Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Oánh, trong lòng Tôn Khiết thầm mắng Dương Minh một trăm tám mươi ngàn lần, nhưng mà trên mặt vẫn cười nói: "Oánh Oánh, mặc kệ em có thừa nhận hay không, thì xã hội này vẫn thuộc về đàn ông, từ xưa đến nay, vẫn chưa từng thay đổi"
Những tuyên ngôn nam nữ bình đẳng, tuy rằng nghe rất hay, nhưng mà sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, nhìn trụ cột trong xã hội này, có bao nhiêu người phụ nữ? Nhưng mà không thể phủ nhận sự tồn tại của nữ cường nhân được, nhưng mà, chỉ là một số cá biệt, không thể nói nên được cái gì
Tôn Khiết tuy rằng là một nữ cường nhân rất ma5ngh, nhưng mà từ nhỏ đã cực kỳ mẫn cảm với khái niệm nam nữ, bởi vì nàng là con gái, cho nên cha nàng cuối cùng vẫn không thể để cho nàng tiếp quản sự nghiệp hắc đạo, mà chỉ muốn bồi dưỡng một người đàn ông khác.
Tất cả cái này, tuy rằng Tôn Khiế? t không muốn chấp nhận, nhưng mà vẫn phải chấp nhận, khi Dương Minh xuất hiện, trước khi Dương Minh xuất hiện, cho dù bản thân nàng biểu hiện xuất sắc thế nào, cho dù Tôn Chí Vĩ có tệ hại bao nhiêu, thì Tôn Hồng Quân vẫn không từ bỏ ý định bồi dưỡng hắn, điều này làm cho Tôn Khiết rất đau khổ.
Nhưng mà, có đôi khi, Tôn Khiết không thể không thừa nhận, con gái, cuối cùng vẫn không thể làm được những chuyện của đàn ông, những gia tộc từ xưa hay là những gia tộc mới thành lập trên thế giới này, thì những người đứng đầu đều là đàn ông cả, đương nhiên, cũng có một vài gia tộc nữ quyền.
Những cái khác không nói, nói về vấn đề về hưu thôi, theo chế độ về hưu thì phụ nữ luôn được về hưu sớm hơn, cho nên Tôn Khiết cũng chỉ đành phải chấp nhận cái hiện thực này.
"Tiểu Khiết, không ngờ chị lại nói như vậy?" Triệu Oánh kinh ngạc nhìn Tôn Khiết: "Em vẫn cho rằng, chị là một người theo chủ nghĩa nữ quyền"
"Haha" Tôn Khiết nhún vai: "Đừng kỳ quái, nếu có một ngày, thật sự có một người đàn ông đủ ưu tú, làm cho chị cảm động, xuất hiện trước mặt chị, thì chị sẽ không tính toán hắn có bao nhiêu người phụ nữ, vẫn sẽ yêu hắn không hề hối tiếc, dĩ nhiên, chị vẫn sẽ nghĩ biện pháp đuổi những người phụ nữ của hắn đi…."
Triệu Oánh nghe Tôn Khiết nói nửa câu đầu, còn tưởng rằng Tôn Khiết đang nói đùa, nhưng nghe hết câu nói, liền giật mình, Tôn Khiết đúng là Tôn Khiết, tính cách vô cùng mạnh mẽ, vô luận lúc nào cũng thế.
Đuổi? Đương nhiên Tôn Khiết có năng lực và tư cách đó, nhưng còn mình? Nghĩ đến những người con gái bên cạnh Dương Minh, người nào cũng không ngốc, và bạn tốt Vương Tiếu Yên của mình, Triệu Oánh càng không thể đuổi đi được….
"Vậy ý của chị là… em phải tranh thủ?" Triệu Oánh cũng đã hiểu được sơ sơ ý của Tôn Khiết.
"Em chưa từng nghe câu này sao? Hạnh phúc là tự mình tranh thủ" Tôn Khiết gật đầu, nói: "Em không tranh thủ, vậy thì vĩnh viễn không phải của em, hạnh phúc không phải là vô duyên vô cớ có được, thế giới này không có tồn tại những thứ không làm gì mà được hưởng, nêu như em chờ mong may mắn đến với em, không bằng em cứ đi mua vé số cho rồi"
"Nhưng mà… bây giờ không phải vấn đề em tranh thủ…" Triệu Oánh bất lực thở dài, buồn bả nói: "Em cũng muốn tranh thủ…. vốn dĩ, em và hắn đã có tiến triển, nhưng mà, em phát hiện ra, bạn tốt nhất của em… tự nhiên cũng là bạn gái của hắn…"
"Hả?" Tôn Khiết nghe xong, nhất thời cả kinh, vô thức nhìn về hướng Tiếu Tình, không phải chứ, trên đời này còn chuyện trùng hợp vậy sao?
Tiếu Tình cũng không nhịn được cười cười nhìn Tôn Khiết, không ngờ rằng, mình và Tôn Khiết cùng yêu một người, mà Triệu Oánh cũng gặp phải một vấn đề tương tự.
"Thật ra, cái này không có vấn đề gì cả" Nghĩ đến tình huống của mình, Tiếu Tình cười một cách tự nhiên, nói: "Em khẳng định là nghĩ rằng, hắn và bạn tốt nhất của em cùng một chổ, làm cho em khó chịu?"
"Là như vậy…" Triệu Oánh nghe xong gật đầu nói: & quot;Em không thể chấp nhận được… nếu như là một người con gái khác, em sẽ dễ chịu một chút, nhưng mà em không thể nào tưởng tượng được, em và người bạn tốt nhất của mình cùng tranh một người đàn ông, sẽ có kết quả như thế nào nữa?"
"Haha, em có thể đứng trên một góc độ khác để suy nghĩ vấn đề, vì sao phải tranh?" Tiếu Tình cười nói.
"Vì sao?" Triệu Oánh sửng sốt: "Vừa rồi không phải chị đã nói là phải tranh thủ sao? Tại sao lại nói không tranh?"
Tiếu Tình nói như vậy, làm cho Triệu Oánh khó hiểu, vừa rồi Tôn Khiết đã nói rằng, không được từ bỏ, phải tranh thủ gì gì đó, nhưng bây giờ nghe ra, hình như không phải là như thế!
Nhìn thấy Triệu Oánh hiểu lầm, vì vậy Tôn Khiết giải thích: "Ý của Tình Tình là, không cần em phải tranh, có thể cùng nhau chia xẻ mà!"
"Cùng nhau chia xẻ…." Triệu Oánh rốt cục đã hiểu được ý của Tiếu Tình, làm cho nàng và Vương Tiếu Yên cùng nhau chia xẻ Dương Minh, cái này… Triệu Oánh cũng không phải là không thể chấp nhận, dù sao thì Dương Minh cũng còn có Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận các nàng, thêm Vương Tiếu Yên nữa cũng không nhiều.
"Haha, thế nào? Có khó khăn?" Tôn Khiết đứng dậy, xõa xõa mái tóc ướt của mình, sau đó nhìn Tiếu Tình đầy thâm ý, cười nói: "Có thể đứng trên một góc độ khác nhìn, bạn tốt của em, cũng có thể coi như là một đồng minh tốt của em, em cũng không muốn hại người khác, nhưng mà khó bảo đảm rằng người ta không hại em, cho nên, em phải chiếm thời cơ, có một người bạn tốt làm đồng minh, cũng có thể tránh được nhiều phiền phức, ít nhất là em không phải chiến đấu một mình"
Tuy rằng Triệu Oánh không phát hiện ra Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận có chấp nhận mình hay không, nhưng mà Trần Mộng Nghiên ghét nàng, nàng có thể khẳng định được, từ lần trước đi hội chùa cùng Dương Minh bị Trần Mộng Nghiên phát hiện, phản ứng của Trần Mộng Nghiên vô cùng kích động, cho nên, Tôn Khiết nói vậy, giống như đưa ra một chủ ý không tồi, mình có thể nhìn vấn đề từ một hướng khác, khúc mắc tự nhiên cũng được giải khai dễ hơn.
"Nếu như có một ngày, chị và Tiểu Khiết yêu cùng một người đàn ông, chị nghĩ rằng, bọn chị vẫn sẽ giữ được tình bạn như cũ, thậm chí là còn tốt hơn bây giờ, phải không? Tiểu Khiết Khiết?" Tiếu Tình nhìn nhìn Tôn Khiết, hỏi.
"Thì ra các chị còn cởi mở hơn em, chỉ có em là vẫn còn u mê mà thôi" Triệu Oánh cười khổ nói, hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Tiếu Tình và Tôn Khiết cũng có thể đối mặt với một vấn đề lớn như vậy, còn mình thì sao?
"Được rồi, chị nghĩ, em nhất định đã đưa ra quyết định cuối cùng rồi phải không?" Tiếu Tình nhìn thấy Triệu Oánh, chỉ biết trong lòng nàng khẳng định đã có suy tư: "Hôm nay dẫn chị và Tiểu Khiết đi gặp người trong lòng của em nha, chị muốn nhìn xem hắn ta có năng lực gì, mà làm cho em thần hồn điên đảo như vậy!"
"Dạ, chờ có cơ hội đi!" Mặt Triệu Oánh đỏ lên, nhỏ giọng nói.
"Haha, chúng ta tiếp tục chơi đi, em cũng tham gia đi, chị và Tình Tình chiến đấu nửa ngày rồi? mà vẫn chưa có kết quả!" Tôn Khiết đưa đồ cho Triệu Oánh, sau đó tiếp tục chơi.
Điện thoại đột nhiên vang lên, làm cho Triệu Oánh giật mình, vội vàng cầm lấy điện thoại, nhưng mà lại thấy là do mẹ gọi đến.
"Em đi nghe điện thoại của mẹ một chút" Triệu Oánh nói: "Mọi người chơi trước đi"
"Được rồi, đi nhanh về nhanh, chị chờ" Tôn Khiết phất tay, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Triệu Oánh cầm lấy điện thoại, bước nhanh ra phòng khách, đi ra ngoài nghe điện thoại: "Mẹ? Có chuyện gì?"
"Không có gì, nhớ con, muốn gọi điện cho con" Tâm tình của Vương Quế Phân gần đây rất tốt, đang để dành tiền, chuẩn bị mua thêm một căn phòng lớn.
Bình thường ra ngoài đều phải cúi mặt, nhưng không ngờ con gái lại tìm được một bạn trai có tiền như vậy, làm cho bà ta ra đường làm được nhiều người ước ao, hận con gái mình không được xinh đẹp như Triệu Oánh, vì vậy làm cho Vương Quế Phân rất lâng lâng.
Nhưng mà, Vương Quế Phân nghĩ rằng, nếu con gái của mình có một ngày phải chia tay với Dương Minh, thì vinh hoa phú quý của mình sẽ biến thành mây khói, bà ta cũng biết chuyện Dương Minh giả làm bạn trai của con gái, cho nên đặc biệt để ý chuyện này.
"Oánh Oánh, con và Dương Minh tiến triển đến đâu rồi, hai đứa đã ở chung chưa?" Vương Quế Phân quanh co một hồi, nói ra một đống chuyện phiếm, rồi mới đi vào trọng tâm của câu chuyện.
"Vẫn chưa!" Triệu Oánh nhất thời đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Mẹ, sao mẹ lại hỏi con chuyện này, con có chừng mực mà"
Triệu Oánh nếu đã hạ quyết tâm rồi, cũng sẽ không vứt bỏ đoạn tình cảm này, cho nên đối với Vương Quế Phân cũng không có phản ứng giống hồi trước, vốn dĩ, nàng cũng sợ người nhà không ủng hộ tình cảm của mình và Dương Minh, nhưng bây giờ xem ra, mình đã tuyệt đối ủng hộ mình, thậm chí là còn sốt ruột hơn mình.
"Ừ, con nhớ nắm chặt nha" Vương Quế Phân nghe Triệu Oánh nói vậy, cũng biết chuyện này vẫn chưa tiến triển lớn, nhưng mà, Triệu Oánh lần đầu tiên không có tỏ thái độ, làm cho Vương Quế Phân vui vẻ.
Cúp điện thoại của mẹ, Triệu Oánh cũng không còn áp lực như lúc đầu nữa, khúc mắc của mình ngày hôm nay đã được giải rồi.
…………………………….
Lý Chí Thành gọi điện cho Trương Kinh Nghiêu, muốn hỏi xem chuyện của Dương Minh đã xử lý thế nào, nhưng người nghe không phải là Trương Kinh Nghiêu, mà là thư ký của ông ta, ngữ khí điềm đạm, thái độ hòa ái, chỉ là, những lời ngọt ngào này làm cho trái tim của Lý Chí Thành cảm thấy lạnh: "Trương tổng đi họp rồi, có chuyện gì, tôi giúp ngài ghi lại cho"
Lúc trước, bất luận là Trương Kinh Nghiêu đang làm gì, thì chỉ cần Lý Chí Thành gọi điện đến, cô thư ký sẽ trực tiếp chuyển cho Trương Kinh Nghiêu, nhưng bây giờ….
Vô luận là Lý Chí Thành nói t? hế nào, cô thư ký vẫn giữ thái độ như trước, nói rằng Trương Kinh Nghiêu đang bận, Lý Chí Thành đành phải chơi chiêu, nói rằng mình có chuyện gấp cần phải gặp Trương Kinh Nghiêu.
Kết quả, cô thư ký vẫn ngọt ngào nói: "Cái này tôi không rõ lắm, Lý tiên sinh, ngài có chuyện gì, thì tôi sẽ ghi lại giúp ngài!"
Lý Chí Thành tức giận không chịu được, nhưng mà cũng không còn cách nào, chỉ đành phải nói với cô thư ký rằng một lát nữa sẽ gọi lại.
Cúp điện thoại xong, Lý Chí Thành hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái chó gì thế này? Là ông tìm tôi hợp tác, mà có vẻ giống như tôi đang cầu ông, chơi trò gì thế?"
Lý Chí Thành gọi điện cho Lý Thiên Giai, muốn hỏi hắn tình hình mấy ngày hôm nay: "Con và Trương Tiểu Nạo liên hệ thế nào rồi?"
"Không có, con cũng không biết đã đắc tội hắn thế nào, con gọi cho hắn, thì hắn trực tiếp cúp máy, gọi lại thì khóa máy luôn" Lý Thiên Giai nhíu mày, kì quái nói.
"Con mẹ nó, làm cái gì thế?" Lý Chí Thành không nhịn được mắng một câu: "Trương Kinh Nghiêu không biết là uống lộn thuốc gì, cha gọi điện qua, cũng không thèm tiếp"
"Không tiếp? Ông ta không phải muốn nhờ sản nghiệp bên châu Phi của chúng ta để rửa tiền sao? Tại sao lại có thái độ này?" Lý Thiên GIai kì quái hỏi.
"Ai mà biết được chuyện gì, nhưng mà, lần này nếu ông ta có cầu cha, thì cha cũng mặc kệ ông ta" Lý Chí Thành bĩu môi nói: "Chỉ là một tên lưu manh mà thôi, còn tưởng mình là ai chứ, chờ lần này chúng ta có được mỏ vàng bên nước X, Lý gia chúng ta sẽ có đột phá! Đến lúc đó, còn cần phải sợ hắn sao!"
"Sẽ không có chuyện gì chứ?" Lý Thiên Giai có vẻ bình tĩnh hơn Lý Chí Thành: "Con cảm thấy chuyện này hình như rất kì quái!"
"Kì quái?" Lý Chí Thành nghe xong, cũng tạm thời bớt giận, cau mày tự hỏi: "Đúng là không nói thì thôi, nói rồi cảm thấy quả thật rất kì quái, gần đây Trương Kinh Nghiêu vì muốn tẩy tiền, cho nên đã thành lập công ty, còn mở rất nhiều cửa hàng, chỉ chờ bên châu Phi rửa tiền xong là xài, tại sao lại đột nhiên không có phản ứng gì?"
"Đúng vậy, nếu như ông ta không hợp tác với chúng ta, làm sao mà rửa tiền được? Phải biết rằng, nước X ở châu Phi là một nơi rửa tiền tuyệt vời nhất!" Lý Thiên Giai gật đầu nói.
"Lẽ nào, ông ta đã tìm được người khác, không muốn hợp tác với chúng ta nữa?" Lý Chí Thành do dự nói.
"Cái này cũng có khả năng, nhưng mà không cao…" Lý Thiên Giai nghe xong cũng nói.
"Nhưng mà, bây giờ ai có thế lực lớn hơn Lý gia chúng ta? Bây giờ chúng ta muốn tiền có tiền, muốn biện pháp có biện pháp, đưa mắt nhìn ra, cũng không biết còn ai mà Trương Kinh Nghiêu có thể hợp tác?" Lý Chí Thành lắc đầu, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
"Đúng vậy, ông ta muốn đầu tư mỏ vàng ở châu Phi, con nghĩ không ra là ông ta sẽ hợp tác với ai?" Lý Thiên Giai cười trào phúng nói: "Chẳng lẽ lại hợp tác với Hoàng gia? Hahahaha…."
Nói xong, hai cha con cùng cười ầm lên, quả thật giống như đang nghe Lý Thiên Giai nói chuyện cười vậy, căn bản là không? coi chuyện này là thật.
"Đương nhiên, có hợp tác với ai, cũng không thể hợp tác với Hoàng gia!" Lý Chí Thành cười nói: "Hoàng gia à, lần này chắc chắn là xong đời rồi!"
Chuyện này, chỉ làm cho Lý Chí Thành buồn bực một chút, thật ra ông ta không coi ra gì cả! Đơn giản là chỉ cảm thấy mất mặt một chút, nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì đến lợi ích của Lý gia! Lý gia căn bản là không có quan hệ hợp tác với hắc đạo, cho nên với người trong hắc đạo cũng giống như là nước sông không phạm nước giếng, chỉ là hợp tác với Trương Kinh Nghiêu, chứ không có nhờ vả gì cả, ngược lại Trương Kinh Nghiêu cũng đáp ứng vài yêu cầu của họ.
Cho nên, Lý Chí Thành sau khi hết phiền, cũng không còn tìm Trương Kinh Nghiêu nữa, Trương Kinh Nghiêu không liên hệ ông ta, ông ta coi như cũng không có một người hợp tác này.
Thật ra, tin tức thương trường truyền đi rất nhanh, cho dù Hoàng gia đã cố gắng hạ thấp xuống, nhưng mà chỉ trong vài ngày, những người trong thương trường đều biết Hoàng gia chuẩn bị hợp tác với Trương Kinh Nghiêu! Ngân hàng cũng không còn hối thúc khoản cho vay của Hoàng gia nữa, còn miễn giảm rất nhiều lợi tức, mà những công ty lúc trước đoạn tuyệt quan hệ với Hoàng gia, cũng chủ động tìm đến cửa…
Trong lúc nhất thời, Hoàng gia vốn đang đối mặt với nguy cơ phá sản, đột nhiên nhảy lên vù vù, thoáng cái đã sống lại!
Tin tức này cũng đã truyền đến lỗ tai của Lý Chí Thành và Lý Thiên Giai,
Tập đoàn Lý thị, Lý Chí Thành đang ngồi bên trong phòng làm việc, nhìn nhìn Lý Thiên GIai.
"Trương Kinh Nghiêu uống lộn thuốc? Hợp tác với Hoàng gia?" Lý Chí Thành khó hiểu nói.
"Đúng vậy, bệnh tâm thần sao?" Lý Thiên Giai cũng không hiểu nổi: "Còn trông cậy vào Hoàng gia để hợp tác rửa tiền? Đúng là điên hết thuốc chữa!"
"Không biết Hoàng Hiếu Phương đã lừa gạt Trương Kinh Nghiêu cái gì, nhưng mà lão cáo già này cũng có chút năng lực thật!" Lý Chí Thành đương nhiên là không biết chuyện này nhờ có công lao của Dương Minh, dù sao cũng là chuyện bí ẩn, ngoại trừ mấy người bên trong biết ra, thì chẳng còn ai biết, bao gồm cả những người hợp tác cũng không biết đã có gì giữa Dương Minh và Trương Kinh Nghiêu, làm cho lão đại hắc đạo này phục tùng dưới ngọn cờ của Hoàng gia.
"Vớ vẫn, cái này thì tốt rồi, chờ đến lúc Trương Kinh Nghiêu khóc đi!" Lý Thiên Giai hả hê nói: "Trừ khi ông ta và Hoàng gia có biện pháp gì khác, chỉ cần là muốn đầu tư ở châu Phi, như vậy thì chúng ta có thể tìm tướng quân Kars hành chết bọn họ!"
"Hắc hắc!" Lý Chí Thành cười gian hai tiếng: "Hắc hắc, chờ Trương Kinh Nghiêu cầu xin chúng ta đi, nhưng mà, đến lúc đó đã có lợi thế, cũng không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được!"
Nhưng mà, tin tức tiếp theo làm cho Lý Chí Thành ngẩn người! Ông ta không ngờ rằng, đúng như ông ta dự liệu, Trương Kinh Nghiêu tuyên bố rằng, muốn cùng Hoàng gia hợp tác đầu tư chuyện quặng mỏ bên châu Phi, hai người đã kết thành đồng bọn hợp tác với nhau.
"Trương Kinh Nghiêu điên rồi sao?" Lý Thiên Giai nhìn thấy tin tức trên tờ báo, nói với Lý? Chí Thành.
"Theo cha thấy, chúng ta nên chờ xem kịch vui đi!" Lý Chí Thành cười nhạt nói: "Xem bọn chúng đặt vé máy bay khi nào, chúng ta cùng đi, ha ha… đến lúc đó…"
"Tốt, con biết rồi!" Lý Thiên Giai cũng chờ mong chuyện tiếp theo, đến lúc đó, Lý gia sẽ được hô mưa gọi gió ở châu Phi, còn Trương Kinh Nghiêu và Hoàng gia …."