Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 316: Y tiên sinh



"Tôi hiểu" Bạo Tam Lập gật đầu. Hôm nay hắn đã có một quyết định quan trọng nhất trong đời.

Bạo Tam Lập không biết lựa chọn này của mình là đúng hay sai. Nhưng ít nhất bây giờ còn không rõ. Hắn thậm chí còn chưa được gặp ông chủ sau màn kia.

Bạo Tam Lập từ tầng chót xã hội lăn lộn lên đến tận đây, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày làm lớn như vậy. Từ sau khi Lão Đại Hồ Tam cầm đầu hắc đạo Tùng Giang bị bỏ tù, hắc đạo Tùng Giang không ra thể thống gì, vẫn hỗn loạn như vậy.

Thực ra bây giờ Bạo Tam Lập và Vu Hướng Đức cũng không được coi là xã hội đen, chỉ là một đám côn đồ mà thôi. Chẳng qua Tùng Giang không có thế lực khác nên hai người bọn họ oai phong nhất thôi.

Bây giờ Bạo Tam Lập quyết định cùng Hầu Chấn Hám làm việc cho ông chủ. Như vậy chờ đợi hắn nếu không phải lên như diều gặp gió, thì chính là chết không chỗ chôn. Nhưng như vậy ít nhất còn có năm mươi phần trăm cơ hội.

"Hầu ca, ông chủ chúng ta. gọi là gì?" Bạo Tam Lập lúc này đã gọi ông chủ của chúng ta.

"Ừ, anh có thể gọi ông chủ là Y tiên sinh" Hầu Chấn Hám lắc đầu nói: "Ông chủ là một người có thân phận thần bí. Trước khi ông chủ tin được anh, tôi sẽ không dẫn anh đi gặp ông chủ. Cho nên anh nếu như muốn ông chủ tin mình, giao trọng trách hơn nữa cho anh, như vậy anh phải dùng năng lực và tận trung của mình thể hiện"

"Tôi hiểu" Bạo Tam Lập gật đầu. Hắn biết bây giờ nói gì cũng không có tác dụng, vẫn phải dùng bản lĩnh thật. Chẳng qua Bạo Tam Lập cũng đang nhìn ông chủ của mình.

Biểu hiện bây giờ của Bạo Tam Lập là thần phục, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự. Bởi vì hắn không thấy rõ thực lực thực sự của ông chủ. Chỉ sau khi ông chủ thể hiện được thực lực, Bạo Tam Lập mới có thể cam tâm thần phục.

"Chẳng qua, ông chủ mặc dù muốn khống chế hắc đạo, nhưng ông chủ không thích chém chém giết giết" Hầu Chấn Hám nói: "Các hành vi độc ác, bắt nạt dân thường, anh sau này không được làm"

"Hầu ca, điểm này anh yên tâm. Bạo Tam Lập tôi có thể vỗ ngực cam đoan, tôi ra lăn lộn lâu như vậy nhưng chưa bao giờ khi dễ dân chúng. Thủ đoạn của tôi đều dùng với kẻ ác" Bạo Tam Lập kiên quyết nói: "Tôi trông coi các nơi, trừ phi có người chủ động gây chuyện, nếu không tôi sẽ không ra tay"

"Được, anh nếu làm như vậy thì rất tốt" Hầu Chấn Hám gật đầu.

Đây là toàn bộ quá trình Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập gặp nhau, Hầu Chấn Hám kể lại cho Dương Minh.

"Không nhìn ra được, Đại Hầu, anh thật lợi hại" Dương Minh không khỏi mở miệng khen ngợi.

"Dương ca, bên phía Tứ xà bang." Hầu Chấn Hám có chút nghi ngờ hỏi. Hắn không biết Dương Minh có thủ đoạn gì để làm Tứ xà bang khuất phục.

"Điều này anh không cần lo lắng. Anh bảo Bạo Tam Lập tập kết người, đợi tin tức của tôi. Tứ xà bang giao cho tôi" Dương Minh phân phó.

"Vâng, Dương ca, em biết" Hầu Chấn Hám gật đầu nói.

Tứ xà bang đối với Bạo Tam Lập mà nói đúng là rất phiền phức. Nhưng đối với Dương Minh mà nói là một việc dễ đối phó hơn cả Vu Hướng Đức.

Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì Tứ xà bang dù mạnh đến đâu cũng là mãnh long quá giang, không có căn cơ ở Tùng Giang. Lão Đại Xà ca Tứ xà bang muốn biến Vu Hướng Đức thành một con rối của mình. Chẳng qua Xà ca cũng hiểu rất rõ, con chó đến bước đường cùng cũng sẽ nhảy qua tường. Hắn bây giờ sợ nhất là Bạo Tam Lập cắn trả. Nếu Bạo Tam Lập không để ý gì hết, cho thủ hạ đến giết mình, như vậy Xà ca có chút sợ sệt.

Dù sao Xà ca cũng là một nhân vật lớn, hắn không muốn lấy cứng đối cứng, với Bạo Tam Lập mà mất mạng. Cho nên Xà ca bây giờ đang rất cẩn thận. Hai mươi bốn tiếng lúc nào cũng có vệ sĩ bên cạnh, bên dưới trụ sở cũng có thủ hạ tuần tra, hơn nữa còn có các trang thiết bị cảnh báo hiện đại và nghiêm ngặt.

Mà Dương Minh bây giờ chính là muốn thông qua thủ đoạn của mình làm cho Xà ca biết khó mà lui, đừng mong xen vào hắc đạo Tùng Giang. Tại sao làm cho hắn biết khó mà lui chứ không phải giết chết hắn?

Dương Minh cũng có mối băn khoăn riêng. Tứ xà bang sở dĩ gọi là Tứ xà bang, bởi vì bang phái là do bốn huynh đệ lập ra. Xà ca mặc dù là Lão Đại, nhưng bên dưới hắn còn có ba thằng em. Mặc dù trong đánh nhau có một thằng chết, một thằng bị thương nặng. Nhưng thằng thứ hai thì vẫn khỏe mạnh, không có việc gì, đang trấn giữ tổng bộ Tứ xà bang.

Dương Minh đã tiến hành điều tra, tình cảm của bốn huynh đệ này rất tốt. Cho nên nếu Dương Minh giết Xà ca, như vậy sẽ bị Tứ xà bang trả thù.

Cho nên Dương Minh quyết định đầu tiên là tha cho Xà ca. Dù sao hắc đạo Đông Hải không quan hệ gì với mình. Chỉ cần hắn về, như vậy thì giết hắn làm gì cho vác mệt vào thân.

Nói chuyện điện thoại với Hầu Chấn Hám xong. Dương Minh thở dài. Nói thật, Dương Minh không biết mình bây giờ làm như vậy là đúng hay sai. Bái Phương Thiên – vua sát thủ làm thầy, còn muốn nghĩ biện pháp thống nhất hắc đạo Tùng Giang.

Suy nghĩ này quả thực rất lớn mật và điên cuồng. Nếu là Dương Minh trước kia, nhất định sẽ cảm thấy làm như vậy là không thực tế. Nhưng hắn bây giờ đã bước đi trên con đường này. Rốt cuộc là vì sao?

Vì làm cho mình trở nên cường đại, bảo vệ những người phụ nữ bên mình? Nhưng bên mình bây giờ ngoại trừ Tiếu Tình, thì không còn ai nữa.

Vì để bố mẹ sống tốt hơn? Đúng thế, trước kia Dương Minh đúng là nghĩ như vậy. Nhưng tối qua sau khi nói chuyện với bố mẹ, Dương Minh hiểu rõ bố mẹ cũng không thích cuộc sống giàu sang đó.

Chỉ là sau khi bọn họ biết con mình rất có năng lực, sẽ không hề lo lắng vì áp lực cuộc sống, áp lực kinh tế nữa, coi công việc hàng ngày là niềm vui, mà không cần phải phấn đấu vì tiền nữa.

Xem ra bố mẹ là người dễ dàng thỏa mãn. Nhưng tại sao mình lại không cảm thấy thỏa mãn với những gì đang có? Dương Minh lắc đầu, có thể dục vọng giữa mọi người là khác nhau.

Tối nay nhất định là một đêm đầy kích thích. Dương Minh mặc áo ngoài vừa cởi ra. Hắn đang định ra ngoài nhưng do dự một lát, xoay người mở tủ quần áo, ở dưới đáy tủ lấy ra một rương nhỏ, đây là một ít công cụ mà Phương Thiên đưa cho hắn.

Dương Minh mở cái rương, lấy một bộ quần áo màu đen bó sát người. Đây là Phương Thiên dựa vào dáng người của Dương Minh mà làm, có đồ mùa đông một bộ, mùa hè hai bộ. Bộ áo đông Dương Minh đang cầm mặc dù hơi dầy một chút, nhưng không chống lạnh tốt như áo lông.

Dương Minh cởi áo khoác ngoài, mặc bộ đó vào bên trong, sau đó khoác áo ngoài lại, sau khi chuẩn bị xong, Dương Minh lại lấy thiết bị dò tia hồng ngoại, mấy thứ nữa nhét vào túi, ra khỏi phòng.

Nhìn tia hồng ngoại trong bóng đêm thực ra không có tác dụng gì mấy với Dương Minh. Hai mắt hắn tốt hơn nhiều. Chẳng qua thiết bị là cặp kính đó có thể ngụy trang cho hắn.

"Mày còn định ra ngoài sao?" Trương Tân thấy Dương Minh đi ra cửa phòng, hỏi.

"Ừ, tao ra ngoài một lát, về nhà lấy mấy thứ" Dương Minh thuận miệng tìm lý do.

"Thua mày, gần nửa đêm rồi, mày đi xe không?" Trương Tân nói.

"Mày không nói tao cũng định làm như vậy" Dương Minh cười hắc hắc hai tiếng, xoay người ra khỏi ký túc, trước khi đi đột nhiên xoay người hỏi: "Sao hôm nay không thấy Điền Đông Hoa? Thằng ranh đó đi đâu rồi? "

"Ai biết được, có lẽ đang tán gái thì sao?" Trương Tân thuận miệng nói.

Mới ra khỏi ký túc không xa, Dương Minh thầm nghĩ miệng thằng ranh Trương Tân chuẩn thật. Dương Minh quả nhiên thấy Điền Đông Hoa đang cùng một em MM.

Dát? Dương Minh kinh ngạc, cô nữ sinh đó không ngờ là Vương Tuyết. Vương Tuyết, bạn thân của Chu Giai Giai. Mẹ nó, Điền Đông Hoa tới tay được từ bao giờ thế.

Nếu người khác Dương Minh sẽ không quan tâm. Nhưng một người là bạn cùng phòng mình, một người là bạn tốt của Chu Giai Giai mà mình không muốn gặp, Vương Tuyết.

Hai người này nếu đi cùng nhau, vậy sau này chẳng phải là mệt người sao?

Không còn cách nào khác Dương Minh đành phải dừng chân quan sát một chút.

"Điền Đông Hoa, chuyện bạn nói, để mình suy nghĩ một chút" Vương Tuyết cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Việc này còn phải suy nghĩ sao. Hai chúng ta đều là người trưởng thành, nói chuyện yêu đương là bình thường" Điền Đông Hoa mặt dày nói.

"Vậy không được, đây là lần đầu tiên người ta có bạn trai, phải suy nghĩ cẩn thận." Vương Tuyết vẫn lắc đầu đầy lý trí. Nàng mặc dù hiểu Điền Đông Hoa cũng được. Tối ăn cơm cùng Điền Đông Hoa, Điền Đông Hoa ra tay rất hào phóng, hơn nữa lại rất lễ độ, làm cho Vương Tuyết hơi động lòng.

"Lần đầu tiên?" Điền Đông Hoa mừng rỡ, xử nữ, may thế nhỉ. Bạn gái trước kia của mình không phải xử nữ. Ha ha lúc này nếu dẫn cô bé này về, ông già nhất định sẽ rất cao hứng.

Điền Đông Hoa vốn cảm thấy Vương Tuyết có điểm giống bạn gái trước đây của mình, nên định quan hệ chút chút. Nhưng nghe nói đây là lần đầu tiên nàng yêu, tình đầu đó. Điền Đông Hoa lập tức nghiêm giọng: "Không sai, phải suy nghĩ một chút. Mình đưa bạn về phòng ngủ"

"Được" Vương Tuyết gật đầu.