Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1229: Kế hoạch đánh lén ban đêm



Chuyện phát triển thuận lợi như vậy, nằm ngoài dự liệu của Dương Minh, nhưng mà, thật ra thì cũng không thuận lợi lắm, ít nhất là có hai tên ra mặt là Lý Bạch Hổ và Mã Cường.

Chỉ là do Dương Minh quá bá đạo, hai người này còn chưa kịp gây ra sóng gió thì đã bị Dương Minh làm cho nằm một đống, bây giờ, đã không còn ai quan tâm đến sống chết của bọn họ, tuy rằng hai người kia còn chưa chết.

Dương Minh chỉ làm cho hai người này trở thành ngu ngốc mà thôi. Mã Cường và Lý Bạch Hổ, đều là những người vô cùng trung thành với Điền Long, người như vậy, rất khó mua chuộc, cho dù có uy hiếp sinh mạng của bọn họ, thì bọn họ cũng không dễ dàng chịu thua! Thậm chí rất có thể là không tiếc hy sinh chính mình để bảo vệ cho Điền Long.

Cho nên, đối với những quả bom hẹn giờ nguy hiểm như vậy, Dương Minh tuyệt đối sẽ không nương tay, trực tiếp làm cho bọn họ tỉnh lại, nhưng vậy cũng sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Nhưng mà, Dương Minh cũng không giết chết hai người này, bởi vì dù sao thì những người ở đây cũng có không ít người không phải xuất thân từ hắc đạo, nếu làm bạo lực quá mức thì chắc chắn là sẽ làm cho bọn họ khó chịu, như thế sẽ gây phản tác dụng, chỉ cần giết một dọa một trăm là đủ tác dụng kinh sợ rồi! Xem ra, tiết mục biểu diễn của mình vô cùng thành công, những người này đều vô cùng dễ bảo, không đến mức gây áp lực tâm lý mà sai lầm.

Đây là kết quả mà Dương Minh mong muốn.

"Được rồi, các người có thể trở về, ngày mai không cần làm cái gì cả, các người cứ dặn thủ hạ của mình, không nên quản những chuyện không phải của mình" Dương Minh dặn dò những người này.

"Vâng, Dương tiên sinh!" Những người này làm sao mà không chịu? Cái này đã là kết quả tốt nhất rồi, chỉ có thằng ngu mới không chịu chấp nhận.

"Các người đi đi, về nhà ngủ cho khỏe" Dương Minh khoát tay nói.

Người ở đây, ngoại trừ Vương Bình Nhâm ra, thì tất cả đều bước ra ngoài, đi ra cửa, bị gió lạnh thổi qua, mọi người mới phát hiện ra, sau lưng bọn họ đã ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa trải qua sinh tử vậy. không sai, chính là trải qua ranh giới của sống và chết!

Nếu như vừa rồi bọn họ không chịu nhẫn nhịn, và dưới sự dẫn dắt của Lý Bạch Hổ và Mã Cường, thì có lẽ bọn họ đã nằm dưới sàn rồi.

Những người này sau khi đi ra khỏi nhà của Vương Bình Nhâm, cũng nhanh chóng rời khỏi đây, bọn họ hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, và mong rằng nhanh chóng tỉnh lại.

Mọi người đi rồi, Vương Bình Nhâm lặng lẽ khóa cửa phòng lại, hắn biết, Dương Minh nhất định còn có chuyện muốn nói, cho nên cũng không khẩn trương, sau khi làm tốt mọi việc xong, hắn ngồi xuống trước mặt Dương Minh: "Dương tiên sinh, hai người kia tính sao bây giờ?"

"Tìm một phòng ném vào, chờ Điền Long ngã xuống, cho bọn họ cùng vào bệnh viện, coi như là chủ nghĩa nhân đạo" Dương Minh nói.

Vương Bình Nhâm gật đầu, hai người này đúng là không may, trong nháy mắt liền biến thành một người thực vật, có thể tưởng tượng thực lực của Dương Minh kinh khủng cỡ nào! Hắn ta bỗng nhiên có một suy nghĩ buồn cười, Điền Long chống đối một người đáng sợ như vậy, không phải là tự tìm đường chết hay sao?

Đây mà là một sinh viên? Sinh viên mà lợi hại như vậy sao? Đây không phải là sinh viên, mà là một sát thần! Mang hai người đã" chết" vào trong phòng ngủ hồi nhỏ của mình xong, căn phòng này là nơi hắn lớn lên, sau này đi theo Điền Long, lại được gửi làm lái xe cho Tôn Hồng Quân, bình thường cũng ít về vì sợ ảnh hưởng đến ông bà, cho nên Vương Bình Nhâm mới mua một căn nhà chung cư riêng.

Để hai người vào phòng xong, Vương Bình Nhâm đóng cửa lại, thật ra cũng không cần phải đóng nữa, hai người này đã không còn ý thức rồi, cũng không nghe thấy Dương Minh và Vương Bình Nhâm nói cái gì.

Sau khi đã làm tốt tất cả, Vương Bình Nhâm trở về phòng khách, nói: "Dương tiên sinh, kế tiếp chúng ta nên làm gì?"

"Anh biết chổ ẩn thân của Điền Long bây giờ không?" Dương Minh hỏi.

"Biết" Vương Bình Nhâm gật đầu nói: "Ông ta có một biệt thự nằm ở ngoại thành, là một sản nghiệp bí mật, cho nên không ai biết cả, là ông ta trộm mua về, thỉnh thoảng mới dùng đến"

"An ninh nơi đó thế nào?" Dương Minh hỏi.

"Có hai mươi bảo vệ, thân thủ mỗi người cũng không tồi" Vương Bình Nhâm nói.

"không tồi đến mức nào?" Dương Minh lại hỏi.

"không lợi hại như Lý Bạch Hổ, nhưng mà cũng không kém hơn!" Vương Bình Nhâm suy nghĩ một chút rồi nói.

Dương Minh nghe xong, nhất thời dở khóc dở cười, Lý Bạch Hổ bị hạ ngay trong chiêu đầu tiên của mình, ngay cả cơ hội ra tay cũng không còn mà đã liền xong đời, công phu của Lý Bạch Hổ thế nào, hắn còn chưa biết được.

Nhưng mà, chắc là cũng không tốt lắm, dù sao Điền Long cũng không phải là đại nhân vật, cho dù là những cao thủ bên cạnh Dayton hay là Kars Dương Minh cũng không coi ra gì, huống chi chỉ là một lão đại xã hội đen? Vương Bình Nhâm nói như vậy, làm cho Dương Minh bất ngờ! Lúc đầu theo kế hoạch của Dương Minh là, Điền Long hẳn là đang trốn ở một chổ không người biế, thậm chí là ngay cả Vương Bình Nhâm cũng không biết được! Bởi vì trong tình huống như vậy, nếu Điền Long thông minh, thì nhất định sẽ cẩn thận đề phòng tất cả mọi người! Ngay cả con trai Điền Đông Hoa cũng nghi ngờ, thì đừng nói những người khác! Thế nhưng, tựa hồ Điền Long không ý thức được chuyện này, để lộ chổ ở của mình cho Vương Bình Nhâm biết.

Theo kế hoạch ban đầu của Dương Minh là, Vương Bình Nhâm không biết chổ ở của Điền Long, nhưng mà thời gian ban ngày nhất định sẽ gặp mặt Điền Long, nhưng mà bây giờ xem ra, mức độ tin tưởng Vương Bình Nhâm của Điền Long đã vượt qua sự dự đoán của Dương Minh rồi.

Bây giờ, kế hoạch tựa hồ có thể tiến hành bước tiếp theo rồi, nếu như có thể hành động sớm, thì có thể thành công cao hơn, hơn nữa đây là lúc Điền Long mất cảnh giác nhất. Tuy rằng Dương Minh không coi những thế lực phòng vệ của Điền Long ra gì, nhưng mà đôi khi làm việc nên ổn thỏa một chút, đừng cố gắng tỏ vẻ nguy hiểm để đi mạo hiểm.

Cho nên, sau khi nghe Vương Bình Nhâm nói xong, Dương Minh liền quyết định thay đổi kế hoạch, ngày mai trực tiếp đi tìm Điền Long đổi thành hành động trong tối nay, tối nay sẽ lên đường, tìm đến biệt thự của Dương Minh.

Vương Bình Nhâm thấy Dương Minh trầm ngâm, cũng nghĩ rằng Dương Minh muốn hành động trong tối nay, nhưng mà, Dương Minh không lên tiếng, thì Vương Bình Nhâm tự nhiên cũng sẽ không nói nhiều, chờ Dương Minh đưa ra quyết định.

"Điền Long nghỉ ngơi khi nào?" Dương Minh hỏi tiếp.

"Đại khái là khoảng mười một giờ, không có thời gian cố định, có đôi khi là sớm hơn, hoặc là trễ hơn" Vương Bình Nhâm nói.

Dương Minh gật đầu, sau đó nói: "Được, tối nay chúng ta hành động!"

Nếu như đã quyết định hành động trong tối nay, vậy thì chuyện Dương Minh làm nãy giờ có vẻ hơi bị thừa, và cũng không cần phải gấp rút đi làm như vậy. Muốn khống chế những kẻ hai mặt như vậy, cách làm của Dương Minh không sai, sau này đoạt lại công ty của Tôn gia, thì những người này cũng phải bị khống chế như vậy, thế thì mới bảo đảm rằng sau này sẽ không xuất hiện những chuyện tương tự.

Nhưng mà, chuyện này thật ra không cần nóng vội, ít nhất là không cần đi làm trước khi động vào Điền Long, chờ sau khi giải quyết Điền Long rồi xử lý những người này cũng không muộn, hơn nữa cũng không cần mạo hiểm trong buổi tối như thế này! Nói thật ra, những người này nếu hồi nãy mà biết đoàn kết lại, sợ rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra, tuy rằng Dương Minh nắm chắc rằng những người này rất nhát gan sợ phiền phức và chỉ biết tư lợi cho bản thân, nhưng mà, ai có thể bảo đảm rằng những người này không đột ngột thay đổi suy nghĩ? Mọi việc luôn có bất ngờ mà.

Chỉ là, nếu đã khống chế những người này rồi, thì cũng không có ảnh hưởng gì đến kế hoạch, ngược lại cũng có chổ lợi, Dương Minh cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Mọi việc trước khi làm đều cần phải chuẩn bị cả, ngay lúc đầu Dương Minh cũng không xác định là Vương Bình Nhâm biết chổ của Điền Long hay không mà.

Hơn nữa, ai có thể bảo đảm Điền Long tối nay sẽ ở đó? Thỏ khôn luôn có ba hang để trốn, huống chi Điền Long là một con người gian xảo chứ?

Nhìn nhìn thời gian, chỉ mới là hơn tám giờ, vẫn còn cách giờ đi ngủ của Điền Long ba tiếng, Dương Minh nhìn nhìn Vương Bình Nhâm, hỏi: "Có ăn cơm tối chưa?"

"Vẫn chưa" Vương Bình Nhâm thành thật trả lời, khi ra về hắn ta trực tiếp chạy đến nhà của ông bà, đương nhiên là chưa ăn gì rồi, dự định là trở về chổ ở của mình rồi mới ăn, nhưng ai ngờ lại đột nhiên gặp phải Dương Minh.

"Đi thôi, kiếm cái gì đó ăn" Dương Minh đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Vương Bình Nhâm nhất thời sửng sốt nghe Dương Minh đề nghị như vậy, rủ mình đi ăn chung? Vừa rồi thấy Dương Minh ra tay lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, nhưng không ngờ Dương Minh lại còn có một mặt khác.

Xem ra, tâm địa của người này không xấu, tất cả những điều hắn làm cũng không phải ghê tởm, vốn trợ giúp Điền Long đoạt quyền là một chuyện sai trái, sự xuất hiện của Dương Minh chỉ giúp bọn họ đi lại đúng con đường mà thôi.

Trời đầu xuân rất lạnh, ban đêm gió lạnh thổi phất phơ, Dương Minh đột nhiên lạnh run cả người, bỗng nhớ lại Triệu Oánh, cũng đêm trăng như vậy, cũng thời gian như vậy.

không biết Vương Tiếu Yên có nói cho Triệu Oánh biết chuyện của mình không, lên mạng nói chuyện, Dương Minh cũng đã hiểu được một phần nào đó tâm tư của nàng rồi.

Triệu Oánh luôn cảm thấy khúc mắc trong lòng chuyện bạn tốt nhất của mình lại lén qua lại với người mình thích sau lưng mình. Tư tưởng của con gái đôi khi rất kỳ quái, Triệu Oánh có thể chấp nhận việc Dương Minh đi với người con gái khác, nhưng khi biết được bạn tốt của mình đi cùng Dương Minh, lại biểu hiện vô cùng kịch liệt.

Có thể, đây là tức giận do bị lừa! Những người khác không có quan hệ với nàng, đi cùng với Dương Minh, thì cũng không có gây ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của nàng, chỉ có Vương Tiếu Yên là khác thôi.

Triệu Oánh vẫn xem nàng ta là chị em tốt, là bạn bè tốt, thậm chí còn đem tâm sự của mình nói cho Vương Tiếu Yên nghe, dưới tình huống như vậy, Vương Tiếu Yên lại không nói cho Triệu Oánh biết, lại còn lén lút qua lại với Dương Minh, Triệu Oánh làm sao mà không tức giận được?

Nhưng mà, nếu như Vương Tiếu Yên có thể thẳng thắn nói với Triệu Oánh chuyện của nàng và Dương Minh, thì tin rằng với tính cách của Triệu Oánh, có thể hiểu cho Vương Tiếu Yên được, dù sao hai người cũng là bạn tốt mà, mà Triệu Oánh tức giận cũng không phải bởi vì Vương Tiếu Yên tranh giành người nàng thích, mà chỉ là lừa dối nàng, không nói cho nàng biết.

Cho nên, để cho Vương Tiếu Yên giải khúc mắc của Triệu Oánh, sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc mình nói cho Triệu Oánh, bây giờ mình nói, có thể là Triệu Oánh sẽ không nghe được, nhưng mà Vương Tiếu Yên nói thì Triệu Oánh có thể là sẽ nghe, dù sao tình bạn của hai người vẫn còn đó, đều là con gái, cũng có điểm chung nhiều, cho nên cũng dễ ăn nói.

Bây giờ xem ra, nếu Triệu Oánh có thể đến nhà của Vương Tiếu Yên, ở cùng với Vương Tiếu Yên, thì như vậy đã nói lên rằng, trong lòng của Triệu Oánh không oán hận Vương Tiếu Yên, chỉ có chút giận mà thôi, hai người cởi mở nói chuyện với nhau, cũng sẽ không còn chuyện gì cả.

Dương Minh thở dài, không biết hai người sẽ nói cái gì nữa? Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, nếu không thì, Dương Minh hoàn toàn có thể trở về nhà, và dùng dị năng quan sát tình hình bên nhà của Vương Tiếu Yên, nhìn xem nàng ta và Triệu Oánh nói cái gì. nghĩ thôi cũng đã thấy kich thích rồi! Đương nhiên, Dương Minh không phải là một tên biến thái thích nhìn lén, nhưng mà, nhìn người phụ nữ của mình, cũng tính là nhìn lén sao? Tuy rằng Triệu Oánh bây giờ còn chưa phải, nhưng mà Dương Minh tin rằng ngày đó sẽ đến nhanh thôi, mấy ngày nay Triệu Oánh ở cùng với Vương Tiếu Yên, hai người đã giải quyết hiểu lầm, không vì chuyện của Dương Minh mà ghen ghét lẫn nhau.

Triệu Oánh tắm rửa sạch sẽ xong, rồi cùng Vương Tiếu Yên xem TV ở phòng khách, vốn đây là một thời gian rất êm đẹp, nhưng mà, trong TV lại đang chiếu một bộ phim rất là đặc sắc! Nội dung phim này là, một cô gái vì để tiện yêu đương vụng trộm với tình nhân của mình, đã mua một căn nhà sát bên nhà của tình nhân, như vậy lúc đêm khuya, anh tình nhân có thể leo tường đi qua, tiền hành vụng trộm với cô gái kia.

Triệu Oánh càng xem càng muốn cười, nhất là khi nhìn thấy mặt của Vương Tiếu Yên càng lúc càng đỏ, Triệu Oánh rốt cục không nhịn được cười rộ lên, nói: "Haha. không phải, Yên Yên. em đừng hiểu lầm. em không có cười em."

"Lúc em mua phòng này, là sớm hơn Dương Minh mà." Vương Tiếu Yên đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích, nhưng mà nhìn thế nào cũng có vẻ giống giấu đầu lòi đuôi.

"Chị thật sự không cười em." Vương Tiếu Yên không giải thích thì thôi, giải thích xong rồi, Triệu Oánh càng cười ầm lên.

"Ngày mai em dọn nhà" Vương Tiếu Yên nghiến răng tắt TV đi, nhưng mà trên mặt vẫn còn đỏ.

"A. nghiêm trọng quá vậy, mấy cái này chỉ là bịa ra thôi mà." Triệu Oánh thấy Vương Tiếu Yên nghiêm túc, vội vàng khuyên.

Nhưng mà, Triệu Oánh nói xong liền cảm thấy hối hận, cái gì mà phim chứ? Nhà của Vương Tiếu Yên không phải là nằm ở bên cạnh nhà của Dương Minh sao? Nói như vậy không bằng không nói, chẳng phải là làm cho Vương Tiếu Yên càng thêm xấu hổ sao?

"Yên Yên, hay là hai ta đổi nhà? Chị thật sự không có ý kia đâu." Triệu Oánh khẩn trương, sợ Vương Tiếu Yên tức giận, vì thế nói.

"Haha, đổi nhà à? Chứ không phải chị cũng muốn làm giống như trong phim sao?" Vương Tiếu Yên không có tức giận, mà chỉ thấy quê mà thôi, khó khăn lắm mới nắm được cái đuôi của Triệu Oánh, làm sao mà bỏ qua?

"A. sao có thể chứ?" Triệu Oánh nghe Vương Tiếu Yên nói vya65, nhất thời đỏ mặt lên, lần này thì hai người đã huề nhau.

Đùa giỡn một hồi, hai người cũng nhanh chóng bình thường trở lại, nắm tay nhau lên lầu, đem đã khuya rồi, cũng nên đi nghỉ ngơi chứ?

Đi đến cửa tiểu khu, Dương Minh cũng thu hồi suy nghĩ về Triệu Oánh và Vương Tiếu Yên, dùng điều khiển từ xa mở cửa xe, leo lên xe, sau đó mở cửa bên cạnh người lái ra, ý bảo Vương Bình Nhâm cũng lên xe đi.

Vương Bình Nhâm do dự một chút, rồi cũng leo lên xe, Dương Minh khởi động xe, sau đó nói với Vương Bình Nhâm: "Anh quen thuộc ở Đông Hải hơn tôi, gần đây có chổ nào ăn no không?"

"Có, cách đây không xa có quán hủ tiếu của lão Vương đầu, lúc còn nhỏ, tôi cũng hay đến đó ăn" Vương Bình Nhâm nói đến đây, bỗng nhiên nhớ lại những năm tháng hồi nhỏ.

Tuy rằng khi đó rất nhiều, nhưng mà rất vui, mỗi ngày đều sống cùng ông và bà, cũng không có nhiều phiền toái như vậy, mà bây giờ. tuy rằng có nhiều tiền hơn trước đây, nhưng mà mình có vui sướng sao?

Trợ Trụ vi ngược (Giúp trụ làm điều ác), làm cho ông bà phải chịu tội theo. Vương Bình Nhâm thật sự muốn một cuộc sống bình thường, đi làm một tài xế xe đơn giản, không cần kiếm nhiều tiền, cũng không muốn giống như bây giờ, mỗi ngày phải sống dưới áp lực và sự khiển trách của nội tâm.

Dương Minh thật không ngờ Vương Bình Nhâm lại nói ra một chổ như vậy, dừng xe lại trước quán hủ tiếu, Dương Minh và Vương Bình Nhâm cùng xuống xe.

Lúc này cũng đã sắp tối rồi, ông chủ Vương lão đầu đang thu dọn quán, ngẩng đầu lên nhìn thấy có một chiếc xe đậu trước cửa, không khỏi kinh ngạc, nhưng cẩn thận nhìn lại, người xuống xe là một người vô cùng quen mắt.

"Nhâm Bình? Là con sao?" Vương lão đầu nheo mắt lại, nhìn nhìn Vương Bình Nhâm, Vương Bình Nhâm từ khi được Điền Long huấn luyện rồi phái đến làm tài xế cho Tôn Hồng Quân, cũng không trở lại quán này ăn.

Cẩn thận tính ra, thì cũng đã mười năm rồi, cho nên khi Vương lão đầu nhìn thấy Vương Bình Nhâm, nhất thời giật mình.

"Vương đại gia, là con!" Vương Bình Nhâm thân thiết kêu lên, tạm thời quên hết mọi phiền não trước đây, trở về những năm tháng niên thiếu của mình: "Cho bọn con mỗi người một tô hủ tiếu đi!"

"Được thôi!" Vuong lão đầu gật đầu, nói vào bên trong: "Hai tô hủ tiếu, nhiều thịt chút"

Trước đây trong nhà Vương Bình Nhâm rất nghèo, cho nên mỗi lần Vương Bình Nhâm đến ăn, Vương lão đầu đều đặc biệt chiếu cố cho hắn, cho hắn nhiều thịt hơn, bây giờ đã thành một thói quen khó bỏ rồi.

Vương Bình Nhâm nghe Vương lão đầu nói xong, nhất thời cười nói: "không ngờ Vương đại gia vẫn còn nhớ rõ!"

"Sao lại không nhớ? Con đến chổ ta ăn bao nhiêu năm rồi!" Vương lão đầu nói: "Sao nhiều năm rồi mà không ghé? Bữa nay lại đột nhiên đến đây? Bây giờ có làm được đại sự gì không?"

"không tính là đại sự gì cả, chỉ là lái xe cho ông chủ mà thôi" Vương Bình Nhâm cười nói.

"Cũng không tồi rồi!" Vương lão đầu gật đầu nói: "Làm lái xe cho ông chủ cũng phải có năng lực, đầu năm ai, không có năng lực thì sao vững bước được?"

Buổi tối không có người, cho nên chỉ một lát sau, hai tô hủ tiếu được bưng ra, mùi thơm bốn phía, vừa nhìn là đã biết ngon rồi, làm cho Dương Minh nhất thời muốn ăn.

Thật ra, có rất nhiều món ăn ngon không nằm trong các khách sạn nhà hàng lớn, trong những con hẻm đầu ngõ, đã có rất nhiều mỹ vị nhân gian, tuy rằng giá cả không đắt, nhưng vô cùng ngon miệng.