"Ở đây được rồi, phía trước không có đường vô" Lâm Chỉ Vận chỉ vào một con hẻm nói.
Dương Minh dừng xe, Lâm Chỉ Vận xuống xe, hắn cũng xuống xe theo.
"Tôi về một mình được rồi, không phiền bạn nữa" Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh vẫn muốn đi theo, vội vàng nói. Bây giờ nàng không có ý kiến gì với Dương Minh, nhưng chỉ sợ khi về đến nhà, cha của nàng giữ Dương Minh ở lại chơi rồi này nọ, đến lúc đó nói ra tên của bản thân, vậy thì tiêu.
"Tiễn phật tiễn đến tây thiên chứ, đã đưa đến đây rồi, thì để tôi đưa bạn đển cửa!" Dương Minh nói.
"A? Không cần đâu. đã trễ thế này, bạn cũng nên trở về đi" Lâm Chỉ Vận không thể cự tuyệt, nhưng lại sợ Dương Minh không nghe lời, trong lòng vô cùng mâu thuẫn: "Hơn nữa, tôi sợ bị người nhà nhìn thấy. thì không tốt."
"Như vậy đi, tôi tiễn bạn đến gần đó, khi nào thấy bạn vào nhà thì tôi sẽ đi!" Dương Minh nói.
"Vậy cũng được!" Nếu đã như vậy, Lâm Chỉ Vận cũng không ý kiến nữa, đồng ý gật đầu.
Nhà của Lâm Chỉ Vận cách nơi này không xa, chỉ cần xuyên qua hai con hẻm nhỏ là đến, Lâm Chỉ Vận nói: "Được rồi, nhà của tôi ở phía trước kìa, là cái nhà sáng đèn ấy."
"Ừ, vậy bạn đi đi, tôi ở đây nhìn được rồi" Dương Minh gật đầu.
Lâm Chỉ Vận đi đến căn nhà sáng đèn, vừa mới vào sân, chợt nghe có tiếng người hỏi: "Ai vậy?"
"Cha. là con" Lâm Chỉ Vận hoảng sợ, sợ cha kêu lên tên của mình, vì thế vội vàng trả lời.
"Là Lâm Lâm à, mau vào nhà đi" Lâm phụ nói.
Nhủ danh của Lâm Chỉ Vận là Lâm Lâm, lúc này nàng mới thở phào được, Trầm Lâm cũng có thể kêu là Lâm Lâm, cho nên Dương Minh hẳn sẽ không hoài nghi gì đâu.
Dương Minh thì không suy nghĩ phức tạp như vậy, thấy Lâm Chỉ Vận vào nhà, vì thế xoay người rời đi.
Trên đường quay về trường, Dương Minh mới nhớ ra, cả ngày hôm nay Trần Mộng Nghiên chưa có liên lạc với mình, theo lý thuyết thì phải gửi tin nhắn cho mình mới đúng chứ? Dương Minh móc điện thoại ra nhìn, không có một chút gì gọi là tin tức cả, vì thế gọi điện cho nàng.
Không ngờ điện thoại của Trần Mộng Nghiên lại tắt máy! Trần Mộng Nghiên bình thường đến mười hai giờ vẫn chưa tắt máy mà? Dương Minh nhìn đồng hồ, mới mười một giờ thôi, giờ này sinh viên cũng chưa ngủ. Trừ cái phòng ngủ xa hoa của Dương Minh ra, phòng bình thường đều cúp điện lúc mười một giờ cả, cho nên sinh viên đều tập cái thói quen ngủ sau mười một giờ hết.
Mà lúc này, Trần Mộng Nghiên trong phòng hẳn là chưa ngủ. Dương Minh gọi đến điện thoại trong phòng Trần Mộng Nghiên một cái.
"Alo?" Một nữ sinh bắt điện thoại, chẳng qua nghe giọng hiển nhiên không phải Trần Mộng Nghiên, giọng của nàng ta so với Trần Mộng Nghiên khó nghe hơn, giống như là hàng chợ cá thì đúng hơn nhiều.
"Tôi là Dương Minh!" Hắn đáp, phỏng chừng những cô bạn chung phòng đều đã nghe qua tên của hắn.
"Chờ một chút!"
Một lúc sau, nàng ta trở lại, cầm điện thoại nói: "Trần Mộng Nghiên dặn tôi nói với bạn là, nàng ta đang ngủ, không thể nghe".
"Nàng nói nàng đang ngủ?" Dương Minh ngạc nhiên, lập tức cười ha hả nói: "Được rồi, đừng đùa nữa, bạn đưa điện thoại cho nàng ta đi".
Với câu nói như vậy, Dương Minh hiển nhiên cho rằng Trần Mộng Nghiên đang nói giỡn với mình.
"Ai giỡn với bạn! Bye!" Không cho Dương Minh nói thêm gì nữa, cô bạn kia đã cúp điện thoại.
Dương Minh buồn bực, làm cái gì thế này? Vội vàng gọi lại, chỉ là không thể liên lạc được, phỏng chừng là đã rút dây điện thoại ra.
Dương Minh hết sức kỳ quái, đây là hành động gì vậy? Di động tắt, gọi điện thoại bàn thì không tiếp? Dương Minh lắc đầu, chẳng qua đã trễ rồi, nên hắn cũng không thể chạy đến ký túc xá nữa để nhìn một cái, mà cho dù có muốn, thì bác gái giữ cửa khẳng định cũng không cho hắn vào!
Dương Minh đành phải trở về phòng ngủ, chờ sáng mai gặp nàng để hỏi cho biết.
Sau khi trở về phòng, Trương Tân vẫn chưa ngủ, còn đang hưng phấn kể chuyện cho Điền Đông Hoa, thấy Dương Minh về, vội vàng gọi hắn lại nói: "Đúng lúc vậy, Dương Minh, mày lại đây, nói chuyện với tao, chờ tao đi lấy đồ uống đã".
Dương Minh kỳ quái, ngồi xuống ghế sa lon, nhìn Điền Đông Hoa bên cạnh nói: "Nó làm sao vậy? Điên rồi hả?"
"Cũng không điên gì mấy! Chỉ là tối qua mới cướp đi đêm đầu tiên của bạn gái, cho nên máu khùng lên đến não!" Điền Đông Hoa cười khổ.
"Trời đất, cái gì?" Dương Minh nghe xong choáng váng cả đầu, còn tưởng rằng Trương Tân gặp chuyện gì, ai dè lại là chuyện này! Dương Minh đứng dậy về phòng, quay đầu lại nói: "Mày nói nó tao bị cảm, về ngủ trước".
"Mẹ nó, tao cũng chuồn!" Điền Đông Hoa cắn răng, đứng dậy nhanh chóng chuồn về phòng mình, hơn nữa còn khóa trái cửa phòng.
Đợi đến khi Trương Tân hớn hở cầm bình Vương lão cát về phòng khách, thì phát hiện ra nơi đây đã không còn bóng người.
"Dương Minh? Điền Đông Hoa? Mẹ kiếp!" Trương Tân dựng ngón giửa lên chửi: "Mấy thằng khốn nạn!" Nói xong phẫn nộ bước về phòng, bởi vì tối hôm qua Triệu Tư Tư vừa mới phá thân, cho nên tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, liền ngủ sớm. Vì thế Trương Tân mới nhàm chán kiếm người nói chuyện, đúng rồi, mười một giờ đêm nay trên radio có chương trình trò chuyện với Phương tỷ tỷ, Trương Tân quyết định gọi điện thoại đến tâm sự.
Dương Minh về phòng, nhanh chóng mở laptop, đăng nhập vào Yahoo, nhìn xem có tin nhắn của Lam Lăng hay không, nhưng cuối cùng không có gì, nick vẫn xám, không có tín hiệu.
'Nữ giáo sư dã man' và 'Ta là đại minh tinh' đều nhắn tin cho hắn, hỏi rằng hắn có đó hay không. Dương Minh cũng chẳng buồn trả lời, trực tiếp logout nick ra luôn. Trần Mộng Nghiên trở nên kỳ quái, Dương Minh cũng không muốn nói chuyện phiếm trên mạng.
Sáng hôm sau, Dương Minh tìm Trương Tân, dặn hắn lên thấy, thấy Trần Mộng Nghiên thì nói cho nàng biết, gọi điện thoại cho mình. Trương Tân cảm thấy kỳ quái hỏi: "Lão đại, sao mày không gọi cho nàng?"
"Tao gọi rồi, tối qua và sáng nay đều tắt máy" Dương Minh lắc đầu nói.
"A? Không thể nào? Hai người có mâu thuẫn?"
"Làm sao tao biết, hôm qua cả ngày không gặp mặt, chẳng lẽ vì tao không chủ động tìm nàng nên tức giận chăng?" Dương Minh nhíu mày, chỉ là một ngày không gặp thôi mà. Trần Mộng Nghiên cũng đâu phải loại con gái như thế.
"Được rồi, để tao đi hỏi cho mày!" Trương Tân gật đầu: "Bất quá tao nói trước, đừng trách tao không nhắc nhở mày, con gái, nhất là cực phẩm như đại tẩu. Mày tốt nhất nên xuống tay lẹ lẹ đi, bằng không rất dễ xảy ra vấn đề! Với kinh nghiệm từng trải của tao, mày nhìn Triệu Tư Tư đi, lúc trước đối với tao bình thản thế nào? Mà trải qua sự kiện hôm qua, bây giờ dính lấy tao không rời, vừa rồi còn nhắn tin rủ tao đi ăn sáng." Đang nói, điện thoại của Trương Tân vang lên, hắn nhìn Dương Minh cười gian nói: "Đó, thấy chưa?"
Dương Minh lắc đầu, hắn biết Trần Mộng Nghiên không phải loại con gái tùy tiện, cho nên cũng không muốn ép buộc nàng, vì thế không tiến thêm bước nào. Mà cũng đã có Lam Lăng bù đắp rồi, cho nên Dương Minh ở phương diện đó cũng thoải mãn, nên hắn mới giảm tốc độ" ăn" Trần Mộng Nghiên lại.
Hệ máy tinh của Dương Minh sáng nay là giờ thực nghiêm, đi xuống phòng thí nghiệm vật lý để thực nghiệm, cái này không có trong chương trình học, chỉ cần đến cuối nộp lại báo cáo là được.
Tâm tình Dương Minh không tốt, cho nên không muốn đi. Chẳng qua Tôn Chí Vĩ lại mượn việc này gây chuyện với Dương Minh. Cho đến nay, Tôn Chí Vĩ luôn tìm cơ hội để gây phiền toái cho hắn, hắn đã cử người đi điều tra thân phận của Dương Minh, trước kia không điều tra, hắn cũng không dám đắc tội với Dương Minh, nhưng dùng cái thân phận lớp trưởng gây một chút phiền toái thì vẫn có thể.
Theo lý thuyết, lúc mới vào học thì do giáo sư điểm danh sinh viên đi học, về sau do lớp trưởng điểm danh. Lớp trưởng cũng không muốn đắc tội với bạn học, với những người trốn học thì luôn một nhắm một mở, rất ít khi tố giác với giáo sư.
Nhưng Tôn Chí Vĩ thì khác, hắn thấy Dương Minh không đi thực nghiệm, nhất thời vui vẻ. Ha ha, tiểu tử chờ chết đi!
Vì thế, khi giáo sư thực nghiêm kêu lớp trưởng thống kê nhân số, hỏi ai chưa đến, Tôn Chí Vĩ lập tức đáp: "Dương Minh chưa đến!"
Chu Giai Giai vô cùng tức giận liếc thằng lớp trưởng hèn hạ kia, trong đám năm một này, lớp phó vẫn chưa đến, mà nàng và lớp trưởng cũng không tố giác.