Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1586: Kim bài miễn tử



"Khách V.I.P hả?" Dương Minh cười cười: "Cứ cho là vậy đi."

Tam Đặc Đốn nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị khách đặc biệt này không khó tính như hắn tưởng, chỉ cần lần này hắn phục vụ người này chu đáo thì có thể Kaike sẽ không trách phạt hắn nữa.

Nghĩ đến đây Tam Đặc Đốn vội vàng nói: "Tiên sinh, ngài chờ tôi một lát, tôi sẽ chuẩn bị phòng cho ngài."

Ngừng một chút, Tam Đặc Đốn bỗng nhiên trở nên nịnh nọt nói: "Tiên sinh, tôi xin lỗi. Lúc nãy tôi không biết quý nhân hạ cố đến đây nên mới làm ngài phiền lòng. Bây giờ ngài có cần gì cứ bảo tôi một tiếng nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Uhm!" Dương Minh gật đầu nói: "Ông mau chuẩn bị một phòng cho tôi là được"

Thái độ này của Tam Đặc Đốn khiến cho Dương Minh có chút buồn cười. Xem ra gia quy của gia tộc Douglas khá là nghiêm khắc nha, chỉ trong vài chục phút mà hắn đã thay đổi nhanh như vậy, đủ biết là lời nói của Kaike có trọng lượng đến cỡ nào.

Nhưng mà nói gì thì nói, Dương Minh có nguyên tắc của hắn. Lần này đến đây hắn chỉ nhờ vả Kaike tìm giúp một phòng để nghỉ ngơi cho nên hắn cũng không muốn làm khó mấy người ở đây.

"Mấy người kia còn ở đó làm gì? Đi chuẩn bị một phòng tổng thống cho vị tiên sinh này mau" Tam Đặc Đốn quay sang quầy tiếp tân hô lớn.

"Dạ, vâng thưa giám đốc!" Cô gái tiếp tân thấy giám đốc thay đổi nhanh như vậy hiển nhiên là biết vị tiên sinh này đúng thật là một đại nhân vật. Vì vậy cũng không dám chậm trễ vội vàng tìm chìa khóa mấy phòng V.I.P dành cho lãnh đạo công ty.

Chỉ là chìa khóa mấy phòng này làm sao mà trưng ra ngoài được, lúc bình thường mấy cô gái tiếp tân luôn cất trong tủ. Hôm nay chẳng biết có phải do luống cuống không mà mấy phút vẫn chưa mở được cái tủ ra.

Tam Đặc Đốn thấy cô gái tiếp tân lề mề như vậy nhất thời hắn liền cảm thấy nóng nảy hẳn lên, vội vàng đi đến giật cái chìa khóa trên tay cô gái quát: "Lề mề quá!Tránh ra xem nào."

Cô gái tiếp tân nghe như vậy liền vội vàng lui ra để cho Tam Đặc Đốn đi vào quầy lấy chìa khóa. Rất nhanh, hắn đã mở được cái tủ lấy ra cái chìa khóa phòng tổng thống.

Bất quá, công phu vỗ mông ngựa của Tam Đặc Đốn cũng thật là cao nha. Một mình Dương Minh mà hắn lại đưa chiếc chìa khóa phòng tổng thống, hơn nữa phòng đó còn là phòng sang nhất trong các phòng tổng thống.

Nghe nói phòng này lúc trước các ca sỹ nước ngoài đến đây còn chưa được phép bước chân vào, chỉ là lần này Tam Đặc Đốn vì muốn Dương Minh hài lòng để tránh bị Kaike khiển trách cho nên hắn mới làm như vậy.

Hơn nữa, nếu Tam Đặc Đốn khiến Dương Minh hài lòng, khéo khi hắn còn nói giúp Tam Đặc Đốn một câu trước mặt Kaike.

Nghĩ đến đây, Tam Đặc Đốn xun xoe đi đến bên cạnh Dương Minh, nịnh nọt nói: "Tiên sinh, phòng nghỉ của ngài tôi đã chuẩn bị xong, đây là một căn biệt thự riêng biệt ở trên sân thượng của khách sạn, ở đây ngài có thể quan sát toàn thành phố cả ngày lẫn đêm."

"Tiên sinh nếu ngài còn có gì không vừa lòng thì ở đây có số điện thoại di động của tôi. Ngài cần gì cứ việc gọi một tiếng, bất kỳ lúc nào tôi cũng sẵn sàng phục vụ ngài!" Vừa nói Tam Đặc Đốn vừa móc trong túi áo ra một cái danh thiếp đưa cho Dương Minh.

Dương Minh gật đầu, quả thật là bây giờ hắn đang cần Tam Đặc Đốn đi tìm nơi Trương Tân bị giam giữ.

Hơn nữa, dù đã biết Trương Tân bị giam giữ ở đâu thì Dương Minh cũng không tùy tiện đi vào. Bởi vì dù sao ở đây cũng là nước ngoài, không phải địa bàn của hắn cho nên hắn không được phép khinh suất.

Dương Minh muốn tìm nơi giam giữ Trương Tân, sau đó điều tra một chút về thế lực phía sau sòng bạc đó.

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!" Dương Minh tự nói trong lòng.

Nghĩ đến đây, Dương Minh liền cầm lấy danh thiếp nói: "Vậy thì làm phiền ông rồi, bởi vì tôi đang cần ông hỏi thăm giúp tôi một việc."

"Không thành vấn đề!" Tam Đặc Đốn do dự một chút nói: "Tiên sinh, ngài xem nói giúp tôi trước mặt gia chủ."

Tam Đặc Đốn hiển nhiên biết chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, chủ yếu là ở thái độ của Dương Minh. Nếu hắn nói giúp Tam Đặc Đốn trước mặt Kaike thì chắc chắn mọi chuyện sẽ khác hẳn.

Tam Đặc Đốn có thể lên được chức giám đốc khách sạn Douglas ở Ma Cao này dĩ nhiên không phải là thằng ngu, chính hắn cũng đã phạm phải không ít sai lầm, chỉ là mỗi lần hắn phạm sai lầm đều biết tìm người gỡ nút, cho nên không ai nói gì được hắn.

Dương Minh cũng hiểu rõ ràng ý tứ của Tam Đặc Đốn. Dương Minh cảm thấy tên này xem ra cũng biết đạo lý chứ không phải ngông cuồng thái quá, hơn nữa Dương Minh cũng đang cần hắn làm việc cho nên cũng không muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Nghĩ đến đây, Dương Minh liền gật đầu cười cười, vốn hắn đang muốn nói gì thì đột nhiên điện thoại vang lên.

Mặc dù điện thoại không hiển thị số nhưng Dương Minh biết chắc chính là Kaike gọi, bởi vì số IP này là của trấn Gara mà Dương Minh là con rể của Hồ Điệp gia tộc cho nên hiển nhiên là hắn biết.

"Tôi nghe!" Dương Minh trả lời điện thoại.

"Dương tiên sinh, tôi là Kaike đây. Bên đó thế nào rồi? Tên hỗn đản Tam Đặc Đốn có phục vụ ngài chu đáo không? Dương tiên sinh cứ yên tâm đi tôi chắc chắn sẽ trừng phạt hắn thật nặng để trả lại công đạo cho ngài!" Kaike sợ Dương Minh nổi giận nên cẩn thận nói một câu.

Dương Minh thản nhiên nói: "Không cần đâu hắn làm việc rất tốt. Sau này tôi còn cần hắn làm việc cho tôi nên ông cứ giữ hắn lại đây đi!"

"Hả! Ngài nói hắn làm việc tốt sao? Chẳng phải là hắn đã làm phiền lòng ngài sao?" Kaike có chút sửng sốt với câu trả lời của Dương Minh. Hắn thật sự không hiểu tại sao Dương Minh lại muốn giữ lại Tam Đặc Đốn?

"Được rồi, cứ như vậy đi. Tôi nói được là được mà. Có gì tôi sẽ gọi cho ông sau" Dương Minh chẳng muốn nói nhiều với Kaike nên nói xong lời này liền cúp máy.

"Cám ơn ngài, cám ơn ngài!" Vốn Tam Đặc Đốn chỉ muốn Dương Minh nói với Kaike là đừng trách tội hắn thôi, không ngờ Dương Minh còn nói tốt cho hắn trước mặt Kaike.

Lời này của Dương Minh giống như là vừa cứu hắn một mạng cho nên Tam Đặc Đốn liền tự hứa với lòng là phải phục vụ Dương Minh tốt hơn nữa.

Hơn nữa, Dương Minh còn bảo là cần Tam Đặc Đốn làm việc cho hắn. Ý nghĩa của câu nói này chính là giống như một cái kim bài miễn tử vậy, dù sau này Tam Đặc Đốn có làm sai chuyện gì thì Kaike cũng không dám điều Tam Đặc Đốn đi nơi khác nữa.

Lúc này trong văn phòng của gia chủ gia tộc Douglas, Kaike đang khó hiểu với câu nói của Dương Minh: "Sau này tôi còn cần hắn làm việc cho tôi nên ông cứ giữ hắn lại đây đi!"

Vốn Kaike đã thảo xong văn bản cách chức Tam Đặc Đốn, sau đó điều hắn về trấn Gara nhận sự trừng phạt, chỉ là giờ phút này Kaike nào có thể làm như vậy được chứ?

Vạn nhất Dương Minh có việc cần Tam Đặc Đốn, mà hắn lại không có ở đó thì chắc chắn Dương Minh sẽ nổi giận. Đến lúc đó không biết gia tộc Douglas sẽ trở thành như thế nào nữa.

Nghĩ đến đây, Kaike liền cả kinh, vội vàng ra thông báo với các trưởng lão tạm ngừng cái quyết định cách chức đối với Tam Đặc Đốn.

Mặc dù không ai biết Dương Minh muốn Tam Đặc Đốn làm gì nhưng chuyện này có ai dám hỏi? Nếu léo nhéo hỏi hắn khéo khi làm hắn nổi trận lôi đình thì sao?

Sau khi được cái "miễn tử kim bài" của Dương Minh cấp cho thì hắn đã trở thành thần tiên trong mắt Tam Đặc Đốn mất rồi.

Vì thế mà con mắt của Tam Đặc Đốn không dám rời khỏi vị thần tiên này, hắn sợ sẽ làm phật lòng Dương Minh một lần nữa.

Nhìn Tam Đặc Đốn nhìn chằm chằm như vậy nhất thời Dương Minh liền nổi cả da gà, vội vàng tránh ra một chút hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tiên sinh, chẳng phải là ngài cần tôi hỏi thăm chuyện gì sao?" Tam Đặc Đốn cẩn thận hỏi một câu.

"Uhm để tôi về phòng nghỉ ngơi đã, lát nữa tôi sẽ gọi cho ông" Dương Minh còn chưa biết rõ sự tình của Trương Tân và Trương Giải Phóng cho nên hắn muốn hỏi qua Vương Mị một chút.

"Được vậy bây giờ tôi đi đây. Nếu ngài cần tôi thì chỉ cần gọi cho tôi một cái nhất định tôi sẽ đến ngay" Tam Đặc Đốn dĩ nhiên là chưa biết tên họ của Dương Minh cho nên mới xưng hô tiên sinh mãi như vậy.

"Vương Mị, cô đi lấy hành lý của mấy người đi rồi đem qua phòng tôi.Dù sao đây cũng là căn biệt thự, mình tôi ở thì phí quá." Dương Minh quay sang nói với Vương Mị.

"Uhm!" Vương Mị lúc này đang lo lắng cho hai cha con Trương Tân, nào có suy nghĩ gì đến phòng tổng thống nữa kia chứ.

Mắt thấy Dương Minh cùng Vương Mị đi vào thang máy đi lên lầu, Tam Đặc Đốn lúc này mới thở phào một hơi, rốt cuộc hắn cũng hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn hóa hiểm thành an.

Bây giờ Tam Đặc Đốn muốn gọi cho Kaike để báo cáo tình hình bên này cho hắn nghe. Mặc dù lúc trước Kaike đã gọi cho Dương Minh nhưng hắn nào biết Tam Đặc Đốn đã thu xếp cho Dương Minh thế nào? Dù sao thì Kaike cũng là gia chủ cho nên Tam Đặc Đốn chủ động gọi cho hắn để bày tỏ lòng tôn trọng.

"Giám đốc, vị tiên sinh đó chưa đăng ký" Cô gái tiếp tân lúc này mới do dự nói với Tam Đặc Đốn.

"Đăng ký? Đăng ký gì nữa chứ? Cô lo chuyện của cô đi đừng có lo chuyện bao đồng nữa!" Tam Đặc Đốn trừng mắt quát một tiếng thầm nói trong lòng: "Người mà cả gia chủ còn phải nể mặt thì làm sao tao dám bắt hắn đi đăng ký cơ chứ?"

Bất quá cô gái tiếp tân nọ quả thật cũng chịu ủy khuất, cô ta rõ ràng chỉ là làm theo quy định của khách sạn, nhưng không ngờ lại bị giám đốc mắng như vậy, đúng là xui xẻo mà. (DG: Thế em bị một đống người chửi, trong lòng đang bực mà gặp đứa khác léo nhéo thì em có chửi không @@)