Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 179: Lại là Vương Chí Đào



Khi tập quân sự, các trường đều tập ở các sân khác nhau. Nên Dương Minh cũng không biết Trương Tân và Trần Mộng Nghiên như thế nào. Chỉ là hắn cảm thấy cường độ huấn luyện thế này rất bình thường, tại sao lại có nhiều người không chịu nổi chứ?

Thực ra cũng không thể nói đám học sinh đó mượn cớ tránh tập quân sự. Giáo dục thể chất trong nước không được chú trọng. Từ tiểu học chỉ chú trọng dạy văn hóa mà quên đi các môn khác như thể dục. Rất nhiều học sinh chưa học thể dục đến nơi đến chốn. Nghe thì hơi quá nhưng đây lại là sự thật.

Cho nên tập quân sự nói là hợp lý lại là không hợp lý. Itsts nhất đối với những học sinh không bao giờ tập thể dục thì là không hợp lý. Ít nhất cũng phải có chút thể lực chứ.

Mấy năm qua có không ít học sinh thể lực yếu bị ngất trong lúc tập quân sự, cho nên trường học và giáo viên sợ gánh trách nhiệm. Những học sinh không thể nào chịu được đều cho phép bọn họ ở một bên nghỉ ngơi.

Dương Minh là một trong số ít học sinh chưa từng xin nghỉ một lần. Những người khác ít nhiều đều xin nghỉ.

Sau một ngày tập quân sự, Dương Minh không cảm thấy gì. Hắn cảm thấy thể lực chỉ hơi tiêu hao một chút. Nhưng Trương Tân lại mệt đến độ bước chân lảo đảo. Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư đều trực tiếp về phòng nghỉ.

Hôm nay vốn định đi ăn, nhưng Điền Đông Hoa thấy Trương Tân như một con chó nhỏ, chỉ có thể bỏ đi suy nghĩ đó.

"Mẹ nó, mệt chết tao, không được" Trương Tân vừa về phòng đã ngã vào ghế ở phòng khác. Dương Minh không có chuyện gì, cùng Điền Đông Hoa đi xuống phòng ăn mua ba suất, mang về cho Trương Tân.

Quan hệ giữa Dương Minh và Điền Đông Hoa không mặn không nhạt, không coi là bạn thân, nhưng cũng coi như là quan hệ không sai. Tình hữu nghị giữa đàn ông hầu hết được xây dựng trên bàn rượu và đánh nhau. Hai người vẫn thiếu một cơ hội đó. Bây giờ bây giờ nói chuyện đều là các vấn đề đơn giản như trường học, người đẹp. rất ít dính dáng đến bản thân.

Mấy ngày tập quân sự liên tiếp, Trương Tân không còn vẻ mệt mỏi như ngày đầu nữa. Dùng một câu đó là tập thành quen.

Tập quân sự trôi qua được bảy ngày, không có sóng gió gì hết. Dương Dũng cố ý nói với Dương Minh: "Thằng ranh, thể lực tốt đó chứ nhỉ"

"Vẫn tốt, chỉ đáng tiếc không học được thêm gì hết. Nghe nói trong quân đội dạy rất nhiều kỹ năng đánh nhau" Dương Minh không khỏi tiếc nuối nói.

"Thực ra không có chuyện gì, luyện tập thể quyền tốt là được rồi. Số điện thoại của tôi không phải đưa cho cậu rồi sao, lúc nào rảnh có thể liên lạc với tôi. Nhưng bình thường lúc huấn luyện tôi đều tắt máy" Dương Dũng vỗ vỗ vai Dương Minh nói.

Dương Minh lặng lẽ gật đầu, có chút phiền muộn. Con người khi sống sẽ gặp rất nhiều người xa lạ, có người quan hệ không sai, có người gặp thoáng qua. Nhưng rất nhiều lúc dù là quan hệ có tốt hay không, biết nhau hay không, nhưng cả đời có thể sẽ không gặp lại.

Sau khi tập quân sự kết thúc, vừa lúc là ngày chủ nhật. Như vậy cũng để cho học sinh có thời gian nghỉ ngơi. Đến tận hôm nay Điền Đông Hoa mới có cơ hội mời Dương Minh và Trương Tân uống rượu.

Điền Đông Hoa thoạt nhìn gia cảnh không tệ, chẳng qua mấy người đều hào sảng không để ý gì đến địa điểm nên trực tiếp tìm một quán nướng ở gần trường, gọi một ít thịt dê nướng và rượu.

Mấy chén vào bụng, Trương Tân bắt đầu nói nhiều. Mà Điền Đông Hoa cũng trở nên nhiệt tình. Chỉ có Dương Minh là vẫn như trước, bởi vì hắn biết tự lượng sức mình.

"Tao nói lão Điền, trước kia mày học trường nào?" Trương Tân hỏi.

"Đại học Đông Hải, sao, được chứ?" Điền Đông Hoa cười nói: "Tao năm đó là dựa vào bản lĩnh của mình mà thi đỗ đó.

"
Đại học Đông Hải? Đó không phải trường tương đương với đại học công nghiệp Tùng Giang sao? Sao lại chuyển đến đây học? Được rồi, mày không phải người Đông Hải sao? Sao lại bỏ gần tìm xa?" Trương Tân kỳ quái hỏi.

Dương Minh không nói gì mà lẳng lặng nghe câu trả lời của Điền Đông Hoa. Điền Đông Hoa chuyển học khẳng định không phải vì sở thích, nhất định là có chuyện gì đó.

Quả nhiên Điền Đông Hoa thở dài nói: "
Đừng nói nữa, còn không phải vì cô gái sao"

"
Cô gái? Không phải chứ, theo đuổi con gái mà đi xa như vậy? Mày ngưu thật" Trương Tân giơ ngón tay cái lên.

"
Mẹ nó, theo đuổi con gái gì. Mẹ mày, nói ra càng làm tao tức" Điền Đông Hoa mắng: "Tao có một bạn gái ở đại học Đông Hải, nhưng có một giảng viên khoa cô ta cứ quấn lấy. Tao tức nên đánh gãy chân thằng đó. Đây vốn không phải chuyện gì lớn, nhưng nhà thằng giảng viên đó hơi mạnh, tao chỉ có thể chuyển đến Tùng Giang học"

Không phải chuyện gì lớn? Dương Minh âm thầm lưu ý cách nói chuyện của Điền Đông Hoa. Đánh gãy chân giáo viên của trường mà không phải chuyện lớn. Nếu là sinh viên bình thường có lẽ đã sớm bị đuổi rồi? Hắn chỉ phải chuyển trường? Xảy ra chuyện còn có thể chuyển trường, vậy trong nhà mạnh thế nào? Đã có thế lực mạnh như vậy, việc gì phải chuyển trường chứ? Thằng ranh này nhất định không nói thật.

"
Cô gái kia?" Trương Tân không nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục hỏi.

"
Ai. Nhắc đến lại đau lòng. Con đó còn nói tao là người dã man, chia tay tao. Con mẹ nó, tao nếu không ra mặt, nó đã bị thằng giảng viên kia chơi rồi" Điền Đông Hoa vỗ bàn mắng: "Đừng nói nữa, nhắc đến sắp khóc rồi, mẹ nó"

Dương Minh thầm nghĩ đây sợ rằng mới là lý do chính thức mà mày chuyển trường? Chẳng qua dính dáng đến tình cảm riêng tư, Dương Minh cũng không thể xen vào, chỉ có thể an ủi: "
Ở đâu mà không có cỏ, Tùng Giang bọn tao là nơi sản sinh mỹ nữ của cả nước đó"

"
Nói cũng đúng, tao chính là nghe nói Tùng Giang nhiều mỹ nữ nên mới tới đây" Điền Đông Hoa liên tục gật đầu.

Chẳng qua lời tiếp theo của Dương Minh lại đả kích hắn: "
Chẳng qua các ngành cơ khí ở trường đại học công nghiệp Tùng Giang, trên cơ bản không có mấy sinh viên nữ, mỹ nữ càng ít hơn"

"
A? Không phải chứ?" Điền Đông Hoa sửng sốt, lập tức nói: "Tao không tin, bạn gái mày không phải rất đẹp sao"

"
Đó là điều tao muốn nói, mỹ nữ hầu hết đều là hoa có chủ" Dương Minh nói tiếp.

"
Mẹ nó, cùng lắm thì tao không tìm hoa ở trong trường là được chứ gì?" Điền Đông Hoa oán giận nói: "Yên tâm, vợ bạn không thể trêu, tao còn chưa đến mức không nói nghĩa khí như vậy.

Ba người cười cười, khoảng cách được kéo lại gần không ít.

Quán thịt nướng này rất đông khách, buổi tối có rất nhiều sinh viên đại học Tùng Giang ra đây ăn. Bàn bên cạnh Dương Minh là hai nam một nữ, đều là sinh viên cùng trường.

"Nghe nói, phó xã trưởng của Tiệt Quyền Đạo xã xảy ra chuyện?" Một nam sinh trong bàn bên cạnh hỏi.

"Đúng vậy, mày còn không biết sao. Chuyện xảy ra hôm nay" Nam sinh kia nói.

"Chuyện gì vậy? Sao mình không biết?" Nữ sinh tò mò hỏi.

"Nghe nói Lưu Triệu Quân thuê phòng ngủ với một cô gái, bị cảnh sát bắt được" Nam sinh Ất nói.

"Bắt? Xảy ra chuyện gì?" Nam sinh Giáp hỏi: "Gì là ngủ với gái, tin tức cũng không thể nào truyền nhanh như vậy chứ. Không phải là giả chứ?"

"
Thực ra không phải là chơi gái, cô gái kia coi như là tình một đêm với Lưu Triệu Quân" Nam sinh Ất nói: "Cho nên cảnh sát hỏi qua liền thả Lưu Triệu Quân ra. Nhưng Lưu Triệu Quân vừa ra khỏi cục cảnh sát, đã bị một người tự xưng là bạn trai của cô gái kia ngăn lại. Nói Lưu Triệu Quân chơi bạn gái hắn, muốn nói chuyện"

Lưu Triệu Quân vốn bị coi là mua dâm đã rất tức giận, không nghĩ tới còn có người dám đến ngăn hắn. Hắn không coi tên con trai gầy gò kia vào đâu, xông lên định đẩy thằng đó ra. Kết quả thằng kia huýt sáo một tiếng, từ bên cạnh có bảy tám tên côn đồ chạy ra tẩn cho Lưu Triệu Quân một trận, đánh cho mặt mũi đầy máu me"

"
Nghiêm trọng như vậy sao? Đáng đời, tên đó cũng không phải người tốt" Nam sinh Giáp nói.

"
Nói nhỏ một chút, đừng để người khác nghe thấy. Lưu Triệu Quân rất có địa vị trong Tiệt Quyền đạo xá, mày chớ chuốc lấy phiền phức" Nam sinh Ất khuyên.

Câu chuyện của bọn họ, ba người Dương Minh nghe thấy rõ ràng. Điền Đông Hoa nói: "
Mẹ nói, thằng này bị thế cũng đáng"

Trương Tân cũng không nghĩ nhiều, phụ họa hai câu. Chỉ có Dương Minh rơi vào trầm ngâm. Thủ đoạn thật quen thuộc? Dương Minh không tin có chuyện trùng hợp như vậy. Vừa ra khỏi cục cảnh sát đã gặp phải bạn trai của cô gái kia? Hiển nhiên là có kẻ đã tính kế.

Một hình ảnh rõ ràng hiện lên trong đầu Dương Minh. Vương Chí Đào, thằng đó là kẻ có thù tất báo. Nghĩ đến đây, Dương Minh không thể không bắt đầu tính toán làm như thế nào để xử lý Vương Chí Đào.

Nếu không có một thằng như vậy tồn tại bên mình, vậy không khác gì một quả bom hẹn giờ.