- Kể từ sau khi tốt nghiệp trung học, hình như tao với mày có rất ít cơ hội ngồi cùng một chỗ ăn cơm nói chuyện phiếm thì phải?
- Cơ hội cũng có nhiều, chẳng qua đều mang theo bạn gái! - Trương Tân nghe xong cũng hơi cảm khái nói:
- Thời gian trôi qua thật là nhanh, thoáng cái đã là học kỳ hai của năm nhất đại học, có đôi khi tao lại nhớ về lúc mà chúng ta còn học trung học…
- Khi đó tao không có tiền, ăn cơm đều là mày mời cả. - Dương Minh cũng hơi hồi tưởng nói:
- Ngẫm lại, lúc đó mày thật quan tâm đến tao quá!
- Nghe lão đại mày nói kìa, hai thằng mình còn phân biệt gì nữa, tao cũng không có thiếu tí tiền đó, chuyện này cũng không tính vào đâu cả! - Trương Tân khoát tay áo, nói như chẳng sao cả:
- Ngược lại khi đó, cùng nhau đối phó với Vương Chí Đào lại rất có ý nghĩa!
- Đúng thế, cả đời Dương Minh tao cho đến bây giờ cũng không có bao nhiêu bạn bè chân chính cả, mày là người quan trọng nhất. - Dương Minh gật đầu nói:
- Đi, chúng ta lên chỗ cao hơn đi dạo!
"Tốt!" Trương Tân không biết tại sao hôm nay Dương Minh lại tưởng nhớ và cảm khái về thuở xưa, nhưng Trương Tân nhớ tới chuyện lúc trước cũng hơi hoài niệm, cho nên Dương Minh đề nghị hắn cũng không cự tuyệt.
- Mày còn nhớ con đường này hay không? Chúng ta đã từng gặp phải mấy tên lưu manh cướp đường ở chỗ này, nhớ không? - Dương Minh lái xe đến gần Tứ Trung, chỉ vào một con đường nói với Trương Tân.
- Sao mà không nhớ được chứ? Hồi trước một mình mày đánh cho ba thằng lưu manh kia cúp đuôi mà chạy đánh rắm cũng không dám! - Trương Tân nhớ đến chuyện lúc trước thì hơi hưng phấn khua tay múa chân:
- Đúng ở chỗ này, mày một quyền đấm bay một thằng, làm cho hai thằng lưu manh còn lại cũng sợ choáng váng! Mà cái danh hiệu vua đánh lộn Dương Phong Tử của mày cũng bắt đầu vang dội từ đó, trong trường học chúng ta không có đứa nào dám bắt nạt mày nữa! Tao cũng có thể cáo mượn oai hùm!
- Ha ha, đúng như thế…
Dương Minh nhớ lại chuyện tình gặp phải thằng tóc vàng Trương Vũ Lượng ở gần chỗ này, nếu như không phải nhớ Trương Vũ Lượng thì mình cũng không thể gặp được lão già thần bí kia, cũng không thể nhận được năng lực nhìn thấu thần kỳ này!
Nếu như không phải có những chuyện này, bây giờ mình sẽ có bộ dạng gì? Cõ lẽ cũng sẽ không có phiền não phải đi Vân Nam thi hành nhiệm vụ hai ngày sau, cũng không có nhiều kẻ địch như vậy. Nhưng mà cuộc sống của mình, người bên cạnh mình làm sao có một lần nở mặt nở mày như thế chứ?
Đầu tiên, mình và Trần Mộng Nghiên cũng không giao lưu gì với nhau cả, không giao lưu với Trần Mộng Nghiên thì cũng không thể sinh ra xung đột với Vương Chí Đào, mà Vương Chí Đào cũng không thể sử dụng Lâm Chỉ Vận để hãm hại mình, mình và Lâm Chỉ Vận cũng không phát sinh sự liên quan gì cả!
Nếu như không có dị năng, mình tuyệt đối không thể thi đỗ đại học, hẳn là sau khi thi rớt tốt nghiệp trung học thì sẽ tối mặt tối mũi vì công việc sau này, căn bản cũng không có thời gian đi du lịch với Trương Tân, cũng không thể gặp được Lam Lăng!
Không đi Vân Nam đổ thạch thì cũng không thể vì thế mà cố ý đến thư viện nghiên cứu trước tư liệu về chất liệu dục thạch, cũng không thể gặp được Lưu Duy Sơn. Không gặp được Lưu Duy Sơn, cũng không thể ở trên đường tới tiệm sách gặp Tiếu Tình, càng không thể biết được Tiếu Tình là con gái nuôi của Lưu Duy Sơn…
Hơn nữa, không thi đỗ đại học được, chị họ Dương Lệ cũng không không dẫn mình đi mở mang về cái gọi là việc đời, cũng không thể gặp được Tôn Khiết, cũng không giả bộ làm bạn trai của nàng…
Về phần Triệu Oánh thì càng không thể có quan hệ gì với nàng, nàng chỉ từng là một giáo viên của mình… có lẽ sẽ bị uy hiếp mà vội vã ở một chỗ với Kim Cương, cũng có lẽ sẽ theo vận mệnh an bài, ở chung một chỗ với bạn trai mà mẹ Triệu Oánh an bài…
Còn lại Hoàng Nhạc Nhạc, Kinh Tiểu Lộ, mình cũng không thể nào quen biết các nàng! Còn Vương Tiếu Yên, hoàn toàn từ đầu tới cuối đều là người của một thế giới khác so với mình! Không có chuyện của Lâm Chỉ Vận, mình cũng không tới trại tạm giam, càng không gặp được Phương Thiên, không trở thành sát thủ, làm sao có thể tiếp xúc với Vương Tiếu Yên nữa?
Về phần gặp lại Tô Nhã một lần nữa, trên căn bản nghĩ cũng không nghĩ đến… nhớ lại lần đầu tiên mình gặp lại Tô Nhã, Tô Nhã đang gặp phải phiền toái, mồ hôi lạnh của Dương Minh lại ứa ra!
Đây chính là điều kiện tiên quyết để hình thành tất cả những nhân quả báo ứng này, cuộc sống của mình nếu không có bước ngoặt đó thì sẽ hoàn toàn khác đi. Nhìn chung nửa năm nhân sinh này của mình tuy rằng tràn đầy bụi gai và nguy hiểm nhưng vẫn rất phong phú!
Tế ngộ nhân sinh, thật là kỳ diệu a! Cho nên Dương Minh một chút cũng không hối hận vì đã lựa chọn con đường hôm nay, cho dù hai ngày sau hắn phải đối mặt với không biết bao nhiêu nguy hiểm thì cũng không còn gánh nặng gì trong lòng cả!
Bởi vì hắn không muốn tầm thường vô vị trở thành một kẻ mỗi ngày chỉ biết đi làm tan sở rồi về nhà ngủ. Hắn chiếm được rất nhiều thứ trước kia không dám tưởng tượng, bỗng nhiên nhìn lại, tất cả những điều này thật giống như trong mơ vậy.
- Lão đại, mày làm sao thế? - Trương Tân thấy Dương Minh ngẩn ngơ dừng xe ở ven đường không khỏi kỳ quái hỏi.
- Không có gì… - Dương Minh phục hồi lại tinh thần, hơi áy náy nhún vai nói:
- Nhớ lại chuyện lúc trước hơi say sưa thôi!
- Ha ha, vừa rồi tao cũng đã nhớ đến rất nhiều chuyện lúc trước… - Trương Tân gật đầu nói.
- Đi thôi, xem phía trước một chút. - Dương Minh khởi động xe, đang định đến trường học bên kia thì đột nhiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc ở giao lộ cách đó không xa!
- Ế, lão đại, kia không phải là Dương Tiểu Ba em mày sao? Tại sao lại ở đây? Hình như nó gặp phải phiền toái gì đó? - Trương Tân cũng nhìn thấy, chỉ chỉ về nơi không xa nói.
- Là nó, đứa còn lại tao cũng biết! - Dương Minh gật đầu:
- Đi, qua đó xem một chút.
Người bên cạnh Dương Tiểu Ba là Trầm Cuồng Ngưu, em trai Trầm Vũ Tích, Dương Minh cũng biết. Mà hai đứa bọn chúng giờ phút này đang bị mấy thằng có bộ dáng rõ ràng là lưu manh vây quanh ở giữa.
- Dương Tiểu Ba, mày không có chuyện gì hay sao mà phải ra mặt vì Trầm Cuồng Ngưu? - Một thằng tóc vàng dường như hơi kiêng kỵ Dương Tiểu Ba, nhìn chằm chằm vào nó quát hỏi.
- Đúng thế, chuyện này tao quản chắc rồi! - Dương Tiểu Ba không yếu thế một chút nào, bước ra hai bước chắn trước mặt Trầm Cuồng Ngưu.
- Dương Tiểu Ba, tao không muốn mày quản những chuyện này là cho mày mặt mũi, mày đừng có mặt dày không biết xấu hổ. Anh của mày mặc dù là Dương Minh nhưng bây giờ chẳng qua cũng chỉ là sinh viên đại học có chút tiền mà thôi, nó còn tưởng nó thật sự là lão đại năm đó sao? - Thằng tóc vàng kia hừ lạnh một tiếng nói:
- Bây giờ cho dù nó đến, tao nể mặt thì gọi nó là Dương ca, không nể mặt thì nó phải gọi tao là anh!
Chẳng qua nó nói lời này hiển nhiên hơi mạnh miệng, Dương Minh quan hệ tốt với Bạo Tam Lập rất nhiều người ở đây biết, tuy rằng những thằng này chỉ là lưu manh hạ đẳng không biết Bạo Tam Lập chính là thủ hạ của Dương Minh nhưng cũng không dám đắc tội hắn!
Bọn nó nghĩ rằng kêu gào vài câu cũng chẳng sao, Dương Minh cũng không thừa thời gian mà so đó với chúng, chỉ cần không động đến em của Dương Minh thì hắn cũng không thể xen vào việc của người khác. Còn nếu Dương Tiểu Ba muốn mượn danh tiếng của Dương Minh để ra oai thì bọn chúng có thể không nể tình!