Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1564: Tạm biệt



- Hả? Người sau khi chết còn phải co chân lên, rồi nói một tiếng ô hô sao?

Trần Tiểu Long nghe vệ sĩ nói xong, trong lòng đột nhiên chần chừ không quyết, chuyện này là thật hay giả nhỉ? Làm sao từ trước tới giờ mình chưa từng nghe nói qua?

Có điều mình cũng chưa từng thấy qua người chết là cái dạng gì, nhưng biết người chết sẽ không nói "ô hô… đâu?". Thế nhưng nghe giọng điệu của vệ sĩ, có vẻ như đang nói thật, không giống với người đang lừa gạt ya?

Mình đã từng nghe qua một câu kinh điển là "nhất mệnh ô hô…", cái "ô hô" này phỏng chừng là của câu nói này, nếu không thì vì sao người ta lại kêu là "nhất mệnh ô hô" mà không gọi là "nhất mệnh kinh nhân" hay "nhất mệnh ai tai"?

Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Long liền khẳng định trong lòng, nhất định là như vậy, tên vệ sĩ này nhất định là không lừa gạt mình.

- Ô hô…

Trần Tiểu Long vội vàng co chân lên, kêu một tiếng ô hô, sau đó lại duỗi chân ra tiếp tục nằm giả chết.

- …

Vệ sĩ không biết nói gì nữa, nhảy lên đạp một cước vào người Trần Tiểu Long nói:

- Con mẹ mày, đừng có giả chết, đứng lên nhanh, tao chưa từng thấy thằng nào giả chết ngu như mày!

- Ui da…

"Bịch" một tiếng, Trần Tiểu Long đau đớn nằm trên mặt đất, cũng không giả chết nữa, trực tiếp kêu lên.

Trần Tiểu Long thấy giả chết không được, chỉ có thể từ mặt đất nhảy dựng lên, hai tay bưng lấy mông mình, đứng cũng không vững, có điều đôi mắt lại không hề e dè nhìn thẳng vào vệ sĩ nói:

- Mày gạt tao?

- Mày thấy cái hình dáng giả chết của mày, có ai tin nổi không?

Vệ sĩ bĩu môi nói:

- Trước khi chết, còn kêu một tiếng "ta chết đây", mày sợ người khác không biết mày chết hả?

- Ách…

Trần Tiểu Long lúng túng xấu hổ, hắn cũng không biết hình dáng người lúc chết là như thế nào, hắn chỉ nghĩ trước tiên phải kêu lên một tiếng, nào có biết rằng lại thành ra như thế. Có điều, nghe thấy vệ sĩ nói móc mình như vậy, lại càng phẫn hẫn:

- Thế sao sau đó ông lại trêu chọc tôi?

- Trêu chọc mày thì sao?

Vệ sĩ cười cười nói:

- Không nghĩ đến ba mày lại có một thằng con ngu như vậy, thật sự là hi sinh vô ích rồi?

- Ông không được vũ nhục ba tôi!

Trần Tiểu Long quật cường gân cổ lên nói.

- Ái chà! Con thỏ nhỏ này còn có khi phách ya?

Vệ sĩ khinh thường nói:

- Có điều, mày nhìn thấy ba mày mới có được khí phách, mày rất nhanh được gặp hắn thôi.

- Có ý gì…

Trần Tiểu Long còn chưa kịp nói tiếp, đã thấy đằng sau đầu đau nhói lên, sau đó trước mắt liền tối sầm lại, không còn biết gì nữa.

Vệ sĩ thấy thang máy dừng lại, vì thế liền xuất thủ đem Trần Tiểu Long đánh ngất đi. Hắn sợ tiểu tử này không chịu ngồi im, ra khỏi thang máy lại chạy loạn xạ, đến đúc đó lại phải phiền phức tóm hắn trở về.

"Reng" một tiếng, cửa thang máy mở ra, vệ sĩ kéo Trần Tiểu Long ra khỏi thang máy đi thẳng về phía phòng hội nghị.

Một tầng này, cũng là tầng quản lý khách sạn, cho nên không có người ngoài lui tới, vệ sĩ cũng không lo lắng sẽ có người khác nhìn thấy hành động của mình.

Trở lại phòng hội nghị, vệ sĩ đem Trần Tiểu Long ném ở bên cạnh "thi thể" Trần Trí Nghiệp. Ban đầu, hắn không dự định động thủ ngay trong phòng hội nghị, ý của hắn là muốn tìm một bờ biển không có người ở, giết chết hai cha con Trần Trí Nghiệp và Trần Tiểu Long, sau đó ném xác hai người xuống biển cho cá mập phi tang. Thế nhưng, xem ra bây giờ chỉ có thể động thủ ngay tại khách sạn thôi.

Đến lúc đó, máu trong người bọn họ đã đông lại, sẽ không hấp dẫn được đàn cá mập cho lắm. Chỉ có mùi máu tươi mới có thể dụ được cả đàn cá mập tới, vì sau khi người chết một khoảng thời gian, máu không còn nguyên mùi vị nữa.

Có điều hai người này hiện tại đã ngất đi, không đánh chết thì không chở đi được, thật sự phải hao tốn chút khí lực. Vì thế, vệ sĩ liền trực tiếp móc ra một gói bột Kali Xianua, bỏ vào miệng Trần Tiểu Long và Trần Trí Nghiệp mỗi người một chút, hai người này đã chết trong hôn mê không hề đau đớn.

Sau khi thấy hai người đã chết, vệ sĩ móc điện thoại ra gọi đến cho Kaike bảo hắn cho một vệ sĩ khác đem tới hai cái vali. Một lát sau, đã có người đem vali tới cho vệ sĩ, sua đó đem hai cha con Trần Trí Nghiệp và Trần Tiểu Long bỏ vào 2 cái vali, mang ra ngoài khách sạn.

Lên một chiếc xe thương vụ của khách sạn, hai người chạy thẳng đến bến tàu Tùng Giang, trên đường lúc đi qua chợ bán thức ăn, vệ sĩ chạy xuống mua vài con gà, để lát nữa ở trên biển lấy máu ra dụ cá mập tới.

Khách sạn Douglas ở bến tàu cũng có hợp tác với công ty cho thuê du thuyền, hai người không hề bị cản trở gì đã tới một chiếc du thuyền, hai người xách theo vali đựng thi thể cùng mấy còn gà nhảy lên chiếc du thuyền đi thẳng ra biển.

- Lão đại, ở đây không sai biệt lắm đâu? Căn cứ vào bản đồ cho thấy, vùng này thường xuyên có cá mập lui tới.

Tên vệ sĩ lúc trước được gọi tới nhìn bản đồ nói.

Vệ sĩ này lúc trước thấy hắn đứng đầu trong nhóm vệ sĩ, cho nên bắt chước mọi người cũng gọi hắn là lão đại.

- Tang Ân, cậu nhìn bản đồ, xem có thể đưa được cả đàn cá mập tới không.

Vệ sĩ được gọi là lão đại nhìn bản đồ một chút, sau đó quay sang người vệ sĩ được gọi tới căn dặn.

- Vâng!

Vệ sĩ được gọi là Tang Ân nhìn bản đồ một chút, liền lên trên boong tàu, lẩm bẩm một hồi rồi xách gà ra chặt đầu, sau đó ném thẳng xuống biển.

Tuy rằng máu gà không ngừng chảy ra, nhưng mà so với biển cả rộng lớn thật sự không thấm vào đâu, rất nhanh đã loang ra không thấy tăm hơi.

- Lão đại, máu gà này ít quá, có khi không đủ?

Tang Ân nói.

- Thế ra lấy tiếp đi, dù sao chúng ta mua cũng nhiều.

Lão đại nói.

- Vâng.

Tang Ân xách tiếp gà ra, sau đó chặt đầu ném xuống biển.

- Lão Đại, vẫn giống như trước, không đủ… a, tới rồi, cá mập tới rồi!

Tang Ân đang định nói "không đủ rồi", kết quả lại thấy xa xa một đại đội cá mập trắng đang bơi tới… liền nói:

- Lão đại, nhìn thử xem, rất nhiều cá mập ya!

Lão đại nhìn thử thấy có rất nhiều cá mập trắng đang bơi tới, vội vàng nói:

- Nhanh lên, giúp tôi đem xác hai người bọn họ bỏ xuống!

- Vâng.

Tang Ân giúp lão đại xách vali ra, sau đó ném thi thể cha con Trần Trí Nghiệp xuống biển. Lúc này, đàn cá mập đã đi tới phụ cận, ngửi được mùi máu tươi, trong tích tắc đã đem thi thể cha con họ Trần xé nát đến mẩu xương cũng không còn.

Nhìn đàn cá mập đang xé nát thi thể bọn họ, lão đại và Tang Ân đều thở dài một hơi.

- Đi thôi, cho thuyền trở lại.

Xác định thi thể cha con họ Trần đã không còn dấu tích, lão đại quay sang phân phó Tang Ân.

- Vâng.

Tang Ân gật đầu cho thuyền quay trở lại, còn lão đại thì đang quay số tới điện thoại của Kaike.