Dương Lệ cười hắc hắc, liền cúp điện thoại, Dương Minh tức muốn điên máu, tắt luôn điện thoại, đề phòng Dương Lệ quấy rầy.
Chẳng qua vẫn chỉnh đồng hồ báo thứ, bây giờ hắn không thể lỡ hẹn, bởi vì hắn quả thật có việc cần nhờ Tôn Khiết.
Tân Giang Thị là một nhà nghỉ không lớn lắm. Hai tên lưu manh hôm qua quầy rầy Dương Minh bị Dương Minh đánh cho bầm dập đang cầu xin một tên thiếu gia.
"Đầu bọn mày thành đầu heo rồi sao? Vừa đến đã gây chuyện? Mày không biết bổn thiếu gia tìm bọn mày có chuyện quan trọng phải làm sao?" Tên thiếu gia hét lớn.
"A. xin lỗi, Tôn thiếu gia, chúng tôi không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này." Trên mặt của thằng này sưng lên một cục to thiệt là to, đắp rượu thuốc quá trời, xem ra ngày hôm qua bị Dương Minh đánh không nhẹ rồi.
"Hừ, bị đánh đến như vậy!"
"Nhìn thấy mày là tao bực mình!" Tên thiếu gia mắng.
Tên thiếu gia này, chính là thiếu gia Tôn gia, Tôn Chí Vĩ, ngày hôm qua, hắn đã điều hai người từ Đông Hải đến, chuẩn bị giáo huấn Dương Minh một chút.
Vốn, Tôn Chí Vĩ không thích chơi cái trò này, tính cách của hắn vẫn khá là trẻ con, cho nên, thủ đoạn đả kích Dương Minh chủ yếu là trong trường học, lợi dụng thân phận cán bộ ngáng chân Dương Minh một chút, hoặc hãm hại vài tội.
Tôn Chí Vĩ sở dĩ dùng đến biện pháp này, đương nhiên là đã bị người khác giựt dây. Người này là ai? Ai nghĩ ra cái thủ đoạn trả thù này.
Đáp án rất rõ ràng: Chính là kẻ ác số một của chúng ta, Vương Chí Đào, là một cao thủ âm hiểm.
Lần trước, Vương Chí Đào nghe được từ cha biết được bối cảnh của Tôn Chí Vĩ, liền bắt đầu tiếp cận Tôn Chí Vĩ, tuy rằng hai người trước đó có giao tranh, nhưng Vương Chí Đào là một con người đê tiện, năng lực giao tiếp rất mạnh mẽ, chỉ cần khen tặng vài câu, đưa Tôn Chí Vĩ lên tận trời xanh, cho nên gần đây, Vương Chí Đào có thể tùy thời ra vào lớp của Dương Minh, mà không bị Tôn Chí Vĩ cản trở.
Dưới sự dụ dỗ của Vương Chí Đào, hai người nhanh chóng thành bạn, Tôn Chí Vĩ là loại nhà giàu, tự nhiên cũng thích kết giao một nhị thế tổ như Vương Chí Đào, hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Sau khi uống vài ly, đã trở thành bạn tốt của nhau.
Trong một lần uống rượu, Vương Chí Đào giả say, bắt đầu oán giận nói: "Tôn ca, tôi sống thật là nhục nhã"
"Sao vậy Vương lão đệ?" Tôn Chí Vĩ cũng đã say đến đỏ mắt: "Tại đất Tùng Giang này, Vương Gia của chú còn ghê hơn cả Tôn gia anh, ai dám trêu chọc vào chú chứ?"
"Hừ, còn không phải tiểu tử Dương Minh kia sao? Đi đến đâu cũng đối nghịch với tôi!" Vương Chí Đào hừ lạnh nói.
"Hả? Không đúng, Vương lão đệ, không phải quan hệ của chú và Dương Minh rất tốt sao? Hai người không phải là bạn học trung học sao?" Tôn Chí Vĩ sửng sốt nói. Hắn nhớ kỹ Vương Chí Đào đã từng ra mặt giúp Dương Minh một lần.
"Tốt? Tốt cái gì? Đây chỉ là vẻ bề ngoài, trên thực tế, chúng tôi như nước với lửa!" Vương Chí Đào hừ lạnh nói: "Thật là chó chết, tôi thật sự là nhục nhã, tôi bị Dương Minh khi dễ vô cùng!"
"Vương lão đệ, cứ nói đi!" Tôn Chí Vĩ vỗ bàn nói: "Chú cứ nói với anh, để xem anh có thể giúp gì được hay không?"
"A, có nói cũng vô ích!" Vương Chí Đào cười khổ nói: "Dương Minh ở trong hắc đạo Tùng Giang, rất có danh tiếng, lúc trước tôi có tìm phiền toái cho hắn, anh có đoán được kết quả không?"
"Thế nào? Hắn đánh lại hết?" Tôn Chí Vĩ khinh thường nói.
"Có đánh hay không thì tôi không biết, nhưng mấy tên côn đồ tôi tìm tới, nhìn thấy người cần giáo huấn là Dương Minh, đều sợ đến mức bỏ chạy một mạch!" Vương Chí Đào khoa trương nói: "Dương Minh thời sơ trung lăn lộn giang hồ, mặt mũi rất lớn!"
"Hắc đạo?" Tôn Chí Vĩ khinh thường nói: "Nói đến hắc đạo, thì hắn không có cửa đâu! Chỉ là côn đồ thôi, không lên mặt được đâu!"
"A?" Vương Chí Đào giả bộ sửng sốt, sau đó vỗ mạnh đùi nói: "A! Sao tôi lại quên chứ, Tôn ca xuất thân là hắc đạo mà! Muốn nói đến chơi hắc đạo, ai có thể chơi lại Tôn gia của anh?"
"Haha, cũng không thể nói như vậy, Tôn gia của anh chỉ có tiếng ở Đông Hải thôi!" Tôn Chí Vĩ không nhịn được đắc ý.
"Hắc đạo mà phải phân biệt ranh giới sao?" Vương Chí Đào bắt đầu nịnh.
"Haha, vậy cũng đúng" Tôn Chí Vĩ ngu ngốc cười ha hả, gật đầu.
"A, thật là giận, anh nói Dương Minh có bạn gái rồi, mà tại sao vẫn gần gũi với Chu Giai Giai?" Vương Chí Đào giận dữ nói: "Tại sao tôi xui xẻo thế này, khó khăn lắm mới thích được một người con gái, mà đều bị Dương Minh tranh giành!"
"Trời đất! Vương lão đệ, thì ra chú thích Chu Giai Giai!" Tôn Chí Vĩ chợt nói. Tôn Chí Vĩ vẫn chưa coi trọng chuyện tình cảm nam nữ, nên tế bào ở phươn diện này bị thiếu một chút. Nói trắng ra là, Tôn Chí Vĩ chỉ là một thằng nhóc lớn xác mà thôi.
"Đúng vậy, anh không thấy sao?" Vương Chí Đào cũng cười khổ, suy nghĩ của tên Tôn Chí Vĩ này cũng quá thấp rồi.
"Thì ra là thế! Con mẹ nói, anh nhìn Dương Minh là thấy ghét rồi! Lúc nào cũng đối địch với anh, khiêu chiến quyền uy của anh, anh hận không thể đánh gãy răng của hắn!" Tôn Chí Vĩ cũng phẫn nộ nói.
"Đúng vậy, hồi trung học, lúc tôi còn làm lớp trưởng, Dương Minh cũng luôn đối nghịch với tôi. Con mẹ nó, làm tôi tức muốn nổ phổi!" Vương Chí Đào phụ họa.
Vì thế, hai người cùng một đề tài, bắt đầu nói xấu hành vi của Dương Minh, không tôn trọng cán bộ, tự cho là đúng, không bao giờ nghe lời.
Cuối cùng, Tôn Chí Vĩ vỗ bàn một cái: "Vương lão đệ, chú yên tâm, chuyện này cứ để anh lo! Anh sẽ dạy dỗ hắn!"
"Tôn ca, anh phải cẩn thận, Dương Minh chính là hỗn tử!" Vương Chí Đào giả bộ nhắc nhở, kỳ thật là khích tướng.
"Mẹ kiếp, anh còn sợ nó sao? Hắn ở Tùng Giang bố láo lắm sao, để anh điều đến vài thằng ở Đông Hải, đánh chết mẹ hắn!" Tôn Chí Vĩ khinh thường nói: "Anh xem hắn còn có chiêu thức gì!"
"Vẫn là Tôn ca nhất! Cách ghê gớm vậy mà vẫn có thể nghĩ ra, thật sự là nhân trung long phong, tương lai chắc chắn là một người tài!" Vương Chí Đào khen tặng.
Kết quả, Tôn Chí Vĩ liền tìm vài tên thủ hạ trong nhà ở Đông Hải, đương nhiên không được bác đồng ý, chỉ lén lút tìm người.
Tôn thiếu gia đã mở miệng, người bên dưới đều phải nể mặt, vì thế liền phái hai người đến Tùng Giang, chính là hai tên côn đồ đã phát sinh xung đột với Dương Minh hôm qua.
Đáng thương cho bọn họ, ngay cả diện mạo của Dương Minh đều không nhìn rõ, đã bị đánh cho bầm dập, chẳng qua, chuyện này làm cho Tôn Chí Vĩ vô cùng căm tức, bọn mày đến Tùng Giang giúp tao, chưa làm được gi, thế mà đã bỏ ra ngoài đánh nhau với người ta?
Hai người kia cũng không dám nói ra sự thật, bằng không sẽ rất mất mặt với thiếu gia, vì thế, liền bịa một lý do, nói là bọn họ bị đám lưu manh Tùng Giang khiêu khích, tức giận ra tay, bởi vì người của đối phương nhiều, nên mới bị đánh ra nông nổi này.
"Bọn em cũng vì muốn giành lấy mặt mũi cho hắc đạo Đông Hải, không thể bị đám lưu manh Tùng Giang coi thường!" Một thằng nói: "Lúc đầu bọn em không muốn phản ứng chúng, nhưng lùi một bước thì chúng lại tiến một bước, nói hắc đạo Đông Hải đều là kẻ bất lực. bọn em thầm
nghĩ, hắc đạo Đông Hải không phải đại biểu cho Tôn thiếu gia sao. cho nên, bọn em nổi giận lên, liền đánh bọn chúng."
"Mẹ nó."
Thật là hay.
Hai tên này thật là hay!
Mặc dù bị đánh bại, nhưng Tôn Chí Vĩ nghe bọn chúng giải thích, cũng giảm được vài phần tức giận, dù sao cũng vì mặt mũi của Đông Hải mà động thủ, cho nên liền tha thứ cho chúng: "Được rồi, nếu đã như vậy, tối nay tao mời bọn mày ăn cơm, cho bọn mày đi chơi! Chuyện hôm qua coi như xong!"
"Cảm ơn Tôn thiếu gia!" Hai người đồng thời thở phào.
"Mày làm việc cho tao, đương nhiên tao sẽ không bạc đãi mày!" Tôn Chí Vĩ nói: "Yên tâm, tao sẽ nhớ kỹ bọn mày, sau này có chuyện tốt sẽ không thiếu phần bọn mày!"
"Cảm ơn thiếu gia!" Hai người đồng thời nói.
Vương Chí Đào vô cùng đắc ý, mình đã thành công trong việc đem mâu thuẫn lên người Tôn Chí Vĩ, theo lời cha nói, gia đình của Tôn Chí Vĩ còn lợi hại hơn nhà của mình, nếu đã như vậy, thì cứ để cho hắn đấu với Dương Minh, bản thân làm ngư ông đắc lợi!
Không phải có câu" Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu" sao, Vương Chí Đào cảm thấy rằng, mình chính là hoàng tươc! Trong tiểu thuyết, mình chính là độc thủ phía sau, là một người tồn tại cuối cùng.
Nghĩ đến đây, Vương Chí Đào không khỏi đắc ý, cười ha hả. Vương Chí Đào thật sự là giết người không cần thấy máu!