Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 459: Lừa đảo



"Không phải em. mà là bố em xảy ra chuyện." Lâm Chỉ Vận như muốn khóc.

"Chú?" Dương Minh kinh ngạc nói: "Chú làm sao?"

"Em cũng không rõ lắm. Mẹ em mới gọi điện đến cho em. Nói bố em đang

trốn ở Đông Hải, không dám ra khỏi cửa. Hình như có người tố cáo bố hay

sao ý. Dù sao chính là phải ra tòa. Mẹ em nói bây giờ mẹ sẽ đi Đông Hải,

có thể mấy hôm nữa mới về, bảo em tự chiếu cố mình. Dương Minh, em nên

làm gì bây giờ?"
Lâm Chỉ Vận vội vàng nói.

Dương Minh nghe xong, vô cùng khó hiểu. Lâm Chỉ Vận nói không rõ ràng,

nhưng ý chính thì Dương Minh hiểu. Đó là bố Lâm Chỉ Vận không biết gây

ra chuyện gì ở Đông Hải, kết quả bị kiện, bây giờ đang lẩn trốn.

"Bố em bây giờ đang ở đâu? " Dương Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

"Em cũng không biết, mẹ không nói với em. Dương Minh, em bây giờ muốn đến Đông Hải tìm bố" Lâm Chỉ Vận nói: "Em lo lắng."

"Em?" Dương Minh cũng không biết nói gì cho phải. Cô bé này, em đi không

phải càng loạn hơn sao? Chuyện này em sao có thể giải quyết được.

"Sao thế?" Lâm Chỉ Vận không rõ tại sao Dương Minh lại nói như vậy.

"Chỉ Vận, bây giờ cần nhất là em gọi cho cô, sau đó bảo cô đừng quá nóng

lòng"
Dương Minh trầm ngâm một chút: "Có một số việc cô đi cũng không

thể giải quyết. Có khi càng loạn thêm"


"A?" Lâm Chỉ Vận cả kinh, nàng nghe Dương Minh nói như vậy, cũng hiểu

đúng là như vậy. Lâm Chỉ Vận vội vàng nói: "Vâng, em gọi điện cho mẹ,

xem mẹ đã đi chưa?"


Vừa nói Lâm Chỉ Vận lập tức tắt máy. Dương Minh lắc đầu, xem ra mình phải đến Đông Hải rồi.

Dương Minh gọi cho Hầu Chấn Hám, sau đó nói: "Đại Hầu, công ty có ai là người tâm phúc không?"

"Có, những chiến hữu của tôi tuyệt đối có thể tin tưởng. Có gì phân phó sao Dương ca?" Hầu Chấn Hám nói.

"Theo tôi đến Đông Hải một chuyến" Dương Minh nói.

"Bao giờ xuất phát?" Hầu Chấn Hám không bao giờ hỏi đi làm gì.

"Chờ tin của tôi" Dương Minh dập máy, lại gọi cho Tôn Khiết.

"Tôn Khiết, tôi là Dương Minh" Dương Minh nói.

"Không gặp, chỉ nghe giọng, tôi cũng đoán ra, có chuyện gì?" Tôn Khiết hỏi.

"Cho tôi mượn xe, có việc gấp" Dương Minh không hề khách khí với Tôn Khiết, nói thẳng ra.

"Xe nào? Audi R8?" Tôn Khiết cũng quen với cách nói của Dương Minh. Khi

Dương Minh nói với giọng điệu này chính là có chuyện rất quan trọng.

"Ừ, có được không?" Dương Minh hỏi.

"Tôi có nói không cho cậu mượn sao?" Tôn Khiết cười nói: "Đến công ty tôi lấy, hay là tôi bảo người mang đến cho cậu"

"Đưa đến cho tôi đi, cổng trường đại học công nghiệp Tùng Giang" Dương Minh nói: "Tôi bây giờ đi ra cửa"

"Mười năm phút" Tôn Khiết nói: "Có chuyện gì mà gấp như vậy?"

"Đến Đông Hải một chuyến, bạn có chuyện" Dương Minh nói ra. Hắn cũng

không định giấu Tôn Khiết, nếu như chuyện lớn, không biết chừng có thể

nhờ Tôn Khiết.

"Có cần giúp không?" Tôn Khiết hỏi.

"Lúc cần, tôi sẽ không khách khí" Dương Minh cười cười.

"Như vậy lúc cậu cần tôi hình như sẽ không khách khí. Giống như tôi nợ

cậu vậy"
Tôn Khiết cười khổ nói: "Cũng không biết hai tai rốt cuộc là ai

nợ ai"


"Chuyện gì đều có hai mặt. Chị cứ nghĩ thoáng là được" Dương Minh cười hắc hắc nói.

"Đi chết đi." Tôn Khiết dập máy, chẳng qua tim lại đang đập manh. Câu

nói ám chỉ của Dương Minh làm cho nàng có cảm giác rất đặc biệt. Tôn

Khiết vỗ vỗ đầu. Tôn Khiết, mày không phải thích trò tình yêu chị em đó

chứ? Không thể. Tôn Khiết thở dài một hơi, cầm chìa khóa xe đưa cho một

nhân viên, đưa xe đến cho Dương Phàm.

Tôn Khiết vừa mới dập máy, Lâm Chỉ Vận liền gọi tới. Hơn nữa lúc nãy cũng có mấy cuộc gọi nhỡ, mở ra thì ra đều của Lâm Chỉ Vận.

"Sao rồi Chỉ Vận?" Dương Minh nghe điện.

"Dương Minh, em không gọi điện cho mẹ được. Mẹ không có điện thoại di

động, gọi về nhà không ai nghe. Nhất định là mẹ đã đi"
Lâm Chỉ Vận rất

lo lắng: "Làm sao bây giờ?"

"Đừng gấp, anh nghĩ biện pháp. Em bây giờ đang ở đâu?" Dương Minh an ủi.

"Em đang ở phòng ngủ" Lâm Chỉ Vận đáp.

"Em bây giờ ra cổng trường đợi anh. Anh lập tức ra ngay, gặp mặt rồi

nghĩ cách"
Dương Phàm phân phó. Bây giờ gấp cũng vô dụng, quan trọng

nhất là bình tĩnh.

"Vâng, em lập tức đến" Lâm Chỉ Vận vội vàng nói.

Dương Minh lắc đầu, vừa đi vừa vừa gọi điện ra bến xe khách, xem bây giờ

có chuyến đi Đông Hải. Trầm Nguyệt Bình không có xe, cho nên cách duy

nhất đến Đông Hải chính là đi xe khách. Mặc dù cũng có thể đi tầu, nhưng

đi tầu phiền phức hơn xe khách nhiều.

Nhận được thời gian xe chạy, Dương Minh cũng yên tâm. Bây giờ là 11h ba

mươi, còn có hơn nửa tiếng nữa, hẳn là có thể ngăn được Trầm Nguyệt

Bình.

Dương Minh sở dĩ không muốn cho Trầm Nguyệt Bình tham dự vào việc này

bởi vì phụ nữ làm việc thường hay xúc động. Nhất là vì chồng, rất dễ

dàng có chuyện.

Dương Minh và Lâm Chỉ Vận gần như cùng lúc gặp nhau ở cổng trường. Từ

trong vẻ mặt của Lâm Chỉ Vận, Dương Minh có thể thấy nàng đang rất lo

lắng. Ai, Dương Minh không nhịn được thở dài một hơi, tại sao số mệnh

lại bất công như vậy? Cô bé tốt như Lâm Chỉ Vận mà lại gặp quá nhiều đau

khổ: "Đừng nóng, anh đã gọi điện đến bến xe khách, xe đến Đông Hải phải

lát nữa mới chạy, chúng ta bây giờ đi vẫn còn kịp"
Dương Minh sợ Lâm

Chỉ Vận lo lắng, cho nên nói tin tức mình mới nhận được ra cho nàng

nghe.

Lâm Chỉ Vận gật đầu, biến cố đột nhiên này làm Lâm Chỉ Vận không biết

làm sao. Hôm tết dương lịch, bố còn gọi về nói làm ăn ở Đông Hải rất

tốt, bố đã lãi hơn mười ngàn, không về ăn tết được. Hai mẹ con lúc ấy

rất vui mừng, còn đến quán Hồng di ăn mừng.

Không ngờ mới có mấy ngày đã xảy ra chuyện lớn như thế này.

"Vâng." Lâm Chỉ Vận gật đầu. Không biết vì sao khi nhìn thấy Dương Minh, nàng lại thấy yên tâm hơn.

Đó là cảm giác có một bờ vai để dựa dẫm, làm người ta rất thoải mái.

"Chờ chút, bạn anh đang đưa xe đến, sau đó chúng ta đến bến xe khách Tùng Giang"

Lâm Chỉ Vận không nói gì mà chỉ nhìn Dương Minh. Nàng lúc này rất muốn

dựa vào lòng Dương Minh, tìm cảm giác an toàn quen thuộc. Nhưng lý trí

nói cho nàng biết, đó là điều không thể. Trước hết không nói Dương Phàm

không phải bạn trai chính thức của nàng, cho dù muốn vụng trộm cũng

không thể ở ngay trước cổng trường. Đây là gây phiền phức cho Dương

Minh.

Lâm Chỉ Vận đang rất mâu thuẫn, đến khi nhân viên công ty Tôn Khiết đưa

xe đến, Dương Minh bảo nàng lên xe, Lâm Chỉ Vận mới lấy lại tinh thần.

Đột nhiên đi xe này, Dương Minh cũng không quá quen thuộc. Không lâu trước đây, Dương Minh đã xem cách lái xe này.

Dần dần lái cũng quen, đi đến cửa bến xe khách, Dương Minh nhìn đồng hồ

thấy còn bốn mươi phút nữa xe mới xuất phát, vẫn còn kịp.

Mua hai vé vào cửa, Dương Minh và Lâm Chỉ Vận cùng nhau đi vào.

"Ở đằng kia." Dương Minh nói với Lâm Chỉ Vận. Vừa nãy vào trong bãi

đỗ xe, Dương Minh liền nhắm mắt lại, dùng dị năng kia, rất nhanh xác

định được vị trí của Trầm Nguyệt Bình.

"Mẹ" Lâm Chỉ Vận nhào vào lòng Trầm Nguyệt Bình, không nhịn được mà khóc.

"Chỉ Vận? Sao con lại tìm đến đây?" Trầm Nguyệt Bình kinh ngạc trợn mắt há mồm, nói: "Đừng khóc, đừng khóc."

"Cô, chuyện của chú rốt cuộc là như thế nào?" Dương Minh ngồi ở bên cạnh Trầm Nguyệt Bình, hỏi.

"Dương Minh? Cháu cũng đến?" Vừa nãy chỉ chú ý đến con gái, nên Trầm Nguyệt Bình không thấy Dương Minh cũng đến.

"Vâng, cô, cháu nghe nói chú xảy ra chuyện nên đến đây" Dương Minh gật đầu.

"Dương Minh, chuyện này cô cũng không rõ lắm. Nhưng nghe bố Chỉ Vận nói,

cái gì mà ký hợp đồng, ông chủ chạy trốn. Bây giờ hai công ty mà bố Chỉ

Vận đứng ra ký hợp đồng muốn tố cáo ông ấy tội lừa đảo"
Trầm Nguyệt

Bình nhăn nhó than thở: "Cô muốn qua đó xem một chút, xem tình hình hai

công ty đó."