai người không cần nói gì, cứ lên đó ngồi là được"

"
Làm phiền anh" Dương Minh cười cười mà nói.

"
Đi đường bình yên. Lúc về thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ bố trí cho cậu" Lý mập mạp cũng cười cười vỗ vai Dương Minh.

Lý mập mạp rất quen thuốc với Tư lệnh Nguyễn nên tên này lập tức bố trí cho Dương Minh và Vương Tiếu Yên lên máy bay, sau đó máy bay từ từ? bay lên bầu trời.

Trên máy bay ngoài hai phi công ra thì không có ai. Chẳng qua từ động tác và ngôn ngữ bọn họ nói thì thấy chính là binh lính.

Kỹ thuật lái máy bay của hai người này khá được. Mặc dù máy bay nhỏ không thăng bằng tốt bằng máy bay lớn nhưng Dương Minh cũng không thấy quá sóc.

Bay một mạch hết hơn 20 tiếng, trên đường cũng dừng ở một vài điểm nhưng Dương Minh không quan tâm đến.

Phi công mặc dù là người Lào nhưng cũng nói được mấy câu tiếng Trung Quốc giao tiếp.

"
Chúng tôi sắp hạ cánh" Phi công nói với Dương Minh và Vương Tiếu Yên.

Máy bay từ từ hạ cánh, chẳng qua đây không phải là địa điểm nào đó ở Châu Phi mà là trên một hòn đảo không biết tên.

Có lẽ bởi vì không thể nhập cảnh nên bọn họ mới chọn cách này.

Sau khi Dương Minh và Vương Tiếu Yên xuống máy bay thì đã có thuyền đến đón. Phi công chờ Dương Minh và Vương Tiếu Yên lên thuyền liền lập tức bay trở về.

Đây là một chiếc thuyền không lớn với hai người ở sẵn trên đó. Một là người Châu Á, một người da đen.

"
Lý mập mạp giới thiệu ư?" Người Châu Á nói hơi ái ái làm người ta khó chịu.

"
Đúng thế" Dương Minh gật đầu nói.

"
Lên thuyền đi" Người Châu Á liếc nhìn Vương Tiếu Yên, sau đó lại đánh giá Dương Minh rồi nói.

Dương Minh và Vương Tiếu Yên cùng nhau lên thuyền, sau đó người Châu Á nói bằng tiếng Anh với người da đen, ý là bảo hắn lái thuyền.

Thông qua mấy câu nói chuyện đơn giản, Dương Minh biết người người Châu Á tên là Ngũ Lang, không biết là người ở đâu vì hắn không nói. Mà người da đen tên là Jim – là người Châu Phi.