Đôi khi, Hạ Tuyết nghĩ mình nên gọi điện thoại cho Dương Minh, hỏi một chút hắn đang làm gì vậy, nhưng lại không biết dùng lý do để gọi điện thoại.. Chẳng lẽ bắt Dương Minh mời mình đi ăn cơm vì lâu rồi chưa sử dụng vé cơm dài hạn.
Thời gian trôi qua, Hạ Tuyết không còn giống như một tiểu nữ hài mới tới lớn, mà bây giờ đã là lãnh đạo gánh vác một đội, cả người cũng trở nên thành thục giỏi giang hơn nhiều, để thân thiết hơn cùng Dương Minh rồi nói ra những lời kia, Hạ Tuyết thật có một chút không biết nói cái gì.
Mà Dương Minh, tựa hồ đã trưởng thành hơn, nghe ca ca nói Dương Minh vừa lập được công, Hạ Tuyết trong lòng cũng thở dài, mình và hắn ngày càng xa cách rồi... Có đôi khi, Hạ Tuyết nhớ lại những chuyện mình và Dương Minh trải qua, từ lúc ban đầu trong phòng thẩm vấn hiểu lầm Dương Minh, về sau hiểu được Dương Minh tiếp nhận hắn rồi cùng trở thành bạn tốt.. Nghĩ đến thời gian trước kia thật là tốt đẹp a.... Dương Minh ở sở cảnh sát đem mình "Đẩy ngã", thì bị Trần Phi bắt gặp... Cùng Dương Minh tại quán rượu Vương gia, uống rượu say, chỉ chút nữa thôi là xảy ra chuyện.
Hạ Tuyết không biết mình có thích Dương Minh hay không, trong đáy lòng nàng không bài xích người con trai đó, nếu có thể tiến thêm một bước mà nói....thì Hạ Tuyết nghĩ mình chắc không có cự tuyệt đâu. Nhưng là thử nghĩ xem Dương Minh, thật sự là rất hoa tâm, cho dù hắn có một chút năng lực đặc thù được ca ca coi trọng đi nữa, nhưng hắn cũng không nên như thế a, thật là không biết Trần Mộng Nghiên làm sao mà chịu được?
Hạ Tuyết có chút choáng váng đầu, mặc dù nàng cũng không phải là cái loại cố chấp không cách nào tiếp nhận tình huống như thế, nhưng chẳng qua là cảm thấy có chút không thoải mái mà thôi. Bất quá lúc trước, ca ca đột nhiên nói với mình, muốn mình cùng Dương Minh đi Vân Nam thi hành nhiệm vụ, Hạ Tuyết trong lòng không khỏi hưng phấn lên, mặc dù nàng cũng biết lần này đến Vân Nam hành trình nhiệm vụ này rất nguy hiểm, nhưng có Dương Minh làm bạn, Hạ Tuyết không biết tại sao, có cảm giác thấy rất an tâm, thật giống như trời sập thì có Dương Minh chống cho mình.
Nàng rất mong đợi thậm chí có chút khẩn trương. Hạ Băng Bạc có chút kinh ngạc muội muội lại có thể dễ dàng đồng ý nhiệm vụ lần này, trước kia nếu muốn an bài nàng vào cục điều tra thần bí, bọn họ đều không chịu, mà hiện tại sao lại sảng khoái chấp nhận như vậy? Hạ Băng Bạc còn tưởng rằng phải dùng đến lão già ở nhà để tạo áp lực lên Hạ Tuyết, bây giờ nhìn lại không cần dùng đến rồi.
Thật ra thì, Hạ Tuyết đáp ứng làm nhiệm vụ, là vì muốn được ở cùng Dương Minh. Đáp ứng xong, Hạ Tuyết nghĩ, mình và Dương Minh cùng đi thi hành nhiệm vụ, thế nào Dương Minh cũng mời mình đi ăn một bữa để bồi dưỡng một chút ăn ý cùng tình cảm. Nhưng chờ thật lâu, Hạ Tuyết cũng không nhận được điện thoại Dương Minh, Hạ Tuyết có chút thất vọng, nàng gọi điện cho ca ca, giả vờ vô ý hỏi về tình trạng Dương Minh gần đây, biết được Dương Minh gần đây cũng không có thi hành nhiệm vụ nào,mà là ở thành phố Tùng Giang thu xếp mọi chuyện.
Dương Minh trước khi đi tại sao không tìm mình thương lương một chút? Còn phiếu cơn hại dài của mình đâu rồi, nếu cứ đợi hắn chẳng phải mình đã sớm đói mà chết rồi.
Cho nên Hạ Tuyết rất tức giận, nàng muốn tìm Dương Minh hỏi cho ra lẽ, nhưng là vừa định gọi cho Dương Minh thì nghĩ lại mình gọi điện thoại cho Dương Minh chỉ để hắn mời mình ăn cơm, điều này Hạ Tuyết không mở miệng được. Lúc Hạ Tuyết còn đang rối rắm, thì Dương Minh gọi điện tới làm cho Hạ Tuyết có chút mừng rỡ.
" A lô? Cảnh sát Hạ Tuyết đây "
Hạ Tuyết mặc dù trong lòng rất kích động, bất quá ngoài mặt cũng làm ra vẻ bình thường.
"Tôi Dương Minh.đây" Dương Minh cho là Hạ Tuyết không có nhìn điện thoại nên nói như vậy:
"Cô hiện tại có rãnh không?"
“Để tôi xem coi... “
Hạ Tuyết trong lòng rất vui, nhưng mà nàng làm bộ căng thẳng như đang xem xét công việc:
“Hiện tại cũng không rảnh lắm, có chuyện gì không?”
"Vậy cô tới bờ biển một chuyến nha?" Dương Minh nói.
"Bờ biển?" Hạ Tuyết trong lòng sung sướng, đêm hôm khuya khoắt, Dương Minh gọi mình ra bờ biển làm gì? Chẳng lẽ tìm mình hẹn hò sao? Nghĩ tới đây, Hạ Tuyết trong lòng một trận khẩn trương cùng kích động hỏi: "Bây giờ?"
“Ừ, tôi bắt được hai thằng cướp, cô tới dắt bọn chúng về đồn đi.” Dương Minh nói
À? " Hạ Tuyết nghe Dương Minh nói..., ngây ra cả người, Dương Minh bắt hai tên cướp? Hắn gọi mình tới chỉ để bắt bọn cướp, mà không phải hẹn hò mình. Hạ Tuyết có chút tức giận, tuy vậy nhưng không có cách nào mắng hắn, vì hắn làm vậy là hợp tình hợp lý chỉ là mình hiểu lầm mà t Hạ Tuyết rất tức giận, nhưng là cũng chỉ có thể nén giận nói:
"Được tôi sẽ dẫn người tới "
Dọc theo đường đi, Hạ Tuyết sắc mặt rất âm trầm, cho nên khiến cho những người đi cùng Hạ Tuyết tưởng có đại án nào, nên không dám nói lời nào, vẫn đi theo Hạ Tuyết đến bờ biển, mỗi người vào trận sẵn sàng đón quân địch cầm súng lên cảnh giới tứ phía
Nhưng khi Hạ Tuyết xuống xe liền khôi phục nụ cười:
"Dương Minh, lâu rồi không gặp, mới vừa thấy mặt thì đã mang phiền phức tới cho tôi?"
"A, đây không phải là giúp cô bắt cướp sao? Theo lý thuyết, chuyện này căn bản không chuyện của chúng tôi nha "
Dương Minh cũng là cười nói:
"Nếu không phải suy nghĩ cho cô một chút công lao thì tôi đã sớm giết bọn hắn rồi..."
Tên cướp lùn sau khi nghe Dương Minh nói không khỏi sửng sốt, Dương Minh nói lời này là có ý gì? Đùa sao, còn dám nói muốn giết chết mình? Lá gan của hắn thật đúng là lớn a? Bất quá, hắn cũng là không có nhận rõ ràng tình huống trước mắt mà hô to:
“Đồng chí cảnh sát ta có chuyện muốn kiện hắn
"Ngươi muốn kiện cái gì? " Hạ Tuyết sửng sốt, có chút không giải thích được nhìn lấy hai tên cướp cạn này bị Dương Minh cho ăn hành té trên mặt đất
"Tôi muốn kiện người này hắn đánh chúng tôi, cố ý gây thương tích, hắn chẳng những đánh chúng tôi, khi chúng ta đầu hàng chịu trói, hắn còn dùng gậy điện giật chúng tôi " tên cướp lùn hô to.
"Vậy các ngươi thật đúng là muốn may mắn rồi, hắn không có đánh chết ngươi cũng không tệ rồi.
" Hạ Tuyết gật đầu, nói:
“Hắn làm lớn hơn ta, ta không quản được, ai bảo các ngươi tập kích đặc công ngu thì chết còn kiện với chả cáo.”
-“ Hả? Tập kích đặc công?”
Tên cướp cao há mồm trợn mắt, sao mình lại tập kích đặc công được chứ? Hai người kia không phải là người bình thường sao? Mấy năm trước còn là học sinh, sao biến mấy năm đã là đặc công rồi? Điều này sao có thể? Nhưng mà, người ta là cảnh sát, thế nào lại đi gạt bọn chúng? Hai tên cướp lập tức ỉu xìu, không nói gì nữa, xem ra kì này đá nhằm cục đá rồi, thật có chút xót xa nha! Thấy Dương Minh nhìn mình chằm chằm, tên cướp lùn hoảng sợ, chợt nhớ tới lời của Hạ Tuyết, lúc trước hắn đòi đánh chết mình, nhưng mà chỉ có đánh sơ sơ thôi, nghĩ tới đây hắn liền vội vàng cầu xin Hạ Tuyết:
-“ Đồng chí cảnh sát, các người phải cứu tôi, hắn dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, không phải là muốn lấy cái mạng của tôi hay sao?”
Hạ Tuyết có chút dở khóc dở cười. Không nhịn được phất tay cho thủ hạ mang hai tên cướp lên xe, lúc này mới quay đầu nhìn Dương Minh, chẳng qua liền thấy bên cạnh Dương Minh có một cô bé, liền sửng sờ!
Ai đây? Mình tại sao lại chưa gặp qua bao giờ? Chẳng lẽ là bạn gái mới của Dương Minh? Nhưng mà Dương Minh cùng nàng lúc này tại bờ biển, Trần Mộng Nghiên có biết không?
Nghĩ tới đây. Hạ Tuyết có chút bất bình thay cho Trần Mộng Nghiên, lập tức nổi nóng, hắn không ở nhà chăm sóc cho bạn gái đi, tại sao lại chạy đến bờ biển để tán gái? Đây đúng là hư không chịu nổi mà!
-“Dương Minh, anh không muốn giới thiệu cho tôi sao?
Trong lòng Hạ Tuyết có chút ghen tuông, nói chuyện nhàn nhạt, không thoải mái, dù sao thì đồng nghiệp cũng đã lên xe hết rồi, chỉ còn lại mình cô ở đây, cho nên Hạ Tuyết cũng không có giữ ý tứ nữa.
-“Ha Ha, đây là Tô Nhã, tình yêu đầu của tôi.
Dương Minh cũng thoải mái giới thiệu cho Tô Nhã, dù sao bây giờ Tô Nhã cũng trong diện mạo thật của cô ấy, không sợ Hạ Tuyết có thể nhìn ra điều gì.
-“ What?”
Sau khi nghe Dương Minh giới thiệu, Hạ Tuyết liền giật mình, cô gái đối diện với mình là người yêu đầu tiên của Dương Minh sao? Cũng không phải là Trần Mộng Nghiên cũng không phải là Lâm Chỉ Vận? Ở đâu lòi ra cô người yêu đầu này vậy?
-“ Sao vậy?”
Dương Minh nhìn phản ứng của Hạ Tuyết có chút kì quái, liền hỏi:
-“Không có gì...Bạn gái đầu của anh không phải là Trần Mộng Nghiên hay sao?”
Hạ Tuyết cố tình ở trước mặt Tô Nhã nhắc tới Trần Mộng Nghiên, cũng là muốn mang đến cho Tô Nhã một chút khúc mắc.
-“ Ha Ha, không phải, nói đúng ra là nàng đến sớm hơn Mộng Nghiên một chút, Mộng Nghiên cũng có biết điều đó...”
Dương Minh sao lại không nhìn ra ý của Hạ Tuyết chứ? Cho nên dứt khoát giải thích.
-“ Trần Mộng nghiên cũng biết sao?”
Hạ Tuyết lại sửng sốt, giọng nói có chút giấm chua:
-“ Bạn gái của anh xem ra rất nhiều đó?”
-“ Ha Ha, đúng vậy.”
Dương Minh gật đầu
-Vậy chắc anh bận rộn lắm, tôi đi trước đây!”
Hạ Tuyết thấy trong mắt Dương Minh hoàn toàn không để ý dến mình, có chút oán hận dậm chân, xoay người hướng xe cảnh sát mà đi. Dương Minh nhìn theo bóng lưng của Hạ Tuyết thở dài. Tâm tư của Hạ Tuyết, Dương Minh cũng không phải thằng ngu, đối với tâm tư của các cô bé, Dương Minh đã nắm rõ hơn xưa. Nhưng mà Dương Minh mặc dù biết tình cảm của Hạ Tuyết, nhưng cũng không nói gì, giờ cũng không phải là thời điểm an ủi Hạ Tuyết, với lại mình với Hạ Tuyết cũng đâu có là gì của nhau, chẳng qua quan hệ có chút mập mờ, cho dù là có tình ý, nhưng trong nhà nhiều chuyện như vậy, làm sao có thời gian mà phụng bồi Hạ Tuyết? Phải biết rằng, đi thi hành nhiệm vụ ở Vân Nam, sẽ cùng ở một chỗ với Hạ Tuyết, trên đường có thời gian sẽ phụng bồi nàng, Dương Minh ngu gì lãng phí thời gian vào thời điểm này?
Chuyện mình đi tới Vân Nam có một số việc, Tô Nhã đã nhìn ra, Dương Minh cũng không muốn dối nàng thêm nữa, có thể nói, Tô Nhã biết rất nhiều bí mật về mình, Dương Minh xem nàng chính là tri kỷ của đời mình. Cho dù Tiếu Tình và Hạ Băng Bạc biết mình có khả năng nhìn xuyên thấu, nhưng lại không biết mình có khả năng dịch dung! Đây chính là ngón bài tẩy của Dương Minh, Dương Minh cũng không dễ dàng gì cho người khác biết.
-“ Vậy anh có thích cô ấy không?”
Tô Nhã hỏi.
-“ Ha ha...”
Dương minh cười cười, nhưng cũng gật đầy không có dấu diếm”
-“Có một chút..”
-“ Vậy anh nên trước khi đi nói cho cô ấy biết đi, phải hảo hảo phụng bồi cô ấy đấy!”
Tô Nhã cũng không có ghen mà còn khuyên Dương Minh tiến tới:
-“ Nếu không sau này anh hối hận cũng không kịp đâu!”
- “ Vậy cũng không được!”
Dương Minh lắc đầu cười nói:
-“ Chuyến đi Vân Nam này, Hạ Tuyết là bạn đồng hành của anh, em còn nghĩ anh không có thời gian phụng bồi cô ấy sao?”
-“ Hả? Nàng cùng đi với anh sao? Thiệt hay giả đó?”
Tô Nhã sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Dương Minh:
-Anh không phải đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm sao? Cô ấy là cảnh sát còn anh là đặc công, sao lại đi chung với nhau được?”
-“ Cô ấy mặc dù không phải là đặc công, nhưng mà ca ca của nàng lại là sếp của anh, mà trong nhà của nàng giống như ai cũng đảm nhiệm chức vụ trong cơ quan của anh, chỉ có cô ấy là ngoại lệ, cho nên nhà cô ấy muốn cho cô ấy đi du lịch một chút!”
Dương Minh đối với thân thế của Hạ Tuyết cũng biết một chút, bất quá những thứ này đều là từ miệng Hạ Băng Bạc mà ra!
Lúc trước, Dương Minh cũng không ngờ rằng bối cảnh của Hạ Tuyết lại lớn như thế, ban đầu thấy nhị thúc của Hạ Tuyết là một tài xế Taxi, Dương Minh nghĩ gia đình Hạ Tuyết cũng là bình thường thôi! Sau đó mới biết hậu kỳ của Hạ Băng Bạc, đúng là biết một mà không biết hai!
-“Như vậy, lai lịch của cô ấy rất lớn!”
Tô Nhã gật đầu:
-“Những năm nay, anh quen biết về nhiều cô quá nhỉ, hơn nữa cô nào cũng cực tốt?”
-“Ha ha, em ghen sao?”
Dương Minh biết Tô Nhã không có giận, nếu nàng thật sự giận, cũng đã không nói như vậy rồi. Nếu Tô Nhã có thể nói như vậy, có nghĩa trong lòng nàng đã đón nhận hết thảy.
-“ Sao lại ghen được? Em không thể ở bên cạnh anh, không thể phụng bồi anh, các nàng có thể chăm sóc anh thay em:
Tô Nhã nhún vai:
-Bất quá, em cũng có một chút hối hận, sớm biết có một ngày như vậy, em đã sớm rút khỏi giới giải trí.
-“Anh cũng không phải là không trở lại đâu?”
Dương Minh nói
-“Hãy chờ anh về nhé, anh nhất định bình an trở về!”
-“Vâng, em sẽ chờ”
Tô Nhã gật đầu
Dương Minh và Tô Nhã bị hai tên cướp phá hư bầu không khí lãng mạn, cũng không có tâm tình tiếp tục đi dạo ở bãi biển nữa, hai người trở lại bãi xe, Dương Minh chở Tô Nhã về khu biệt thự Hoa Thương.
Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đã đợi ở nhà rồi, khi Dương Minh và Tô Nhã về tới, các nàng đã chuẩn bị xong thức ăn.
-“ Dương Minh, chị Tô Nhã, về rồi sao?”
Trần Mộng Nghiên đeo tạp dề, từ trong phòng bếp đi ra, thấy Dương Minh và Tô Nhã trở lại, vui mừng nói:
-“Thức ăn đã chuẩn bị xong, hai người đi rửa tay đi, rồi ra ăn cơm!”