Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1266: Phát lệnh truy nã



"Anh nói cho Trương đội trưởng biết tôi là Dương Minh được rồi" Dương Minh gật đầu nói: "Làm phiền anh"

Người cảnh sát trực cửa dùng điện đàm gọi lên cho Trương đội trưởng trên lầu, chỉ lát sau, trong cầu thang truyền ra giọng nói của Trương đội trưởng: "Dương tiên sinh, sao ngày hôm qua vừa gặp ở Tùng Giang, hôm nay lại đến tìm tôi vậy?"

Bởi vì ngày hôm qua đã biết thân phận của Dương Minh, vụ án cũng được chuyển đi, Trương đội trưởng vô cùng thoải mái, tâm tình cực tốt, cho nên nói chuyện cũng có vẻ vui sướng.

Nhưng mà, ông ta cũng có chút kì quái, ngày hôm qua Dương Minh hẳn là mới vừa từ Đông Hải về, tại sao ngày hôm nay lại đến Tĩnh Sơn tìm mình? Cho dù Dương Minh đến Tĩnh Sơn làm việc, cũng đâu cần đến chổ của mình chứ?

"Chúng ta tìm một chổ nói chuyện đi" Dương Minh cười, giơ tay chào Trương đội trưởng, sau đó nói.

Trương đội trưởng nghe Dương Minh nói vậy, cũng biết hắn có chuyện cơ mật muốn nói với mình, không thể nói công khai được, vì thế gật đầu nói: "Chúng ta lên lầu đi, đến phòng làm việc của tôi"

Dương Minh đi theo Trương đội trưởng lên lầu, đến phòng làm việc của ông ta, Trương đội trưởng tự mình rót cho Dương Minh một ly trà, Dương Minh vội vàng cảm ơn, tuy rằng hai người không có quan hệ hành chính trực tiếp, nhưng mà Trương đội trưởng vô cùng khách sáo và lễ độ, Dương Minh đương nhiên cũng không thể làm giá được.

Trương đội trưởng đóng cửa phòng lại, sau đó mới ngồi xuống nói với Dương Minh: "Dương tiên sinh, lần này ngài đến đây là."

"Còn để làm gì nữa? không phải là vì vụ án của Tùy Dược Tiến sao?" Dương Minh nhún vai, cười khổ nói: "Nếu không thì tôi cũng chẳng chạy đến đây làm gì"

"A? Vụ án kia, không phải đã nói là chuyển qua bên kia rồi sao? Tại sao lại đến tìm tôi?" Trương đội trưởng rùng mình, không phải là Dương Minh cảm thấy hối hận, vụ án này làm vướng tay chân bọn họ, nên bên kia không chịu nhận, muốn trả về?

"Ừ, vụ án này, cần Trương đội trưởng hỗ trợ" Dương Minh gật đầu nói.

Nghe Dương Minh nói xong, sắc mặt của Trương đội trưởng khẽ biến, trong lòng kêu khổ không ngừng, Dương Minh quả nhiên là đến đây vì chuyện này, trả vụ án về lại, cái này nên làm sao cho phải đây?

"Dương tiên sinh, bên kia của ngài, không phải đã toàn quyền phụ trách vụ án này rồi sao?" Trương đội trưởng do dự rồi mở miệng nói: "Nhân vật liên quan đến vụ án này tương đối phức tạp, tôi nghĩ để bên kia của ngài phụ trách thì tốt hơn"

Dương Minh kinh ngạc, nghe Trương đội trưởng nói xong, liền biết ông ta đã hiểu lầm, cảm thấy dở khóc dở cười khoát tay nói: "Trương đội trưởng, ông hiểu lầm rồi, tôi đến đây không phải muốn trả vụ án lại."

"A? Vậy ý của Dương tiên sinh là." Nghe Dương Minh nói xong, Trương đội trưởng cũng khó hiểu, Dương Minh không phải vì chuyện này mà đến, thì còn có chuyện nào nữa?

"Bên chúng tôi, mặc dù có chức trách điều tra những chuyện thần bí, nhưng mà lúc kết án, cần phải giao cho cảnh sát kết án, dù sao cơ quan chúng tôi cũng không thể nói ra ngoài được" Dương Minh nói: "Giống như vụ án ma quái lần trước ở Tùng Giang, tuy rằng là tôi tham gia phá án, nhưng mà đến cuối cùng khi kết án lại giao cho cảnh sát Tùng Giang giải quyết"

Trương đội trưởng nghe Dương Minh nói xong cũng gật đầu, nhưng mà ông ta vẫn chưa hiểu rõ ý của Dương Minh, điều Dương Minh nói ông ta cũng biết, nhưng mà tại sao Dương Minh lại nói mấy điều này?

"Ý của tôi là, đã tìm được tội phạm hiềm nghi rồi, bên chúng tôi cũng có thể chuyển vụ án này lại cho các người ở đây, để ở đây trực tiếp phát lệnh truy nã là được" Dương Minh nói.

"Cái gì? Đã tìm được tội phạm hiềm nghi?" Trương đội trưởng mở to mắt ra nhìn Dương Minh, điều này sao có thể? Còn chưa đến một ngày một đêm mà, tối hôm qua vừa chuyển vụ án qua cho cục điều tra sự kiện thần bí, buổi trưa hôm nay đã có kết quả rồi sao, đã tìm được nghi phạm? Cái tốc độ gì thế này?

Tuy rằng Trương đội trưởng biết mỗi người trong cục điều tra sự kiện thần bí đều có năng lực rất lớn, nhưng mà tốc độ phá án như vậy quả thật cũng làm cho kẻ khác kinh ngạc, quả thật đúng là khó tin.

"Đúng vậy" Dương Minh gật đầu: "Tôi đã tìm được đoạn phim của kẻ đã đột nhập vào trong tòa nhà Tiên Nhân rồi"

"Phim hoàn chỉnh sao?" Trương đội trưởng lộ ra sự vui vẻ trên mặt, chỉ cần có được những hình ảnh này, vậy thì tìm tên nghi phạm đó cũng là chuyện dễ dàng.

"Ở đây" Dương Minh nói xong, liền móc cái đĩa CD ra đưa cho Trương đội trưởng: "Đoạn phim đó tôi đã chép vào trong đây rồi, dùng đầu đọc DvD của máy tính là có thể coi được"

"Cái này. bây giờ chúng ta coi một chút chứ?" Trương đội trưởng kích động cầm lấy cái đĩa CD, cái vụ án này được phá, cục điều tra sự kiện thần bí đương nhiên là sẽ không cần công lao, và thế là cái công lao này đương nhiê là sẽ do Trương đội trưởng nhận rồi.

"Làm phiền Trương đội trưởng liên hệ với người đã đến lấy hồ sơ của vụ án này một tiếng, tôi không có số liên lạc của hắn" Dương Minh ngượng ngùng nói, đồng nghiệp cùng làm trong một cơ quan, mà Dương Minh lại chẳng có số điện thoại hay phương thức liên lạc của ai cả, đúng là bó tay.

Nhưng mà, bởi vì Dương Minh vừa mới gia nhập cái cơ quan này không lâu, cũng chưa từng liên hệ với người nào bên trong cả, cho nên không có cũng là bình thường. Trương đội trưởng không nghĩ nhiều, trực tiếp gọi điện cho người của cục điều tra sự kiện thần bí bên này là Tần An một cú điện thoại.

"Tần tiên sinh, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trương Đại Ý đây" Trương đội trưởng nói: "Dương Minh Dương tiên sinh của Tùng Giang đã đến, đang ở chổ tôi, ngài ấy đã tìm được tội phạm hiềm nghi đã sát hại Tùy Dược Tiến"

"Ồ? Dương Minh đến rồi à?" Tần An có chút bất ngờ, hắn đã sớm nghe Hạ Băng Bạc nhắc về Dương Minh, là một con người tài ba, đã sớm có ý muốn kết bạn rồi, nhưng mà đáng tiếc là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Hắn và Dương Minh đều là thuộc hạ của Hạ Băng Bạc cả, tuy rằng là quan hệ đồng nghiệp, nhưng mà bởi vì tính chất đặc thù của công việc, không có mệnh lệnh hay chấp hành nhiệm vụ, thì không được tiếp xúc với nhau, cho nên Tần An cũng không có chủ động đi tìm Dương Minh.

Bây giờ có một cơ hội cùng phá án, Tần An đương nhiên muốn nhìn xem Dương Minh cao tay cỡ nào, mà làm cho cấp trên cứ khen không dứt miệng.

"Đúng vậy, Tần tiên sinh, ngài có thể đến không?" Trương đội trưởng nói chuyện rất khách khí.

"Tốt, tôi lập tức đến ngay" Tần An đáp.

Cúp điện thoại xong, Trương đội trưởng cười nói với Dương Minh: "Tần tiên sinh nói bây giờ sẽ đến ngay"

"Chúng ta chờ anh ta đi, đến rồi cùng nhau xem đoạn phim này" Dương Minh gật đầu.

Tuy rằng bây giờ Trương đội trưởng rất rất muốn xem đoạn phim đó, nhưng mà nếu Dương Minh đã nói vậy rồi, ông ta cũng không còn cách nào cả. Cái vụ án này làm ông ta đau đầu rất lâu rồi, bây giờ có được biện pháp giải quyết, ông ta đương nhiên là sốt ruột rồi.

Hai người ngồi nói chuyện về những việc vặt trong đời sống bình thường, còn đối với những chuyện trong nội bộ, không ai chủ động nhắc đến cả, Trương đội trưởng cũng không tò mò hỏi, có vài thứ không nên hỏi thì tốt hơn, mà hỏi rồi Dương Minh cũng sẽ không nói, ngược lại còn làm cho người ta ghét.

Ví dụ như việc đoạn phim này làm sao mà có, Trương đội trưởng cũng không hỏi, Dương Minh đương nhiên là có cách làm và thủ đoạn riêng của hắn, những thứ này không thể công khai được.

Qua một hồi sau, cửa phòng làm việc của Trương đội trưởng vang lên tiếng động, Trương đội trưởng nói: "Mời vào, cửa không khóa"

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có vẻ hơi cao to đẩy cửa đi vào, người này chính là Tần An, người của cục điều tra sự kiện thần bí làm việc tại Tĩnh Sơn. Bởi vì tính chất công việc, cho nên người này cũng trở thành khách quen của cục cảnh sát Tĩnh Sơn, vì thế người cảnh sát trực cửa căn bản là không hỏi Trương đội trưởng, mà để cho hắn đi vào.

Trương đội trưởng Trương Đại Ý, Tần An đương nhiên là biết, như vậy, người bên cạnh ông ta khẳng định chính là Dương Minh, tuy rằng thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, nhưng mà khuôn mặt già dặn cùng với dáng vóc trưởng thành của Dương Minh đã làm cho Tần An không tự chủ đáng giá lại tuổi đời của Dương Minh.

Tần An biết thân phận của Dương Minh, bây giờ đang là sinh viên năm nhất, nhưng mà nếu như không biết, thì hẳn sẽ cho rằng Dương Minh khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thậm chí là hơn thế nữa. Loại thành thục này, cũng không phải là loại già trước tuổi, ngược lại, thoạt nhìn Dương Minh còn rất trẻ, sự thành thục này chính là một loại khí chất, loại khí chất, cái khí chất chỉ có được khi trải qua nhiều chuyện mà thôi.

"Dương Minh tiên sinh sao, tôi là Tần An" Tần An bước nhanh đến bên cạnh Dương Minh.

Dương Minh không dám coi thường Tần An, bởi vì là lính của Hạ Băng Bạc thì nhất định phải có chổ hơn người, nhìn thấy Tần An nhiệt tình với mình như vậy, Dương Minh đương nhiên cũng không thể lạnh lùng được, vội vã đứng dậy, thân thiết nắm lấy tay của Tần An, nói: "Gọi Dương Minh được rồi, tiên sinh cái gì mà không tiên sinh chứ, như vậy không được tự nhiên, chúng ta hẳn làm quan hệ đồng nghiệp với nhau, tôi gọi anh một tiếng Tần đại ca được rồi"

Tần An là một lão thành trong cục, hắn ta là một quân chính quy, được lựa chọn trong quân đội ra, sau khi trải qua huấn luyện bí mật thì được đưa vào trong cục điều tra sự kiện thần bí, không giống như Dương Minh, là một cao nhân thân mang tuyệt kỹ, được cục điều tra sự kiện thần bí" mời" vào.

Lúc đầu, nghe ý của Hạ Băng Bạc nói rằng, Dương Minh là một dị năng giả, là nhân vật cấp quốc bảo, hơn nữa trong cục bây giờ, cũng là nhân vật có dị năng hữu dụng duy nhất.

Tuy rằng không nói rõ là dị năng gì, nhưng mà có thể khiến cho Hạ Băng Bạc tôn sùng như vậy, khẳng định là vô cùng lợi hại rồi. Hạ Băng Bạc là một trong những lãnh đạo tối cao của cục điều tra sự kiện thần bí, lời nói của anh ta đương nhiên là có quyền uy rồi.

Trước đây, có những người có chút dị năng nhỏ, mà đã vểnh mặt lên tận trời rồi, Tần An cũng không phải là chưa từng thấy qua, và hắn cũng khinh bỉ những người này, tuy rằng thân thủ của hắn vô cùng cao, nhưng mà cũng không có được cái thứ đặc biệt như người ta, mặc dù mấy cái dị năng này đều là thứ vô ích, ví dụ như tay không bắt lửa, nhưng mà người ta đều thuộc cái loại kiêu ngạo tận trời, Tần An cũng lười nói với những người này.

Hạ Băng Bạc nói Dương Minh là một người rất hiền hòa, lúc đầu Tần An còn chưa tin, nhưng mà vừa gặp là biết Hạ Băng Bạc không có nói xạo rồi, Dương Minh quả nhiên là bình dị dễ gần.

"Dương lão đệ, nghe nói cậu đã tìm được nghi phạm của vụ án Tùy Dược Tiến rồi sao?" Tần An nói: "Bên chúng ta vừa mới tiếp nhận vụ án này, không ngờ rằng bên cậu đã có kết quả, đúng là anh hùng xuất thiếu niên"

"Tần đại ca, em cũng ngẫu nhiên có được đoạn phim này thôi" Dương Minh ngượng ngùng nói: "Một người thủ hạ của em, trong lúc đi đến tòa nhà Tiên Nhân, kết quả là phát hiện ra phần lưu trữ dữ liệu trong phòng an ninh, còn phần cứng thì đã bị người ta lấy đi rồi, có thể là do kẻ giết người quên"

"A? Thủ hạ của ngài sao lại không nói cho ngài biết?" Trương đội trưởng có chút kì quái, nếu như đã sớm có được đoạn phim này rồi, thì ngày hôm qua sẽ không làm ra hiểu lầm lớn như vậy.

"Lúc đó hắn có nói với tôi, nhưng tôi không chú ý, đến ngày hôm qua khi ông tìm tôi, tôi mới trở về tìm lại đoạn phim này" Dương Minh thẹn thùng giải thích: "Trước đó không lâu tương đối hơi bận, xử lý nhiều chuyện cho nên không chú ý đến cái này"

Tần An cũng không cảm thấy có gì không thích hợp cả, hắn cũng có mạng lưới hoạt động của mình, mỗi ngày thu thập tin tình báo, sau đó báo lại cho hắn biết, và hắn chọn ra những cái quan trọng nhất để giải thích, không có khả năng việc nào cũng làm cả, như vậy không phiền chết thì cũng mệt chết thôi.

"Nhưng mà người thủ hạ của em cũng thật kỳ quái, tự nhiên lại chạy đến Tĩnh Sơn" Tần An cũng không có ý nói móc gì Dương Minh cả, bởi vì hắn ta vừa cười vừa nói những lời này.

"Tần đại ca chớ trách, hắn đến đây cũng không có ý gì khác đâu"

"Haha, tôi cũng không có ý trách cậu, chỉ là tò mò thôi" Tần An cười khoát tay nói: "Nhưng mà thủ hạ của cậu thật là trung thành"

Ở một chi nhánh của cục điều tra thần bí, tuy rằng chỉ có một người phụ trách, nhưng mà người này có thể chiêu mộ người khác để hỗ trợ mình, và chi phí là do Hạ Băng Bạc chi trả, Tần An cho rằng Dương Minh cũng làm như vậy, nhưng hắn đâu biết rằng, Dương Minh đang nói bừa, tùy tiện nhận họ hàng, bởi vì đây không phải là thủ hạ của hắn, mà là thủ hạ của ông già Vương Tiếu Yên mới đúng.

"Chúng ta cùng xem đoạn phim này chứ?" Trương đội trưởng gấp đến nổi không nhịn được nữa rồi, nhìn thấy Dương Minh cứ ngồi nói chuyện với Tần An, liền đề nghị.

"Được, Tần đại ca, vừa rồi em đã nói với Trương đội trưởng, nghi phạm có xuất hiện khuôn mặt rõ ràng trong đoạn phim trên, chúng ta có thể căn cứ theo khuôn mặt này để phát lệnh truy nã" Dương Minh nói.

Trương đội trưởng gọi người chuẩn bị một phòng họp, chỉnh lại màn hình lớn, sau đó cùng Dương Minh và Tần An ngồi xem, bắt đầu phát nội dung trong cái đĩa CD.

Trước đó, Dương Minh đã xem đoạn phim này rồi, cho nên cũng không cẩn thận quan sát nữa.

Sau khi xem xong, Trương đội trưởng tìm người làm ra ảnh chụp của tội phạm hiềm nghi, hình ảnh trong phim rất rõ ràng, chỉ cần lấy ra là được rồi. Vì thế, lệnh truy nã với khuôn mặt của người này được công bố ra khắp các đường phố ngõ hẻm của Tĩnh Sơn, tung lên mạng cũng những là các thành phố lân cận khác, nhờ các cục cảnh sát khác hỗ trợ truy nã.

Tần An và Trương đội trưởng cùng nhau bận rộn, còn lần này Dương Minh đã giải quyết xong công chuyện của mình, cho nên lập tức chạy trở về, vì thế liền hẹn với Tần An, sau khi chuyện này kết thúc, đến Tùng Giang tìm mình nhậu một trận, vì hắn ta cũng sắp phải đến Tùng Giang rồi.

Dương Minh chào tạm biệt Trương đội trưởng và Tần AN xong, liền chạy nhanh về Tùng Giang, ngày hôm nay có khóa học, mà bây giờ trở về có lẽ đã hết giờ học mất rồi.

Lúc chạy xe về Tùng Giang, Dương Minh cũng không chạy điên cuồng nữa, hắn không phải mấy tay cuồng tốc độ, tuy rằng giấy thông hành trong xe có thể sử dụng khắp các tỉnh thành, nhưng mà Dương Minh cũng không muốn lạm dụng quyền lực.

Hiệu suất làm việc của cảnh sát Tĩnh Sơn vô cùng nhanh, mấy chục ngàn thông báo truy nã đã được dán khắp đường lớn hẻm nhỏ tại Tĩnh Sơn, mà chuyện Tùy Dược Tiến bị ám sát, rốt cục cũng có đường ra.

Nhưng mà, trong số đó, người đau buồn nhất chính là Lý lão đầu, ngày hôm cả ông ta đều hy vọng tiền thưởng sẽ được đưa đến cửa, ngày hôm nay đợi đến trưa rồi, mà cũng không có ai đưa tiền thưởng đến, ông ta cho rằng mình bị lừa, vì thế gọi điện cho Trương đội trưởng, lại được báo rằng vụ án còn có ẩn tình khác, và người trong phim do ông ta đưa không phải là tội phạm hiềm nghi.

Trong lòng Lý lão đầu càng thêm vững tin là mình bị lừa rồi, có chút tức giận, Trương đội trưởng cầm băng ghi hình đi rồi mà không thưởng cho ông ta, ông ta đang ở nhà oán giận thì Vương lão đầu cầm cái tờ lệnh truy nã đến chổ ông ta.

"Lý lão đầu, đừng đợi nữa, tiền thưởng khẳng định là không có đâu" Vương lão đầu than thở bước vào cửa.

"A? Có ý gì? Bọn họ muốn quỵt tiền?" Lý lão đầu tức giận nói: "Bọn họ lúc đầu không phải đã hứa hẹn, chỉ cần có manh mối là sẽ thưởng tiền sao, bây giờ sao lại thế này? Tôi phải tìm tòa soạn tố cáo bọn họ!"

"Đừng" Vương lão đầu khoác tay, đưa tờ giấy cho Lý lão đầu: "Ông tự xem đây là cái gì đi"

"Lệnh truy nã?" Lý lão đầu cầm lấy tờ giấy do Vương lão đầu đưa qua, nhất thời nhíu mày: "Cái người này, đâu phải là người chúng ta đã thấy trong cuộn phim ghi hình đó đâu?"

"Bây giờ đã biết vì sao không có tiền thưởng chưa?" Vương lão đầu nói: "Ông cũng đừng oán giận nữa, cái ông cung cấp kia là vô dụng, người trong cuộn phim không phải là hung thủ!"

Lúc này, Lý lão đầu đã không còn nói được gì nữa, ông ta cũng biết vì sao mình lại không được thưởng rồi, chỉ cảm thấy bầu trời sụp đổ thôi!

Tình huống tương tự như vậy, còn có Hoàng Hữu Tài, hắn hoảng hốt cầm tờ lệnh truy nã này chạy vào phòng làm việc của ông chủ: "Ông chủ, không tốt rồi, lệnh truy nã ông được phát ra rồi!"

"Tôi bị truy nã cái gì?" Ông chủ đang nói chuyện với bác sĩ Ban Kiệt Minh trên mạng, thấy Hoàng Hữu Tài lỗ mãng xông vào phòng của mình như vậy, nhất thời nhíu mày nói: "Cậu sốt ruột như vậy để làm gì?"

"Ông chủ, cảnh sát Tĩnh Sơn phát lệnh truy nã ông!" Hoàng Hữu Tài cầm lấy tờ giấy giao cho ông chủ.

Ông chủ liền tắt cửa sổ nói chuyện đi, không muốn để cho Hoàng Hữu Tài biết chuyện của mình, cầm lấy tờ lệnh truy nã của Hoàng Hữu Tài đưa qua, nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời biến đổi: "Cái này rốt cục là gì? Bọn họ sao có khả năng biết là tôi làm? Lẽ nào trong băng ghi hình có vấn đề?"

không trách được ông chủ lại có phản ứng lớn như vậy! Ông ta vốn là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, bây giờ lại bị lộ ra trong tờ lệnh truy nã, làm sao mà không kinh hãi?

"Băng ghi hình khẳng định là không có vấn đề, nhưng mà, tấm ảnh này, hình như là được chụp bên trong tòa nhà Tiên Nhân thì phải?" Hoàng Hữu Tài cẩn thận quan sát cảnh nền của tấm ảnh, sau đó nói.