Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1543: Địch thủ tiềm ẩn



Loại đối thủ này, ở tại chỗ này, không phải là cho mình đỡ phải tìm kiếm sao? Nhất là mình sắp phải hành trình đến Vân Nam, có thể bình an trở về hay không còn chưa biết, nếu như mình đi, Tùy Quang Khải lại quấy rầy Chu Giai Giai làm sao bây giờ?

Tính cách Dương Minh lúc trước còn có chút nhân từ, thế nhưng hiện tại thì có một loại là đã làm thì phải làm cho xong, tốt, nếu người này đối với mình đã có uy hiếp, vậy thì thừa dịp mình còn chưa đi, trước hết tiên hạ thủ vi cường.

Đương nhiên, mặc dù Dương Minh không hề cố kỵ mà trừ khử Tùy Quang Khải, cho dù Hạ Băng Bạc có biết cũng sẽ không nói gì, thế nhưng Dương Minh cũng không phải là người kiêu ngạo hống hách, làm như vậy cũng sẽ khiến bị chỉ trích, biện pháp tốt nhất chính là tìm một "dây dẫn lửa".

Lúc thấy Tùy Dược Dân, Dương Minh đã biết cái "dây dẫn lửa" này tìm được rồi.

Tùy Dược Dân cũng là một phần tử của Tùy gia, nếu như đem loại bỏ Tùy Quang Khải bản thân nắm lấy quyền hành tập đoàn Tiên Nhân, cũng sẽ không bị người khác nói gì, Dương Minh đối với sản nghiệp của tập đoàn Tiên Nhân không có ý nghĩ gì đặc biệt, tiền của mình nữ nhân cũng đủ dùng, nếu tiền nhiều cũng không hữu dụng, loại sản nghiệp mang tính chất phân tán này rất khó nắm trong tay để kinh doanh.

Điều phải làm chỉ là lúc Tùy Dược Dân và Tùy Quang Khải tranh quyền, mình có thể ở bên cạnh trợ giúp Tùy Dược Dân một chút, chỉ cần Tùy Quang Khải trong tay đã không còn vốn, loại địch nhân nhân này cũng đủ sức để làm ra trò gì.

Về phần Tùy Dược Dân sau khi nắm quyền ở tập đoàn Tiên Nhân có phản bội mình hay không, Dương Minh cũng không cần lo lắng. Thứ nhất, Dương Minh từ trước đến nay chưa từng nghĩ để Tùy Dược Dân trở thành thủ hạ của mình, bản thân muốn có thủ hạ như hắn cũng không hữu dụng.

Thứ hai, từ biểu hiện ngày hôm nay của Tùy Dược Dân có thể nhìn ra được, người này là một người nhát như chuột, so hắn với người lợi hại, đánh chết hắn cũng không dám đắc tội, chỉ biết quỳ xuống mà cầu xin tha thứ, không giống với Tùy Quang Khải, hắn là một người có can đảm liều lĩnh.

Cho nên, sau khi Tùy Dược Dân nắm quyền chỉ biết cảm kích mình, cho dù mình không còn nữa, Trương Phún Bạch và Bạo Tam Lập hai người, cũng không có một người nào hắn có thể trêu vào được.

- Phún Bạch, anh cũng có thể đi ra đi, đêm nay vất vả cho anh rồi.

Dương Minh chờ Tùy Dược Dân sau khi đi ra ngoài, mới nói với Trương Phún Bạch.

- Khổ cực gì chứ, nếu không tối nay cũng không có việc gì làm.

Trương Phún Bạch gãi gãi đầu cười nói:

- Vậy Dương ca, tôi đi trước, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.

Dương Minh gật đầu ý bảo Trương Phún Bạch có thể đi ra.

Chờ Trương Phún Bạch sau khi đi khỏi, Kinh Tiểu Lộ mới có chút nghi hoặc hỏi:

- Dương Minh, sao anh cuối cùng lại thay đổi chủ ý, đưa tiền cho Tùy Dược Dân vậy?

- Uh, anh biết cháu trai hắn, tên là Tùy Quang Khải, là người theo đuổi Chu Giai Giai…

Dương Minh cũng không giấu gì Kinh Tiểu Lộ, nếu đã nói cho Kinh Tiểu Lộ biết mình phải đi một trận sinh tử ở Vân Nam, việc này cũng không cần phải gạt cô ấy.

Từ lần Dương Minh cùng Chu Giai Giai đi tham gia họp lớp ở làng du lịch Tiên Nhân, sự việc lần đó nói lên Tùy Quang Khải cùng với việc hiểu rõ tính cách cùng thái độ làm người của hắn, đối với mình sau khi đi chính là lo lắng. Cuối cùng, nói một chút dự định của mình để cho Tùy Dược Dân đi làm.

- Thì ra là như vậy, cũng là anh mưu tính sâu xa a!

Kinh Tiểu Lộ nghe xong tự nhiên gật gật đầu:

- Nghe anh nói thế, người này thật sự rất biết ẩn nhẫn và thù dai, không giải quyết sạch sẽ, đúng là có chút phiền toái.

- Anh còn muốn nghĩ, xem có phiền phức gì không giải quyết được, trước khi anh đi, cho người giải quyết hết mới được.

Dương Minh xoa xoa huyệt thái dương, cười nói:

- Nếu không đúng là không yên tâm!

- A… đúng rồi!

Kinh Tiểu Lộ bỗng nhiên kinh hô:

- Vẫn còn một người. Cũng phải giải quyết luôn mới được!

- Người nào?

Dương Minh ngạc nhiên, hỏi.

- Liễu Cơ Phi đó, lúc anh đi, người này lại tìm em trêu ghẹo làm sao bây giờ?

Kinh Tiểu Lộ nói:

- Anh cũng không thể phân biệt đối xử, bây giờ người ta cũng là người của anh mà.

- Ặc…

Dương Minh đổ mổ hôi nói:

- Người này anh sớm đã dự định giải quyết rồi, ngay cả không có chuyện của em, cũng sẽ không để hắn kiêu ngạo thêm nữa.

Đối với tên Liễu Cơ Phi này, Dương Minh đúng là một chút ấn tượng tốt cũng không có, không những từng hãm hại công ty mình, lại còn làm ra cái gì vụ án xe chở tiền ngân hàng nữa, không ngừng cấp thêm cho mình phiền phức, Dương Minh tự nhiên sẽ không lưu hắn lại.

Dương Minh dự định để Hạ Băng Bạc bên kia thu nhập chứng cứ, trực tiếp đưa cho Hạ Tuyết, chắc là cảnh sát Giang Duyên cũng phải cho Liễu Cơ Phi mười năm mà ngồi bóc lịch.

- Như vậy à, còn tưởng rằng anh đã quên chứ!

Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh nói xong nhất thời liền vui vẻ.

- Ngay cả không có tầng quan hệ đêm nay, chuyện của em anh cũng không thể không quản mà.

Dương Minh cười khổ nói:

- Nhưng mà, xem ra bây giờ, cổ phần kia cho em có chút uổng công vô ích rồi.

- Sao lại uổng công vô ích? Sao thế? Anh không muốn cho em nữa?

Kinh Tiểu Lộ nghe xong lập tức có phần rất không hài lòng, có chút ủy khuất hỏi.

- Ban đầu, cho em cổ phần công ty là muốn cho em bắt đầu một cuộc sống mới, tự mình đem công ty kinh doanh tiếp.

Dương Minh giải thích nói:

- Thế nhưng hiện tại, còn không bằng cho em một lời hứa, để em yên tâm ở nhà chờ anh.

- Em vẫn muốn công ty, ở công ty chờ anh trở về cũng thế mà, em cũng không muốn mỗi ngày làm bà chủ đứng ngây ngốc ở trong nhà, sẽ bị cười nhạo.

Kinh Tiểu Lộ lắc đầu:

- Còn có, hiện tại em là chủ tịch đó, quá sảng khoái nha, ngày nào cũng có nhiều người khúm núm với em, loại cảm giác này, em cũng không muốn mất đi.

Dương Minh sau khi nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, chỉ cười cười, cũng không nói thêm cái gì, nói:

- Vậy tùy em đi!

Lại nói, ông chủ quán đồ nướng cùng Trương Đại Pháo sau khi đập phá điên cuồng, quán đồ nướng trở thành một mảnh bừa bãi, nhìn đầy đất đều là nhôm đồng sắt vụn, xiên thịt cong queo, chủ quán rốt cục cũng tỉnh tảo trở lại! Mình đã làm cái gì vậy? Mình bị ma quỷ ám rồi sao? Sao mình lại tự tay đập phá cửa hàng thành cái dạng này?

Đúng rồi, chính là thằng nhóc kia, nếu hắn không hô hào, mình sao có thể làm như vậy được? Nghĩ đến Dương Minh, trong mắt chủ quán lại tràn ngập vẻ cừu hận.

Hắn cũng không từng nghĩ đến, lúc trước Dương Minh đã nói cho hắn có thể dừng lại không cần đập thêm nữa, nhưng bởi vì hắn vẫn đang điên cuồng đập phá, rất sảng khoái, liên tục đập thêm mà không hề dừng lại.

- Trương Đại Pháo, mày ngừng tay ngay cho tao!

Chủ quán vừa nhấc mắt lên liền thấy Trương Đại Pháo cư nhiên còn đang vác đại chùy tìm kiếm mục tiêu, hô hấp khó khăn hét lớn:

- Mày đập như thế vẫn còn chưa biết đủ sao, hay mày muốn tao táng gia bại sản hả!

- Hả?

Trương Đại Pháo bị chủ quán hò hét quát to như vậy, vội vã ngừng tay, trong lòng có chút ủy khuất, không phải mới vừa rồi ông còn hô tiếp tục đập sao? Sao lúc này lại thay đổi chủ ý vậy? Cái này không phải là trêu nhau sao?

Bất quá, người ta là ông chủ, ông chủ nói sao mình có thể không nghe, Trương Đại Pháo vứt ngay cây búa trong tay, vội vã chạy tới trước mặt ông chủ, cẩn thận nói:

- Ông chủ, vậy hiện tại chúng ta phải làm gì…

Chủ quán nhìn một đống hỗn độn bên trong cửa hàng, càng nhìn lửa giận càng bốc lên, một thằng oắt con từ nới khác đến, ỷ vào mình có chút công phu, cư nhiên dám ở địa bàn của một người địa phương như hắn múa võ dương oai, quả thực là chán sống rồi!

Cái ý nghĩ này chẳng hiểu sao lại nổi lên, một lần hăng lên lại không cách nào dẹp loạn được, chủ quán càng nghĩ càng thấy không thể nhịn được nữa, mình ở vùng này cũng là một cường hào, hôm nay lại bị người khi dễ như thế, sau này làm sao có thể ngẩng đầu lên với người được?

Nghĩ đến đây, chủ quán rốt cục không nhịn được nữa rồi:

- Đại Pháo, ngươi qua đây!

- Ông chủ, tôi ở chỗ này, ông có gì phân phó sao?

Trương Đại Pháo đã đứng ở bên cạnh chủ quán, vội vã hỏi.

- Ngươi và tên du côn Diêu Tam Pháo của thôn chúng ta là bạn thân hả?

Chủ quán hỏi.

- Đúng vậy, chúng tôi là anh em kết nghĩa, tôi lại Đại Pháo, hắn là Tam Pháo, hắn là nghĩa đệ của tôi!

Trương Đại Pháo trả lời.

- Ừ, vậy mời hắn xuống núi, đi thu nhập một người, muốn bao nhiêu thù lao?

Chủ quán hiện tại không phải đang cân nhắc giá tiền, mà là ánh mắt hàm ý giá không thể cao được.

- Thu nhập người nào?

Trương Đại Pháo hỏi:

- Là tiểu tử vừa nãy sao?

- Thì chính là hắn, nhiều ít không quan trọng, nhất định phải khiến tiểu tử kia hiểu rõ, ai mới là người lợi hại nhất ở đây!

Chủ quán hung tợn nói ra.