Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1145: Người khách rất quan trọng



Nước X, thật ra là một đảo nhỏ độc lập nằm trên khu vực bắc Phi, nhưng mà cũng có vài cây cầu nối với bên ngoài, có thể lái xe đến, dĩ nhiên, còn có thể đi qua đường thủy nữa.

Quay ngược thời gian lại một chút, vào khoảng thể kỷ mười sáu, có một người giàu có đã bỏ tiền ra thuê cái hòn đảo nhỏ này làm lãnh thổ tư nhân, mà trong tay có mấy vạn nô lệ người da đen, làm việc cho ông ta.

Sau khi nô lệ vùng lên, người da đen trên đảo liên hợp lại, lập đổ sự thống trị của gã nhà giàu da trắng kia, và thành lập một quốc gia cho riêng mình. Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, hòn đạo này liên tiếp bị thay đổi chính quyền, và dần trở thành một cái bánh bị nhiều người cắn xé.

Có thể nói, nước X vốn là đất cho thuê, nhưng mà bởi vì nguyên nhân lịch sử, cho nên đã hình thành một quốc gia độc lập, tuy rằng đã chục năm rồi không có đóng tiền thuế, nhưng mà vẫn có người quản lý nó, vì thế những người lên nắm chính quyền cũng phải chấp nhận sự thật này.

Những cái này đều là từ chỗ của Lao Feng cả, có thể nói, đây là một số ít chuyện xưa cổ, và đến hôm nay đã chẳng còn ai biết.

Trừ phi là trèo lên cái ghế mà Kars đang ngồi, thì mới có thể biết được một số bí ẩn này thôi.

Nhưng mà, Lao Feng tự nhiên tìm được ngành quản lý đất đai ở đây, muốn bỏ tiền ra mua nước X! Đối với những đồng tiền tự đưa đến cửa, người của ngành quản lý đất hiển nhiên là mừng không ngớt! Cái này quả thật giống như trời tự nhiên rớt tiền xuống vậy, lãnh thổ của nước X tuy rằng trên danh nghĩa là thuộc về sự quản lý của bọn họ, nhưng mà bọn họ cũng mặc kệ nó hơn mười mấy năm rồi.

Cho nên, bọn họ vô cùng nhiệt tình với những ai muốn mua mảnh đất đó! Nhưng mà, sau khi biết được thân thế của Lao Feng xong, bọn họ liền không còn mừng được nữa.

Nếu như đổi lại là người khác, muốn mua miếng đất này, bọn họ đương nhiên là vui đến chết rồi, nhưng mà đối với Lao Feng, bọn họ không dám!

Bởi vì, miếng đất này, mặc dù bọn họ có quyền sở hữu trên danh nghĩa, nhưng mà không có quyền chi phối. Nếu là người thường, bọn họ bán đi rồi, hoàn toàn có thể đùn đẩy trách nhiệm, cho người mua tự mình đi nhận đất, về phần có nhận được hay không, là chuyện của người mua.

Người ta chỉ bán đất thôi, chứ có quản lý mấy cái trên mặt đất đâu, mà người ta cũng đâu có phụ trách đuổi mấy thứ trên mặt đất đâu? Nhưng mà, Lao Feng không phải là người thường, châu Phi rất gần châu Âu, cũng có nghe ngóng, biết được thân phận của Lao Feng, đây không phải là loại người dễ trêu chọc vào.

Cho nên, người của ngành quản lý đất cũng hơi lo, không bán thì sẽ mất đi một số tiền khổng lồ, nhưng mà bán rồi thì lại sợ Lao Feng sẽ quay lại tìm phiền phức.

Nhưng mà, cân nhắc lợi hại xong, người của ngành quản lý nghĩ rằng, chỉ cần mình đem tình huống nói cho Lao Feng biết rõ thì tốt hơn, dù sao thì nhân vật như Lao Feng bọn họ cũng không trêu vào nổi.

Người phụ trách chuyện này là một nhân viên da trắng tên là Kelvin, khi mà Lao Feng đến, bọn họ đã dành ra một sự tiếp đãi nhiệt tình.

Bời vì chuyện này là của Dương Minh, cho nên Lao Feng không muốn để cho người khác đi làm, như vậy thì sẽ không thể hiện được thành ý của bản thân, vì thế ông ta tự mình đi xử lý việc này.

"Tộc trưởng Feng, xin chào, ngài muốn mua đất của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên là hoan nghênh mười phần rồi…." Kelvin cũng không dám đắc tội với Lao Feng, cho nên nói chuyện cũng rất khách khí: "Nhưng mà, gần đó cũng có nhiều hòn đảo riêng, tuy rằng không lớn như nước X, nhưng mà cũng coi được, ngài xem có nên chọn một hòn đảo khác không?"

Lao Feng khoát tay nói: "Không, không! Tôi chỉ muốn nước X thôi, thế nào, các người không muốn?"

"Cái này không phải là không muốn… mà là… tộc trưởng Feng, ngài cũng hiểu… lãnh thổ nước X, tuy rằng trên danh nghĩa là thuộc về chúng tôi, nhưng thực tế là đã không khống chế từ lâu rồi, cho dù chúng ta có kí kết hiệp nghị, thì tôi cũng không phải đảm rằng ngài có thể thu hồi nước X thuận lợi được…" Kelvin giải thích.

"Haha, là như thế!" Đối với tình huống nước X, Lao Feng cũng đã nghe được vài thông tin từ Dương Minh, nếu không thì tại sao lại muốn mua lãnh thổ nước X? Rãnh rỗi quá không biết làm gì sao? Lao Feng cũng không thiếu đất, tự nhiên bỏ tiền ra mua một hòn đảo nhỏ xa xôi và đầy chiến tranh này làm gì? Đây không phải có bệnh sao?

"Đúng vậy, tộc trưởng Feng, nguyên nhân chính là như vậy, tôi cũng không lừa dối ngài, cho nên tôi muốn nói hết tình huống cho ngài biết…" Kelvin nói: "Tôi khuyên ngài nên mua đảo khác đi"

"Haha… những cái này anh không cần lo lắng cho tôi, tôi mua chổ này, đương nhiên là có mục đích của tôi, anh chỉ cần nói cái giá thôi!" Lao Feng lắc đầu cười nói.

"CÁi này…" Kelvin thật sự rất choáng váng, không biết rốt cục Lao Feng có ý tứ gì, dưới tình huống này mà còn mua sao?

Nhưng mà, nếu Lao Feng đã kiên trì, hơn nữa cũng đã rõ tình huống, vậy thì Kelvin cũng không còn cách nào, đành phải nói ra một cái giá rẻ nhất, dù sao thì cái hòn đảo này cũng không thuộc về họ, bây giờ, bán cái giá nào cũng có lời, chỉ là lời ít hay nhiều thôi?.

Vì vậy, Lao Feng tự nhiên được một cái giá rẻ nhất, và được quyền sử dụng vĩnh viễn lãnh thổ nước X. Đến lúc này, nước X đã có một địa vị hợp pháp trên quốc tế, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn là một quốc gia, nhưng mà cũng có thể trở thành lãnh địa tư nhân.

Lao Feng đưa bản hợp đồng này cho Lý Cường, lần này Dương Minh đến nước X, cũng tiện đường xử lý mấy cái này.

Chiếc xe chậm rãi chạy vào trong nước X, tại biên giới, những người lính tiến hành kiểm tra cẩn thận từng chiếc xe, nhưng mà khi nhìn thấy xe của Dương Minh, và thấy người lái xe là Lý Cường, những người lính ở đây đều lộ ra vẻ cung kính, và để cho chiếc xe của Lý Cường đi qua.

Chỉ là một chi tiết nho nhỏ, tuy rằng không tính là gì, nhưng mà cũng đủ làm xúc động trái tim Hoàng Hiếu Phương và Trương Kinh Nghiêu! Bọn họ không biết những binh sĩ này nhận thức Lý Cường, bọn họ cho rằng, những người lính này cũng kính, cũng vì giấy thông hành của xe.

Tuy rằng mỗi xe qua lại đều có giấy phép cả, chỉ là hình thức có vẻ khác Lý Cường, hơn nữa những xe khác đều phải qua kiểm tra, còn riêng xe của Lý Cường thì được đi thẳng một mạch.

Cái này chỉ chứng minh một điều, Lý Cường khẳng định là có địa vị không tầm thường tại nước X, bởi vì có được giấy phép thông hành đặc biệt hơn của người ta, có thể là người bình thường sao?

Chỉ là như vậy thì bọn họ vẫn chưa chấp nhận được sự việc tướng quân Kars sẽ tự mình đến gặp Dương Minh và Lý Cường.

Thấy được bên trong nước X, mỗi chiếc xe đều có giấy thông hành đặc biệt cả, Lý Thiên Giai và Lý Chí Thành cũng biết được, thứ này cũng không ghê gớm gì, hơn nữa lúc vào trong biên giới nước X, Lý Chí Thành và Lý Thiên Giai đều bị kiểm tra và hỏi thăm, biết bọn họ đến đầu tư mỏ vàng, mới cho đi qua.

"Thiên Vũ, cái giấy phép này, hình nhưu mỗi xe đều có?" Lý Thiên Giai nhíu mày hỏi.

"Ặc…" Lý Thiên Vũ bị nói như vậy, sắc mặt nhất thời đỏ lên, tuy rằng giọng nói của Lý Thiên Giai rất bình thản, nhưng mà Lý Thiên Vũ nghĩ rằng, đại ca đang nhằm vào mình, muốn làm mình xấu mặt trước mặt cha, nhất thời trong lòng phẫn hận: "Chỉ có những thương nhân mới được có, người thường không thể nào có được!"

"À…." Lý Thiên Giai gật đầu.

Lý Chí Thành cũng biết, hai thằng con của mình, mặc dù ngoài mặt luôn hòa thuận với nhau, nhưng mà luôn tranh đấu gay gắt trong các việc nhỏ. Tuy những thứ này không có đáng là gì, nhưng mà nó sẽ là mở đầu cho một việc khác.

"Được rồi, không nói cái này nữa, Thiên Vũ, chuyện quặng sắt thế nào?" Lý Chí Thành hỏi.

"Vẫn chưa tìm thấy người phụ trách cao nhất bên quân đội, tình huống bây giờ không tốt lắm, con nghĩ chúng ta nên đi gặp tướng quân Kars, vô luận là đứng trên góc độ cá nhân hay là trên góc độ thương nhân, đây đều là việc phải làm" Lý Thiên Vũ làm ra vẻ hiểu biết nói.

"Ừ, quả thật là vậy" Lý Chí Thành gật đầu: "Tướng quân Kars, chúng ta cũng nên đi gặp một chút"

Đối với ý kiến của Lý Thiên Vũ, Lý Chí Thành rất tán thành, và lần này đã gậ? t đầu đồng ý.

"Thiên Vũ, lần đấu giá này thế nào?" Lý Thiên Giai dứt bỏ sự đố kị với em trai, bắt đầu đi vào chuyện chính.

Trước đó, Lý Thiên Giai căn bản không coi sản nghiệp bên châu Phi này vào mắt, chỉ là một quặng sắt nho nhỏ, tuy rằng có lợi ích, nhưng mà so với sinh ý bên Singapo, quả thật vẫn còn kém xa.

Nhưng mà, trải qua lần đấu giá này, Lý gia có thể sẽ thu được một mỏ vàng thậm chí là một mỏ kim cương, lợi ích sẽ vượt xa sinh ý trong nước, cứ như vậy, thì cha cũng sẽ coi trọng chuyện bên châu Phi hơn là chuyện trong nước, cho nên, Lý Thiên Giai cũng bắt đầu ghen ghét Lý Thiên Vũ.

Vốn dĩ, hắn đã có thể ngồi vững trên vị trí người thừa kế của Lý gia, nhưng bây giờ, vị trí của hắn đang bị lung lay.

"Phúa chính phủ đã công khai văn bản, lần này là cạnh tranh công bằng, nhưng mà, em thấy cái này chỉ là bề ngoài, ai có quan hệ, thì người có sẽ có được quặng mỏ" Lý Thiên Vũ cũng nói, lần này hắn hy vọng có thể xây dựng hình tượng trước mặt cha.

"Ừ, cái này cũng đúng" Lý Chí Thành cũng vô cùng tán thành với Lý thiên Vũ: "Chúng ta đi gặp tướng quân Kars, chính là một hỏi thăm tin tức đấu giá lần này. Như vậy, để cha gọi điện cho tướng quân Kars một cái, liên lạc với ông ta, để xem nếu có thể, thì chúng ta sẽ đi gặp ông ta"

Lý Thiên Giai và Lý Thiên Vũ gật đầu đồng ý, Lý Chí Thành cầm lấy điện thoại, gọi cho tướng quân Kars, sau khi điện thoại được chuyển, bên kia truyền đến giọng nói của thư ký tướng quân Kars: "Xin chào, đây là phòng làm việc chính phủ Kars!"

"XIn chào, tôi là Lý Chí Thành của Lý gia ở Singapo, phiền cô chuyển điện thoại cho tướng quân Kars" Lý Chí Thành vội vã nói.

"Tướng quân Kars bây giờ phải đi gặp một người khách vô cùng quan trọng, hiện tại không ở đây, ngài có chuyện gì không?" Cô thư ký hỏi.